Tô Ly không ngờ anh lại nói thế, cô không khỏi đỏ mặt, lại không thể kiềm chế được mà quay đi để cười thầm.
Nhưng cô vẫn chưa nghe xong nửa câu sau: “Em thích nghe người khác nói vậy à?”
Tô Ly sửng sốt.

Cô mím môi lại và thu hồi biểu cảm, sau đó cô trừng mắt nhìn anh.
Anh khẽ cười khiến những tia sáng yếu ướt trên vai anh rung động.
Ban đầu Tô Ly định nói chuyện khác nhưng bây giờ cô cố tình giả vờ cau có và phớt lờ anh.
Anh quỳ một lát rồi đứng dậy để ngồi gần cô hơn một chút.

Anh khom lưng xuống và dang rộng đôi chân, đôi tay rắn chắc chống lên giường, chiếm gần hết nửa diện tích.
Tô Ly vẫn vung vẩy đôi chân trong một chậu nước đã lạnh.
Bây giờ cô đang nghĩ mình có nên đi đổ nước không nhưng điều đó sẽ làm hỏng bầu không khí lúc này.

Mặc dù họ không nói gì cả nhưng cứ yên lặng mà ngồi bên nhau cũng không tồi.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“Trên thực tế, tự tin là một điều tốt, ít nhất nó sẽ khiến em cảm thấy có động lực làm việc.”
Cô xoa phần da thịt bị lộ ra ở cổ tay.

Cô không hiểu anh nói câu này là có ý gì.

Cô đáp: “Nhưng tự tin một cách mù quáng mà không để ý tới người ngoài thì đúng là ngu ngốc.”
“Còn phụ thuộc vào người đó là ai.

Nếu anh ta có thể bao dung cho hành động đó của em thì không thể coi là ngu ngốc được.”
Tô Ly lặng lẽ nhìn anh đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.

Hai ánh mắt chạm phải nhau nhưng giờ phút này không ai muốn tránh đi.

Trong ánh mắt ấy không hề có sự đối chọi gay gắt cũng không có sự dò xét lẫn nhau mà giống như tâm tư tương thông hơn.
Cô dùng hai tay nắm chặt ga giường, hơi thở nhẹ nhàng và ổn định hơn.

Cô bất giác nhớ lại nụ hôn triền miên trong bóng tối vừa rồi, như thể nó vẫn đọng lại giữa hai hàm răng, dấu vết cắn xé của anh vẫn còn lưu lại trên khoé môi cô.
Cô đột nhiên muốn biết có phải anh cũng hôn người phụ nữ khác như thế không.
Thấy ánh mắt cô không ngừng chuyển động, Lăng Diệu khẽ cười.

Anh đột nhiên giơ tay lên và chạm tới gò má của cô.
Cô lặng lẽ ngồi thẳng lưng lên, hai tay để bên cạnh cũng siết chặt hơn, cô đoán anh định…
Cuối cùng, anh chỉ giúp cô vuốt những sợi tóc mai loà xoà và vén nó ra phía sau.
Anh làm rất tỉ mỉ và chậm chạp như thể đây là lần đầu tiên anh làm thế.
Khi cô kịp phản ứng, anh đã thu tay về.


Anh nhìn xuống chân cô và nói: “Em ngâm xong chưa?”
“Hả?” Vẻ mặt của cô có hơi ngốc nghếch, cô sững sờ nhìn xuống: “Ồ, xong rồi.”
Anh đứng dậy: “Tôi đi đổ.”
“Tôi tự làm được.” Cô không muốn làm phiền anh.
Anh dùng hai tay nhanh chóng nâng chậu nước lên và hất cằm sang một bên: “Em ngồi sang bên cạnh, tôi đi lấy khăn tắm.”
Cô chậm một bước nên đành để anh cầm đi.
Một lúc sau, anh cầm một chiếc khăn tắm màu trắng đi ra.

Anh đưa nó cho cô và nói: “Lau đi.”
“Nó dùng để lau chân sao?” Cô nhận lấy nó và mở ra nhìn.
Anh vẫn ngồi xuống chỗ cũ và nói: “Em biết người ta hay dùng nó để làm gì không?”
Tô Ly cũng không nghĩ nhiều.

Cô cầm nó lau từng kẽ chân một cách cẩn thận.

Sau khi thấy ánh mắt của anh cũng rơi vào đó, cô ngước mắt lên đối diện với anh.
Cô chợt nhận ra ngoại trừ việc nói chuyện với cô, hình như anh chẳng có việc gì để làm.
Sau khi cô lau chân xong, có phải anh sẽ giục cô đi ngủ không?
Cô nghĩ một lát rồi từ từ thả chậm tốc độ.
Lăng Diệu ngồi một lúc, thấy cô chưa lau xong, anh cầm điện thoại trên tủ lên và nói với cô: “Em ngủ trước đi.”
“Anh đi đâu thế?” Cô vứt khăn tắm đi và ngồi ngay ngắn.
Nhìn thấy phản ứng của cô, anh cười nói: “Tôi không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng thôi.”
Cô bình tĩnh trở lại.

Anh đến trước mặt cô và quỳ một chân xuống mép giường, cô hỏi: “Anh sợ phải ngủ với tôi sao?”
Vốn dĩ nó chỉ là một câu hỏi rất bình thường và không có ý gì cả nhưng khi cô nói ra, cô lại nhấn mạnh chữ “ngủ” như thể câu nói ấy còn mang tầng ý nghĩa khác vậy.
Lăng Diệu đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh nghe thấy cũng không quay đầu lại.

Anh định nói có người gọi đến vừa đúng là người mà anh định gọi.
Anh nhận điện thoại: “Alo?”
Tô Ly ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừ.” Anh nghe một lúc rồi trả lời.

Trong lúc đó, anh liếc nhìn Tô Ly và nói: “Cô ấy ở chỗ tôi.”
Ngay lập tức, Tô Ly đã biết người đó là ai.
“Ừ không sao.

Ngày mai chúng tôi sẽ về”
Đối phương lại nói thêm vài câu.


Cô không biết anh ta nói gì nhưng sau khi nghe xong một nụ cười tự giễu đã hiện lên trên gương mặt anh.

Anh cúi đầu và nói: “Được rồi.” Sau đó anh cúp điện thoại.
Anh quay lại một lần nữa, phát hiện người ngồi ở mép giường đang nhìn anh chằm chằm bằng một đôi mắt sáng ngời.

Anh cười tủm tỉm: “Em nhìn gì thế?”
“Khương Tiến bảo gì?” Cô hỏi.
Anh ném điện thoại ve ừ chỗ cũ: “Cậu ta bảo em tự tiện xuống xe rồi chạy lung tung, xem ra có nói gì em cũng không nghe.”
“Không đúng.” Cô lại nhìn anh chằm chằm: “Sau đó anh ta nói gì?”
Anh tránh khỏi tầm mắt của cô, xoay người đi để tìm bật lửa và điếu thuốc trên hộc tủ.

Anh nói: “Còn có thể nói gì nữa.

Cậu ta bảo tôi để ý em nếu em xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến đội của chúng tôi.

Bọn tôi không thể báo cáo lên trên được.”
Tô Ly nghe thấy giọng điệu nhạt nhẽo của anh thì hừ một cái rồi bảo: “Anh mà cũng nhận lời nhờ vả của người khác à?”
Anh đang cầm chiếc bật lửa.

Một tiếng “Ba!” vang lên, chiếc bật lửa đóng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn cô và nói: “Ngay cả khi tôi không hứa hẹn với lời nhờ vả của người khác, em cũng nên tự nhờ vả cho chính mình đi.

Nếu hôm nay người ở trong phòng này không phải là tôi, em có thể tưởng tượng ra kết quả là gì không?”
Không phải cô chưa từng nghĩ tới, bây giờ nếu cô cãi lại thì không khác gì một kẻ ngu.

Cô cũng hiểu có rất nhiều chuyện không phải lần nào cô cũng trải qua một cách thuận lợi như thế.
Tô Ly im lặng nhưng cô muốn nói thật may mắn vì đó là anh.
Lăng Diệu tiếp tục mở bật lửa.

Khi ngọn lửa nhỏ bùng lên, điếu thuốc trên tay anh đã bị lấy mất, không chỉ vậy đến cả bao thuốc của anh cũng bị lấy đi.
“Đừng hút thuốc.” Tô Ly cầm trong tay và cảnh cáo anh.

“Hút thuốc trước khi đi ngủ có hại cho sức khoẻ.”
Ngọn lửa còn đang cháy bập bùng.

Anh buông tay ra để dập tắt nó và nói: “Tôi ngủ muộn.”
“Muộn là bao giờ?”
“Chờ em ngủ trước.” Anh lại nói.

“Sao phải đợi tôi ngủ trước?” Cô sờ sờ mép giường “Chiếc giường này không nhỏ đâu, chúng ta có thể chen chúc được.”
Cô biết mình đang nói nhảm.
Có lẽ ánh mắt của cô quá kiên định, cuối cùng anh cũng tỏ vẻ nhượng bộ.

Anh ném bật lửa đi và gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ tôi ngủ”
“Chờ chút đã……”
Cô xuống giường đến cửa sổ của căn phòng để mở rèm ra và kiểm tra tất cả các chốt cửa.

Cô phát hiện ra có một cái đã bị hỏng, người bên ngoài có thể dễ dàng đẩy ra.

Hơn nữa ở đây không có song chắn chống trộm.
Khi Tô Ly qua đêm ở bên ngoài, điều đầu tiên cô quan tâm là sự an toàn, tiếp theo là phải đảm bảo vệ sinh và sạch sẽ.
“Cửa sổ không đóng được.” Cô quay lại nói với anh.
Lăng Diệu thấy vậy, anh nhìn quanh phòng và thấy một thanh gỗ dài dựng trong góc.

Anh biết nó dùng để làm gì, anh đến đó và cầm nó lên.
Anh đến sau lưng Tô Ly, anh cao hơn cô một khoảng luồn tay qua và đặt thanh gỗ vào trong cửa sổ hình chữ nhật, dễ dàng nhét nó vào.

Anh nói với cô: “Em thử lại xem.”
Tô Ly đẩy cửa sổ, nó không nhúc nhích nữa mà bị mắc kẹt rồi.
Lăng Diệu nhìn cô: “Bây giờ em có thể ngủ rồi.”
Tô Ly gật đầu.
Cô trở về mép giường.

Anh đứng sau lưng cô, đợi cô đi trước.
Tô Ly đột nhiên quay lại, cô chỉ vào giường phía sau và hỏi: “Anh ngủ ở bên đó nhé?”
“Ở đâu cũng được.”
“Vậy tôi ngủ ở bên trong.” Cô lên giường kéo chăn lên.

Lúc cô định nằm xuống mới nhận ra cô chưa cởi quần áo.
Lăng Diệu theo phía sau, anh duỗi chân lên giường và tựa lưng lên đầu giường.

Anh liếc mắt về phía cô sau đó dời mắt đến chỗ khác trong căn phòng.
Tô Ly hỏi ý kiến ​​của anh: “Tôi tắt đèn nhé?”
Anh không phản đối: “Ừ.”
Cô lập tức tắt hai ngọn đèn yếu ớt, căn phòng lại chìm trong bóng tối như lúc cô mới bước vào.
Tô Li cảm thấy mình có một sự phấn khích không diễn tả được, như thể chỉ cần hít thở cũng thấy thoải mái.
Không lâu sau, cô bắt đầu cởi quần và áo len.

Vào mùa đông chúng tạo ra sự tĩnh điện nên lúc cởi chúng ra đã liên tục phát ra những âm thanh lách tách.
Lăng Diệu thấy rất nhiều ngọn lửa nhỏ bùng lên trong bóng tối và mái tóc dài được bao bọc trong quần áo đã bị xoã ra.
Sau khi Tô Ly ném nó xuống giường, cô co chân vào chăn bông nhưng cô đột nhiên ngừng lại vì đã vô tình chạm vào Lăng Diệu.
Lăng Diệu bị đụng chạm, một lúc sau anh duỗi chân ra dán lòng bàn chân lên đôi chân lạnh lẽo của cô và hỏi: “Em ngâm chân rồi, tại sao vẫn còn lạnh?”
“Nước khi nãy bị lạnh rồi” cô nói.
Cơ thể anh nóng bừng, anh dùng chân che cho cô và im lặng không nói tiếng nào.
Tô Ly không dám nhúc nhích, đợi một lát cô cũng không nhịn nổi mà xích gần anh hơn một chút để chạm vào tay anh.
“Không ngủ được à?” Anh gác tay ra sau đầu và nhìn hành động của cô.

Cô điều chỉnh lại tư thế và lặng lẽ ngồi cạnh anh: “Ừ.”
“Em đang nghĩ gì?”
Tô Li không nói chuyện, cô quay sang sờ mó bên cạnh và chạm đúng vào mặt anh.

Sau đó cô nhích lên, dùng hành động để nói với anh.
Lăng Diệu nhìn khuôn mặt cô càng ngày càng gần, anh vẫn không nhúc nhích.

Cho đến khi bờ môi mềm mại chạm vào cằm anh, anh mới ngẩn người.
Tô Ly hơi ngượng vì cô không ngờ mình lại tính toán sai góc độ.

Cô đang định nhích lên lần nữa, đột nhiên có một sức mạnh tự mình tiến lên và hôn cô.
Lần này anh chỉ hôn hai cái, sau đó buông cô ra và hỏi: “Thế này sao?”
Cô đỏ mặt: “Ừ.”
“Còn gì nữa không?” Anh hỏi lại.
Cô không hiểu tại sao anh dừng lại, khi một người đàn ông gặp một người phụ nữ chủ động, đáng lẽ phải mất kiểm soát chứ hay là cô không đủ hấp dẫn.
Tô Ly hít sâu, lập tức suy nghĩ cuối cùng cô quyết định đánh cược một lần.

Cô vòng tay qua cổ anh, lập tức áp sát cả cơ thể vào anh, kề môi vào tai anh và nói: “Chiếc giường này nhỏ quá, tôi sợ ngã.

Hay là tôi ngủ phía dưới anh nhé.”
Sự thật đã chứng minh cô không thể nhớ được những gì mình nói khi đầu óc choáng váng.
Sau đó Tô Ly đã quên mất những gì mình vừa nói, cô chỉ nhớ lúc đó mình đã thổi một hơi vào tai anh, ngay sau đó cô đã bị anh lật xuống và đè lên người.
“Em nói đấy nhé.” Anh ở phía trên thốt lên một câu như thể đã chờ đợi rất lâu.
Trên người cô chỉ còn lại một món đồ nên anh có thể dễ dàng cởi nó ra.

Chẳng mấy chốc, da thịt trần trụi đã tiếp xúc với không khí bên ngoài.
Đây lần đầu tiên Tô Ly chạm vào cơ thể anh.

Cô chỉ cần dùng tay cũng có thể hình dung trong đầu một vóc dáng khoẻ mạnh do tập thể dục thường xuyên, khắp nơi đều ẩn chứa cơ bắp.

Cô còn sờ được những đường gân xanh mơ hồ, cảm giác khi cô chạm vào, nó không hề trơn nhẵn mà cũng không thô sần, nó vừa rắn chắn lại vừa có sức sống.
Khi phụ nữ thưởng thức cơ thể của đàn ông thì đàn ông cũng có lòng hiếu kỳ như thế nhưng họ không dè dặt dò xét mà dùng cách trực tiếp hơn là mơn trớn bằng tay và hôn bằng miệng.
Tô Ly lập tức mềm nhũn dưới sự khiêu khích của anh, cho đến khi cơ thể khát khao sự động chạm của ai đó, anh bắt đầu dong ruổi trên người cô.
Mọi thứ đều rung chuyển, đầu giường rung chuyển, trần nhà cũng rung chuyển, thậm chí ván giường cũng kêu cót két.
Cô chỉ biết ôm anh để cảm nhận niềm vui khi cả thế giới đang lay động.
Trong lúc cô cực kỳ vui vẻ, Tô Ly nhắm mắt lại nhanh chóng mở ra, tầm mắt của cô rơi vào góc giường.

Ở đó có hai điểm sáng.
Cô nhìn một lúc, đột nhiên thấy sợ hãi.

Cô siết chặt vai người phía trên và nói: “Có cái gì đó ở đằng kia.”
“Cái gì?” Anh nhìn lại.
“Đó, nó đang phát sáng,” cô vừa chỉ vừa nói bằng giọng điệu run rẩy “Hình như nó còn di chuyển.”
Đột nhiên, anh nở nụ cười, xoay người lại và hôn vào mắt cô: “Đừng nhìn nữa.”
Cô cho rằng anh không tin, cô quay lại và nói: “Thật đấy, anh nhìn đi.”
“Đồ ngốc.” Anh bóp chặt má cô “Nó là Tiểu Hắc.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương