“Người anh em, bữa nay xin được phép giới thiệu, tôi tên Hướng Siêu.” Hướng Siêu là một cái tên quen thuộc, nó là đứa luôn chủ động tung ra cành ôliu hữu nghị với người khác, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh Kiều Nghị: “Tôi và Kiều Nghị chơi thân đến mức có thể cùng mặc chung quần, bạn của nó chính là bạn của tôi, sau này chúng ta chính là đồng đội.”

Sự so sánh này quả thật… Lâm Cạnh bất giác nhíu mày, tự giới thiệu vắn tắt: “Lâm Cạnh.”

“Tôi biết!” Hướng Siêu mồm mép tép nhảy, nó nghĩ gì trong đầu thì sẽ nói huỵch toẹt ngay. “Tuy rằng cậu mới đến đây hai tuần nhưng khắp trường đều đồn thổi truyền thuyết về cậu đó!”

Con trai đại ca xã hội đen, từng đánh bạn học nhập viện, bị Ngũ Tạng buộc phải chuyển trường, có lẽ tất cả là tình tiết du côn gây sự nhưng Hướng Siêu rất nóng lòng làm rõ chuyện thứ nhất.

“À phải, tôi nghe nói ba cậu là…” Hướng Siêu tò mò chưa hết câu đã bị Kiều Nghị cốc cho một cái. “Mày thân thiết lắm sao? Nói nhiều như vậy.”

Nó cũng nhận ra vừa rồi có hơi thô lỗ nên bèn cười ngượng ngịu và ngậm miệng cho lành, sau đó không ai bảo ai, cả ba người cùng nhau nhìn về phía đám học sinh đang nô đùa trên sân thể dục. Gió đầu thu thổi tới cuốn đi mồ hôi dính nhớp trên cơ thể, sảng khoái vô cùng.

Ngoài trời gió thổi hiu hiu, mà Kiều Nghị cũng mệt rã rời nên ngửa đầu ngáp dài một cái, đêm qua cả bọn về nhà đã hơn 2 giờ sáng, hiện tại chơi bóng rổ xong hắn chỉ thấy buồn ngủ.

“Buồn ngủ à?” Lâm Cạnh quay đầu hỏi han.

“Ừm.” Kiều Nghị duỗi eo nhìn sang hắn, trông thấy Lâm Cạnh đang nghiêng về phía mình, bả vai sắp chạm vào nhau bèn cười. “Sao đây, muốn cho tôi mượn vai để dựa?”

Ơ khoan đã thằng này, con trai mà lông mi dài ghê, Kiều Nghị bèn khịt mũi một cái.

Hướng Siêu nghe vậy cũng quay lại nhìn, chỉ thấy lời đồn về học sinh chuyển trường tàn nhẫn vô cảm gì đó hoàn toàn sai bét, bằng chứng là chẳng phải gã đang rất dịu dàng và e thẹn khi đối diện với người anh em của nó hay sao?

“Ừ, cho cậu mượn.”

Mặc dù Hướng Siêu thấy hơi quái đản nhưng nam sinh tuốt trụ cho nhau là chuyện bình thường, huống chi chỉ là chuyện cho mượn vai cỏn con. Nó không biết đây có phải là ảo giác hay không, bởi ánh mắt Lâm Cạnh khi nhìn nó cũng chẳng thân thiện như vậy, ít nhất không hề tỏ vẻ ngượng ngùng.

Tuy nhiên dung mạo của gã quá mức đẹp đẽ, thân là con trai mà da lại trắng như thế… nhưng cũng không ẻo lả gì cho cam. Sự công bằng của thế giới này đúng là cần phải nghiên cứu, Hướng Siêu đành ngửa cổ thở dài.

Mặt khác Kiều Nghị liếc nhìn bờ vai của Lâm Cạnh: “Thịt quá ít, dựa không êm.” Lại ngáp một hơi.

Kết quả, miệng không khép được. Hắn che môi và cố gắng khép miệng lại nhưng mà…

“Có ổn không?” Lâm Cạnh hỏi.

Kiều Nghị cũng sững sờ, chỉ vào khuôn miệng đang há to mà ú ớ hai tiếng.

Ngay lúc nước bọt chảy ra từ khóe môi Kiều Nghị đã tuyệt vọng nghĩ rằng cho dù mai sau chơi bóng đỉnh thế nào thì hình tượng của hắn đã không còn cứu vãn được nữa.

“Đệch, mày bị trật khớp hàm à?” Hướng Siêu ngạc nhiên rồi cười đểu. “Hôm qua tao mới kể cho đám bạn chuyện có thằng ngáo ăn Hamburger đến trật khớp hàm, ai ngờ ha ha ha ha. Cũng không biết nó bẻ lại kiểu gì, chậm đã, để tao tra Baidu xem.” Nói xong nó lấy điện thoại ra, vừa ngoác mõm cười vừa truy cập web. “Mày muốn chụp một bức làm kỷ niệm không?”

Quân mất dạy! Nếu lúc này Hướng Siêu dám gọi đội bóng đến xem trò hề đang tiếp diễn thì cho dù bị gãy khớp hắn cũng phải nện thằng này nhừ xương. Kiều Nghị cố lau đi nhưng nước bọt vẫn chảy xuống, và thay vì tốn thời gian giơ ngón giữa với Hướng Siêu thì hắn bèn dùng tay đẩy trái đẩy phải để chỉnh nó về đúng quỹ đạo.

Cảm giác không thể ngậm miệng lại đúng là khốn kiếp mà!

Ngược lại Lâm Cạnh tốt bụng hơn, hắn đẩy bàn tay Kiều Nghị đang che miệng ra, nâng mặt hắn lên và lo lắng nhìn, tiếp theo nói chắc như đinh đóng cột: “Đi bệnh viện thôi.”

“Tôi với cậu ấy là đủ.” Lâm Cạnh không thèm nhìn Hướng Siêu, gã đưa tay ôm lấy vai Kiều Nghị. “Đi thôi.”

Ra đến cổng trường, Lâm Cạnh bảo Kiều Nghị đợi mình giây lát, gã chạy sang nhà thuốc bên cạnh và chưa được một phút đã trở về, trong tay là một gói khẩu trang. Gã tháo bao bì ra, lấy một chiếc rồi đeo vào tai cho Kiều Nghị, sau khi mang xong bèn điều chỉnh cho thẳng thớm, Lâm Cạnh lo nếu hắn cứ đưa tay che miệng như vậy đến bệnh viện chắc liệt cánh tay rồi.

Trong khi chờ Taxi thì Lâm Cạnh hay nghiêng đầu nhìn Kiều Nghị, bấy giờ khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt đáng thương không còn vẻ kiêu ngạo như xưa, nhìn sao cũng tội nghiệp vô cùng. Gã chợt vươn tay véo véo sau cổ hắn, thì thầm: “Đau lắm?”

Sao có thể không đau! Kiều Nghị hơi nhăn nhíu lắc đầu, trong lòng thở than một tiếng, mẹ kiếp chuyện ngu xuẩn như vậy sao lại xảy đến với mình!

Một đường này khiến Kiều Nghị cảm thấy mình đã phung phí gần hết số nước bọt dự trữ của nửa đời người, cũng may khi đến bệnh viện bác sĩ chỉ bẻ một phát mà đã về vị trí cũ. Rốt cuộc hắn đã thành công trong việc tìm lại cằm mình và có thể nuốt nước bọt một cách đầy vui sướng.

“Cảm ơn, mai gặp.” Rời khỏi bệnh viện, Kiều Nghị bèn xoa quai hàm có hơi nhức mỏi, sau đó vẫy tay chào Lâm Cạnh. Còn chưa đợi đối phương nói lời tạm biệt thì hắn đã quay lưng đi đến trạm chờ xe buýt, bởi lẽ… quá con mẹ nó mất mặt rồi! Vừa rồi ngồi đợi bên ngoài phòng khám Lâm Cạnh còn giúp hắn vào toilet vài lần để lấy khăn giấy lau nước bọt, cũng may nhà bọn họ ở hai hướng khác nhau, không cần đi chung; ngay khi khó khăn đã được giải quyết thì cảm giác xấu hổ lại dâng trào. Lại nói, hắn là kẻ được Lâm Cạnh ái mộ thì duy trì hình tượng là việc đương nhiên.

Thế mà vừa đi được hai bước thì Lâm Cạnh đã đuổi theo, gã cùng hắn đi song song rồi nói: “À… Đồng phục của tôi ở nhà cậu, nó đã giặt chưa…”

Lúc này Kiều Nghị mới nhớ tới bộ đồng phục từng dính tinh dịch của mình: “Giặt rồi, nhưng quên đem trả.”

“Không sao.” Lâm Cạnh đáp, “Tôi về lấy với cậu.”

Trên thực tế Lâm Cạnh cảm thấy có một cây si đang bén rễ trong người mình, chỉ cần gặp gỡ Kiều Nghị thì ngay lập tức hồn lỡ sa vào đôi mắt em, gã hoàn toàn không kiểm soát bản thân được.

Hắn nhìn sống mũi Kiều Nghị cao vút, bởi vậy sườn mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng, đôi mắt cong cong như hàm chứa cả hào quang và ngạo mạn. Trái cổ hơi nhô lên, từng đường nét cơ thể thấm đẫm hương vị của thiếu niên và mang theo vài phần quyến rũ của nam giới.

“Ngắm đủ chưa?” Kiều Nghị cạn lời. “Ngắm nữa là thu phí đó.”

Tuy rằng từ nhỏ hắn đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng trong thang máy hạn hẹp bị một gã trai cao hơn nhìn mình một cách táo bạo và trắng trợn từ tầng 1 đến tầng 18 thì, cảm giác ấy… Mấu chốt nằm ở chỗ người này lộ ra ý tưởng đen tối với hắn, nó xuất phát từ hormone cuồn cuộn lẫn ham muốn chinh phục bẩm sinh…

Rốt cuộc đến nơi, hai người một trước một sau rời khỏi thang máy, không gian xung quanh hơi tối chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào. Kiều Nghị đưa tay ‘chưởng’ một phát vào công tắc nhưng đèn hành lang vẫn không sáng lên.

“Đèn lại hư rồi.” Hắn phàn nàn rồi đi đến cửa chính, duỗi tay chuẩn bị ấn vào mật mã.

“Cằm cậu khỏi chưa?” Lâm Cạnh bỗng nhiên giữ chặt bàn tay đang ấn phím của hắn.

“Cậu nói xem?” Hắn cười một tiếng. “Không khỏi thì tôi nói chuyện kiểu gì?” Dứt lời muốn gỡ tay Lâm Cạnh ra nhưng ai ngờ gã càng nắm chặt.

“Thôi đi ông tướng, để tôi mở cửa nào.” Kiều Nghị ngẩng đầu nhìn gã, hai thiếu niên trừng mắt với nhau trong bóng tối, thậm chí nét mặt cũng không thấy rõ.

“Trả phí ở đâu?” Lâm Cạnh hỏi.

“Cái gì?” Kiều Nghị xém quên câu bông đùa ban nãy.

Nương theo ánh trăng, Lâm Cạnh đưa tay mơn trớn đôi môi của Kiều Nghị một chút: “Nơi này?”

Sau đó, Lâm Cạnh liền hôn lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương