Họ đi từ Thị trấn Lưu Trì đến phía đông.

Con đường bị bao bọc bởi những ngọn núi và bao phủ bởi những lớp tuyết còn đọng lại.

Dân cư thưa thớt và vô cùng vắng vẻ.
Trên con đường đó, thỉnh thoảng họ bắt gặp một vài chiếc xe, những người dân đi ra từ trong núi, những bác thợ săn đang săn bắn động vật hoang dã hay là những chú thỏ nhỏ bé sợ hãi chạy vào rừng sâu.
Gần cột mốc số 101 của thị trấn, cỏ dại và đám cây khô mọc um tùm trên con đèo xiên lên dốc.

Trên con đường đó có một đoạn ngắn toàn ổ gà, họ có thể thấy một cái cây chọc trời như một cột mốc ký hiệu.
Lăng Diệu lái xe mô tô địa hình của mình đến bên cạnh và dừng lại.
Gió thổi khiến mặt Tô Ly đông cứng và tê dại.

Khi họ dừng lại, cô ngẩn người như thể đang quay cuồng giữa không trung.
Tiểu Hắc nhảy xuống trước.

Nó chạy đến ven đường và nhìn vào rừng sâu, cái đầu đen ngòm của nó cứ lắc lư như thể rất quen thuộc với nơi này.
“Anh muốn gặp ai?” Tô Ly nằm bò trên vai anh, cô chưa muốn xuống.
Lăng Diệu vuốt mái tóc rối bù vì gió thổi.

Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay và nói: “Một chuyên gia.”
Từ đáy lòng cô nổi lên nghi ngờ: “Chuyên gia trong lĩnh vực gì? Tại sao các anh phải gặp nhau ở một nơi vắng vẻ như vậy?”
Anh không trả lời mà gạt chân chống để xuống xe trước rồi dang tay ôm cô vào lòng.
Tô Ly hơi do dự nhưng cô vẫn đón lấy, đè lên bả vai của anh và để chân xuống đất.
Chờ cô đứng vững, Lăng Diệu vẫn ôm eo cô bằng một tay, anh sáp vào người cô và nói: “Em còn nhớ lúc nãy anh nói gì không?”
Cô không hiểu gì cả, cô cũng không biết trả lời thế nào.

Suốt nửa quãng đường cô vẫn không thể nghĩ ra tại sao lại như cậy.

Cô mạnh miệng nói: “Không nhớ.”
Anh nở một nụ cười xấu xa, xoa mái tóc của cô và nói: “Nghe lời nào.

Anh biết là em nhớ.”
Cô không khỏi khó chịu: “Rốt cuộc anh định làm gì?”
“Suỵt.” Anh đặt ngón tay trỏ lên môi cô và thì thầm: “Người đó sắp đến rồi, im lặng nào.”
Sau khi anh nói xong, Tô Ly cảm thấy chuyến đi này của anh vừa lén lút vừa không có ý tốt.
Kể cả những lời nói trong phòng đêm qua, có vẻ như anh và một nhóm người đang trốn khỏi tai mắt của người khác để làm chuyện mờ ám.
Lúc đó cô đã loáng thoáng nhận ra điều này nhưng nó không rõ ràng lắm.

Hơn nữa cô còn bị nụ hôn đột ngột của anh mê hoặc và phải giãy giụa với suy nghĩ rời đi hay là ở lại.

Giờ phút này, cô đột nhiên đối mặt với tình cảnh này, Tô Ly không thể không đề phòng.

Trái tim dần dần mất mát giống như có một điềm báo không thể diễn tả được đang lên men.
Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi như thể đang đến một cuộc hẹn rất bình thường nhưng cũng có thể là một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.
Anh giúp cô cởi mũ còn chủ động sửa sang lại mái tóc dài của cô.

Tất cả động tác đều vô cùng kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Sau đó anh dời tầm mắt từ khuôn mặt của cô đến trước mặt, đột nhiên anh cau mày, chỉ vào máy ảnh cô đang đeo trên cổ và nói: “Cất đi.

Cho vào túi ấy.”
Tô Ly cúi đầu: “Tại sao phải bỏ vào túi?”
“Bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”
“Tại sao phải sợ bị người khác nhìn thấy?” Cô vừa hỏi xong thì lập tức hiểu ra.

Cô chưa quên tại sao mình lên núi.

Sau khi trải qua chuyện đó, cô không thể quên được.
Những lời của Lăng Diệu rõ ràng đã khiến cô tỉnh táo.

Cô sợ rằng ngón tay của mình chụp phải những hình ảnh và bằng chứng gì đó, hoặc khiến người khác có ấn tượng xấu về mình.
Lăng Diệu không cho cô thời gian phản ứng, anh tìm chiếc túi cô mang theo, mở khóa và lấy máy ảnh cô treo trên cổ nhét vào trong.
Tô Ly nhìn anh làm xong tất cả mọi chuyện, cô hỏi: “Em ở đây có ảnh hưởng đến anh không?”
Anh cúi đầu kéo khoá túi xách của cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô và nói: “Không đâu.”
“Những cảnh sát đó làm ảnh hưởng đến anh sao?” Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh im lặng một hồi cũng không nói gì, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.

Anh dời tầm mắt ra phía sau Tô Ly.

Đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm: “Nhớ kỹ, lát nữa em đừng nói chuyện này.”
Nói xong, anh nhanh chóng hôn lên trán cô: “Chờ anh ở đây.”
Tô Li được thả ra.

Cô đứng tại chỗ và quay đầu nhìn theo bóng dáng của anh.

Có một người vừa đi lên con dốc, đôi mắt dáo dác ngó xung quanh, gã khoác một cái túi vải kín đáo trên tay.
“Sao bây giờ mới đến?” Đây là câu đầu tiên Lăng Diệu nói sau khi anh đến gần gã.

Tuy Tô Ly ở chỗ rất xa, nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe được vài chữ.
Người đó thấp hơn Lăng Diệu một chút, gã dừng lại ở chỗ cách cô khoảng bảy tám mét.

Tô Lychưa bao giờ nhìn thấy người này.

Cô không biết đó có phải là người tối hôm qua ở ngoài cửa không? Nhưng trông ánh mắt và dáng vẻ của gã rất khôn ngoan.

Trước khi nói chuyện, gã đã nhìn thẳng về phía cô.
Tô Ly dựa vào xe máy, ánh mắt điềm tĩnh, thản nhiên đón nhận sự dò xét của đối phương.
“Cô ta là ai?” Người đàn ông hỏi.
Lăng Diệu quay đầu nhìn Tô Ly một cái.
Anh không nhìn thì không sao nhưng anh vừa nhìn đã khiến Tô Ly nhớ lại cảnh tượng lúc chạng vạng hôm trước.

Nó cũng giống như vậy.

Người khác nhìn cô một cái, sau đó anh cũng quay đầu lại.
Có vẻ như sự hiện diện của cô bên cạnh anh là một điều gì đó khiến họ tò mò và phòng bị.
Vì sao? Có lẽ đó là một bí mật không thể báo cáo với người khác.
Tô Ly thu hồi ánh mắt.

Cô lẳng lặng nhìn xuống đất, cô chỉ nghe thấy Lăng Diệu đáp lại: “Người phụ nữ vừa mới lên giường.”
Cô đang đá những viên sỏi dưới chân.

Sau khi nghe thấy điều đó, cả hành động lẫn ánh mắt đều đông cứng lại.
Người đàn ông cười một cách khoa trương: “Cậu lên giường với bao nhiêu người rồi, cứ thế mà đổi sao?”
“Đúng vậy, đàn ông và đàn bà đều thô tục như nhau.

Có tiền thì dạng chân ra, không có tiền thì đá.” Lăng Diệu vừa nói vừa lấy bao thuốc ra đưa cho gã.
Người đàn ông nhanh chóng cầm lên và nói chuyện phiếm: “Ai mà không như vậy, cứ có tiền sẽ có đàn bà, còn có thể chơi bời mà không hề nghĩ ngợi.” Nói được một nửa, người nọ híp mắt nhìn Tô Ly: “Chỉ có điều thoạt nhìn có vẻ cũng xinh đẹp đấy, trăm người mới có một cậu kiếm ở đâu ra?”
Lăng Diệu bình tĩnh châm thuốc cho gã, anh nở một nụ cười đểu cáng: “Tôi nhặt được trên núi.

Cô ta bị lạc đường.”
Người đàn ông hiểu lầm, không khỏi khinh thường anh: “Cậu vẫn đang làm công việc đó sao? Có kiếm được bao nhiêu đâu, sao cậu không tìm chỗ khác tốt hơn?”
Lăng Diệu liếc mắt nhìn người đàn ông với vẻ đắc ý: “Anh Không hiểu được đâu….

Tôi không có nhiều thứ để theo đuổi, có hàng và phụ nữ là đủ rồi.”
Người nọ lắc đầu: “Đừng để đàn bà lừa cho thê thảm.”

“Không đâu.

Tôi chưa lừa người ta là may mắn rồi.” Lăng Diệu nhả ra vài hơi khói, nửa chừng anh quay lại nhìn Tô Ly, cô đang ngồi xổm trong đống cỏ khô không biết đang nhặt thứ gì.

Còn đang Tiểu Hắc vây quanh cô.

Anh hơi cau mày.
Nghe vậy, người nọ hiển nhiên cũng an tâm hơn, hắn càm ràm thêm vài câu rồi tiến vào chủ đề chính.

Gã móc một cái túi vải nhỏ từ trong túi của mình như thể là một bảo vật quý giá và thần bí đưa choLăng Diệu.

Gã nói: “Đây là hàng mới ra đấy.

Tôi biết cậu luôn muốn có nó nên lần này tôi cố ý mang theo một mẫu nhỏ đến.

Tôi không nói trước cảm giác của nó ra sao nhưng cậu cứ thử một tí là biết.”
Lăng Diệu cầm cái túi nhỏ, ánh mắt phát sáng, anh hỏi người kia một cách khó tin: “Thật sự cho tôi à?”
Người đàn ông đột nhiên đến gần và nhếch mép cười với anh: “Cậu có biết cái này tinh khiết đến mức nào không? Một lượng nhỏ cũng đủ khiến cậu hưng phấn đến nỗi không thể phân biệt bắc nam.

Hơn nữa nó còn có tác dụng đặc biệt.”
Lăng Diệu ngước mắt lên: “Tác dụng gì?”
Người nọ đè thấp giọng: “Dù phụ nữ có không tình nguyện thế nào cũng có thể chủ động trèo lên người cậu, nhân tiện nó còn có tác dụng thôi miên.”
Lăng Diệu lập tức siết chặt đồ vật trong tay: “Anh nhanh tay thật đấy.

Thị trường trong thành phố chưa chắc đã có mặt hàng này.”
“Tất nhiên rồi.

Một nửa số hàng trong nước là do tôi cung cấp.

Sao có thể không lấy trước được?” Người nọ đắc ý mở cái túi còn lại cho anh xem: “Đây là những thứ cậu cần.

Không phải tôi nói đâu, người của anh Khôn cũng cảm thấy cậu có thể ngang hàng với tôi.

Họ định thăng cấp cho cậu, lên thẳng cấp dưới trực thuộc và chuyển cậu sang tuyến khách hàng khác để cậu không phải khổ sở chạy lên núi lấy hàng nữa.”
Lăng Diệu cúi đầu kiểm tra hàng hóa, anh cười: “Đừng, tôi cứ yên phận làm chuyện của tôi, chỉ cần các anh không chèo kéo khách hàng của tôi là được.”
Người nọ nhìn anh rồi cười: “Cậu nói cứ như bọn tôi đang hại cậu vậy.

Chúng ta đều là chỗ quen biết mà.” Nói xong, gã sáp lại gần: “Tôi nói cho cậu điều này chắc chắn cậu không biết đâu.

Người của anh Khôn đã quan sát điều kiện của cậu từ lâu rồi.

Họ cũng để mắt đến cậu từ trước.

Lúc ấy họ còn cảm thấy cậu là gián điệp.Thế cậu làm chuột nhắt cho bên nào thế.”
Lăng Diệu vừa nghe bèn bật cười vài tiếng, anh ngẩng đầu: “Nói tôi là gián điệp à? Nếu tôi là gián điệp thật, anh có tin tôi giết anh ngay tại đây không?”
“Này đừng đừng đừng …” Người nọ thấy anh không vui, vội vàng xin lỗi: “Đùa thôi, đùa thôi.


Cậu nói xem chúng ta làm nghề này cũng chẳng dễ dàng gì, sao có thể không đề phòng được, đúng không…”
Lăng Diệu hít một hơi, dường như anh không muốn nói nhảm nữa: “Vậy anh có nhanh đưa hàng cho tôi không? Tôi còn phải về dùng thử nữa.”
Thấy anh đang sốt ruột, đối phương nhanh chóng nói: “Được, được rồi, cái đó…” Gã xoa xoa ngón tay: “Hôm nay cậu không mang theo phải không?”
“Tôi có thể mang tiền một cách trắng trợn như vậy à?” Lăng Diệu lấy hàng và cẩn thận cất vào túi: “Hôm qua có tình huống đặc biệt, trong trấn có rất nhiều cảnh sát, họ còn lục soát người nữa.

Tôi để tiền ở ngọn núi nhỏ phía sau quán trọ.”
Sau đó, anh lấy ra một tờ giấy đưa cho đối phương: “Đây.

Tôi đã vẽ lại bản đồ, anh lần theo rồi kiểm tra.”
Đối phương nhìn thấy nó, gã thầm nói CMN thật là phiền phức nhưng gã làm việc vì tiền nên đành phải chịu.

Gã nói: “Thôi được rồi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Lăng Diệu xua tay nói: “Đi đi.”
Nói xong anh chậm chạp quay người lại, quả nhiên đúng như anh dự đoán, đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo anh lại.

“Cậu thật sự không định chuyển tuyến à? Kiếm được nhiều tiền hơn mà không thích sao?”
Lăng Diệu quay đầu lại nhìn gã, vẻ mặt như thể đã hiểu hết tất cả.

Anh gật đầu, bọn họ lại cười ngầm một tiếng.
“Vậy mục đích hôm nay anh đến …” Lăng Diệu cố ý dừng lại, “Tôi vào rồi thì có được lấy hàng mẫu mới không?”
Người đàn ông cười tủm tỉm nói: “Ai nói không được? Nếu cậu là chân giao hàng của anh Khôn, cứ gọi một tiếng là có người dâng tận mồm.

Cậu kiếm hời rồi còn không thích à?”
Lăng Diệu nhướng mày, anh nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.

Vài giây sau, anh gật đầu và nói: “Được nhưng tôi có một điều kiện.”
Người đàn ông vui vẻ nói: “Điều kiện gì?”
“Tôi muốn gặp anh Khôn trước.”
Người đàn ông lại rầu rĩ bảo: “Ôi, điều kiện này của cậu khiến tôi có trách nhiệm nặng nề lắm đấy.”
Lăng Diệu cầm điếu thuốc trên miệng, anh nhìn chằm chằm người nọ và nói: “Nếu để cho tôi chuyển tuyến nhưng không cho tôi gặp mặt, làm sao tôi biết được các người có bẫy tôi không?”
Người đàn ông bị chèo kéo nhiều lần đành phải đồng ý.

Gã nhìn xung quanh một cách đầy cảnh giác và đi theo con đường bí mật trong trí nhớ.
Lăng Diệu nhìn bóng người nọ biến mất, sự hung hãn trên gương mặt đã giảm bớt.

Anh rũ mắt xuống, không biết tiếp theo anh phải đối mặt với cái gì, anh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi xoay người lại.
Anh vừa bước được một bước, định giải thích qua loa với cô nhưng anh chợt phát hiện chỉ còn lại một chiếc xe, người vốn dĩ phải ở bên đó đã mất hút từ lúc nào.
Hơn thế nữa, ngay cả Tiểu Hắc cũng biến mất.
Trái tim run lên, anh nhanh chóng đến gần chiếc xe, cúi đầu nhìn xuống những dấu chân trên nền tuyết.

Chúng tạo thành một hàng dẫn về phía trước, đồng thời còn có dấu chân của Tiểu Hắc.
“Tô Ly!” Anh hét lớn.
Xung quanh là núi rừng, trong chốc lát anh chỉ có thể nghe thấy tiếng vang của chính mình, điều này khiến trái tim trống rỗng của anh đập loạn xạ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương