“Không được.”
Lăng Diệu từ chối mà không hề suy nghĩ, thậm chí anh còn không cho cô cơ hội để nói.
Tô Ly thấy thế cũng không nóng nảy mà càng bình tĩnh hơn.

Cô nhẹ nhàng nói: “Đàn ông mà không dám cá cược thì còn thua cả phụ nữ.”
Lăng Diệu đã xoay người đi.

Anh định giả vờ như mình không nghe thấy nhưng anh không thể coi nhẹ sự mỉa mai trong câu nói của cô.
Anh dừng lại, tỏ vẻ thỏa hiệp: “Vậy cô nói thử đi.”
Tô Ly nở một nụ cười kín đáo.

Cô nhìn người đang cau mày và nói: “Đầu tiên, vụ cá cược này đã được xác lập.”
Lăng Diệu hờ hững liếc về phía cô.

Sự đắc ý nhạt nhòa trên người cô ấy khiến anh có dự cảm mình không có cơ hội chiến thắng nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói tiếp.
Tô Ly đến gần anh, cô cố tình tiến đến trước mặt anh nhưng đôi mắt lại nhìn núi rừng cao lớn bên ngoài hàng rào của sân sau.

Cô phân tích: “Anh có sự chuẩn bị trước khi ra ngoài nên chắc chắn không phải là cứu hộ khẩn cấp nhưng trước đó anh đã nhận một cuộc điện thoại.

Có lẽ khu vực này đang cần các anh hỗ trợ, có thể là tuần tra hoặc truy tìm người nào đó và đồ vật.”
Lăng Diệu nhìn một điểm trên mặt đất.

Vẻ mặt bình thản nghe cô nói tiếp.
“Nếu tôi không nhầm, chuyện hôm qua vẫn chưa bị đưa lên tin tức địa phương, có nghĩa là chưa bắt được kẻ đào tẩu.

Từ góc độ đó, khả năng cao là bọn họ đang lẩn trốn trong ngọn núi này.”
Cô nói xong thì ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc.

Cô chớp mắt đợi anh xác nhận.
Lăng Diệu cảm nhận được ánh mắt của cô.

Hai ánh mắt chạm phải nhau.

Đây là lần đầu tiên họ đối mặt với nhau trong khoảng cách gần như thế.
Tối hôm qua cô còn mơ màng ngủ trên giường anh nhưng giờ phút này lại lấy IQ của mình ra khiêu khích anh.
Lăng Diệu được mở mang tầm mắt.

Anh bình tĩnh nói: “Đó chỉ là suy đoán của cô.”
Cô lại gần và hỏi: “Nhưng tôi đoán đúng phải không?”
“Không.” Anh không nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Tô Ly hờ hững nhún vai: “Nếu tôi đoán sai thì chú cảnh sát đó đang nói dối tôi sao.”
Anh nghe thế thì quay đầu lại: “Cô hỏi cảnh sát?”
“Ừ.”
“Khi nào?”
Cô suy nghĩ một lát: “Lúc sáng tôi gọi điện hỏi.”
Lăng Diệu nhìn chằm chằm cô mấy giây.


Anh không ngờ cô sẽ làm thế.

Anh cố nén sự bực bội trước năng lực của cô và thừa nhận: “Cô nói đúng, quả thật tôi đang tìm người.”
Tô Ly vô cùng hài lòng, cuối cùng cũng vớt vát được mặt mũi, nhất là trước mặt người đàn ông này.
Lúc bấy giờ, cô nở một nụ cười lễ độ: “Thật ra… tôi lừa anh đấy.”
Lăng Diệu cau mày nhìn cô.
Tô Ly thành thật bảo: “Tôi không gọi điện thoại.”
Lăng Diệu: “…”
Tô Ly không hiểu tại sao mình lại vui vẻ.

Cô định trở về phòng thu dọn ít đồ rồi theo họ ra ngoài lại nghe anh nói: “Cô bị ngốc đấy à?”
Cô quay đầu lại.
Lăng Diệu nhìn cô bằng cặp mắt đen nháy: “Tôi bảo cô ngốc nhưng cô lại đoán được.

Tôi bảo cô không ngốc thì tại sao biết trước sẽ gặp nguy hiểm mà cô vẫn muốn đi.”
Tô Ly chỉ nói: “Tôi có ngốc hay không cũng là chuyện của tôi còn thực hiện vụ cá cược là việc của anh.”
Lăng Diệu không nói gì cả cũng không bày tỏ anh đồng ý hay từ chối.
Nhân lúc anh chưa đổi ý, Tô Ly vội vàng lên lầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Tiểu Đao thấy cô hùng hổ như thế cũng chạy lên cầu thang và hỏi: “Chị Ly, chị đi đâu thế?”
Tô Ly giải thích: “Truy tìm đồng bọn của tên cầm súng hôm qua.

Chị đoán họ đang trốn trong núi.”
Tiểu Đao hoảng hốt: “Đó không phải là chuyện của cảnh sát sao? Chị đi theo làm gì?”
Tô Ly không muốn trao đổi vấn đề phức tạp này.

Cô thuận miệng trả lời qua loa: “Chị ra ngoài hóng gió.”
Tiểu Đao sững sờ ngay tại chỗ: “Hóng gió mà phải liều mạng thế sao?”
Tô Ly biến mất ở khúc rẽ.
Một phút sau, Tô Ly khoác theo một cái túi nhỏ xuống dưới.

Lúc cô ra ngoài, cô chỉ mang theo hai máy quay phim loại nhỏ, bây giờ cô lấy một cái, cộng thêm một chiếc điện thoại di động bỏ vào túi xách.

Ngoài ra cô còn nhét thêm vài trăm tệ tiền mặt vào túi để đề phòng cho tình huống xấu.

Mặc dù cô không biết có việc gì cần dùng đến tiền ở vùng núi hoang vu bị bao phủ bởi tuyết thế này.
Tô Ly nhớ lại khoảng thời gian cô làm việc trong nghành giải trí.

Cô thường xuyên phải đối mặt với những trường hợp khẩn cấp khi phải chạy sô đưa tin vì vậy lúc nào cô cũng trong trạng thái sẵn sàng làm việc.

Có lúc cô phải chạy theo minh tinh từ sáng đến tối, di chuyển vài địa điểm mà không kịp thở nhưng cô cảm thấy sự mệt mỏi ấy rất đáng giá vì nó khiến cô có động lực để phỏng vấn.
Bây giờ không giống ngày xưa nữa, không có sự giám sát và phân công của lãnh đạo, cô càng tình nguyện và chủ động trong việc tìm kiếm thông tin.

Có lẽ là nhờ trực giác của người đưa tin mà cũng có thể do những gì ba cô từng trải nghiệm lúc trước, dù có đạt được kết quả hay không ông vẫn luôn suy nghĩ đến việc tìm kiếm manh mối.
Cô phải mạo hiểm ra sao? Cô tự nhận mình là một kẻ sợ chết, đặc biệt hôm qua cô còn bị khống chế trên xe, đến tận bây giờ cô nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi nhưng có hai người đàn ông đi cùng cô thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tô Ly chạy một mạch đến sân trước.

Lăng Diệu đang sắp xếp thứ gì đó ở cốp xe và đóng cốp xe lại.

Anh quay đầu nhìn thấy Tô Ly đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ đi theo.
Tô Ly nhìn anh.

Cô phát hiện anh đội cái mũ khác cái hôm qua.

Đó là mũ deerstalker* dạng cổ điển có vành nón ở phía trước và phía sau.

Hai tấm che tai bị gắn lại với nhau bằng nút thắt từ hai sợi ruy băng.
*deerstalker là một loại mũ lưỡi trai thường được dùng ở các vùng nông thôn, vùng núi
Cô thấy rất khó hiểu, đến tận bây giờ vẫn có người đội mũ deerstalker sao?
Lăng Diệu vẫn hơi do dự.

Anh nói với cô: “Bây giờ cô hối hận vẫn kịp đấy.”
Tô Ly vội vàng đến gần cửa xe và hỏi ngược lại anh: “Tại sao tôi phải hối hận?”
Lăng Diệu không hiểu cô đang nghĩ gì: “Cô đi theo với mục đích gì?”
Tô Ly ung dung ngắm phong cảnh phía trước căn nhà gỗ: “Giống các anh đấy.”
Lúc đó, Khương Tiến từ chỗ khác đi đến.

Anh ta cầm theo một sợi dây thừng kéo Tiểu Hắc vừa mới ăn xong.

Con chó thông minh vẫy đuôi liên tục.
Tô Ly vừa nhìn thấy nó đã ngây người tại chỗ.

Cô dùng ánh mắt khó tin để thăm dò chủ nhân của nó.
Lăng Diệu nhận ra sự rụt rè trong đôi mắt của cô.

Anh mỉm cười dắt Tiểu Hắc đến cạnh mình và nói: “Nếu cô muốn đi thì phải ngồi với nó ở ghế sau.”
Tô Ly không chịu nổi chửi thầm trong lòng nhưng cô vẫn nhìn phong cảnh trên đỉnh núi cố gắng kìm nén ý định lùi bước và bình tĩnh nói: “Được.”
Khương Tiến bật cười: “Ôi, người đẹp không sợ thú dữ hả?”
Tô Ly không hề lo lắng về việc đó.

Cô đáp: “Dù sao tôi cũng đi theo các anh.

Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chẳng khác nào đội cứu hộ của các anh đang tự tát vào mặt mình.”
Khương Tiến nghe thế thì vỗ vai Lăng Diệu và thì thầm một câu: “Mồm mép lanh lợi thật đấy.”
Lăng Diệu liếc anh ta sau đó lại nhìn Tô Ly, cô ấy đã kéo cửa sau ra rồi.
Lần này Lăng Diệu tự mình lái xe, chìa khóa xe vẫn nằm trong tay anh.
Tô Ly không mở được cửa đành im lặng nhìn bọn họ.
Lăng Diệu cố ý kéo dài thời gian dọn tuyết trên nóc xe.

Trước khi anh về ghế lái anh đi qua chỗ cô và nói: “Tôi cho cô lên xe nhưng cô phải nhớ kỹ một khi đã vào trong núi cô muốn làm gì cũng phải nghe theo tôi.”
Tô Ly gật đầu: “Vâng thưa đại vương.”
Lăng Diệu nhìn chằm chằm dáng vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục của cô, lên xe và mở khóa.
Tô Ly thuận lợi lên xe.


Lúc cô định đóng cửa lại thì Tiểu Đao chạy đến, cậu đứng ngoài cửa và ủ rũ nói: “Chị Ly, chị không cho em đi cùng sao?”
Tô Ly vỗ vai cậu để an ủi: “Em yên tâm.

Lần này em không phải đi, cứ xem như đây là việc riêng của chị.

Em nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Bình thường Tiểu Đao là cánh tay đắc lực của Tô Ly, cô gọi đến là phải đến.

Cậu ấy thường xuyên kêu gào đòi nghỉ phép, khi cơ hội này đến cậu lại thấy không vui.
Nhưng cậu nhận ra sự kiên định trong mắt Tô Ly đành nản lòng nói: “Vậy cũng được.

Chị chú ý an toàn.”
Tình hình bên đó cũng y chang bên này, Tiểu Kiếm bị khuyên ở lại nhưng từ đầu đến cuối cậu ta vẫn không can tâm.

Nhất là khi cậu ta thấy một vị khách từ bên ngoài đến như Tô Ly được ngồi trên xe.
Tô Ly phớt lờ bọn họ.

Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ tự cho mình hơn hẳn người khác và cúi đầu nghịch máy ảnh trong tay.
Lăng Diệu nhìn cô gái ngồi ở phía sau thông qua gương chiếu hậu: “Tôi không nhận ra cô có tinh thần mạo hiểm thế đâu.”
Lúc Tô Ly ngẩng đầu, người nào đó đã quay đầu sang chỗ khác.
Vốn dĩ anh bảo sẽ cho chú chó đen ngồi cùng cô ở ghế sau nhưng giờ phút này nó đang nằm trên đùi chủ nhân của nó và bị anh chà sát bộ lông.
Họ không có nhiều thời gian, một lát sau Khương Tiến ngồi vào ghế phụ.

Anh ta cởi chiếc túi dài hình trụ đang đeo trên người rồi bỏ xuống dưới chân.
Tô Ly không thể không nhìn nó lâu hơn.

Sau đó cô nhận thức được trong đó có thứ gì.
Cô giả vờ im lặng nhìn cảnh vật xung quanh.
Phía trước, Lăng Diệu giao Tiểu Hắc cho Khương Tiến chăm sóc.

Tiểu Hắc chớp chớp mắt, nó nhìn chằm chằm Tô Ly nhưng không sủa nữa.
Lăng Diệu đã khởi động xe Việt Dã từ sớm, đợi một lát để nhiệt độ trong xe ấm dần lên anh mới lái ra ngoài.
Con đường này không phải con đường hôm qua họ lên núi mà nó đi sâu vào núi hơn.
Địa hình núi càng ngày càng cao, những lớp tuyết đọng lại công thêm mặt đường gập ghềnh nên không dễ lái.
Lăng Diệu kiểm soát tốc độ xe để chiếc xe chạy ổn định.
Tô Ly ngồi phía sau quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Dọc theo con đường này, cô nhìn thấy một thung lũng rộng lớn ở phía dưới.

Nó bị tuyết bao phủ nên không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu.
Hai bên đường có những trụ xi măng bảo vệ đã bị phủ đầy tuyết trắng nhưng có vẻ rất an toàn.

Có điều họ mới rời khỏi khu trọ được vài phút, thì một trận tuyết không báo trước đã đổ xuống.
Bởi vì đang đúng mùa tuyết rơi nên trận tuyết này cũng không hề nhỏ.
Tô Ly mở cửa sổ.

Gió tuyết thổi vù vù, con đường phía trước đã trở nên trắng xóa.
Cô lẩm bẩm: “Tại sao lại có tuyết rơi.”
Khương Tiến trả lời: “Có lẽ năm nay sẽ có bão tuyết đấy.”
Tô Ly mở điện thoại kiểm tra dự báo thời tiết.

Thành phố Bắc Phụng cũng đang có tuyết rơi.

Không chỉ vậy, một số tỉnh và thành phố xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi bão tuyết, nhiệt độ giảm xuống mức thấp nhất so với mấy năm trở lại đây.

Cô nghĩ đến chiếc xe của mình lại thấy trái tim lạnh buốt.
Bởi vì rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, cô nói chuyện với họ để giết thời gian: “Trận bão tuyết gần đây nhất là khi nào?”
Khương Tiến cố nhớ lại nhưng anh ta không nhớ nổi.

Anh ta hỏi người đang lái xe: “Năm nào nhỉ?”
Hình như Lăng Diệu đã có đáp án từ lâu.

Anh trả lời mà không hề suy nghĩ: “Mười hai năm trước.”
“Đúng rồi.” Khương Tiến vỗ đùi nhớ lại.

Anh ta rầu rĩ nói: “Lâu lắm rồi, lúc ấy tôi vẫn đang đi học.”
Khương Tiến quay đầu hỏi Tô Ly: “Người dẹp, lúc ấy cô bao nhiêu tuổi?”
Thật ra Tô Ly cũng đoán được đó là năm nào vì hồi sáng cô thấy nó trong nhật ký của ba nên đã nhớ lại.

Cô chỉ nhân tiện xác nhận lại thôi.
Cô không nói tuổi của mình, cô chỉ đáp: “Lúc đó tôi đang học lớp sáu.”
Khương Tiến tính thử rồi nói với người nào đó: “Xem ra cô ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi còn nhỏ hơn cậu bốn tuổi.”
Lăng Diệu tập trung quan sát con đường phía trước.

Có lẽ anh cũng nghe thấy nhưng anh không có hứng thú đáp lại.
Tô Ly biết anh ít nói nên quay sang làm quen với Khương Tiến.

Dù biết trước nhưng cô vẫn hỏi: “Anh kết hôn chưa?”
Khương Tiến thấy cô hỏi thẳng như thế thì cũng thoải mái nói đùa: “Tôi kết hôn rồi.

Mọi người trong đội cũng thế.

Tôi còn có hai đứa con.”
Lăng Diệu lập tức liếc Khương Tiến một cái nhưng không thèm giải thích.
Tô Ly cười khỉnh trong lòng.

Anh ta định lừa ai chứ? Thật sự xem cô là một vị khách đần độn hả?
Cô cố tình má mồm tỏ vẻ kinh ngạc: “Thật sao? Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Tiến tưởng cô tin thật.

Anh ta tiếp tục lừa cô: “Đứa nhỏ được năm tháng.

Đứa lớn thì năm tuổi rồi.”
Tô Ly gật đầu giả vờ mình hiểu: “Ồ, đứa nhỏ đã lớn tầm đấy thì có thể giúp đỡ những việc vặt trong gia đình rồi.

Khác hẳn với suy nghĩ của tôi.”
Khương Tiến cười híp mắt: “Lúc đầu cô nghĩ thế nào?”
Tô Ly nói chuyện bằng giọng điệu không hề khách khí: “Tôi cứ tưởng những người như các anh phải có đứa con hơn mười tuổi rồi cơ.”
Khương Tiến bất mãn nói: “Trông chúng tôi già đến thế hả?”
“Anh đừng hiểu lầm.” Tô Ly xoa dịu cảm xúc của anh ta.

Đột nhiên cô lấy hơi và nói y như thật: “Thật ra tôi biết xem tướng số.

Tôi đã tính thử cho anh rồi.

Ngoại trừ số mệnh về sống chết và thành công, anh còn một loại số mệnh khác.”
Khương Tiến nửa tin nửa ngờ hỏi cô: “Số mệnh gì?”
“Bốn mươi tuổi mới thoát kiếp độc thân.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương