Váy Hạ Thần
58: Sự Rung Động Ban Đầu


Lực cánh tay của Tưởng Thành Duật vượt quá sức tưởng tượng của cô, cũng có thể là do trước kia cô và Tưởng Thành Duật không có ôm hôn nhau lâu giống như vậy.
Thẩm Đường nghĩ như thế.
Bữa cơm chiều hôm nay đã hoàn toàn bị bỏ lỡ, cô cũng không có tâm trạng để làm lại.
Giống như củi khô gặp lửa bừng cháy, gió thu thổi lộ ngọc sáng, cho dù bình thường Tưởng Thành Duật là một người đàn ông bình tĩnh và đáng sợ như thế, lúc này sự kiềm chế của anh cũng trở thành vật trang trí.
Hai người hôn nhau từ phòng bếp cho đến phòng khách, bên trong biệt thiệt có thang máy, Tưởng Thành Duật lại ôm Thẩm Đường đi đến cầu thang, đạp từng bước nhỏ lên bậc thang, lúc đặt chân thì vừa hết sức cẩn thận .
Trong lúc đó cũng không làm chậm trễ hai cánh môi cuốn lấy nhau.
Thẩm Đường không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận một cái, hai người sẽ mất thăng bằng rồi lăn từ bậc thang xuống.

Sự nồng nhiệt như thế làm cô tìm về được sự rung động lúc bắt đầu ở chung với anh.
Đến lầu hai, tất cả cảm giác đều quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể tìm được ở đâu từng là phòng ngủ của bọn họ.
Nhưng hiện tại mọi thứ đập vào mắt đều xa lạ, hai bên tường ở trên hành lang không biết từ lúc nào đã trở thành ‘Hành lang trưng bày tranh vẽ’, chắc hẳn là đã từng tìm một đội thiết kế chuyên nghiệp, từng bức tranh trong đó đều có trình tự rõ ràng, sự hứng thú xen lẫn vào nhau.

Tất cả đều là tranh vẽ tay couple của cô và Tưởng Thành Duật.
Từng biểu cảm đều trông rất sinh động, giống như không phải tranh, mà là ảnh chụp.
Cô chăm chú xem những bức tranh, quên mất đang hôn nhau.
Tưởng Thành Duật hôn lên cằm của cô: “Là Tranh Tranh vẽ đấy.”
Từ kỉ niệm năm đầu tiên của bọn họ, vẽ đến kỉ niệm đầy năm năm.
Lúc trước anh và Thẩm Đường chia tay, Tranh Tranh có một khoảng thời gian dài không để ý đến anh, đến tận lúc anh nhìn thấy những bức tranh đó anh mới cảm thấy biết ơn, cháu gái đã dồn rất nhiều tình cảm và công sức vào những bức tranh đó.
Thẩm Đường còn đang đắm chìm vào trong những bức tranh couple đó, cô lại bị Tưởng Thành Duật ôm vào trong phòng ngủ.
Bàn trang điểm của cô vẫn còn đang ở trong phòng anh, chiếm vị trí trung tâm sát bên cửa sổ, trên bàn chất đầy những hộp mỹ phẩm chưa mở.
Tưởng Thành Duật đặt cô lên trên giường, anh xoay đến chân cô, nhẹ nhàng cầm lấy cái chân bị thương của cô: “Nếu dùng sức, có phải vẫn còn đau hay không?”
Thẩm Đường gật đầu: “Trên lưng cũng như thế.”
Chân và lưng đều bị thương, cảm giác có thể trải nghiệm cũng giảm đi rất nhiều.

Tưởng Thành Duật sợ mình không điều chỉnh sức lực, đến lúc đó không cẩn thận làm lưng của cô bị đau, đành phải lại chịu đựng hai ngày: “Đi tắm trước đi, đêm nay em ngủ lại ở đây nha.”
Anh đi đến phòng để quần áo lấy áo choàng tắm cho cô.
Trong nhà không có quần áo của cô, chỉ có hai bộ áo choàng tắm chưa từng mặc qua.
Thẩm Đường không muốn để anh đi, xa cách nhau lâu như vậy nếu anh nói không muốn thì mới là không bình thường.
Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Em muốn ăn gì nào?”
Thẩm Đường lắc đầu, giữa trưa hôm nay đã ăn không ít, buổi tối không thể ăn nữa.
Cô đi tắm rửa, Tưởng Thành Duật đi xuống phòng bếp dưới lầu, cất thức ăn vào trong tủ lạnh, lấy một ít thức ăn nhanh nấu lại rồi ăn.
Đợi đến khi anh ăn qua loa cho xong cơm chiều rồi trở lại phòng ngủ, Thẩm Đường vẫn còn đang ở trong phòng tắm chưa đi ra.
Trong phòng tắm mở nhạc nhẹ nhàng, anh gõ cửa đi vào.


Cô nằm trong bồn tắm mát xa lớn, trên tay cô có nửa ly rượu đỏ, đang ngân nga theo âm nhạc, cảm giác cực kỳ hưởng thụ.
Thẩm Đường thấy anh đi vào, lắc lắc cái ly: “Chúc mừng ngày của cha nhé.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Đường nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thoải mái thích thú: “Em thích nhất là bồn tắm lớn ở đây.” Kiểu dáng giống với bồn tắm lớn trong căn hộ ở Thượng Hải, nhiệt độ ổn định, có chức năng mát xa tự động.
Tưởng Thành Duật mở vòi hoa sen: “Em là vì bồn tắm lớn nên mới ở lại đây sao?”
Thẩm Đường cười: “Cũng không phải tất cả đều là vì bồn tắm lớn.

Anh chiếm sáu phần, bồn tắm lớn chiếm bốn phần.”
Bây giờ anh đã thất bại đến mức phải đi phân cao thấp với một cái bồn tắm luôn rồi.
Thời gian tắm rửa của Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường không khác nhau lắm, chăm sóc vết thương cho cô, anh bế cô quay về giường.
Thẩm Đường nằm trên chiếc giường mà mình đã từng ngủ hơn ba năm, có cảm giác như trở về quá khứ.
Tưởng Thành Duật tắt tất cả đèn, phút chốc trong phòng rơi vào một khoảng tối đen mờ mịt.
Mắt Thẩm Đường nhất thời không thích ứng được, ngay cả Tưởng Thành Duật ở đâu cũng không thấy, cô dùng tay tìm kiếm anh, đụng phải nơi không nên đụng.
Hơi thở mát lạnh đập vào mũi, cả người bị thương của cô được Tưởng Thành Duật ôm vào trong ngực.
Một tiếng ‘lách cách’ nhỏ, áo choàng tắm đặt ở nơi nên đặt...!trên sô pha cạnh bên giường.
Thẩm Đường nhìn người ở phía trên, tất cả cảm giác quen thuộc về cơ thể của bọn họ đều đã trở lại.
Cô đưa tay vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt anh, hơi nâng cơ thể lên, hôn một cái lên trên chiếc mũi cao thẳng của anh.
Tưởng Thành Duật nâng lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, giúp cho cô từ từ nằm xuống: “Đừng làm ảnh hưởng đến vết thương.”
“Không sao đâu.” Lúc cô nằm xuống, cát ót gối lên lòng bàn tay của anh.
Tưởng Thành Duật nhìn người dưới thân mình: “Nếu em không trở lại, cái đó ở trong nhà sẽ hết hạn đấy.”
“…”
Đó là lúc anh mua mười hộp ở Thâm Quyến, còn lại ba hộp kia vẫn chưa dùng đến.
Đêm nay cũng là không thể dùng được.
Tưởng Thành Duật cúi đầu, hôn từ trán cô dọc xuống, một tấc cũng không bỏ qua.
Vận động kịch liệt không có cách nào để làm, nhưng sẽ không để uổng phí những việc không làm ảnh hưởng.
Cơ thể mạnh mẽ của người đó, hạ thấp người xuống lấy lòng cô.
Thẩm Đường bị hôn hai lần, từ trên xuống dưới.
Còn chưa đến 11 giờ, đã mệt muốn ngủ.
Tưởng Thành Duật đi lại phòng tắm tắm rửa đơn giản, lúc đi ra thì Thẩm Đường đã ngủ rồi.
Nhờ ánh đèn từ phòng tắm, anh nhìn người trên giường đang quấn chặt chăn trên người, cái chân không bị thương thì ngang ngược khoát qua bên giường, quấn tấm chăn lớn thành một khối khổng lồ, hoàn toàn không thể nhìn thấy đầu của cô ở đâu.
Cái tính hồn nhiên lại vừa không để ý đó của cô, rốt cuộc cũng quay trở về.
...

Thẩm Đường bỏ lỡ chuông báo lúc 6 giờ, đến khi cô tỉnh lại đã là 8 giờ, trên đầu giường có đặt chiếc váy dài của cô.
Cái vali nhỏ của cô ở nhà trọ đã đến biệt thự của Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đã đi đến công ty, để lại cho cô một tin nhắn: [Anh mang một ít đồ dùng hằng ngày của em đến đây, 9 giờ anh có cuộc họp, buổi tối sẽ có tiệc.]
Anh trình bày rõ ràng trình tự công việc hôm nay một cách đơn giản
Thẩm Đường nhanh chóng rửa mặt, buổi sáng còn phải bàn bạc tổng hợp chi tiết hợp đồng với nhóm chương trình nghệ thuật.
Hôm nay chị Lỵ có thời gian, sẽ đi đến đó với cô.
Chị Lỵ lo đến lúc đó tiết mục được phát sóng thì Trữ Nhiễm sẽ bị Trần Nhất Nặc giẫm lên, xét về năng lực, không thể không thừa nhận rằng Trữ Nhiễm vẫn kém cỏi hơn Trần Nhất Nặc một chút.
Với cái tính cách của Phàn Ngọc, không biết đến lúc đó sẽ còn mua chuộc bản thảo như thế nào để hạ bệ Trữ Nhiễm.
“Vốn dĩ là chị không muốn nhận tiết mục này.” Chị Lỵ nói chi tiết: “Cư dân mạng đã âm thầm so sánh em và Trần Nhất Nặc là hai chị em, lần này Trữ Nhiễm và Trần Nhất Nặc đứng cùng sân khấu để thi đấu, mười phần thì có chín phần thua.”
Thẩm Đường đang nhìn hợp đồng, tranh thủ quay sang chị Lỵ: “Trữ Nhiễm chỉ là thiếu một người quản lý thôi, năng lực và tố chất của cô ấy không hề kém hơn em.”
“…” Chị Lỵ cười, đây là quay đầu lại tự khen chính mình đây mà.
Thẩm Đường dùng bút chì khoanh tròn lại những yêu cầu trong hợp đồng để giành chút lợi ích từ tổ chương trình, cô đưa hợp đồng cho chị Lỵ xem qua: “Chị xem thử còn có gì cần thêm nữa không?”
Cô mở phần tin nhắn của Tiêu Đông Khải ra: [Tối mai anh có rảnh không?]
Có lẽ Tiêu Đông Khải đang bận, không trả lời lại.
Cô và Phàn Ngọc nhất định là kẻ thù quấn nhau không dứt được, ở bên ngoài phòng chuẩn bị của tổ chương trình, hai người lại gặp nhau.
Phàn Ngọc choáng váng đầu óc, cả đêm chưa ngủ.
Ngày hôm qua sau khi làm ầm ĩ với Trần Nhất Nặc, Trần Nhất Nặc mang theo cái valo rồi bỏ đi.
Suy cho cùng cũng là lo lắng cho tình trạng của con gái, nhưng bà ta lại nghĩ đến sĩ diện, không nghĩ sẽ chủ động gọi điện cho con gái, vì thế nên gọi điện cho Trần Nam Kình, đúng lúc mượn cơ hội để nói cho ông ta biết rằng bà ta và con gái cãi nhau.
Trần Nam Kình nói Trần Nhất Nặc đang ở căn hộ của cô ta, đang thu dọn đồ đạc.
Vốn dĩ là ông ta biết bà ta và con gái cãi nhau, còn thể hiện giọng điệu của người không có vấn đề gì.
Trong giây phút cúp điện thoại, bà ta tức giận đến mức suýt chút bị cao huyết áp.
Con gái vẫn không chịu thua kém như thế, bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nếu cứ tiếp tục như thế, tài nguyên của công ty Trần Nam Kình, sau này sớm hay muộn toàn bộ cũng sẽ là của Thẩm Đường.
Vất vả nhiều năm như thế, kết quả lại trở thành của người khác.
Sao bà ta có thể cam tâm.
Bà ta và Tiêu Chân tranh giành cả đời, hận cả một đời.
Nếu như bị Tiêu Chân biết được chính xác hoàn cảnh bây giờ của bà ta, không biết sẽ còn cười nhạo bà ta như thế nào.
Mắt thấy Thẩm Đường đến gần, Phàn Ngọc oán giận trừng mắt liếc cô một cái.

Ký được ‘Làm sao để em yêu anh’ thì sao, phải để Trữ Nhiễm kia thua kém mới được.

Chính vì cái đức hạnh này của Trữ Nhiễm mà Nhất Nặc mới quay sang phản ánh với bà ta.
Lúc đi sát vai với Phàn Ngọc, điện thoại của Thẩm Đường vang lên, là số của Tiêu Đông Khải.

Trên dọc đường cô gửi tin nhắn cho anh ta, có lẽ giờ anh ta mới nhìn thấy.
“Thật xin lỗi, anh vừa mới nhìn thấy, tối ngày mai anh rảnh.” Tiêu Đông Khải hỏi cô: “Mấy giờ, gặp nhau ở đâu?”
Tiêu Đông Hàn nghe cuộc đối thoại của anh trai, không khỏi nhíu mày, hóa ra là hẹn thời gian ăn cơm với Thẩm Đường.
Anh ta lấy ly rượu vang đỏ một ngụm uống sạch, chờ đến khi Tiêu Đông Khải cúp điện thoại, anh ta đặt cái ly lên bàn thật mạnh: “Anh hẹn cô ta làm gì?”
Tiêu Đông Khải không hi vọng cả hai đều bị thiệt hại: “Mặc kệ như thế nào, Thẩm Đường vẫn là em họ của em.”
Tiêu Đông Khải: “Cô ta có xem anh là anh họ không?”
Tiêu Đông Khải không phản bác lại.
“Tự mình đa tình không phải là chuyện tốt đâu.” Tiêu Đông Khải tự rót cho mình nữa ly rượu.
Tưởng Thành Duật đang thu mua cái dự án kia, anh ta không cho phép xảy ra thêm bất cứ thứ gì.
“Chuyện của em và cô ta, anh không cần nhúng tay vào.” Đây là lời nhắc nhở, cũng chính là lời cảnh cáo.
Anh ta sẽ không nương tay với bất cứ kẻ nào, kể cả bản thân anh ta.
Tiêu Đông Khải: “Đối với chuyện của em, anh không có hứng thú, nhưng là vì ông nội nhờ cậy, nên phải gặp mặt con bé một lần.”
Tiêu Đông Hàn dựa lưng vào cửa sổ, thưởng thức một điếu thuốc đang bị lửa cháy nhanh.
Nhận sự nhờ cậy của ông nội, cái đó hẳn là do anh ta vì chuyện 3% cổ phần.
Đối với anh trai thân thiết của mình, từ trước đến nay anh ta không hề giấu diếm suy nghĩ chân thật nhất trong đáy lòng: “Ông nội muốn cho Thẩm Đường vào Tiêu Ninh, là muốn cô ta đến để khống chế em, có đúng thế không?”
Tiêu Đông Khải trốn tránh vấn đề: “Suy nghĩ của ông nội anh không đoán được, ông làm cái gì thì đều có lý do của ông.”
Tiêu Đông Hàn cười chế giễu: “Ông nội sợ sau này Tiêu Ninh rơi vào tay em, cuộc sống các anh chị em trong nhà này sẽ không bình an, ông ta cảm thấy được rằng chắc chắn là em sẽ dồn hết tâm cơ để loại trừ bọn họ ra khỏi Tiêu Ninh, sẽ nắm giữ tuyệt đối quyền cổ phần của Tiêu Ninh.”
Lần này đến lượt Tiêu Đông Khải hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tiêu Đông Hàn cười cho qua.
Không phủ nhận.
Các em trai, em gái họ hàng vẫn đang còn nhỏ, vốn dĩ không phải là đối thủ của anh ta.
Bây giờ người duy nhất làm nên trò trống, có năng lực phân cao thấp với anh ta, chỉ có mình Thẩm Đường.
Ông nội vừa ý không ngớt năng lực của Thẩm Đường, sau lưng còn có nhà họ Tưởng.

Có Tưởng Thành Duật, tạm thời anh ta không làm gì được Thẩm Đường.
Mà anh ta cũng không ngăn cản nổi ông nội muốn làm cái gì, chỉ có thể xuống tay với Thẩm Đường ở chỗ này.
Tiêu Đông Khải đặt ly cà phê xuống: “Lúc này em lập kế hoạch lôi kéo Tưởng Thành Duật vào vụ mua bán này, đến cùng là muốn phá hủy Kinh Húc, hay là muốn như thế nào?”
Tiêu Đông Khải: “Em muốn hết.”
Bây giờ, anh ta là người nắm giữ trò chơi thu mua này, để xem cuối cùng Tưởng Thành Duật có bằng lòng đưa cho anh ta một phần cổ phần của công ty Kinh Húc hay không, anh ta coi trọng Kinh Húc cũng không phải mới một hai ngày.
Nhưng mà Kinh Húc bền vững chắc chắn, rất khó để đưa vốn vào.
Trước nay Tưởng Thành Duật coi việc thu mua vẫn luôn rất cẩn thận, lần này coi như anh ta gặp vận may, gặp được cơ hội tốt ngàn năm có một.
Chỉ cần Tưởng Thành Duật một bước đi vào vụ thu mua đề án lần này, thì phải rơi vào vũng bùn, càng giãy dụa thì càng lún sâu.
...
Trong phòng hội nghị ở Kinh Húc, chỉ có một mình Tưởng Thành Duật.
Lúc Tạ Quân Trình đi vào, trên bảng trắng tràn ngập dấu vết chỉnh sửa, Trong tay Tưởng Thành Duật cầm cây bút viết bảng trắng, dựa vào bàn hội nghị, nhìn bảng trắng rồi rơi vào trầm tư.

“Ngồi đi.” Anh chỉ ghế dựa bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm bảng trắng.
Tạ Quân Trình lấy một điếu thuốc ra, lại nhớ đến Tưởng Thành Duật đã bỏ thuốc, anh ta lại nhét thuốc vào hộp.

Chữ như rồng bay phượng múa trên bảng trắng, nhưng nhìn không hiểu là đang viết cái gì.
“Anh vẫn lo lắng việc thu mua đề án kia sao?”
Tưởng Thành Duật lấy bút bắt đầu viết viết vài chữ ở giữa: “Nếu nhà họ Tưởng là một nắm đũa, tôi sẽ cuốn những chiếc đũa ấy lại thành một thanh sắt cứng cáp, nếu như lần này tôi mắc sai lầm, nắm đũa ấy sẽ tan rã.”
Tất cả các công ty của nhà họ Tưởng đều là dựa vào nhau mà phát triển, Kinh Húc là trung tâm.
Trong phòng họp chỉ có hai người bọn họ, Tạ Quân Trình đành phải tự mình đứng dậy rót nước: “Tại sao lúc trước nhà họ Tưởng các người lại đặt anh vào vị trí với trọng trách nặng như thế?”
“Bởi vì tôi không kết hôn.”
Không có tình yêu và sự ràng buộc của gia đình, tất cả tâm tư của anh đều đặt vào trong công ty.
Càng yên tĩnh càng lý trí hơn những người khác.
Tạ Quân Trình cười: “Chỉ sợ là bọn họ không biết được anh thiếu chút nữa thì quỳ xuống cầu xin Thẩm Đường quay lại rồi.”
Tưởng Thành Duật coi như không nghe thấy, đóng nắp bút lại, lau những phân tích trên bảng trắng.
Tạ Quân Trình muốn xác định với anh: “Thu mua đề án kia, rốt cuộc anh có còn muốn tiếp tục hay không?”
“Sao lại không muốn?” Tưởng Thành Duật lau đi dòng chữ cuối cùng trên bảng trắng: “Tôi xem xem là ai có năng lực lớn đến như vậy mà muốn đến đấu với Kinh Húc.”
...
Tưởng Thành Duật xã giao đến 12 giờ 30 phút rạng sáng mới về nhà, đèn phòng khách đang sáng, còn loáng thoáng âm thanh của TV.

TV trong phòng khách ngoại trừ anh thì không có ai mở.
Anh đẩy cửa ra, Thẩm Đường đang dựa trên sô pha xem TV.
Anh nghĩ hôm nay cô sẽ không đến.
Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Sao lại không gọi điện thoại cho anh?” Anh sẽ trở về sớm một chút.
“Em cũng vừa làm xong công việc.” Thẩm Đường ngồi xuống, hôm nay cô đến đây là có việc muốn nói với anh.
Buổi tối Tưởng Thành Duật uống không ít rượu, mùi rượu vang đỏ cách nửa mét cô vẫn có thể ngửi được.
Tưởng Thành Duật cầm âu phục vứt lên trên sô pha, lấy ly nước của cô uống mấy ngụm.
Thẩm Đường vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô, bảo anh ngồi xuống: “Em muốn trò chuyện với anh.”
“Trò chuyện về cái gì cơ?”
Tưởng Thành Duật không ngồi xuống, đặt ly nước xuống rồi bế cô lên lầu.
Tay Thẩm Đường ôm lấy cổ anh: “Có liên quan đến Tiêu Đông Hàn.” Dựa vào trực giác, cuối cùng cô vẫn cảm thấy được Tiêu Đông Hàn đến Bắc Kinh không phải đơn giản như thế.
“Nếu như, em nói là nếu như một ngày nào đó Tiêu Đông Hàn gây bất lợi cho anh, em đến bảo vệ anh, có được không? Nghe thì có vẻ không biết tự lượng sức mình, chắc chắn anh cũng không cần em phải bảo vệ, nhưng em vẫn muốn bảo vệ anh, là vì mấy năm nay anh làm rất nhiều cho em, em cũng muốn làm chút gì đó cho anh, bằng toàn bộ sức lực của mình.”
Tưởng Thành Duật mạnh mẽ gật đầu: “Được.”
Anh đi đến phòng ngủ, đèn không bật, anh cũng không cần phải bật lại.
Nương nhờ ánh sáng ở hành lang, anh lấp kín môi cô lại.
Thẩm Đường bị hôn đến choáng váng.
Lúc cảm giác đau đớn khó chịu kéo đến, cô mới hoàn hồn.
Anh đã tiến vào.
Hương vị hỗn tạp của rượu trong hơi thở của anh, làm say đắm lòng người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương