Vẻ Ngoài FULL
-
Chương 97
Trời mưa như trút nước, hai chiếc xe cách nhau khoảng năm mươi mét một trước một sau kịch liệt đua tốc độ trên đường vòng quanh núi, mở ra một ván cờ sinh tử!
Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương ở đầu kia vẫn chưa cúp điện thoại: “Bảo xe phía sau nghĩ cách đi đường khác chặn Ngô Gia Nghĩa!”
“Vâng.” Chu Kỳ Dương đáp.
Lục Thời Sâm điều khiển xe nhìn chằm chằm chiếc Hummer trước mặt, luôn giẫm chặt lên chân ga, mà Mạnh Chiêu liếc nhìn dẫn đường một cái sau đó cầm súng lục lên: “Đây là đoạn đường vòng liên tục khoảng ba trăm mét, sau khi đi qua là một con đường thẳng, có thể rút ngắn khoảng cách với chiếc xe phía trước trên đường vòng này không?”
Lục Thời Sâm nhìn thẳng phía trước nói: “Chắc có thể rút ngắn khoảng hai mươi mét.”
“Được, trong khoảng thời gian đi qua đường vòng liên tục và tiến vào đường thẳng, cố gắng đảm bảo chiếc xe lái ổn định, tôi muốn bắn nổ lốp xe của họ.”
“Ừ.
Phía trước cũng có một người trong tay có súng, cậu cẩn thận.” Lục Thời Sâm nói.
“Được.” Mạnh Chiêu trả lời, giơ tay ấn cửa sổ xe xuống sẵn sa bị hành động bất cứ lúc nào.
Lục Thời Sâm không ngừng thay đổi chân ga và phanh, hai tay nắm chặt vô lăng xoay qua xoay lại, tạp âm do lốp xe ma sát với mặt đất chói tai hơn, cả chiếc xe trôi về phía trước trên con đường vòng liên tục, khoảng cách hai xe càng ngày càng gần, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét…
Sau một loạt tiếng ma sát chói tai, chiếc xe lái ra khỏi đường vòng, tiến vào đoạn đường thẳng, lúc này, khoảng cách giữa hai chiếc xe đã chưa đến hai mươi mét!
Sau khi xe tiến vào đường thẳng và bắt đầu lái ổn định, ngón tay cái của Mạnh Chiêu lập tức đặt lên cò súng lục, anh định thò người ra ngoài cửa sổ, nhưng đồng thời, anh cũng nhìn thấy nửa người và nòng súng đen ngòm thò ra cửa sổ xe của xe phía trước, đồng tử anh co lại.
Lục Thời Sâm cũng chú ý đến hướng đi của xe trước: “Cẩn thận!”
Sát thủ kia không chần chừ chút nào, dứt khoát ngắm vào họ nổ súng, bi thép bắn ra ngang qua mưa bụi dày đặc, bắn thẳng vào cửa kính xe phía trước, Lục Thời Sâm vội vàng đánh tay lái, dưới trời mưa to, lực ma sát giữa bánh xe và mặt đường nước đọng cực thấp, thân xe gần như bay lên, bi thép cọ vào gương chiếu hậu bắn ra ngoài.
Quán tính to lớn khiến Mạnh Chiêu ngã mạnh trên ghế ngồi, súng lục cũng suýt bay ra ngoài.
Mạnh Chiêu hoàn hồn lại: “Không sao chứ?”
Lục Thời Sâm đáp: “Không sao, cậu sao rồi?”
“Không bị thương, súng săn cần thời gian nạp đạn, lại nghĩ cách ổn định lại.”
Mạnh Chiêu dứt lời, Lục Thời Sâm nắm chặt tay lái, cố gắng ổn định thân xe.
Nhưng Ngô Gia Nghĩa rõ ràng cũng đoán được suy nghĩ của Mạnh Chiêu, chiếc xe liên tục chuyển làn sang trái sang phải, lái xe dưới tình trạng trời tối và tốc độ cực cao, tuyệt nhiên không có khả năng trúng đích.
Sau khi thử thất bại, hai chiếc xe tiếp tục lao nhanh như bay, hai người phát hiện, con đường phía trước bắt đầu chật hẹp hơn, dần dần từ đường song hành biến thành đường một chiều, chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, điều này nói rõ, nếu như lốp xe của chiếc xe phía trước nổ lốp rồi mất chống chế, vậy họ nhất định cũng sẽ gặp nạn, Mạnh Chiêu đã mất đi cơ hội nổ súng!
Mà lúc này, sát thủ phía trước đã nạp đạn xong, lại thò người ra ngoài, lại “đoàng” một phát súng, lần này đoạn đường quá chật, gần như không có chỗ trống tránh né, Lục Thời Sâm hết cách, chỉ có thể giẫm chân phanh, xoay tay lái, thân xe khó khăn di chuyển sang bên cạnh trên con đường nhỏ hẹp, miễn cưỡng chếch ra khỏi đường đạn chính.
Nhưng mà, vẫn có một phần bi thép rời rạc bắn về phía kính chắn gió bên Lục Thời Sâm, vô số vết rạn che khuất một phần tầm nhìn phía trước, một miếng kính nhỏ ở cửa sổ xe bị vỡ ra bay thẳng vào bên tay phải của Lục Thời Sâm, cắt rách áo sơ mi cọ ra một vết máu thật sâu trên cánh tay hắn!
Lục Thời Sâm chỉ hơi cau mày một cái, lại giẫm chân ga hết cỡ lần nữa, cố gắng rút ngắn khoảng cách bởi vì vừa rồi tránh né mà kéo ra.
Mà một súng này cũng làm cho Lục Thời Sâm ý thức được, chỉ tránh né là không thể đủ, nếu cứ như vậy, sớm muộn gì họ cũng bị đạn bắn bị thương, bây giờ đường một chiều chật hẹp là ưu thế cực lớn với hai người Ngô Gia Nghĩa, bọn họ muốn giải quyết triệt để Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm trên đường một chiều này!
“Phải nghĩ cách.” Lục Thời Sâm mở miệng nói với Mạnh Chiêu.
Nghe vậy, Mạnh Chiêu lại không đáp lời, mà bắt đầu đến ngược từ mười bảy: “Mười bảy, mười sáu, mười lăm, mười bốn…”
Lục Thời Sâm lập tức hiểu ra, con số này đại biểu cho khoảng thời gian lần nổ súng tiếp theo.
Bắt đầu từ phát súng thứ nhất đến phát súng thứ hai, Mạnh Chiêu đã đếm thầm khoảng cách phát thứ hai vang lên, bây giờ anh có thể chắn chắn, thời gian nạp đạn nhanh nhất là mười bảy giây.
Sát thủ kia giàu kinh nghiệm, sẽ chỉ thò đầu ra trong nháy mắt nổ súng, cho nên, Mạnh Chiêu nhất định phải nắm chuẩn xác thời gian một chớp mắt này.
ngôn tình tổng tài
Thời gian tiếp tục trôi qua, để phối hợp với bước hành động tiếp theo của Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm lại một lần nữa rút ngắn khoảng cách với xe trước, theo con số Mạnh Chiêu đếm ra ngày càng nhỏ, Lục Thời Sâm bắt đầu ổn định thân xe, cố gắng duy trì trạng thái một đường thẳng với xe phía trước.
“Năm, bốn, ba, hai, một —— ”
Cửa sổ chiếc Hummer phía trước, trong nháy mắt sát thủ cầm súng thò đầu ra —— ngay tại lúc này!
Mạnh Chiêu chống một tay lên vệ cửa sổ, nửa người cấp tốc nghiêng ra ngoài cửa sổ, ngón tay dứt khoát bóp cò, dưới tác dụng của dụng cụ giảm thanh, nó phát ra tiếng rít rất nhỏ rồi xuyên qua màn mưa dày, bắn thẳng vào đầu sát thủ…
Một súng nổ đầu!
Giọt máu và óc trộn lẫn với nước mưa bắn ra, một giây sau, khẩu súng săn kia rơi xuống từ cửa sổ xe, toàn bộ cơ thể của sát thủ dùng trạng thái cứng ngắc đổ xuống, vô lực úp sấp trên bệ cửa sổ —— chết hẳn!
Trong nháy mắt sát thủ chết, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được mấy giây, trước mắt Mạnh Chiêu lại nghênh đón bóng tối sâu hơn, họ lái vào một đường hầm trên núi.
May mà đã bắn chết sát thủ trước khi vào đường hầm, nếu không tình cảnh của họ sẽ nguy hiểm hơn.
Sát thủ đã chết, đường cũng rộng hơn, đợi đi qua đoạn đường hầm hẹp dài tối om này, là thời cơ tốt nhất để Mạnh Chiêu nổ súng ép Ngô Gia Nghĩa dừng lại.
Mà giờ phút này, nhìn thi thể sát thủ bên cạnh, Ngô Gia Nghĩa đã hoàn hoàn hết cách, rơi vào đường cùng, cho dù trong đường hầm vô cùng tối, ông ta cũng chỉ có thể điên cuồng tăng tốc, hòng giãy giụa lần cuối cùng.
Bởi vì không còn kiêng dè sát thủ nên Lục Thời Sâm cũng giẫm chân ga lần nữa trong đường hầm, xe phát ra một tiếng vang trầm, khoảng hai chiếc xe càng ngày càng gần, có lẽ đã chưa đến mười mét.
Sau khi đi thẳng mấy chục mét, độ rộng đường hầm đã miễn cưỡng có thể cho hai chiếc xe chạy song song, mà cách lối ra đường hầm không xa dọc theo ngọn núi đã bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện chỗ rẽ gấp sang trái.
Lục Thời Sâm nắm chặt tay lái, đối mặt với chỗ rẽ gấp phía trước, hắn không giảm tốc độ, ngược lại giẫm lên chân ga, tăng tốc tiến lên dọc theo bên phải đường hầm, hy vọng vượt qua từ rìa ngoài đường rẽ, trực tiếp vượt qua đồng thời ép Ngô Gia Nghĩa dừng lại.
Mà dường như Ngô Gia Nghĩa cũng đoán được ý nghĩ của Lục Thời Sâm, ông ta cấp tốc áp sát rìa ngoài, chặn sít sao trước xe của Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu.
“Phía trước là rẽ ngoặt, cẩn thận một chút!” Mạnh Chiêu vội vàng nhắc Lục Thời Sâm một câu, mình thì không quan trọng nhưng anh không hy vọng Lục Thời Sâm vì vậy mà mất mạng.
Lục Thời Sâm không trả lời, chỉ tập trung tinh thần, vẫn duy trì tốc độ ban đầu, nếu rìa ngoài không được, vậy thì trong nháy mắt rẽ lại quay vào bên trong, có thể thành công hay không chỉ phụ thuộc vào khoảnh nhắc rẽ này.
Mà Ngô Gia Nghĩa cũng không có ý định giảm tốc độ, hai chiếc xe dùng tốc độ cực nhanh một trước một sau chạy về phía trước, ba mét, hai mét, một mét, chỗ rẽ đang ở trước mắt!
“Rầm —— ” một tiếng thật lớn, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đồng thời co đồng tử lại, Hummer chạy với tốc độ cao không rẽ ngoặt mà đâm thẳng vào vách đường hầm.
Mắt thấy chiếc xe của họ sắp đụng vào đuôi xe Hummer, Lục Thời Sâm giẫm mạnh phanh xe, đồng thời dùng hết sức lực toàn thân dồn sức đánh tay lái sang phải, toàn bộ chiếc xe dùng đầu xe làm trọng tâm, xoay một vòng một trăm tám mươi độ theo kim đồng hồ và văng ra ngoài! Sau khi khó khăn cọ qua thân xe Hummer, đuôi xe không bị khống chế va phải bức tường bên kia, lực cản to lớn khiến chiếc xe bỗng nhiên dừng lại, túi khí an toàn cũng đột nhiên bắn ra ngòi, cơ thể hai người đập mạnh vào túi khí bắn ra!
Giờ này, bởi vì khúc cua gấp vừa rồi nên thân xe đổi hướng một trăm tám mươi độ, đối diện với chiếc xe của Ngô Gia Nghĩa.
Nếu không phải Lục Thời Sâm phản ứng cực nhanh, lại có dây an toàn và túi khí, với tộc độ vừa rồi, chỉ sợ hai mười có mười cái mạng cũng không đủ.
Xe dừng lại, Mạnh Chiêu không quan tâm lúc này trong não trời đất quay cuồng, anh quay đầu nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh: “Cậu sao rồi?”
“Không sao,” Lục Thời Sâm chịu đựng cơn đau dữ dội ở cánh tay nói, “Chắc cánh tay bị thương nhẹ.”
Mạnh Chiêu lập tức đẩy cửa xuống xe, nhìn thấy nắp động cơ của chiếc Hummer kia đã bốc khói đặc cuồn cuộn.
Anh bước nhanh vòng qua bên cạnh Lục Thời Sâm, đuôi xe gần như khảm vào vách đá, mà thân xe vừa rồi cọ vào vách đá đường hầm đã biến hình, không cách nào mở ra được.
Mạnh Chiêu chọc ngón tay vào khe hở giữa cửa xe và thân xe, dùng sức mở cửa xe ra.
“Có bị thương chỗ khác không?” Mạnh Chiêu nhìn hắn.
Lục Thời Sâm nghiêng người sang, nắm chặt bàn tay Mạnh Chiêu đưa tới, mượn lực bước xuống xe, đứng vững vàng nói:” Không có.”
Thấy Lục Thời Sâm không bị thương nặng, lúc này Mạnh Chiêu mới nói: “Đi thôi, đến phía trước xem tình huống của Ngô Gia Nghĩa.”
Trên mui xe của Hummer đã bị vách đá đập vỡ nát, cú va chạm mạnh khiến kính xung quanh vỡ hết, đầu Ngô Gia Nghĩa dựa vào lưng ghế ngồi, cổ hơi lệch, máu tươi chảy từ trán xuống nửa gương mặt, máu tóc bạc mang tính tiêu chí của ông ta bị nước mưa làm ướt nhẹp, trông hơi rối, chỗ thái dương dính vết máu loang lổ.
Vài giây sau, một loạt tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếp đó vài chiếc xe cảnh sát kêu inh ỏi chạy tới.
Xe cảnh sát đi theo phía sau dừng ở đằng sau, mấy cảnh sát bước nhanh đi lên trước, dựa theo chỉ thị của Mạnh Chiêu dùng sức đẩy cửa xe ra.
Mạnh Chiêu đi tới, giơ tay thử hơi thở của Ngô Gia Nghĩa —— Ngô Gia Nghĩa đã không còn thở nữa.
Cứ chết đi như thế, đây tính là cái gì! Đối mặt với Ngô Gia Nghĩa đột nhiên tử vong, trong lòng Mạnh Chiêu không hề thoải mái.
Ngô Gia Nghĩa phải chết, nhưng ông ta nên nói ra toàn bộ sự thật sau đó bị công khai tuyên bố tử hình trên buổi xét xử!
Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên thân xe Hummer, cả giận nói: “Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là cái con mẹ gì!”
Bỗng nhiên, khóe mắt anh nhìn thấy dưới chân Ngô Gia Nghĩa, nơi đó có một cái túi màu đen, Mạnh Chiêu nhớ lại cảnh trong nhà máy gỗ, đây là thứ khi đó Ngô Gia Nghĩa cầm trong tay.
Ngô Gia Nghĩa tốn nhiều sức lực như thế để tới lấy cái túi này, bên trong là gì?
Anh cúi người xuống nhặt cái túi kia lên, kéo khóa kéo ra, lấy một “cái hộp đen” hình chữ nhật từ bên trong ra, khá quen, đây rốt cuộc là…
Mạnh Chiêu đột nhiên nhớ ra lời của con trai Lâm Mạch: “Đó chắc là một cái bút ghi âm.”
Chẳng lẽ là bút ghi âm năm đó Trương Lâm Thanh giao cho Lâm Mạch?! Ngô Gia Nghĩa hốt hoảng trốn đi, chạy đến nhà máy gỗ bỏ hoang để lấy cái bút ghi âm này, tiêu hủy chứng cứ năm đó thuê người giết Mạnh Tịnh?
Mà lúc này, Lục Thời Sâm cũng nhìn chằm chằm cái bút ghi âm kia.
Một lát sau, ánh mắt hắn chuyển từ cây bút ghi âm lên mặt Ngô Gia Nghĩa, ánh mắt đó đen kịt, sâu trong con ngươi giống như một cái giếng cổ tĩnh mịch không gợn sóng.
Bên ngoài đường hầm, mưa to tầm tã, chân trời vang lên một tiếng sấm rền từ xa mà đến gần, nổ đì đùng trên đỉnh đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook