Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!
Chương 36: Anh em tụ tập

23 Tết.

Việt mua cho tôi hẳn 3 con cá chép, to bự. Sau khi cúng bái và ăn uống xong chúng tôi ra con sông nhỏ sau nhà thả cá. Tôi bắt đầu khấn khấn cầu cầu – phải tranh thủ chứ, lần đầu tiên trong đời tôi thả cá chép mà nị…

Anh bên cạnh, nhìn tôi cười, tôi biết anh không tin mấy thứ này, chẳng qua là chiều người yêu thôi, nhưng kệ chứ, tôi huých tay anh, ra điều có cầu gì khấn gì xin gì thì nhanh lên, anh lẩm bẩm rất nhỏ:”Chỉ cần có em là đủ…”, trời ơi tôi cảm động!

Sau đó thế nào mà anh cũng ngoan ngoãn chắp tay vái:

-”Cầu trời phù hộ cho con bé đứng bên cạnh con mạnh khỏe an lành!!!”

Tôi nghẹn ngào!

Đêm, anh vẫn ôm tôi như vậy…người đàn ông này rất xấu tính, đâm ra tư thế ngủ của tôi luôn là co theo vòng ôm của anh, lúc đầu có hơi khó chịu, giờ thì quen rồi, thiếu lại khó ngủ …

Tôi biết nam nữ yêu nhau sống chung, ngủ chung…chẳng dễ dàng gì…hình như có lần lâu lâu tôi nhỡ mồm cao hứng nói với Việt, tôi muốn dành trọn cho chồng tôi, vào đêm tân hôn của chúng tôi…có lẽ Việt nhớ nên luôn gìn giữ cho tôi, thực ra giờ nghĩ lại…suy nghĩ đó thật ấu trĩ, anh bây giờ đã là một phần máu thịt của tôi, chuyện đó đâm ra chẳng quan trọng nữa, nhưng tôi là con gái, ngượng chết…nên thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy!!!

-”Lan, nghĩ gì thế? Tỉnh giấc à?”

-”Có gì đâu anh…”

Anh dơ tay, siết chặt tôi hơn:

-”Ngủ đi, mai tha hồ mà mệt đấy…”

-”Có việc gì thế?”

-”Ngủ đi, mai sẽ biết!!!”

24 Tết

Buổi sáng, chúng tôi ngủ dậy muộn, ăn trưa xong thì anh bảo tôi thay đồ ngủ, hôm nay nhà có khách.

Quả đúng như anh dự liệu, tầm một tiếng sau, 4 chiếc xe thể thao lần lượt đậu ở sân nhà. Út Linh, Cẩm, Hai, và người còn lại chắc là Tư. Chắc là đến chúc Tết đây, băng đẳng này, sớm thật.

Tuy nhiên, mọi việc ngoài dự liệu của tôi…

-”Đại ca, chúc mừng sinh nhật!!!”

Tay Út Linh lôi ra chiếc bánh gato to 4 tầng.

-”Mừng sinh nhật đại ca nhé…”

-”Đại ca sang tuổi mới thuận buồm xuôi gió…chào chị dâu ạ…”

-”Đại ca…năm nay thì ăn Tết có hai mình rồi…”

Ba người đàn ông to cao hầm hố còn lại, xách từ cốp xe nào gà đồi, lợn rừng, rau cỏ,…Xem ra hôm nay có tiệc lớn…

Lòng tôi hơi sững, chạy thật nhanh vào xem lịch, ngày dương 14/02. Đất trời, tôi quên xừ mất, chính là mật khẩu trên chiếc thẻ anh đưa…mà tôi còn đãng trí tới mức quên cả hôm nay cũng là ngày lễ tình nhân, tôi không có quà gì cho anh cả…chết mất…đầu óc luống cuống, tôi cũng không biết mua cái gì???Mà giờ lấy cớ gì ra khỏi nhà…

Cố gắng trấn tĩnh, tôi dự định sau khi khách về sẽ đi mua quà, thực ra tôi có thể làm bánh gato đấy, nhưng bánh của Linh mang, 4 tầng, tôi còn làm gì cho thừa thãi…đau lòng!!!

Mấy người đàn ông phụ trách mổ gà lợn bên ngoài, bên trong tôi và Út Linh nhặt rau và vài việc lặt vặt, không khí thật ấm cúng, giống như đại gia đình vậy, thật là hạnh phúc!

Việt vốn thoải mái, đâm ra thi thoảng vào bếp lấy đồ nghề, anh lúc thì bẹo má, lúc thì cắn tai, khi thì phải ôm chặt một cái…tôi ngượng chỉ muốn độn thổ…lại còn có Linh ở đó…tuy nhiên, có lẽ cô ấy đã nghĩ thông, đùa tôi:

-”Anh chị hạnh phúc quá, làm người ta phải ghen tỵ đó…”

Tôi thở phào, chúng tôi cùng nhau tán gẫu, rất vui vẻ, kiểu như chị dâu em chồng vậy! Tôi biết thêm được rất nhiều chuyện, thì ra, họ cũng không gia đình như tôi vậy, ba người đó đi theo anh Việt gần hai chục năm, là cùng nhau từ Bắc chuyển vào Nam làm ăn, có Út Linh gọi là bé nhất nhưng cũng theo anh mười năm, cùng trải qua bao chuyện như vậy, có lẽ tình cảm của họ giờ còn hơn tình thân.

Linh ra ngoài, sau đó quay lại, trên tay đã cầm hai ly rượu:

-”Chị dâu, em kính chị một ly, từ giờ chúng ta là người một nhà rồi…”

Tôi ít khi uống, cũng không thích, nhưng nghĩ khó khăn lắm cô ấy mới chấp nhận mình, đành tươi cười làm một hơi.

Tối, sau khi anh thổi nến thì bốn đứa em lần lượt tặng quà, rồi quay sang nhìn tôi…may mà thằng Hai lên tiếng:

-”Chị dâu lại chẳng “chiều” anh Việt từ sáng ý chứ…”

Mọi người nhìn nhau cười đầy ẩn ý…

Anh em quậy tưng bừng, hơn mười một giờ mới giải tán, tầm này thì cửa hàng cũng đóng hết rồi…tôi biết làm sao, làm sao đây? Lão người yêu ngang bướng đòi ở dưới bếp dọn dẹp cùng, tôi phải quát mắng nịnh nọt, giở đủ trò lão mới yên phận lên nhà trước…

Còn 30 phút…chỉ 30 phút nữa là qua sinh nhật anh…qua luôn cả ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng tôi…

Cuối cùng, tôi quyết định làm một cái cheesecake dâu tây nhỏ, vì thời gian không cho phép nên tôi đành đổ đế, lõi và lớp gelatin lên ngay chứ không để tủ từng bước một, chưa bao giờ làm bánh mà tôi lóng ngóng như thế này…

11h57…

Tôi mở tủ lạnh, dỡ khuôn lấy bánh, sao tôi lại phạm một sai lầm nghiêm trọng tới vậy…làm sao mà nó đã đông được? Chiếc bánh của tôi, giờ thành một thứ dung dịch lỏng lỏng chảy trên đĩa…

Và rồi cũng sang ngày 15/02…

Thật sự là tôi rất rất rất buồn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương