Về Sau Bớt Ăn Cá
-
Chương 5: Năm con cá
Không khí trở nên mập mờ.
Thu lại không được.
Ngay cả huấn luyện viên đều khống chế không được, cũng cười ha hả theo bọn họ.
Có người ồn ào: "Nhất bái thiên địa nhị bái cao đường nha! Còn thiếu một cái màn che nữa, nhanh nhanh, đem người che lại mau!"
"Phu thê đối bái mau xốc màn che lên nào!"
"Tớ còn nói thêm nữa nha... thiếu nhi có phải là không nên nhìn không?"
"Ha ha ha ha ha ha đ*t mẹ huấn luyện này thật có ý tứ mà, may mắn là không nói huỵch toẹt ra."
Lương Ngụ cười, quét mắt qua liếc cô một cái, không quan tâm đám người kia đang náo loạn ầm ĩ lên.
Thanh âm chầm chậm, anh nói: "Kết thúc buổi lễ."
Trịnh Ý Miên bỗng nhiên ngẩng đầu: "... Cái gì?"
Lương Ngụ lắc đầu, nói: "Anh nói là, em có thể ngồi xuống rồi."
Thật vất vả mới có thể ngồi xuống, đám người cười đủ rồi, lúc này mới biết điều thu liễm lại.
Trịnh Ý Miên cúi đầu, ngồi xếp bằng, vô dục vô cầu mà đả toạ. (ở đây giống như là trốn tránh không dám nhìn ai ấy)
Lạy phật từ bi... Nhìn vào con, nhìn thấu sự đau khổ của con...
Phi, đen đủi tới mức nào đây chứ.
Cực kì đen luôn.
Lý Mẫn nghiêng đầu nhìn Trịnh Ý Miên phía sau, chụp bả vai cô: "Cậu cứ lầm bầm cái gì thế, lời thề kết hôn đấy à?"
Trịnh Ý Miên nhăn nhăn mũi, còn chưa kịp đáp lại, phía đối diện đã bắt đầu ca hát:
Tóc em đẹp phất qua tâm hồn anh
Đừng trách anh sao mặt cứ lạnh lùng
Chỉ có anh biết, lòng anh mềm mại biết bao
Chỉ là thanh xuân rực cháy, anh phải tạm thời làm lạnh tình yêu của mình...
.....
Dày vò.
Quá dày vò.
Trịnh Ý Miên lôi kéo lung tung vạt áo, luôn cảm giác được có ánh mắt dừng trên mặt mình, chết cũng không dám ngẩng đầu.
Hôm nay ánh mặt trời quá gắt, nướng đến hai bên tai đều nóng lên, hỏa thiêu hỏa liệu.*
*nghĩa là nóng muốn bốc cháy còn lan ra xa. Có lẽ là nóng lan khắp cả người chị ấy:v
Mặc kệ, xác định một chút.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lương Ngụ đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt anh mang đậm ý cười, một bên nhẹ nhàng hát ca.
Trịnh Ý Miên cúi đầu, bắt đầu vò vò ống quần.
Anh chỉ là không biết nhìn chỗ nào mà thôi, Trịnh Ý Miên, tự luyến là bệnh, phải trị.
.....
Sau đó, dàn nam sinh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Có những biểu hiện cực kì ngầu và xuất sắc, đội ngũ trông thật sự rất nổi bật.
Mắt thấy nháo đến mức động phòng... Không đúng, mắt thấy nháo đến không sai biệt lắm, huấn luyện viên rốt cuộc thu tay lại, cho bọn họ đứng dậy, tiếp tục trở về luyện tập.
Tuy rằng đưa đội hình đi chỗ khác, nhưng cũng không phải đi quá xa, hai phương trận vẫn đứng rất gần nhau.
Thật vất vả mới được tan học sau hai giờ học vất vả, phương trận của nam sinh có vẻ rời rạc, tùy ý nghỉ ngơi, còn bên nữ sinh thì lại có kỷ luật và tổ chức hơn nhiều, đều đồng loạt ngồi ở dưới bóng cây để tránh nắng.
Trịnh Ý Miên xoay xoay khuỷu tay, nhận ra bản thân mình đen đi rất nhiều.
Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, chỉ bằng mắt thường đã cảm thấy được trình độ phơi đen.
Lý Mẫn lại gần, nhỏ giọng nói với cô: "Miên Miên, tớ vừa mới phát hiện có thể giả vờ để xin nghỉ được kìa, một số người đã xin được rồi đấy, ngày mai có thể không cần đi huấn luyện quân sự..."
"Giả vờ để xin nghỉ?" Trịnh Ý Miên hỏi: "Thật hay giả?"
Lý Mẫn nói: "Chắc chắn là thật rồi, nghe nói trực tiếp nói bản thân có chỗ không thoải mái cần phải uống thuốc, hay nói mình "dì cả tới" liền có thể nghỉ được. Cậu xem kìa, sân thể dục bên kia có hàng loạt người ngồi, tất cả đều là trốn huấn luyện đấy."
Tuy rằng giả vờ để xin nghỉ thì không phải là điều hay ho gì, nhưng ngồi nghỉ ngơi ở nơi râm mát thì tuyệt vời hơn so với đứng phơi thây dưới ánh mặt trời này nhiều.
Trịnh Ý Miên nhìn các cô ngồi nghỉ bằng ánh mắt cực kì hâm mộ, thở dài: "Tớ cũng không muốn huấn luyện quân sự."
Vừa dứt lời, có một huấn luyện viên đi tới trước phương trận của cô.
Huấn luyện viên hỏi: "Nơi này có học sinh nào biết vẽ tranh không?"
Một đám người thưa thớt mà cười rộ lên: "Huấn luyện viên à, đây là phương trận của học viện nghệ thuật, đương nhiên là có thể vẽ rồi."
Huấn luyện viên đáp một cách chính đáng: "Tôi đương nhiên biết đây là phương trận của học viện nghệ thuật, ý tôi là, có ai vẽ đặc biệt tốt không ấy?"
Lý Mẫn nhấc tay, đem Trịnh Ý Miên đẩy ra ngoài: "Đây ạ! Thủ khoa của viện!"
Toàn bộ ánh mắt ở nơi này đều đổ lên Trịnh Ý Miên, thậm chí có người kinh ngạc nói: "Thì ra cậu chính là Trịnh Ý Miên."
Bây giờ có muốn giả vờ cũng không được, Trịnh Ý Miên nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Huấn luyện viên: "Chúng tôi muốn làm một bảng tin về huấn luyện quân sự, còn thiếu một người. Em đi theo tôi đi, chiều nay không cần phải huấn luyện."
Lý Mẫn hâm mộ, phất tay từ biệt cùng cô.
Thời điểm Trịnh Ý Miên tới, nhóm các học tỷ đã vẽ bảng tin xong hơn một nửa rồi, chỉ còn một khối là chỗ trống, nhóm học tỷ đang gặp khó khăn: "Cái này thật sự rất khó, tụi chị vẽ không ra."
Trịnh Ý Miên thô sơ, giản lược mà nhìn lướt qua, phát hiện đây chính là sở trường của mình, phong cách vẽ truyện tranh, chủ động xin ra trận, nói: "Cái này em có thể vẽ, cứ để cho em."
"Thật sao? Quá tốt rồi." Học tỷ đem bảng phát thảo đưa cho cô, "Em là năm nhất đúng không, lúc nãy vẫn còn ở huấn luyện quân sự hả?"
Trịnh Ý Miên tiếp nhận bảng phát thảo, bắt đầu dùng phấn viết đánh hình: "Đúng thế ạ, mấy ngày hôm nay ánh mặt trời thật sự rất gắt."
Mắt thấy vẽ một lát có vẻ không xong, bảng tin này chỉ còn mỗi một bộ phận này, Trịnh Ý Miên quay đầu lại nhìn đại tỷ đang ngáp ngắn ngáp dài phía đối diện nói: "Nhiều như thế này, mọi người cứ về trước đi, em vẽ xong liền đi."
Học tỷ luôn khen cô mãi, xác định cô có thể làm được một mình, lúc sau tất cả đều rời khỏi.
Các cô thương lượng một chút, đều tỏ vẻ đối với huấn luyện quân sự của tân sinh viên có hứng thú rất lớn, lúc quay về phòng ngủ cố ý vòng qua sân thể dục lớn.
Lúc đi ngang qua, còn đang thảo luận về bảng tin.
Triệu Viễn nghe được, liền thì thầm nói với Lương Ngụ: "Nghe được không, vừa nãy đám người kia đang thảo luận về làm bảng tin, còn nói có một học muội mềm mại đáng yêu lại tốt bụng, nguyện ý ở lại một mình để giải quyết tất cả đấy."
Trưa hôm đó, bầu trời có nhiều điểm khác lạ, thời điểm giải lao huấn luyện, gió ngày càng lớn, còn lất phất hỗn loạn một chút mưa nhỏ lạnh lẽo.
Lương Ngụ lấy di động ra xem thời tiết.
Lát nữa có mưa to.
Anh ngẩng đầu lên nhìn đám mây trên trời, bỏ di động vào túi quần, chỉ nói câu "tôi đi trước" liền trực tiếp rời khỏi đội ngũ.
Bên cạnh có người không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Viễn: "Nói đi liền đi á?"
Triệu Viễn: "Đúng vậy, bằng không thì sao?"
"Không cùng huấn luyện viên nói qua một câu nào, cậu ấy không sợ à?"
Triệu Viễn phụt một tiếng bật cười: "Cậu có thấy anh ấy sợ ai chưa?"
Có thể Lương Ngụ nắm chắc thời điểm mà đi, tựa như một thỉnh giả, nên trên đường đi không một ai cản anh lại.
Đi ra khỏi sân thể dục, anh bắt đầu nhớ lại xem nơi làm bảng tin là ở đâu.
Vào trong siêu thị của trường học mua hai cây dù, anh nhìn chằm chằm dù trong tay, bắt đầu trầm mặc.
Nếu đem dù ném ở trước cửa, cô có thể lấy dù hay không đây?
Hay là nói, cố ý đem dù qua đây để đưa cô về?
Nghĩ đến thời cao trung có một thời điểm mưa rất to, cô cũng không mang dù, anh từ sau lưng cô đi qua, đem dù mượn được ở thư viện đặt ở bậc thang phía sau cô.
Cô nhìn anh nghĩ là anh còn dù, liền nhận dù nói cảm ơn, dùng xong còn đem đến thư viện trả lại.
Lương Ngụ cầm trong tay cây dù mình tỉ mỉ chọn lựa, bực bội nắm tóc.
Sờ đến khi cảm giác được đau đớn, anh lại mơ mơ hồ hồ mà nghĩ tới đầu tóc chính mình, nguyên bản không phải là màu nâu tối như bao người. Sợ cô sẽ bị dọa, liền cật lực mà đem màu tóc của mình che lại.
Triệu Viễn đã từng cười anh: "Anh là đang suy tính cái gì thế?" Suy tính gì? Không biết nữa.
Anh đi đến phòng học, rất xa, xuyên qua cửa sổ đã có thể nhìn thấy được cô đang vẽ tranh. Một tay cô chống lên bảng đen, một tay nâng lên cao để phác họa, những ngón tay thanh mảnh cầm phấn trắng đến lóa mắt.
Bởi vì nghiêm túc, răng cô cắn nhẹ môi dưới.
Lương Ngụ đứng chờ ở cửa phòng học, hút xong điếu thuốc thứ nhất, sờ sờ túi quần để rút thêm điếu thuốc nữa, lại suy xét tới việc cô chắc cũng vẽ sắp xong rồi, nên thôi.
Anh nhẹ buông tay, không lấy thuốc nữa, làm hộp thuốc một lần nữa rơi vào túi quần.
Dự báo thời tiết quả nhiên là đúng, không lâu sau, trời tối sầm, "ầm vang" một tiếng, cùng với tiếng sấm đùng đùng, thời tiết oi bức cả một ngày như đã tìm được cửa khẩu, thống khoái mà rơi xuống một trận mưa to.
Gió lạnh phần phật mà thổi vào phòng học.
Cách đó không xa truyền đến từng trận thanh âm hoan hô xen lẫn oán hận, đại khái là đã kết thúc huấn luyện, nhưng hầu hết mọi người đều không có dù.
Quả nhiên, thời điểm Trịnh Ý Miên chạy ra, xoa xoa cánh tay, mênh mang mà nhìn mưa to như trút nước bên ngoài phòng học: "Tại sao mưa lại to như thế chứ..."
Lương Ngụ duỗi tay, cầm dù đưa lên.
Trịnh Ý Miên duỗi tay muốn lấy, duỗi được một nửa, ngẩng đầu lên thấy được người bên cạnh: ".... Lương Ngụ? Tại sao cậu lại ở đây?"
Anh chỉ chỉ ở một bên, nói: "Mới vừa mua dù xong, không nghĩ tới cậu cũng ở đây."
Không thể tìm một lý do nào hợp lý hơn cả.
Trịnh Ý Miên đầy ý thăm dò, hỏi: "Bên cạnh có siêu thị sao? Vậy tớ cũng đi mua một cây."
Cô vừa mới bước được hai bước, Lương Ngụ nhíu mi, ngăn lại: "Không cần, tớ đã mua hai cây."
Gần đây làm gì có siêu thị chứ, chẳng qua là vì muốn ngẫu nhiên gặp cô nên mới bịa chuyện thôi.
Cô sửng sốt: "Tại sao cậu lại mua hai cây?"
"Triệu Viễn nhờ tớ mua giúp, ngày mai dùng."
Cảm xúc bực bội khi đứng chờ dưới mưa của anh giây lát tiêu tán, không biết vì sao, quanh thân Trịnh Ý Miên giống như có một luồng không khí ấm áp vờn quanh, chỉ cần đứng bên cạnh cô, nhìn cô, anh liền trở nên cao hứng.
Anh cúi đầu, không biết lý do mà bật cười một cái, đem dù đặt trên tay cô, căng dù ra.
....
Lương Ngụ về đến phòng ngủ, Triệu Viễn mới vừa tắm xong.
Anh ta cào cào tóc ướt, hỏi: "Thế nào, đưa dù rồi chứ?"
Lương Ngụ không đáp, nhíu mày liếc anh ta: "Lau khô tóc cậu đi."
Lương Ngụ lấy quần áo đi vào tắm rửa, mới vừa bước vào, di động liền vang lên.
Triệu Viễn thấy anh có lẽ một lát ra không được, liền đứng trước cửa nhà vệ sinh hô: "Ngụ ca, điện thoại anh reo. Em giúp anh nghe một chút nhé!"
Mới vừa tiếp, bên kia liền truyền đến một giọng nói mềm mại của nữ.
"Tớ vừa mới tới phòng ngủ. Triệu Viễn nhờ cậu mua giúp cây dù, nếu ngày mai cậu ấy cần dùng, vậy để tối nay tớ đem sang trả nhé?"
Triệu Viễn còn chưa kịp nói chuyện, Lương Ngụ mặc quần dài phóng từ nhà vệ sinh ra, mặt mày thâm trầm tới mức muốn phun lửa, lạnh lùng mà liếc anh ta một cái.
Triệu Viễn: "...????"
Lương Ngụ tiếp nhận di động, đặt ở bên tai: "Alo?"
Hai người ở một bên nói chuyện điện thoại, Triệu Viễn cảm thấy thật bi thương.
Anh ta lắc lắc một người bạn cùng phòng khác: "Cậu có thấy không, Ngụ ca lại dùng loại ánh mắt này nhìn tớ đấy, chỉ vì tớ tiếp điện thoại của chị dâu! Dấm này mà anh ấy cũng ăn được, tớ thật đáng thương mà!"
Bạn cùng phòng vỗ vỗ đầu anh ta: "Cậu thật là một nữ nhân dễ đau lòng mà."
Triệu Viễn: "Không phải mà!!!!!"
Lương Ngụ căn bản không để ý tới tình huống bên này, chỉ là cực kì có kiên nhẫn mà giải thích: "Không cần đâu, cậu ta đã tìm ra cây dù của mình rồi."
"Được rồi, nếu rảnh thì cậu đem qua cho tớ."
".... Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, mặt mày anh vẫn như cũ, bao phủ một tầng cảm xúc không vui.
Cuộc điện thoại đầu tiên cô gọi cho anh, là Triệu Viễn tiếp.
Trong điện thoại, câu nói đầu tiên cô nói, cũng là Triệu Viễn nghe.
Triệu Viễn: sợ hãi chính mình không sống nổi qua đêm nay...
Để tự bảo vệ mình, Triệu Viễn tìm một đề tài khác để nói: "À, chị dâu sao lại có điện thoại của anh thế?"
Lương Ngụ: "Vì cô ấy còn giữ cây dù."
Bạn cùng phòng bên cạnh Lương Ngụ hỏi: "Bất quá, chẳng lẽ Ngụ ca chưa nói mình cố ý đi đưa dù sao? Tại sao lại tìm lí do xa lắc xa lơ như thế?"
"Khẳng định là chị ấy hỏi tại sao lại có nhiêu đây dù, tất nhiên phải nói là đem dù cho tôi rồi." Triệu Viễn gõ đầu anh ta: "Ngu xuẩn."
"Tại sao lại không nói mình cố ý đi đưa dù chứ? Nếu nói thế cô gái nào cũng cảm động không phải sao?"
Triệu Viễn nghĩ đến cao trung biết bao nhiêu sự kiện đặc biệt, cuối cùng rút ra kết luận: "Thời cơ còn chưa tới, không thể nói."
"Dựa vào!" Bạn cùng phòng nhịp nhịp chân, "Cho nên hiện tại là yêu thầm sao? Thiếu nam Ngụ ca yêu thầm? Thật sự là được mở rộng tầm mắt."
"......"
.........
Ngày hôm sau huấn luyện quân sự, phát hiện huấn luyện viên đã bị thay đổi, huấn luyện viên lần này chính là doanh trưởng.
Vị quan mới này tính tình nóng như lửa, doanh trưởng nhíu mày, mở miệng nói: "Hôm nay bắt đầu tôi quản hai nhóm phương trận các cô cậu."
Tác giả có lời muốn nói: mày cậu vừa nhíu, liền phát hiện sự tình cũng không đơn giản.
Đường + dấm + cá = cá chua ngọt:33
Yêu mọi người moazz moazz ^^
Thu lại không được.
Ngay cả huấn luyện viên đều khống chế không được, cũng cười ha hả theo bọn họ.
Có người ồn ào: "Nhất bái thiên địa nhị bái cao đường nha! Còn thiếu một cái màn che nữa, nhanh nhanh, đem người che lại mau!"
"Phu thê đối bái mau xốc màn che lên nào!"
"Tớ còn nói thêm nữa nha... thiếu nhi có phải là không nên nhìn không?"
"Ha ha ha ha ha ha đ*t mẹ huấn luyện này thật có ý tứ mà, may mắn là không nói huỵch toẹt ra."
Lương Ngụ cười, quét mắt qua liếc cô một cái, không quan tâm đám người kia đang náo loạn ầm ĩ lên.
Thanh âm chầm chậm, anh nói: "Kết thúc buổi lễ."
Trịnh Ý Miên bỗng nhiên ngẩng đầu: "... Cái gì?"
Lương Ngụ lắc đầu, nói: "Anh nói là, em có thể ngồi xuống rồi."
Thật vất vả mới có thể ngồi xuống, đám người cười đủ rồi, lúc này mới biết điều thu liễm lại.
Trịnh Ý Miên cúi đầu, ngồi xếp bằng, vô dục vô cầu mà đả toạ. (ở đây giống như là trốn tránh không dám nhìn ai ấy)
Lạy phật từ bi... Nhìn vào con, nhìn thấu sự đau khổ của con...
Phi, đen đủi tới mức nào đây chứ.
Cực kì đen luôn.
Lý Mẫn nghiêng đầu nhìn Trịnh Ý Miên phía sau, chụp bả vai cô: "Cậu cứ lầm bầm cái gì thế, lời thề kết hôn đấy à?"
Trịnh Ý Miên nhăn nhăn mũi, còn chưa kịp đáp lại, phía đối diện đã bắt đầu ca hát:
Tóc em đẹp phất qua tâm hồn anh
Đừng trách anh sao mặt cứ lạnh lùng
Chỉ có anh biết, lòng anh mềm mại biết bao
Chỉ là thanh xuân rực cháy, anh phải tạm thời làm lạnh tình yêu của mình...
.....
Dày vò.
Quá dày vò.
Trịnh Ý Miên lôi kéo lung tung vạt áo, luôn cảm giác được có ánh mắt dừng trên mặt mình, chết cũng không dám ngẩng đầu.
Hôm nay ánh mặt trời quá gắt, nướng đến hai bên tai đều nóng lên, hỏa thiêu hỏa liệu.*
*nghĩa là nóng muốn bốc cháy còn lan ra xa. Có lẽ là nóng lan khắp cả người chị ấy:v
Mặc kệ, xác định một chút.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lương Ngụ đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt anh mang đậm ý cười, một bên nhẹ nhàng hát ca.
Trịnh Ý Miên cúi đầu, bắt đầu vò vò ống quần.
Anh chỉ là không biết nhìn chỗ nào mà thôi, Trịnh Ý Miên, tự luyến là bệnh, phải trị.
.....
Sau đó, dàn nam sinh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Có những biểu hiện cực kì ngầu và xuất sắc, đội ngũ trông thật sự rất nổi bật.
Mắt thấy nháo đến mức động phòng... Không đúng, mắt thấy nháo đến không sai biệt lắm, huấn luyện viên rốt cuộc thu tay lại, cho bọn họ đứng dậy, tiếp tục trở về luyện tập.
Tuy rằng đưa đội hình đi chỗ khác, nhưng cũng không phải đi quá xa, hai phương trận vẫn đứng rất gần nhau.
Thật vất vả mới được tan học sau hai giờ học vất vả, phương trận của nam sinh có vẻ rời rạc, tùy ý nghỉ ngơi, còn bên nữ sinh thì lại có kỷ luật và tổ chức hơn nhiều, đều đồng loạt ngồi ở dưới bóng cây để tránh nắng.
Trịnh Ý Miên xoay xoay khuỷu tay, nhận ra bản thân mình đen đi rất nhiều.
Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, chỉ bằng mắt thường đã cảm thấy được trình độ phơi đen.
Lý Mẫn lại gần, nhỏ giọng nói với cô: "Miên Miên, tớ vừa mới phát hiện có thể giả vờ để xin nghỉ được kìa, một số người đã xin được rồi đấy, ngày mai có thể không cần đi huấn luyện quân sự..."
"Giả vờ để xin nghỉ?" Trịnh Ý Miên hỏi: "Thật hay giả?"
Lý Mẫn nói: "Chắc chắn là thật rồi, nghe nói trực tiếp nói bản thân có chỗ không thoải mái cần phải uống thuốc, hay nói mình "dì cả tới" liền có thể nghỉ được. Cậu xem kìa, sân thể dục bên kia có hàng loạt người ngồi, tất cả đều là trốn huấn luyện đấy."
Tuy rằng giả vờ để xin nghỉ thì không phải là điều hay ho gì, nhưng ngồi nghỉ ngơi ở nơi râm mát thì tuyệt vời hơn so với đứng phơi thây dưới ánh mặt trời này nhiều.
Trịnh Ý Miên nhìn các cô ngồi nghỉ bằng ánh mắt cực kì hâm mộ, thở dài: "Tớ cũng không muốn huấn luyện quân sự."
Vừa dứt lời, có một huấn luyện viên đi tới trước phương trận của cô.
Huấn luyện viên hỏi: "Nơi này có học sinh nào biết vẽ tranh không?"
Một đám người thưa thớt mà cười rộ lên: "Huấn luyện viên à, đây là phương trận của học viện nghệ thuật, đương nhiên là có thể vẽ rồi."
Huấn luyện viên đáp một cách chính đáng: "Tôi đương nhiên biết đây là phương trận của học viện nghệ thuật, ý tôi là, có ai vẽ đặc biệt tốt không ấy?"
Lý Mẫn nhấc tay, đem Trịnh Ý Miên đẩy ra ngoài: "Đây ạ! Thủ khoa của viện!"
Toàn bộ ánh mắt ở nơi này đều đổ lên Trịnh Ý Miên, thậm chí có người kinh ngạc nói: "Thì ra cậu chính là Trịnh Ý Miên."
Bây giờ có muốn giả vờ cũng không được, Trịnh Ý Miên nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Huấn luyện viên: "Chúng tôi muốn làm một bảng tin về huấn luyện quân sự, còn thiếu một người. Em đi theo tôi đi, chiều nay không cần phải huấn luyện."
Lý Mẫn hâm mộ, phất tay từ biệt cùng cô.
Thời điểm Trịnh Ý Miên tới, nhóm các học tỷ đã vẽ bảng tin xong hơn một nửa rồi, chỉ còn một khối là chỗ trống, nhóm học tỷ đang gặp khó khăn: "Cái này thật sự rất khó, tụi chị vẽ không ra."
Trịnh Ý Miên thô sơ, giản lược mà nhìn lướt qua, phát hiện đây chính là sở trường của mình, phong cách vẽ truyện tranh, chủ động xin ra trận, nói: "Cái này em có thể vẽ, cứ để cho em."
"Thật sao? Quá tốt rồi." Học tỷ đem bảng phát thảo đưa cho cô, "Em là năm nhất đúng không, lúc nãy vẫn còn ở huấn luyện quân sự hả?"
Trịnh Ý Miên tiếp nhận bảng phát thảo, bắt đầu dùng phấn viết đánh hình: "Đúng thế ạ, mấy ngày hôm nay ánh mặt trời thật sự rất gắt."
Mắt thấy vẽ một lát có vẻ không xong, bảng tin này chỉ còn mỗi một bộ phận này, Trịnh Ý Miên quay đầu lại nhìn đại tỷ đang ngáp ngắn ngáp dài phía đối diện nói: "Nhiều như thế này, mọi người cứ về trước đi, em vẽ xong liền đi."
Học tỷ luôn khen cô mãi, xác định cô có thể làm được một mình, lúc sau tất cả đều rời khỏi.
Các cô thương lượng một chút, đều tỏ vẻ đối với huấn luyện quân sự của tân sinh viên có hứng thú rất lớn, lúc quay về phòng ngủ cố ý vòng qua sân thể dục lớn.
Lúc đi ngang qua, còn đang thảo luận về bảng tin.
Triệu Viễn nghe được, liền thì thầm nói với Lương Ngụ: "Nghe được không, vừa nãy đám người kia đang thảo luận về làm bảng tin, còn nói có một học muội mềm mại đáng yêu lại tốt bụng, nguyện ý ở lại một mình để giải quyết tất cả đấy."
Trưa hôm đó, bầu trời có nhiều điểm khác lạ, thời điểm giải lao huấn luyện, gió ngày càng lớn, còn lất phất hỗn loạn một chút mưa nhỏ lạnh lẽo.
Lương Ngụ lấy di động ra xem thời tiết.
Lát nữa có mưa to.
Anh ngẩng đầu lên nhìn đám mây trên trời, bỏ di động vào túi quần, chỉ nói câu "tôi đi trước" liền trực tiếp rời khỏi đội ngũ.
Bên cạnh có người không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Viễn: "Nói đi liền đi á?"
Triệu Viễn: "Đúng vậy, bằng không thì sao?"
"Không cùng huấn luyện viên nói qua một câu nào, cậu ấy không sợ à?"
Triệu Viễn phụt một tiếng bật cười: "Cậu có thấy anh ấy sợ ai chưa?"
Có thể Lương Ngụ nắm chắc thời điểm mà đi, tựa như một thỉnh giả, nên trên đường đi không một ai cản anh lại.
Đi ra khỏi sân thể dục, anh bắt đầu nhớ lại xem nơi làm bảng tin là ở đâu.
Vào trong siêu thị của trường học mua hai cây dù, anh nhìn chằm chằm dù trong tay, bắt đầu trầm mặc.
Nếu đem dù ném ở trước cửa, cô có thể lấy dù hay không đây?
Hay là nói, cố ý đem dù qua đây để đưa cô về?
Nghĩ đến thời cao trung có một thời điểm mưa rất to, cô cũng không mang dù, anh từ sau lưng cô đi qua, đem dù mượn được ở thư viện đặt ở bậc thang phía sau cô.
Cô nhìn anh nghĩ là anh còn dù, liền nhận dù nói cảm ơn, dùng xong còn đem đến thư viện trả lại.
Lương Ngụ cầm trong tay cây dù mình tỉ mỉ chọn lựa, bực bội nắm tóc.
Sờ đến khi cảm giác được đau đớn, anh lại mơ mơ hồ hồ mà nghĩ tới đầu tóc chính mình, nguyên bản không phải là màu nâu tối như bao người. Sợ cô sẽ bị dọa, liền cật lực mà đem màu tóc của mình che lại.
Triệu Viễn đã từng cười anh: "Anh là đang suy tính cái gì thế?" Suy tính gì? Không biết nữa.
Anh đi đến phòng học, rất xa, xuyên qua cửa sổ đã có thể nhìn thấy được cô đang vẽ tranh. Một tay cô chống lên bảng đen, một tay nâng lên cao để phác họa, những ngón tay thanh mảnh cầm phấn trắng đến lóa mắt.
Bởi vì nghiêm túc, răng cô cắn nhẹ môi dưới.
Lương Ngụ đứng chờ ở cửa phòng học, hút xong điếu thuốc thứ nhất, sờ sờ túi quần để rút thêm điếu thuốc nữa, lại suy xét tới việc cô chắc cũng vẽ sắp xong rồi, nên thôi.
Anh nhẹ buông tay, không lấy thuốc nữa, làm hộp thuốc một lần nữa rơi vào túi quần.
Dự báo thời tiết quả nhiên là đúng, không lâu sau, trời tối sầm, "ầm vang" một tiếng, cùng với tiếng sấm đùng đùng, thời tiết oi bức cả một ngày như đã tìm được cửa khẩu, thống khoái mà rơi xuống một trận mưa to.
Gió lạnh phần phật mà thổi vào phòng học.
Cách đó không xa truyền đến từng trận thanh âm hoan hô xen lẫn oán hận, đại khái là đã kết thúc huấn luyện, nhưng hầu hết mọi người đều không có dù.
Quả nhiên, thời điểm Trịnh Ý Miên chạy ra, xoa xoa cánh tay, mênh mang mà nhìn mưa to như trút nước bên ngoài phòng học: "Tại sao mưa lại to như thế chứ..."
Lương Ngụ duỗi tay, cầm dù đưa lên.
Trịnh Ý Miên duỗi tay muốn lấy, duỗi được một nửa, ngẩng đầu lên thấy được người bên cạnh: ".... Lương Ngụ? Tại sao cậu lại ở đây?"
Anh chỉ chỉ ở một bên, nói: "Mới vừa mua dù xong, không nghĩ tới cậu cũng ở đây."
Không thể tìm một lý do nào hợp lý hơn cả.
Trịnh Ý Miên đầy ý thăm dò, hỏi: "Bên cạnh có siêu thị sao? Vậy tớ cũng đi mua một cây."
Cô vừa mới bước được hai bước, Lương Ngụ nhíu mi, ngăn lại: "Không cần, tớ đã mua hai cây."
Gần đây làm gì có siêu thị chứ, chẳng qua là vì muốn ngẫu nhiên gặp cô nên mới bịa chuyện thôi.
Cô sửng sốt: "Tại sao cậu lại mua hai cây?"
"Triệu Viễn nhờ tớ mua giúp, ngày mai dùng."
Cảm xúc bực bội khi đứng chờ dưới mưa của anh giây lát tiêu tán, không biết vì sao, quanh thân Trịnh Ý Miên giống như có một luồng không khí ấm áp vờn quanh, chỉ cần đứng bên cạnh cô, nhìn cô, anh liền trở nên cao hứng.
Anh cúi đầu, không biết lý do mà bật cười một cái, đem dù đặt trên tay cô, căng dù ra.
....
Lương Ngụ về đến phòng ngủ, Triệu Viễn mới vừa tắm xong.
Anh ta cào cào tóc ướt, hỏi: "Thế nào, đưa dù rồi chứ?"
Lương Ngụ không đáp, nhíu mày liếc anh ta: "Lau khô tóc cậu đi."
Lương Ngụ lấy quần áo đi vào tắm rửa, mới vừa bước vào, di động liền vang lên.
Triệu Viễn thấy anh có lẽ một lát ra không được, liền đứng trước cửa nhà vệ sinh hô: "Ngụ ca, điện thoại anh reo. Em giúp anh nghe một chút nhé!"
Mới vừa tiếp, bên kia liền truyền đến một giọng nói mềm mại của nữ.
"Tớ vừa mới tới phòng ngủ. Triệu Viễn nhờ cậu mua giúp cây dù, nếu ngày mai cậu ấy cần dùng, vậy để tối nay tớ đem sang trả nhé?"
Triệu Viễn còn chưa kịp nói chuyện, Lương Ngụ mặc quần dài phóng từ nhà vệ sinh ra, mặt mày thâm trầm tới mức muốn phun lửa, lạnh lùng mà liếc anh ta một cái.
Triệu Viễn: "...????"
Lương Ngụ tiếp nhận di động, đặt ở bên tai: "Alo?"
Hai người ở một bên nói chuyện điện thoại, Triệu Viễn cảm thấy thật bi thương.
Anh ta lắc lắc một người bạn cùng phòng khác: "Cậu có thấy không, Ngụ ca lại dùng loại ánh mắt này nhìn tớ đấy, chỉ vì tớ tiếp điện thoại của chị dâu! Dấm này mà anh ấy cũng ăn được, tớ thật đáng thương mà!"
Bạn cùng phòng vỗ vỗ đầu anh ta: "Cậu thật là một nữ nhân dễ đau lòng mà."
Triệu Viễn: "Không phải mà!!!!!"
Lương Ngụ căn bản không để ý tới tình huống bên này, chỉ là cực kì có kiên nhẫn mà giải thích: "Không cần đâu, cậu ta đã tìm ra cây dù của mình rồi."
"Được rồi, nếu rảnh thì cậu đem qua cho tớ."
".... Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, mặt mày anh vẫn như cũ, bao phủ một tầng cảm xúc không vui.
Cuộc điện thoại đầu tiên cô gọi cho anh, là Triệu Viễn tiếp.
Trong điện thoại, câu nói đầu tiên cô nói, cũng là Triệu Viễn nghe.
Triệu Viễn: sợ hãi chính mình không sống nổi qua đêm nay...
Để tự bảo vệ mình, Triệu Viễn tìm một đề tài khác để nói: "À, chị dâu sao lại có điện thoại của anh thế?"
Lương Ngụ: "Vì cô ấy còn giữ cây dù."
Bạn cùng phòng bên cạnh Lương Ngụ hỏi: "Bất quá, chẳng lẽ Ngụ ca chưa nói mình cố ý đi đưa dù sao? Tại sao lại tìm lí do xa lắc xa lơ như thế?"
"Khẳng định là chị ấy hỏi tại sao lại có nhiêu đây dù, tất nhiên phải nói là đem dù cho tôi rồi." Triệu Viễn gõ đầu anh ta: "Ngu xuẩn."
"Tại sao lại không nói mình cố ý đi đưa dù chứ? Nếu nói thế cô gái nào cũng cảm động không phải sao?"
Triệu Viễn nghĩ đến cao trung biết bao nhiêu sự kiện đặc biệt, cuối cùng rút ra kết luận: "Thời cơ còn chưa tới, không thể nói."
"Dựa vào!" Bạn cùng phòng nhịp nhịp chân, "Cho nên hiện tại là yêu thầm sao? Thiếu nam Ngụ ca yêu thầm? Thật sự là được mở rộng tầm mắt."
"......"
.........
Ngày hôm sau huấn luyện quân sự, phát hiện huấn luyện viên đã bị thay đổi, huấn luyện viên lần này chính là doanh trưởng.
Vị quan mới này tính tình nóng như lửa, doanh trưởng nhíu mày, mở miệng nói: "Hôm nay bắt đầu tôi quản hai nhóm phương trận các cô cậu."
Tác giả có lời muốn nói: mày cậu vừa nhíu, liền phát hiện sự tình cũng không đơn giản.
Đường + dấm + cá = cá chua ngọt:33
Yêu mọi người moazz moazz ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook