*********

-”Anh tắm rửa tý đi…mấy ngày cũng mệt rồi…”

-”Ừ…”

Một lúc sau, Hai đi ra, thấy Út Linh ngồi xổm cạnh chiếc bàn, khóc không ra tiếng, quả thật rất đáng thương…hắn ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ về:

-”Thôi nào, anh cả trông thấy sẽ không vui đâu…”

-”Chúng ta không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa”

Cô nghẹn ngào.

-”Hai, em nhớ anh cả, em nhớ anh ấy lắm…thà rằng người nằm đó là em, em mới là người độc ác, sao trời lại giáng sai người thế?”

Mắt Hai đỏ hoe.

-”Cũng là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà…”

-”Đã tìm ra hung thủ chưa? Em phải giết hắn…”

-”Tìm rồi, nhưng không thấy…”

-”Em không tin, nhất định có uẩn khúc, nhất định có đứa nào hãm hại…”

-”Em nghĩ anh không điên sao? Nhưng anh đã cho tra đủ rồi, cũng hỏi han khắp nơi, nhưng chỗ đó vắng, không ai biết gì cả…”

-”Anh cả, anh thật đáng thương…”

-”Đừng gọi nữa, để anh ấy bình yên đi…”

-”Hai, nghĩ mà xem, anh cả lúc trước tốt với nó như vậy, mà giờ nó cũng không nhỏ nổi một giọt nước mắt, loại máu lạnh… ”

Út Linh mất bình tĩnh mà chửi rủa, Hai nghĩ ngợi, bỗng giật mình, hắn vội gọi điện cho đàn em; tiếng chân người chạy gấp gáp, rồi tiếng báo cáo tình hình đứt khúc…

Hai người họ vội vàng tới bệnh viện, Lan vẫn nằm trong phòng cấp cứu…

-”Hai, chị cả có sao không?”

-”Đừng lo…”

-”Em không muốn…sao chị ấy lại dại dột thế, em trách oan chị ấy rồi…”

Họ chờ hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương