Về Bên Anh
Chương 16: Tất cả cô đơn sẽ được sưởi ấm 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris

01394

Câu hỏi tiếp theo là: Có tiền sử bệnh gì không? Có dị ứng thuốc gì không?

Trước khi trả lời, Tần Ca nói với Bạch Khải Gia: “Cậu đi ra ngoài chờ mình.”

Bạch Khải Gia khó hiểu mà anh cũng không muốn rời khỏi cô gái đứng cũng không vững này.

Tần Ca cố chịu đau không nói gì, Bạch Khải Gia biết anh đứng đây chỉ kéo dài thời gian của cô nên đành đi ra ngoài.

Tần Ca nói vài chữ, giọng nói cực kỳ nhỏ nhưng rất bình tĩnh, như khắc vào đá, như đã trải qua muôn vàn thử thách.

“Chú biết rồi.” Trưởng khoa Thái ghi vài chữ lên giấy.

Sau khi ra ngoài, Tần Ca nói với Bạch Khải Gia: “Chỉ là phẫu thuật nhỏ, đừng nói với bố mẹ mình. Phiền cậu tìm giúp mình một hộ lý, cảm ơn.”

Bạch Khải Gia theo bản năng định phản đối, dẫu là phẫu thuật nhỏ thì cũng là động dao kéo, sao có thể giấu bố mẹ được?

Nhưng lời lên đến miệng lại thành: “Ừm.”

Tần Ca được y tá dẫn đi thay đồ, Bạch Khải Gia chờ ngoài cửa, trưởng khoa Thái vỗ anh: “Chú sẽ đứng mổ, đừng lo lắng.”

Bạch Khải Gia nói: “Cảm ơn chú.”

Trưởng khoa Thái nói: “Cháu đi làm thủ tục đi, đừng để chú khó xử là được.”

Bạch Khải Gia gật đầu, nhận đơn xin nằm viện trưởng khoa Thái đưa cho, trên đó viết tên, giới tính, ngày sinh, ngày nhập viện và…

Bạch Khải Gia nhìn vào cột tiền sử bệnh, đột nhiên kéo bác sĩ Thái lại, bác sĩ Thái đẩy kính mắt: “Cháu cũng không biết à?”

“Vâng… Cháu cũng không biết.”

Bác sĩ Thái dừng lại hỏi anh: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lúc này, Tần Ca đi ra từ bên trong, đoạt tờ đơn trong tay Bạch Khải Gia, khi nói chuyện mồ hôi vẫn lăn từ thái dương xuống: “Tự mình đi làm thủ tục…”

Y tá giữ chặt cô: “Chị không thể đi, chị nằm xuống để tôi truyền dịch cho.”

Tần Ca nói: “Tôi sẽ lên nhanh thôi, có được không?”

Bạch Khải Gia buông tay ra, nói với y tá: “Vậy phiền cô dẫn cô ấy đi làm thủ tục.”

Chỉ thấy Tần Ca cong người như con tôm bước đi khó khăn, trưởng khoa Thái nói với Bạch Khải Gia: “Ba giờ chiều phòng phẫu thuật sẽ trống, tạm thời không có giường bệnh nên chú sẽ tìm chỗ yên tĩnh đặt giường cho cô bé nghỉ ngơi một chút. Đừng ăn gì, những việc khác cháu đều biết rồi.”

“Cám ơn chú ạ.”

Thời gian còn lại trước khi làm phẫu thuật, Tần Ca đều nằm trên giường đặt thêm trên hành lang, đau đến mức người đầy mồ hôi. Bạch Khải Gia ngồi bên cạnh cô không nói lời nào, chỉ ôm cô từ phía sau, bàn tay đặt trên bụng cô, nghe cô cắn răng chịu đựng, thi thoảng còn kêu đau.

Tần Ca đau đến mức không muốn gì, không quan tâm gì nữa, dường như có một cây gậy đang quấy trong bụng cô, cô chỉ hy vọng có người cho cô một đao, để cô chết một cách thoải mái.

Lúc này có người đi qua, đột nhiên dừng lại nghi hoặc thốt lên: “Tiểu Bạch?”

Bạch Khải Gia ngẩng đầu, thì ra là Lục Thiên. Sớm nghe nói cậu này thích chị y tá ba mươi còn chưa lấy chồng ở tầng trên, quả nhiên cũng chịu khó lên đây.

Lục Thiên choáng váng, lúc Bạch Khải Gia ngẩng đầu lên hốc mắt đỏ bừng, trong lòng ôm em gái Tần Ca mới gặp lần trước.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Viêm ruột thừa.” Giống như lữ khách trên sa mạc vừa mở miệng cổ họng như bị cát đá làm hỏng luôn rồi.

“Vậy… Vậy…” Lục Thiên vậy lâu lắc cũng không biết nên nói gì.

“Cậu đi đâu thì cứ đi đi.” Bạch Khải Gia nói.

“Ừ được.” Lục Thiên vòng vo: “Vậy buổi tối tớ đến thăm.”

Bạch Khải Gia không nói gì, Tần Ca kêu đau một tiếng, một tay đập lên giường, anh yên lặng xoa bàn tay ấy.

***

Vất vả đợi đến ba giờ chiều, khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Tần Ca đã không còn sức kêu đau nữa rồi, chỉ có thể chịu dựng cảm giác bụng bị đảo lộn, xe đẩy dừng trước cửa phòng phẫu thuật, Bạch Khải Gia ngồi xổm xuống nhìn Tần Ca, khuôn mặt cô trắng xanh, nhưng vì cố gắng chịu đau nên hơi hồng, thoạt nhìn khí sắc rất tốt, anh nói: “Đừng sợ.”

Từ đầu đến giờ Tần Ca chưa hề kêu sợ, đến lúc này vẫn nói: “Mình không sợ.”

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, xe được đẩy vào, sau đó cửa đóng lại, đèn sáng lên. Bạch Khải Gia đột nhiên chạy ra ngoài, lấy thẻ nhân viên quét ở lối vào của nhân viên trên tầng này, lấy ra một bộ quần áo phẫu thuật.

Thay quần áo, trở lại nơi khử trùng, tranh thủ từng giây, anh đứng bên ngoài phòng phẫu thuật số Hai. Trong phòng đang bận rộn chuẩn bị, trưởng khoa Thái giơ hai tay đứng bên Bạch Khải Gia, hỏi: “Muốn vào à?”

“Không hợp quy định.”

“Vậy đứng đây xem một chút đi.”

“Vâng.”

Vẫn thường nhìn thấy bệnh nhân cởi sạch nằm dưới đèn mổ, nhưng lần này Bạch Khải Gia lại không bình tĩnh được. Anh thấy Tần Ca nghe lời nằm nghiêng người, thấy bác sĩ gây tê tiêm vào thắt lưng cô, thấy cô dần dần mất ý thức được y tá đặt nằm thẳng, thấy trên đùi cô có vài vết sẹo.

Trưởng khoa Thái nhận dao phẫu thuật, lưỡi dao vừa lạnh vừa sắc hạ xuống dưới con mắt của Bạch Khải Gia, bụng Tần Ca để lộ trong không khí, trong chớp mắt khi hạ dao, Bạch Khải Gia quay đầu rũ mắt không dám nhìn. Chỉ nghe thấy trưởng khoa Thái nói y tá chuẩn bị dẫn lưu, nghe thấy Tần Ca tỉnh lại giữa chừng kêu lạnh, nghe thấy trưởng khoa Thái dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện với cô: “Cô bé, chú phẫu thuật cho cháu không phải lo lắng đâu.”

Bạch Khải Gia lo cô sẽ cảm thấy đau, nhìn qua thấy trưởng khoa Lưu vừa nói vừa nháy mắt với bác sĩ gây tê, bác sĩ gây tê lại tiêm vào thắt lưng Tần Ca, Tần Ca từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng anh cũng nhìn thấy, ổ bụng cô đã được mở, trưởng khoa Thái cầm ống hút bên trong, y tá đang chuẩn bị kim chỉ.

Bạch Khải Gia chống vào tường tiến lại gần hơn, anh đang choáng vì thấy máu, mặc dù anh không hề bị bệnh sợ máu.

Có bác sĩ đi qua chào anh: “Bác sĩ Bạch, anh nhìn gì đó?”

Bạch Khải Gia không thể nói được, chống tường đi khỏi.

Anh không dám nhìn, chưa bao giờ như vậy.

Anh thay quần áo rồi đi ra chờ ngoài phòng phẫu thuật, phẫu thuật bắt đầu từ ba giờ chiều và kết thúc lúc năm rưỡi, trưởng khoa Thái đi ra nói với anh: “Trong bụng đầy mủ, may là đưa đến kịp thời! Chú có để một chỗ để cắm ống dẫn lưu, cháu ở đây chờ cô bé ra nhé, chú đi xem có giường bệnh không.”

Bạch Khải Gia cảm ơn, chỉ chốc lát sau Tần Ca được đẩy ra, cô vẫn còn ngủ, im lặng khiến người khác đau lòng. Bạch Khải Gia đi theo xe đẩy trở lại tầng năm, phát hiện y tá đã chuẩn bị xong giường bệnh.

Y tá nói: “Vừa hay lúc chiều có bệnh nhân chuyển viện, trưởng khoa Thái đã nói giữ lại giường bệnh cho anh.”

Đó là phòng bệnh dành cho tám người, vào bệnh viện thì cũng không nên soi mói quá, cả nam lẫn nữ nằm cùng phòng, mỗi giường đều có rèm ngăn cách. Vài người cùng nhau đặt Tần Ca lên giường, cô nhăn mặt như muốn tỉnh lại, Bạch Khải Gia nhẹ nhàng vỗ cô, Tần Ca mới thả lỏng.

Bấy giờ đúng thời gian ăn cơm tối, cô giường bên cạnh tò mò hỏi: “Vợ cháu bị sao thế? Vừa phẫu thuật à?”

Bạch Khải Gia nắm bàn tay lạnh lẽo của Tần Ca: “Viêm ruột thừa.”

“Bệnh không nghiêm trọng, sẽ khỏe lại nhanh thôi, đừng lo lắng.” Bà ấy nói.

Bạch Khải Gia gật đầu, sửa sang lại tóc cho Tần Ca sau đó hôn lên đôi môi trắng bệch của cô. Cô giường bên vốn vẫn nhìn họ cũng tránh đi, cô con gái học trung học của bà đeo cặp sách đi vào vừa hay nhìn thấy, miệng há rất lớn. Bạch Khải Gia đặt ngón tay lên môi, cô học sinh trung học cười che miệng lại, bị mẹ kéo đến bên cạnh không cho nhìn.

Lục Thiên mua đồ ăn mang lên, thấy Bạch Khải Gia vẫn không nhúc nhích ngồi đó canh giữ thì an ủi: “Chúng ta đều biết phẫu thuật cắt ruột thừa không phải phẫu thuật lớn, đừng lo lắng quá thế, ăn chút gì đi.”

Sau đó nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Sao không ở phòng riêng?”

Bạch Khải Gia lắc đầu: “Còn lâu cô ấy mới đồng ý.”

“Cũng đúng.”

“Đây là giường số 35, chắc chắn cô ấy sẽ thích.”

“Vì sao?”

“Cô ấy để ý.” Bạch Khải Gia nhìn Tần Ca, 3 là số may mắn của cô ấy, 5 là phúc, bây giờ chắc hẳn cô sẽ hài lòng nhỉ?

Lục Thiên không quen với một Bạch Khải Gia như vậy, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Lục Thiên.”

“Ừ?”

“Tớ không dám nhìn cảnh cô ấy được phẫu thuật.” Bạch Khải Gia nhẹ nhàng nói.

Đôi tay bận rộn của Lục Thiên dừng lại, không thể tin được.

“Thật đấy.” Anh nói.

Rất ít người có thể đối mặt với sống chết của người thân, bây giờ Lục Thiên mới biết, thì ra cô gái này lại quan trọng đối với Bạch Khải Gia như vậy.

Tần Ca ngủ suốt hai giờ, khi tỉnh lại trời đã tối đen, bên cạnh không có ai, cô há miệng, không biết nên gọi ai, bỗng thấy khuôn mặt Bạch Khải Gia lộ ra ở đuôi giường, anh nói: “Đừng nhúc nhích, anh đến đây.”

“Cậu đang làm gì vậy?” Tần Ca hỏi.

Khi anh đứng lên trong tay cầm một chiếc chậu rửa mặt màu hồng, nói: “Mua vài đồ dùng hàng ngày cho em.”

“Cậu không đi à?” Tần Ca thì thào.

“Ừm.”

“Ồ.” Tần Ca hít hít mũi, nói: “Mình tìm điện thoại.”

Anh lấy từ trong túi ra, hỏi: “Gọi về nhà à?”

“Ừ.”

Điện thoại được kết nối, Tần Ca cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Mẹ ơi, con phải đi công tác, cần đến thành phố B ký sách, vốn không muốn đi nhưng tạp chí cứ nài nỉ nên con lại phải đi gấp.”

Mẹ Tần hỏi cô phải đi mấy ngày, Tần Ca nhìn Bạch Khải Gia. Bạch Khải Gia giơ tay, Tần Ca nói: “Biên tập bảo con ở đó chơi vài ngày, không về ngay đâu, chắc phải nửa tháng.”

Mẹ Tần lải nhải cô không mang theo gì, đi gấp quá, Tần Ca nói: “Đồ gì cũng có rồi, mẹ yên tâm đi.”

Con gái cũng đi rồi, mẹ Tần cũng chỉ có thể yên tâm, hơn nữa xưa nay con gái yêu của bà rất nghe lời. Bà không ngờ con gái luôn ngoan ngoãn lại phải vào viện phẫu thuật, sợ họ lo lắng nên không dám về nhà.

Nói chuyện điện thoại xong cuối cùng Tần Ca cũng thở phào, vừa nhấc mắt lên thì thấy Bạch Khải Gia vẫn nhìn cô, nói: “Hành động được đấy.”

Tần Ca không hé răng, nhắm mắt lại không nhìn anh.

Bạch Khải Gia lại ngồi bên cạnh cô, nghịch một lọn tóc của cô, nói: “Đói không? Em vẫn chưa ăn cơm được, có khát không? Thật ra cũng không thể uống nước.”

Tần Ca mở mắt ra, lúc này những người khác trong phòng bệnh đều đã nằm im trên giường, Tần Ca nói nhỏ, giọng nói có sự kiên quyết và chua xót: “Cậu biết rồi phải không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương