Vẻ Đẹp Quyến Rũ
-
Chương 12-1
Kì nghỉ hè được chia thành ba phần, trừ thời gian ở Thượng Hải ra thì thời gian tôi sống ở nhà họ Phạm cũng lâu hơn ở nhà.
Mẹ tôi cũng lầm bầm mấy câu, quở trách đứa con gái mà mình cực khổ nuôi lớn, bây giờ lại đi ở nhà người ta. Ba tôi bận rộn ở ngoài, nhưng cũng nhờ tôi tặng cho nhà họ Phạm mấy thùng hải sản, hai người tuy có chút oán trách, nhưng cũng không có ý nghĩ kì lạ nào.
Không biết Phạm Đông Ly có nói gì không, mà thím Phạm ngày càng nhiệt tình với tôi hơn. Còn thân mật lôi kéo tôi đi mua đông mua tây, từ đầu đến chân, suy nghĩ của bà cũng bao quát hơn tôi.
Tôi lựa những thứ quý giá ra một bên, đưa cho Phạm Đông Ly. Nhìn ánh mắt anh ấy nhìn chiếc nhẫn bạc, anh trêu ghẹo nói: "Mẹ anh còn kĩ hơn cả anh."
"Rất quý." Sau khi tôi cất chiếc nhẫn xong, thì đẩy nó tới trước mặt anh ấy.
Anh ấy kéo tôi lên đùi mình, đeo nữ trang cho tôi, không nói tiếng nào đeo cho tôi, sau đó nhòm ngó xung quanh, cuối cùng hôn vào tay tôi một cái bẹp: "Nhìn rất đẹp."
"Phạm Đông Ly......." Tôi hé miệng nhìn anh ấy, ánh mắt của anh ấy quýnh lên, đen như mực nhìn không ra cảm xúc.
Tôi cúi đầu nhìn tay mình, mỉm cười.
Sau đó lấy một chiếc nhẫn khác ra, đeo vào ngón áp út của anh ấy.
Anh ấy vẫn mỉm cười yên lặng nhìn từng cử chỉ của tôi, chỉ là cuối cùng cũng nắm tay tôi.
Dưới ánh mặt trời, hai bàn tay đeo nhẫn, mười ngón tay đan xen nhau, nhanh chóng, sáng lấp lánh.
Học kì mới, ngành học mới, bạn bè mới, thầy cô mới, một bầu không khí mới......
Mẹ tôi cũng lầm bầm mấy câu, quở trách đứa con gái mà mình cực khổ nuôi lớn, bây giờ lại đi ở nhà người ta. Ba tôi bận rộn ở ngoài, nhưng cũng nhờ tôi tặng cho nhà họ Phạm mấy thùng hải sản, hai người tuy có chút oán trách, nhưng cũng không có ý nghĩ kì lạ nào.
Không biết Phạm Đông Ly có nói gì không, mà thím Phạm ngày càng nhiệt tình với tôi hơn. Còn thân mật lôi kéo tôi đi mua đông mua tây, từ đầu đến chân, suy nghĩ của bà cũng bao quát hơn tôi.
Tôi lựa những thứ quý giá ra một bên, đưa cho Phạm Đông Ly. Nhìn ánh mắt anh ấy nhìn chiếc nhẫn bạc, anh trêu ghẹo nói: "Mẹ anh còn kĩ hơn cả anh."
"Rất quý." Sau khi tôi cất chiếc nhẫn xong, thì đẩy nó tới trước mặt anh ấy.
Anh ấy kéo tôi lên đùi mình, đeo nữ trang cho tôi, không nói tiếng nào đeo cho tôi, sau đó nhòm ngó xung quanh, cuối cùng hôn vào tay tôi một cái bẹp: "Nhìn rất đẹp."
"Phạm Đông Ly......." Tôi hé miệng nhìn anh ấy, ánh mắt của anh ấy quýnh lên, đen như mực nhìn không ra cảm xúc.
Tôi cúi đầu nhìn tay mình, mỉm cười.
Sau đó lấy một chiếc nhẫn khác ra, đeo vào ngón áp út của anh ấy.
Anh ấy vẫn mỉm cười yên lặng nhìn từng cử chỉ của tôi, chỉ là cuối cùng cũng nắm tay tôi.
Dưới ánh mặt trời, hai bàn tay đeo nhẫn, mười ngón tay đan xen nhau, nhanh chóng, sáng lấp lánh.
Học kì mới, ngành học mới, bạn bè mới, thầy cô mới, một bầu không khí mới......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook