Cúc Nguyệt Các là trà lâu có tiếng Vinh Đô, không chỉ là bởi vì trà nghệ nổi danh của trà lâu này, càng bởi vì đến bên trong uống trà phần lớn đều là những văn nhân cư sĩ, uống trà ngâm thơ nghe nhạc chính là chuyện thường của Cúc Nguyệt Các.

Nhóm người Phó Vọng Niên vừa vào cửa, tiểu nhị liền đón tiếp nhìn hai người, sau đó lại nhìn dựng phu ưỡn bụng lớn bên cạnh hai người, tuy nhóm người này xem ra là bất đồng chút, nhưng cậu vẫn là nhiệt tình dẫn mấy người lên lầu hai.

Bạch Nhưỡng sớm trước đó đã bị Bạch Lạc điều đi, họ ở lầu hai tìm một chỗ trang nhã, Thanh Dao và Phượng Miên hiếm khi gặp, tất nhiên dính cùng một chỗ, sau đó lại bắt đầu tiếp tục chuyện chưa xong của họ, có điều Phó Vọng Niên nghe nhiều nhất vẫn là chuyện về hài tử.

Thanh Dao nhìn bụng Phượng Miên, kinh hô một tiếng: "Phượng ca ca, bụng ngươi lại lớn hơn, như bóng da."

Phượng Miên cúi đầu nhìn bụng mình, lại nhìn bụng Thanh Dao, bụng hai người tháng xấp xỉ, y chẳng qua là sớm hơn mười ngày thôi, này đúng là khác thật nhiều.

"Ngươi nói, có thể ta ăn quá nhiều không, hài tử quá lớn?" Y cũng hỏi qua Bạch Lạc, nhưng hắn nói đây là rất bình thường, nghe Thanh Dao nói như vậy, y cũng cảm thấy là thật sự lớn rất nhiều.

Thanh Dao nhìn bụng lớn của Phượng Miên, sau đó lại nhìn của mình, chẳng lẽ thật sự là y ăn ít, bảo bảo tương đối nhỏ, vậy không được, nếu về sau bảo bảo nhỏ con hơn người khác, khẳng định sẽ bị cười nhạo.

Phó Vọng Niên nhìn sắc mặt Thanh Dao liền biết y là nghĩ đến cái gì, cười nói: "Nói không chừng bảo bảo trong bụng Thanh Dao là một tiểu á nam, bảo bảo trong bụng Bạch phu nhân là một tiểu nam nhân!"

Hai người nghe hắn nói như vậy, lại cũng cảm thấy có chút đạo lý, liền không thảo luận vấn đề bụng lớn hay không này, sau đó lại bắt đầu thảo luận phải mua những đồ gì cho hài tử.

Bạch Lạc nhìn thấy Phượng Miên và Thanh Dao trò chuyện hăng say, sau đó nhìn Phó Vọng Niên, đè thấp giọng nói: "Chuyện của Tri Vị Lâu đã truyền đến triều đình."

Phó Vọng Niên nhướng mày, xoay đầu nhìn Thanh Dao đang nghiêm túc trò chuyện với Phượng Miên, đồng dạng đè thấp giọng: "Ta không cần mấy thứ sẽ trói buộc ta đó."

Hắn hiện giờ tính ra cũng đã sống hai kiếp, kia không phải sống vô ích, gần vua như gần hổ, hắn chưa từng nghĩ muốn đi vào nơi đó, có những lúc trèo có chút cao, thì té có chút thảm.

Bạch Lạc theo ánh mắt của hắn nhìn Thanh Dao bên cạnh, sau đó lại nhìn Phượng Miên, hờ hững nói: "Không ngờ ngươi đúng là đáp án như vậy."

Từ tình huống mấy tháng này mà xem, Bạch Lạc mới đầu cũng cảm thấy Phó Vọng Niên có lẽ sẽ là đáp án như vậy, có điều lúc thật sự nghe được đáp án từ trong miệng hắn, vẫn thật có chút bất ngờ.

"Người sống một đời, chỉ cần vui vẻ, có người nhà kề bên, có công việc ổn định, này chính là truy cầu của ta."

"Được, vì câu này của ngươi, ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly." Bạch Lạc bưng ly trà lên uống cạn.

Phó Vọng Niên cũng bưng ly trà lên đồng dạng uống cạn, Thanh Dao và Phượng Miên trò chuyện đang vui khó hiểu nhìn hai người, sau đó xoay đầu lại tiếp tục trò chuyện của họ.

"Vậy chuyện này hiện tại nên làm sao?" Phó Vọng Niên tuy không muốn đi trêu chọc, nhưng nếu triều đình hạ lệnh, có những chuyện e rằng không dễ thương lượng như thế.

"Cái này ngươi yên tâm, ta tự có diệu kế." Bạch Lạc nhẹ nhàng nhướng mày, hắn năm đó có thể trở thành bá chủ một phương, đó không phải đơn giản như thế, những chuyện này thật không làm khó được hắn.

Nghe thấy lời này, Phó Vọng Niên cũng liền yên tâm, thủ đoạn Bạch Lạc làm ăn hắn vẫn là có chút nghe nói, hơn nữa Bạch phủ cũng thường nắm mạch máu kinh tế của triều đình, liền im lặng uống trà, mà Thanh Dao và Phượng Miên còn đang hăng say thảo luận chuyện hài tử, bất tri bất giác, hai người Phó Vọng Niên cũng đôi khi xen vào một câu.

Thanh Dao và Phượng Miên vốn là hai người trò chuyện, nhìn thấy họ như là bàn xong chính sự, cũng liền thương lượng chuyện hài tử với họ.

Thanh Dao nhìn bụng của Phượng Miên, nói với Phó Vọng Niên: "Phu quân, về sau chúng ta cho con mình và hài tử của Phượng ca ca kết nghĩa huynh đệ được không? Giống như cha và thúc."

Phó Vọng Niên nhìn Bạch Lạc, lại thấy Phượng Miên cũng đang nói chuyện này với hắn, Phó Vọng Niên thấy hắn khẽ nhíu mày, mở miệng nói: "Chuyện này chúng ta vẫn là để các hài tử tự mình quyết định đi!"

Hắn không biết nên nói Thanh Dao và Phượng Miên là muốn để chúng kết nghĩa huynh đệ, mà không phải chỉ phúc vi hôn không, nếu không thì đúng là cảm thấy thật là đã đáp ứng chuyện thường có của cổ đại.

Bạch Lạc nghe thấy lời của hắn cũng gật đầu, nói với Phượng Miên: "Phó huynh nói không sai, chuyện về sau vẫn là do hài tử tự mình làm chủ thì hơn, nếu chúng ta hiện tại đều làm chủ rồi, nếu chúng tương lai không thích làm sao đây?"

Thanh Dao và Phượng Miên nhìn nhau hai cái, sau đó cũng gật đầu theo.

Vào lúc này, mấy nam nhân bàn phía trước bắt đầu đối thơ, Phó Vọng Niên trước kia không thích thơ từ, cho dù là lúc đi học, cũng là bị bắt buộc học thuộc lòng mấy bài, đương nhiên đây cũng là mấy bài ít ỏi hắn có thể nhớ.

Có điều nghe thơ đối của mấy người đó, lại nghe không hiểu nửa câu, thầm than này đúng là thời không bất đồng cũng có phong cách bất đồng.

Đột nhiên một nam nhân mặc áo xanh đi đến, lúc giơ tay nhấc chân quả thật có chút phong độ của văn nhân nhã sĩ, Phó Vọng Niên lúc này trái lại rất muốn biết thi nhân cổ đại này là lấy gì làm chủ, không biết là bán thơ hay bán chữ.

Nam nhân áo xanh lễ độ chắp tay chào hướng Bạch Lạc và Phó Vọng Niên, sau đó nói: "Nghe danh hai vị công tử đã lâu, không biết hai vị công tử có thể làm thơ tại chỗ không, để bọn ta cũng hảo hảo học tập."

Gã nói đến nhẹ nhàng, nhưng Phó Vọng Niên vẫn cảm nhận được chút khinh thường, lại nhìn trong mắt người nọ đều là giễu cợt, mấy nam nhân phía sau cũng là ánh mắt đồng dạng, Phó Vọng Niên nhún vai, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là văn nhân đều thích chế giễu mấy thương nhân bảo thủ?

Phó Vọng Niên hắn thật là may, lại bị họ liệt vào loại thương nhân bảo thủ, có điều họ không phải cũng muốn ăn mặc chơi bời sao? Loại nào đều không trải qua tay thương nhân!

Bạch Lạc nhàn nhạt liếc nam nhân áo xanh một cái, sau đó nói: "Ồ, công tử muốn lấy gì làm đề?"

Nam nhân áo xanh tiêu sái phất cây quạt trong tay một cái, sau đó nói: "Đã là ở Cúc Nguyệt Các, vậy thì lấy "Nguyệt" làm đề."

Trong lòng Phó Vọng Niên thầm mắng, muốn làm thơ thì làm thơ, mắc gì còn kéo hắn xuống nước, hắn đối với mấy cái này là không chút cảm giác a.

Lông mày Bạch Lạc nhướng nhẹ, dùng giọng trầm thấp nói: "Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân." (nâng ly mời trăng sáng, cùng với bóng thành ba người)

Một sợi dây trong đầu Phó Vọng Niên "bặt" đứt rồi, này không phải thơ của Lý Bạch sao? Tuy hắn không phải rất nhớ mấy thơ cổ kia, nhưng câu này hắn là nhớ rõ ràng a!

Nhưng vì sao Bạch Lạc sẽ biết? Hắn đột nhiên cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, tình hình quái dị này rốt cuộc là nên nói rõ thế nào.

Đám nam nhân kia nghe thấy câu thơ này của Bạch Lạc, không nén nổi thầm bội phục, từ khinh thường ban đầu đến kính phục, xem ra họ đúng là xem thường thương nhân.

"Thơ hay, thơ này của Bạch công tử quả thật là hay, Lưu mỗ vì bất kính lúc trước nhận lỗi." Nam nhân áo xanh tự xưng Lưu mỗ lễ độ chắp tay, sau đó lại vẻ mặt mong đợi nhìn Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên lại bởi vì câu thơ vừa rồi thất thần thật lâu, Thanh Dao thấy hắn thất thần thật lâu, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn một cái, Phó Vọng Niên hồi thần, im lặng nhìn Bạch Lạc đối diện một cái, đọc thơ cổ hắn có thể nhớ ra: "Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. (Trăng sáng có từ bao giờ, cầm chén rượu hỏi trời xanh.)

Hắn có thể nhớ câu này, cũng nhờ đó còn có thể đọc ra được.

Hắn quan sát thần sắc của Bạch Lạc, lại không có chút dị sắc, chỉ có bội phục nhàn nhạt, Phó Vọng Niên thầm nghĩ một phen, tuy hắn không phải rất rõ lịch sử triều đại, nhưng hắn cũng biết hai nhà thơ này là ở vào thời đại bất đồng, cũng chính là nói Bạch Lạc là thuộc về thời hoàng kim kia sao?

"Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên." Nam nhân áo xanh líu ríu nho nhỏ một phen, cung kính nói: "Lưu mỗ bội phục, thơ của Phó công tử quả thật là làm Lưu mỗ tự hổ thẹn không bằng."

Thanh Dao cũng là vẻ mặt sùng bái, y chưa từng nghĩ phu quân y trừ nấu ăn rất tài giỏi, cả làm thơ lại cũng sẽ lợi hại như thế, Phó Vọng Niên bị sùng bái trong mắt y dán mắt tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hên là họ đều không biết hắn đây là mượn dùng thơ từ của cổ nhân, có điều Bạch Lạc kia sao mượn dùng trấn định như thế?

Bạch Lạc nhướng nhẹ mày nhìn Phó Vọng Niên, sau đó bưng ly trà uống, nam nhân áo xanh nọ tự cảm thấy xem thường người, chắp tay hướng mấy người, liền tự động rời đi.

Phó Vọng Niên ngó mấy nam nhân kia, sau đó lại nhìn Bạch Lạc, than nói: "Thì ra Cúc Nguyệt Các này lại là phong nhã như vậy, ta xem như lĩnh hội được loại cảm giác phong nhã này."

Hắn quả thật không cảm thấy hắn là một người hiểu mấy cái phong nhã này, lúc hắn đi học, sợ nhất chính là mấy lời văn nhã nhặn kia, còn tưởng vương triều Vinh Hoa này hẳn sẽ không có chuyện quá phong nhã gì, hiện giờ xem ra cũng quả thật là hắn nghĩ quá đơn giản.

Bạch Lạc nhẹ nhếch khóe môi, thờ ơ nói: "Phó huynh nói đùa, chuyện phong nhã này chỉ là chuyện giả dối người đời ham muốn mà thôi, đâu ra phong nhã mà nói."

Mày Phó Vọng khẽ chau, hắn phát hiện hắn nói chuyện với Bạch Lạc, ừm, có những lúc luôn có cảm giác không biết nên đáp thế nào, như là lời Bạch Lạc nói chính là loại cảm giác nhã nhặn kia, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Bạch Lạc khác với xã hội này?

Phượng Miên xoay đầu nhìn Bạch Lạc, lại nhìn Phó Vọng Niên, sau đó nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, ngươi biết thúc thúc dạo này thế nào không?" Từ sau khi Phượng Điệp rời khỏi Lương Phượng lâu, Phượng Miên liền giống Thanh Dao gọi y thúc thúc.

"Không biết nữa, dạo này đều chưa đi thăm thúc thúc, nếu không thì chúng ta lát nữa đi xem thử?" Thanh Dao nghĩ đến từ sau khi thúc thúc gả đi, y là thật chưa gặp qua thúc thúc.

Phượng Miên đầy mặt mong đợi nhìn Bạch Lạc, Bạch Lạc cứng họng gật đầu, sau đó Thanh Dao đồng dạng chờ đợi nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên tất nhiên là đồng ý yêu cầu của y.

Dù sao cũng không có việc gì, Phó Vọng Niên cảm thấy vẫn là tức thì có thể đi xem thử, nói: "Nếu không chúng ta bây giờ liền đi thôi?"

Mấy người cũng tán đồng lời của hắn, liền dắt nhau rời đi, mà mấy người còn đang làm thơ kia nhìn hướng họ rời đi, rất là cảm thán không ngờ hai người thương nhân này còn phong nhã hơn họ.

Ban đêm, trời đêm đen kịt chỉ còn tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua, bóng cây trong sân mờ mờ ảo ảo, chạc cây trụi lủi có vẻ rất là thê lương.

Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn Thanh Dao vùi trước ngực hắn, vươn tay mò đến sau lưng Thanh Dao, lúc chưa mang thai khi Thanh Dao ngủ cơ bản là sẽ không có động tác gì, nhưng sau khi mang thai, y luôn sẽ không tự giác cựa mình muốn tìm một thế ngủ thoải mái, mà như vậy thì luôn sẽ không cẩn thận cuốn chăn đến một bên, một bên khác thì chỉ đắp chút ít.

Sau khi biết y có thói quen này, Phó Vọng Niên luôn sẽ thò tay thử xem sau lưng Thanh Dao có chăn không, Thanh Dao lúc này đã ngủ rất lâu, Phó Vọng Niên lại vẫn nghĩ chuyện ban ngày, câu thơ của Bạch Lạc người nơi này đều không biết, như thế chỉ có một khả năng.

Bạch Lạc giống hắn, đều là cô hồn đến từ dị thế, nếu giả thuyết này thành lập, vậy lúc trước Bạch Lạc đột nhiên khôi phục thần trí, bày ra thủ đoạn kinh thương sắc bén, hiện giờ đã có thuyết pháp rất tốt.

Không ngờ hắn lại sẽ gặp được lão tổ tông, Phó Vọng Niên thật không biết nên đi nói một tiếng với lão tổ tông hay không, xoay đầu nhìn Thanh Dao ngủ say sưa, Phó Vọng Niên quyết định chuyện này xem như bí mật trong lòng hắn là được rồi.

BạchLạc và hắn dẫu sao không phải cùng một loại người, Bạch Lạc có thể vì làm ănkhông từ một thủ đoạn nào, nhưng hắn không làm như vậy được, nếu bất cẩn xảy rasai lầm gì, hắn lo lắng sẽ làm hại đến người thương yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương