Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!
Chương 44: Đợi anh về cùng ăn tối

********

Miên man trong giấc nồng, chợt cảm giác có một vật gì mềm mại, ướt át chạm vào mặt, nàng khẽ cựa, quay người tránh sang bên khác, chân tay quờ quạng xua đuổi.

Nhưng cái vật quái gở đó vẫn không tha, cảm giác môi bị cắn nhẹ, rồi tự nhiên thấy rất khó thở, lười nhác mở mắt thấy cái người xấu tính đang nhìn mình, cười rất là ranh…

-”Anh Việt…ghét anh!”

-”Ghét sao còn lấy người ta?”

Hắn khẽ lách tay đỡ cổ, xốc vợ yêu dậy.

-”Em muốn ngủ, 10 phút nữa thôi…”

-”9 giờ rồi đấy!”

-”Đi mà, em xin mà…”

Thấy ai đó chu mỏ năn nỉ, quả thật lại khiến hắn mủi lòng.

20 phút sau.

-”Ngan già ơi, dậy đi nào…”

-”Cho em ngủ 10 phút, à không 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi…”

-”Được rồi…”

15 phút sau.

-”Vợ ơi!”

-”5 phút nữa thôi chồng!”

-”Haizz…ừa…”

….

Quá trình cứ thế lặp lại cho tới 11 rưỡi trưa…

-”Lan ơi…”

-”5 phút nữa đi mà anh, sao anh gọi lắm thế…”

Không thể chiều chuộng thêm, hắn bế phắt tiểu yêu dậy, ném vào bồn tắm đã xả nước, nàng đang chăn ấm đệm êm, bị hành khổ quá, mắt nhắm mắt mở quát nhặng xì ngậu:

-”Anh…anh…sao mà anh quá đáng thế, 5 phút cũng ken.”

-”Cô biết cái 5 phút của cô nó đã qua mấy chục lần rồi không hả?”

-”Ngủ thêm tý thì chết ai”

-”Gần mười hai giờ rồi đó, người đã gầy, người ta đã chiều cho nhịn ăn sáng rồi, phải dậy ăn trưa chứ…”

-”Ai bảo anh hôm qua hành người ta, lỗi tại ai, được, lần sau tối anh đừng làm gì nữa, sáng em ắt dậy sớm được…”

Nàng trèo ra khỏi bồn, phụng phịu trách cứ, hắn cứng cả lưỡi, chỉ còn biết tóm lấy người yêu, lấy khăn lau người cho nàng, từ tốn nói:

-”Ai bảo đằng ấy…quyến rũ quá, người ta cũng chỉ là lo cho đằng ấy thôi mà…”

-”Biết rồi, Vịt thối thum thủm ý…”

-”Ừa, Ngan của anh thơm, anh thối, hôm nay đưa Ngan đi gặp một người nhé”

-”Ai vậy?”

-”Đi rồi biết…”

………

-”Nhanh lên anh!”

Nàng cứ phăng phăng đi trước cổ vũ hắn, tự nhiên lúc này hắn mong nàng yểu điệu đi một chút có phải hắn đỡ xấu hổ không? Đường núi cao cao dốc dốc mà nàng đi cứ thoăn thoắn thoăn thoắt, không phải hắn không khỏe, chẳng qua chỉ là hắn phải mang bao nhiêu thứ, nào gà, xôi, bánh, hoa quả, …

Nàng chạy lại, đưa tay xoa mồ hôi trên trán cho chồng, hỏi đầy xót thương:

-”Nặng lắm đúng không, đưa em cầm một ít cho đỡ mệt”

-”Không cần, đi nào”

-”Đưa em cầm cho…”

-”Người gầy như thế cầm cái gì mà cầm…”

-”Ơ RẮN, RẮN Việt ơi, em sợ quá”

Hắn hốt hoảng lơ đễnh, nàng được thể giật luôn một âu thức ăn, chạy nhanh lên trước, vừa cười vừa lè lưỡi…

-”Em đứng đó, chết tiệt!”

-”Cái này học được của anh thôi mà…haha…Vịt kia, ngươi không ngờ có ngày bị bản cô nương chơi lại hả?”

-”Tại hạ quả thật không ngờ đến…”

Nói đoạn, hắn nhanh chóng chạy tới chỗ người yêu, thơm nhẹ lên trán…

-”Người chúng ta thăm sống trên núi này à?”

-”Ừ”

-”Thế buồn chết…”

Việt chỉ khẽ cười, họ đi thêm chừng ba mươi phút, áng chừng đã tới nửa ngọn núi, ở đó có một bãi cỏ mọc rất đẹp, xung quanh trồng rất nhiều hoa, hắn dắt nàng tiến sâu vào trong…

-”Mẹ, đây là vợ con…chúng con tới thăm mẹ!”

Ảnh người con gái trên tấm bia rất đẹp, hiền từ mà phúc hậu, nhìn mắt anh đỏ hoe, tự dưng khóe mắt nàng cũng rơi lệ, cẩn thận bày đồ đã chuẩn bị; quay lại nắm chặt tay chồng, lễ phép nói:

-”Mẹ, con là con dâu của mẹ đây, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!”

Họ ở lại rất lâu, tựa đầu vào nhau, kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện, kể những dự định tương lai của họ, gió thổi vi vu êm dịu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương