Vật Trong Tay
-
Chương 90
Hà Nghiên tuy bất ngờ nhưng lại cảm thấy đúng như dự đoán. Cô mím môi, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Trần Hòa cố ý nhỏ giọng nhưng câu trả lời thì vẫn rất rõ ràng: "Cô giáo Hà, tôi muốn gặp nhờ chị một số việc."
"Có việc gì thì nói luôn qua điện thoại đi." Hà Nghiên thờ ơ, không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trần Hòa. Một người luôn có những hành động lỗ mãng, liều lĩnh, còn bị Phó Thận Hành mê hoặc như cô ta, dính vào chỉ tổ khiến cô gặp rắc rối.
Trần Hòa thoáng im lặng, khăng khăng nói: "Chúng ta hãy gặp nhau đi. Chị yên tâm, tôi không có ác ý, sẽ không làm tổn thương chị."
Hà Nghiên không nghe thêm, trực tiếp cúp máy. Di động lại đổ chuông, cô liếc nhìn, là số cố định, giống như số điện thoại công cộng. Cô ngập ngừng nhận máy, giọng điệu không hề khách khí: "Nếu không nói luôn qua điện thoại thì tôi sẽ ngắt máy. Tôi còn phải làm việc, không có thời gian lãng phí với cô."
Thái độ của Trần Hòa trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. Cô ta vội vàng nói: "Tôi cần chị giúp. Bà nội từng dặn, nếu gặp khó khăn, tôi có thể nhờ chị giúp đỡ, chị sẽ nể mặt ba tôi mà cứu tôi."
Nhắc tới bà Trần, trong lòng Hà Nghiên hơi xúc động, đó là một bà lão biết nhìn xa trông rộng. Cô luôn nhớ khi cảm thấy có lỗi về cái chết của cảnh sát Trần, bà cụ đã khuyên cô như thế nào.
Bà cụ từng nói: "Con trai ta là cảnh sát. Có cô, nó phải bắt kẻ xấu. Không có cô, nó vẫn phải bắt kẻ gian, đó là công việc cũng là trách nhiệm của nó. Nói cách khác, Phó Thận Hành giết con ta là để trả thù, sợ bị con trai ta điều tra vì cô. Kẻ giết người là Phó Thận Hành, không phải cô. Cô giáo Hà, ai có tội, ai là người vô tội, bà già này vẫn chưa bị lẫn."
Một bà cụ như vậy, không có con trai, chỉ có một đứa cháu gái nhưng lại là đứa cháu không để người khác bớt lo lắng.
Hà Nghiên kiên quyết trả lời: "Tôi đã cứu cô một lần."
"Chị Hà, van chị hãy giúp tôi lần này, chỉ lần này nữa thôi." Trần Hòa năn nỉ, không thấy Hà Nghiên đáp lại, cô ta tiếp tục: "Bà nội nói nếu chị giúp tôi, bà sẽ đưa chị thứ gì đó, một thứ quan trọng chị rất cần dùng đến."
Nghe vậy Hà Nghiên nghĩ ngay tới bản sao hồ sơ vân tay Phó Thận Hành nhắc đến. Cô từng nhìn thấy tập hồ sơ này một lần ở nhà họ Trần, lúc ấy cô không mang đi mà trả lại cho bà Trần. Xem ra, bản sao lưu đó vẫn còn nhưng có lẽ đang nằm trong tay bà Trần, không giống như những gì Phó Thận Hành nói, do Trần Hòa nắm giữ.
Đây sẽ là bằng chứng hùng hồn chứng minh Phó Thận Hành chính là Thẩm Tri Tiết, đặc biệt là sau khi Lương Viễn Trạch có được dữ liệu phẫu thuật thẩm mĩ từ bác sĩ Amandel.
Hà Nghiên bỗng động tâm, ngập ngừng hỏi Trần Hòa: “Là bà nội cô bảo cô tìm tôi sao?”
Trần Hòa im lặng một lúc, giọng điệu có phần chua chát: “Bà nội nói nếu ngày nào đó tôi đi đến bước đường cùng thì hãy tới tìm chị.”
Hà Nghiên mím môi suy nghĩ, hỏi lại: “Cô muốn tôi giúp gì?”
“Tiền.” Trần Hòa tự cảm thấy xấu hổ, mãi mới cất lời: “Chị Hà, hiện tại tôi cần tiền để rời Nam Chiêu, cần chút tiền để lại cho bà nội. Tôi cần tiền mặt, càng nhiều càng tốt.”
Hà Nghiên có tiền, đều là của Phó Thận Hành đưa cho. Nếu sử dụng thẻ của hắn, rút một khoản tiền mặt lớn sẽ khiến hắn sinh nghi. Hà Nghiên ngẫm nghĩ, dùng máy bàn gọi trực tiếp tới văn phòng của Điền Điềm: “Mười vạn mình chuyển lần trước, cậu cho mình mượn lại năm vạn, mình đang cần.”
Điền Điềm nghe khẩu khí nghiêm túc của cô, không hỏi lý do, đáp: “Được, mình sẽ mang tiền qua cho cậu.”
“Cậu đừng mang qua.” Hà Nghiên ngăn cản, lấy tiền của Điền Điềm sẽ gây rắc rối cho cô ấy, cô không thể để bạn mình chịu rủi ro lớn hơn. “Sử dụng chuyển phát nhanh đi. Cậu bọc tiền cẩn thận, đừng để ai trông thấy, sau đấy chuyển phát nhanh cho mình.” Nói xong, cô nhìn đồng hồ: “Nhất định phải chuyển cho mình trước khi hết giờ làm việc.”
Đặt điện thoại xuống, Hà Nghiên ngồi lặng lẽ trên ghế một lúc, sau đó cầm tài liệu đi tìm đồng nghiệp có thâm niên xin chỉ bảo một vài vấn đề. Thực ra vấn đề không quá khó, nhưng cô vẫn hỏi han rất kỹ lưỡng. Cũng may Hà Nghiên trông xinh xắn, lại là nhân viên mới, nên đồng nghiệp mới kiên nhẫn giải thích cho cô nhiều lần.
Bản thân Hà Nghiên cũng cảm thấy ngại, sau khi giải quyết xong vấn đề, cô vội hỏi: “Rắc rối thật đấy. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Người đẹp thể hiện ý tốt, tuy cảm thấy động lòng nhưng đồng nghiệp vẫn hơi lăn tăn. Hà Nghiên nhìn nét mặt đoán ý, vội cười nói: “Gọi mọi người cùng đi ăn. Tôi đến lâu như vậy mà chưa mời mọi người được bữa nào.”
Có lời chào của cô, mọi người trong tổ đều hăng hái hưởng ứng. Lúc này, người đồng nghiệp ban nãy mới biết thời biết thế đồng ý. Đương nhiên là Hà Nghiên quyết định địa điểm, cô gọi điện đặt phòng trước rồi mới gọi cho Phó Thận Hành: “Đồng nghiệp muốn tôi mời cơm, ăn tối xong tôi sẽ về, được không?”
Phó Thận Hành hy vọng cô có thể hòa nhập cuộc sống bình thường, trở thành một cô giáo Hà lạc quan vui vẻ như trước kia. Nghe xong, hắn không nghi ngờ, chỉ cười trêu chọc: “Người nhà có được tham gia không?”
“Anh biến đi!” Hà Nghiên khẽ mắng, giọng điệu không chút tức giận: “Anh mà tới, mai tôi sẽ từ chức.”
Có người tìm Phó Thận Hành xin chữ ký, hắn không chòng ghẹo cô nữa, dặn dò: “Chú ý an toàn, đừng uống rượu, về sớm một chút.”
Hà Nghiên đồng ý, đưa ra yêu cầu: “Tôi sẽ ngồi xe của đồng nghiệp, đừng bảo Tiểu Thạch đi theo, đồng nghiệp thấy không hay.”
Tiểu Thạch được Phó Thận Hành sắp xếp, thường xuyên đi theo bảo vệ cho Hà Nghiên.
“Không được.” Phó Thận Hành từ chối thẳng thừng. Thấy Hà Nghiên không nói gì, sợ cô không vui, hắn vội vàng giải thích: “Không ngồi xe của cậu ta nhưng phải để cậu ta đi theo.”
“Được. bảo anh ta bí mật đi theo, ở bên ngoài chờ tôi, không được để đồng nghiệp nhìn thấy.” Hà Nghiên lạnh lùng nhắc nhở.
Phó Thận Hành cười ưng thuận.
Hà Nghiên buông điện thoại, khẽ thở phào. Mọi thứ đã được cô dốc hết tâm sức, sắp xếp xong xuôi, giờ chỉ còn nghe theo ý Trời. Đã đến giờ tan sở, mười mấy người trong tổ gồm cả trai lẫn gái đều nhận lời mời của Hà Nghiên, theo cô tới một nơi khá xa để ăn đặc sản.
Đó là nơi Hà Nghiên từng tới lần trước, thực đơn khá đặc biệt, mọi người thưởng thức rất hào hứng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Tới nửa bữa, Hà Nghiên lấy cớ rời bàn, mang theo túi xách đến căn phòng nhỏ cuối hành lang. Trần Hòa đang chờ ở đó, cô ta nhìn cánh cửa đột nhiên bật mở bằng ánh mắt hoảng hốt. Nhận ra Hà Nghiên, cô ta trấn tĩnh lại, rụt rè gọi: “Chị Hà.”
Cô ta xanh xao, làn da trắng bệch tiều tụy, không còn là cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào dám chạy tới tìm Phó Thận Hành xin chữ ký trước kia nữa. Hà Nghiên chăm chú nhìn cô ta, đẩy cửa bước vào, rút năm vạn trong túi đặt lên bàn, hỏi: “Đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Trần Hòa vội đáp. Cô ngước nhìn Hà Nghiên, do dự một lúc, nhanh nhẹn nhét bọc tiền trên bàn vào ba lô: “Đồ chị cần ở chỗ bà tôi. Chị tìm cơ hội tới gặp, bà tôi sẽ đưa cho.”
Hà Nghiên khẽ gật đầu, không dám nói mình có tới hay không. Cô nhìn Trần Hòa rồi xoay người rời đi.
“Chị Hà.” Trần Hòa bỗng gọi cô, đợi cô quay lại mới cất lời: “Chị không hỏi vì sao tôi muốn chạy trốn, tại sao phải làm như vậy ư?”
Hà Nghiên cười nhạt: “Tôi không quan tâm nên cũng không thấy tò mò.”
Trần Hòa sửng sốt, mỉm cười cảm thán: “Chị Hà, chị là người tốt, bảo sao được anh ấy yêu như vậy. Cuối cùng tôi đã hiểu lời anh ấy, chị chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Phó Thận Hành.”
Hà Nghiên nhướn mày, cô không có hứng nghe Trần Hòa cảm thán. Cô chỉ tò mò, cô ta bị Phó Thận Hành dồn ép đến mức phải chạy trốn nhưng sao vẫn có thể nói ra những lời như vậy. Cô hỏi Trần Hòa bằng giọng điệu mỉa mai: "Cô không hề hận hắn chút nào ư?"
Trần Hòa cứng đờ, ánh mắt ảm đạm: "Hận chứ." Cô ta đáp khẽ. Hắn đã làm nhiều việc tàn nhẫn với cô ta như vậy, cô ta không hận sao được. Thế nhưng, hận thì sao? Cô ta vẫn yêu hắn. Cảm nhận được cái nhìn dò xét của Hà Nghiên, cô ta gắng gượng nhếch miệng cười: "Hận hắn, hận vô cùng. Trước mắt phải chạy trốn, đợi sau này có khả năng nhất định sẽ quay về báo thù."
Thật ngây thơ, một cô gái ngây thơ nhưng cũng rất mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Có lẽ, vì còn quá trẻ, vài năm nữa, cô ta sẽ không như vậy. Hà Nghiên cong môi, mỉm cười thân thiện: "Bảo trọng."
Hà Nghiên quay người định đi ngay, nhưng bỗng bị Trần Hòa gọi giật lại. Cô ta lấy trong ba lô ra một chiếc điện thoại đưa cho cô: "Có thể giúp tôi trả chiếc điện thoại này cho hắn không? Tôi chưa từng có ý định moi tiền, cũng không cần hắn mua cho đồ quý giá. Chỉ có chiếc điện thoại này, sau lần bị chị ném vỡ di động, hắn đã bồi thường cho tôi. Giờ tôi trả lại hắn."
Hà Nghiên ngạc nhiên, nhận lấy chiếc điện thoại: "Được."
Cô quay người rời phòng, đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn trước, sau đó trở về tiếp tục giao lưu với các đồng nghiệp. Dù sao cũng không quá thân quen, cô lại không uống rượu nên mọi người không dám thể hiện nhiều. Chẳng bao lâu, người lớn tuổi nhất nói đã quá muộn, nên giải tán thì hơn.
Hà Nghiên tính tiền xong xuôi, nên mọi người trực tiếp rời khỏi nhà hàng. Vừa ra tới cửa, đã thấy đám đông tụ tập cách đó không xa, như đã xảy ra chuyện gì đó. Có người từ bên kia qua đây, thì thầm bàn tán: "Con đường nhỏ bên kia tối om, chắc lái xe không nhìn thấy nên mới đâm trúng."
Người còn lại nói tiếp: "Thật đáng thương! Nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp, giày dép bay mất, chắc không sống nổi rồi."
"Gây chuyện bỏ trốn, bắt được phải phạt."
Hà Nghiên nghe xong mấy câu này, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. Cô chết sững, xoay người chạy tới con đường nhỏ phía bên kia nhà hàng. Ở đó có mấy người đang vây xem nhưng không ai dám lại gần. Cô xông lên trước, thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo, Trần Hòa thoi thóp nằm giữa vũng máu.
"Gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu đi!" Hà Nghiên luống cuống, vội vã hét to. Cô chạy đến, quỳ xuống bên cạnh Trần Hòa, muốn xem tình trạng của cô ta nhưng không biết phải chạm vào đâu. Máu tuôn không ngừng từ cơ thể trẻ trung của Trần Hòa, thấm ướt toàn bộ.
Lần đầu tiên Hà Nghiên trông thấy nhiều máu như vậy là mấy năm trước, khi cô dùng dao đâm vào cổ gã đàn ông kia. Một kẻ gầy còm là thế nhưng máu chảy gần như không ngừng, trên người cô, trước mắt cô, đều là một màu đỏ vô tận. Hà Nghiên sợ máu, sợ màu đỏ. Toàn thân cô run rẩy, không dám chạm vào, nhưng vẫn lập cập nắm lấy tay Trần Hòa: "Hòa Hòa, cô hãy cố gắng chịu đựng."
Tiếng còi xe cấp cứu từ xa truyền tới, Hà Nghiên quay người nhìn, cúi đầu gọi Trần Hòa: "Bác sĩ đến rồi. Hòa Hòa, cô hãy cố lên, sẽ không có chuyện gì đâu. Bà nội đang đợi cô về, cô phải kiên trì."
Đầu óc Trần Hòa tỉnh táo đôi chút, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng và nước mắt. Cô ta nắm chặt tay Hà Nghiên, gắng gượng nói: "Chị Hà, tôi sẽ chết, đúng không?"
"Sẽ không, cô sẽ không!" Hà Nghiên đáp.
"Nhưng con của tôi thì không thể giữ được." Trần Hòa muốn cười, nhưng khóe môi cong lên bật thành tiếng khóc. Trần Hòa thì thào: "Là hắn, là hắn làm đấy. Hắn không muốn đứa bé này nên bức tôi đi phá thai. Tôi bỏ trốn, hắn sai người tìm tôi khắp nơi."
Hà Nghiên nghiến răng, từ từ nhắm mắt. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh hơn: "Đừng nói chuyện, dưỡng sức, bác sĩ đến ngay đấy."
"Nhưng...nhưng..." Trần Hòa khóc nức nở, cô ta túm lấy tay Hà Nghiên, cố gắng ngẩng đầu nhìn cô, vội vã nói: "Tôi không muốn dùng đứa bé để uy hiếp hắn. Thật đó. Chị Hà, tôi cũng không muốn nói cho chị biết. Tôi chỉ không nỡ bỏ đứa bé này, muốn một mình chạy trốn sinh nó ra. Tại sao hắn lại đối xử với tôi như vậy? Tôi thương hắn, yêu hắn là thế?"
Giọng cô ta dồn dập mà yếu ớt, mấy câu nói sau gần như không rõ lời, miệng liên tiếp phun bọt máu, cuối cùng im bặt. Hà Nghiên nhìn Trần Hòa, ánh mắt cứng đờ, cảm thấy trong lòng lạnh giá, không biết trả lời cô gái trẻ trước mắt ra sao.
Xe cứu thương đã đến, nhân viên cứu hộ lao từ trong xe tới, đuổi Hà Nghiên ra: "Tránh ra, tránh ra mau."
Hà Nghiên định tránh ra, nhưng bị Trần Hòa giữ chặt tay. Dù đã hôn mê nhưng vẫn kiên quyết không buông. Nhân viên cứu hộ hỏi Hà Nghiên mấy câu, thấy cô quen biết nạn nhân, dứt khoát bảo cô đi cùng. Tiểu Thạch không biết đến từ khi nào, thấy Hà Nghiên lên xe cấp cứu, vội gọi: "Cô Hà!"
Hà Nghiên lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, xoay người lên xe cứu thương.
Cùng với tiếng còi xe inh ỏi, chiếc xe cứu thương phóng như bay trên con đường tấp nập rộng lớn của thành phố. Hà Nghiên ngồi cạnh cáng của Trần Hòa, cổ tay bị nắm chặt, không hề có dấu hiệu buông lỏng. Tâm trí cô không bị mất kiểm soát, chỉ thẫn thờ nhìn nhân viên cứu hộ bận rộn, bọn họ nói gì, cô đều không nghe rõ.
Có người định tới gỡ tay Trần Hòa, cố gắng giải phóng cho Hà Nghiên. Bấy giờ, cô mới đờ đẫn ngẩng đầu, nói: "Không sao, cứ để cô ấy nắm."
Các nhân viên y tế nói gì đó, Hà Nghiên nghe một lúc lâu mới hiểu ý. Bọn họ bảo rằng: "Người bị thương đã tử vong."
Bàn tay của người chết mạnh đến nỗi anh ta không thể tách ra được. Hà Nghiên không phản ứng, ngây ngẩn quay đầu nhìn Trần Hòa nằm trên cáng. Dưới mặt nạ oxy, khuôn mặt cô ta trông thật nhỏ bé, trắng bệch, như người đã bị rút cạn hết máu.
Hà Nghiên từng tự tay giết người, từng nhìn thấy người khác chết ở khoảng cách rất gần, thậm chí, bản thân cô cũng từng rơi vào tình huống nguy hiểm, đối mặt với cái chết. Cô không phải kiểu phụ nữ hoảng hốt khóc thét khi nhìn thấy vết thương. Thế nhưng, cô chưa bao giờ căm hận cái chết như lúc này đây. Trần Hòa không đáng chết. Mặc dù, cô ấy liều lĩnh, ngây thơ, ngu ngốc, luôn tự cho mình đúng. Nhưng cô ấy không đáng chết, ít nhất là không nên chết như thế kia.
Hà Nghiên không biết cuối cùng họ đã giải cứu tay cô từ tay Trần Hòa bằng cách gì, cũng không biết mình đã ra khỏi tòa nhà bệnh viện như thế nào. Cô ngồi bệt xuống bậc thang dẫn lên lầu, lẳng lặng nhìn dòng người hối hả trong bóng tối.
Phó Thận Hành từ nơi khác tìm đến, cô ngồi im bất động dưới nền đất, cho đến khi hắn đứng trước mặt cũng không có phản ứng. Hắn sợ hãi, nắm chặt bả vai cô, lo lắng gọi tên cô: "A Nghiên? A Nghiên?"
Bấy giờ, Hà Nghiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt băng giá nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn. Ánh mắt ấy khiến lồng ngực Phó Thận Hành se thắt, như bị người ta nắm lấy trái tim. Ngoài đau đớn khó chịu, hắn chỉ cảm thấy hoang mang, không biết cứu vãn bằng cách nào. Hắn nghiến răng, trầm giọng nói: "A Nghiên, hãy nghe tôi..."
"Bốp." một tiếng giòn tan. Lòng bàn tay phải của Hà Nghiên đập mạnh vào mặt hắn, nặng nề, gần như dốc toàn bộ sức lực. Gương mặt Phó Thận Hành lệch sang bên, cứng đờ một lúc lâu, mới từ từ quay lại. Hắn quỳ dưới đất, ngước lên nhìn cô, rướn môi, nói: "Chỉ một lần duy nhất, trước ngày chúng ta đi Đông Nam Á, tôi cãi nhau với em nên đã tới Túy Kim Triêu uống rượu..."
Lại một tiếng "bốp" nữa vang lên, Hà Nghiên vung một cú tát vào mặt hắn với tất cả sự thù hận. Trên tay cô còn dính vết máu, nhuộm màu khuôn mặt hắn, khiến dấu tay đỏ chót hiện lên càng rõ.
Máu từ khóe môi Phó Thận Hành từ từ rỉ ra, nhưng hắn chỉ cười khẽ: "Đúng lúc gặp cô ta ở đó nên mới hồ đồ."
Hà Nghiên im lặng, nghiến răng tát hắn thêm một cái rất mạnh. Cái tát khiến tay cô tê rần, ngoại trừ cơn đau âm ỉ thì không còn cảm giác gì khác.
Phó Thận Hành giơ tay, dùng ngón cái lau máu ở khóe môi, tiếp tục nói: "Tỉnh rượu tôi rất hối hận, đưa thuốc cho cô ta, cô ta không uống, lén lút vất đi."
Cô lại giơ tay lên, tiếp tục là một cái tát mạnh nữa. Hắn nói một câu, cô liền giáng cho hắn một bạt tai. Lúc hạ tay xuống, bàn tay cô đau tới nỗi mất cảm giác. Nhưng cô không quan tâm, chỉ im lặng, nghiến răng đánh hắn thật mạnh. Lúc đánh cú cuối cùng, hắn ngăn cô giữa chừng, giữ nhẹ cổ tay cô, nhếch miệng cười: "Đổi sang đánh bằng tay kia đi, tay này sưng rồi."
Hà Nghiên không đổi tay, cũng không tiếp tục đánh hắn. Toàn thân cô run rẩy, đôi môi mấp máy, nói không thành lời: "Cô ấy mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ! Súc sinh, Thẩm Tri Tiết, anh là đồ súc sinh. Cô ấy mang thai con của anh, anh lại cho người giết cô ấy. Không, anh không phải là súc sinh, anh không bằng một con vật."
"Tôi không muốn cô ta sinh con cho tôi." Hắn nhìn cô chằm chằm, nhả từng chữ một: "A Nghiên, tôi chỉ muốn con của em. Trên thế giới này, tôi chỉ muốn em sinh con cho tôi thôi."
"Sinh con cho anh? Anh muốn tôi sinh con cho anh ư?". Cô đột nhiên bật cười, cười không ngớt, cho đến khi vừa khóc vừa cười."
Lúc này, Phó Thận Hành mới luống cuống, hai tay nắm chặt bả vai cô: "A Nghiên? A Nghiên?"
Phải mất một lúc lâu cô mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn hắn, thốt ra những lời tàn nhẫn: "Thẩm Tri Tiết, anh nằm mơ đi. Anh giết con người ta, giết con của mình. Anh là đồ súc sinh, không xứng đáng có con, mãi mãi không thể. Tôi sẽ không sinh con cho anh, nếu có, sẽ chỉ là hai xác chết mà thôi."
Câu nói quá tàn ác, Phó Thận Hành nhìn Hà Nghiên không chớp, hắn ôm chặt lấy cô mặc cô đánh trả, bế cô ra ngoài. A Giang đứng chờ cách đấy không xa, không dám lại gần, chỉ biết tiến lên trước mở cửa xe cho Phó Thận Hành.
Xe đỗ ngay gần đó, Phó Thận Hành ấn Hà Nghiên vào ghế sau, tự mình vào theo. Hắn vẫn khống chế, không mảy may cho cô có bất kỳ cử động nào. Hà Nghiên không chịu nhượng bộ, cố gắng giãy dụa. Phó Thận Hành đành cương quyết khóa cô vào trong lòng, trầm giọng quát: “Hà Nghiên! Em tỉnh táo lại đi, đừng làm tổn thương tới con anh.”
Cô chết sững, toàn thân như bị sét đánh, không thể nhúc nhích.
Hắn siết chặt cô không buông, hai tay vô thức tránh bụng cô. Hắn chậm rãi cúi đầu, tựa trán vào lưng cô, dịu dàng nói: “Em đã chậm kinh mất một tuần. A Nghiên, em cũng cảm nhận thấy điều đó đúng không? Chúng ta có con, chúng ta đã có con của mình rồi, nó ở đây này.” Hắn nhẹ nhàng phủ tay lên bụng cô: “A Nghiên, em đừng làm tổn thương nó.”
Trái tim cô không ngừng chìm xuống, phảng phất như rơi vào vực sâu không thấy đáy. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhếch môi cười nhạo: “Thẩm Tri Tiết, anh bị mất trí hay muốn sinh con đến phát điên? Kỳ sinh lý của tôi thường không đều, chậm mấy ngày là mang thai sao?”
Phó Thận Hành mỉm cười, không tranh luận với cô: “Mang thai hay không thì em cũng đừng làm loạn, đừng làm tổn thương chính mình.”
Hà Nghiên dần dần tỉnh táo, không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nói: “Anh thả tôi ra, để tôi tự ngồi.”
Phó Thận Hành ngập ngừng, buông cô ra, trưng bộ mặt sưng đỏ cẩn thận dò xét cô, sau đó trịnh trọng tuyên bố: “A Nghiên, em không được làm liều, tôi cần đứa bé này.”
“Tôi không hề có con.” Cô cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn, lạnh nhạt khiêu khích hắn: “Đứa con anh có với Trần Hòa nhưng vừa bị anh giết chết rồi đấy.”
Phó Thận Hành phớt lờ lời châm chọc của Hà Nghiên. Hắn cưỡng ép nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, thản nhiên nói: “Hiện tại có thể không có, nhưng tương lai sẽ có.” Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục: “A Nghiên, mặc kệ em tin hay không, tôi không giết Trần Hòa, cái chết của cô ta chỉ là một tai nạn.”
Trần Hòa cố ý nhỏ giọng nhưng câu trả lời thì vẫn rất rõ ràng: "Cô giáo Hà, tôi muốn gặp nhờ chị một số việc."
"Có việc gì thì nói luôn qua điện thoại đi." Hà Nghiên thờ ơ, không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trần Hòa. Một người luôn có những hành động lỗ mãng, liều lĩnh, còn bị Phó Thận Hành mê hoặc như cô ta, dính vào chỉ tổ khiến cô gặp rắc rối.
Trần Hòa thoáng im lặng, khăng khăng nói: "Chúng ta hãy gặp nhau đi. Chị yên tâm, tôi không có ác ý, sẽ không làm tổn thương chị."
Hà Nghiên không nghe thêm, trực tiếp cúp máy. Di động lại đổ chuông, cô liếc nhìn, là số cố định, giống như số điện thoại công cộng. Cô ngập ngừng nhận máy, giọng điệu không hề khách khí: "Nếu không nói luôn qua điện thoại thì tôi sẽ ngắt máy. Tôi còn phải làm việc, không có thời gian lãng phí với cô."
Thái độ của Trần Hòa trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. Cô ta vội vàng nói: "Tôi cần chị giúp. Bà nội từng dặn, nếu gặp khó khăn, tôi có thể nhờ chị giúp đỡ, chị sẽ nể mặt ba tôi mà cứu tôi."
Nhắc tới bà Trần, trong lòng Hà Nghiên hơi xúc động, đó là một bà lão biết nhìn xa trông rộng. Cô luôn nhớ khi cảm thấy có lỗi về cái chết của cảnh sát Trần, bà cụ đã khuyên cô như thế nào.
Bà cụ từng nói: "Con trai ta là cảnh sát. Có cô, nó phải bắt kẻ xấu. Không có cô, nó vẫn phải bắt kẻ gian, đó là công việc cũng là trách nhiệm của nó. Nói cách khác, Phó Thận Hành giết con ta là để trả thù, sợ bị con trai ta điều tra vì cô. Kẻ giết người là Phó Thận Hành, không phải cô. Cô giáo Hà, ai có tội, ai là người vô tội, bà già này vẫn chưa bị lẫn."
Một bà cụ như vậy, không có con trai, chỉ có một đứa cháu gái nhưng lại là đứa cháu không để người khác bớt lo lắng.
Hà Nghiên kiên quyết trả lời: "Tôi đã cứu cô một lần."
"Chị Hà, van chị hãy giúp tôi lần này, chỉ lần này nữa thôi." Trần Hòa năn nỉ, không thấy Hà Nghiên đáp lại, cô ta tiếp tục: "Bà nội nói nếu chị giúp tôi, bà sẽ đưa chị thứ gì đó, một thứ quan trọng chị rất cần dùng đến."
Nghe vậy Hà Nghiên nghĩ ngay tới bản sao hồ sơ vân tay Phó Thận Hành nhắc đến. Cô từng nhìn thấy tập hồ sơ này một lần ở nhà họ Trần, lúc ấy cô không mang đi mà trả lại cho bà Trần. Xem ra, bản sao lưu đó vẫn còn nhưng có lẽ đang nằm trong tay bà Trần, không giống như những gì Phó Thận Hành nói, do Trần Hòa nắm giữ.
Đây sẽ là bằng chứng hùng hồn chứng minh Phó Thận Hành chính là Thẩm Tri Tiết, đặc biệt là sau khi Lương Viễn Trạch có được dữ liệu phẫu thuật thẩm mĩ từ bác sĩ Amandel.
Hà Nghiên bỗng động tâm, ngập ngừng hỏi Trần Hòa: “Là bà nội cô bảo cô tìm tôi sao?”
Trần Hòa im lặng một lúc, giọng điệu có phần chua chát: “Bà nội nói nếu ngày nào đó tôi đi đến bước đường cùng thì hãy tới tìm chị.”
Hà Nghiên mím môi suy nghĩ, hỏi lại: “Cô muốn tôi giúp gì?”
“Tiền.” Trần Hòa tự cảm thấy xấu hổ, mãi mới cất lời: “Chị Hà, hiện tại tôi cần tiền để rời Nam Chiêu, cần chút tiền để lại cho bà nội. Tôi cần tiền mặt, càng nhiều càng tốt.”
Hà Nghiên có tiền, đều là của Phó Thận Hành đưa cho. Nếu sử dụng thẻ của hắn, rút một khoản tiền mặt lớn sẽ khiến hắn sinh nghi. Hà Nghiên ngẫm nghĩ, dùng máy bàn gọi trực tiếp tới văn phòng của Điền Điềm: “Mười vạn mình chuyển lần trước, cậu cho mình mượn lại năm vạn, mình đang cần.”
Điền Điềm nghe khẩu khí nghiêm túc của cô, không hỏi lý do, đáp: “Được, mình sẽ mang tiền qua cho cậu.”
“Cậu đừng mang qua.” Hà Nghiên ngăn cản, lấy tiền của Điền Điềm sẽ gây rắc rối cho cô ấy, cô không thể để bạn mình chịu rủi ro lớn hơn. “Sử dụng chuyển phát nhanh đi. Cậu bọc tiền cẩn thận, đừng để ai trông thấy, sau đấy chuyển phát nhanh cho mình.” Nói xong, cô nhìn đồng hồ: “Nhất định phải chuyển cho mình trước khi hết giờ làm việc.”
Đặt điện thoại xuống, Hà Nghiên ngồi lặng lẽ trên ghế một lúc, sau đó cầm tài liệu đi tìm đồng nghiệp có thâm niên xin chỉ bảo một vài vấn đề. Thực ra vấn đề không quá khó, nhưng cô vẫn hỏi han rất kỹ lưỡng. Cũng may Hà Nghiên trông xinh xắn, lại là nhân viên mới, nên đồng nghiệp mới kiên nhẫn giải thích cho cô nhiều lần.
Bản thân Hà Nghiên cũng cảm thấy ngại, sau khi giải quyết xong vấn đề, cô vội hỏi: “Rắc rối thật đấy. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Người đẹp thể hiện ý tốt, tuy cảm thấy động lòng nhưng đồng nghiệp vẫn hơi lăn tăn. Hà Nghiên nhìn nét mặt đoán ý, vội cười nói: “Gọi mọi người cùng đi ăn. Tôi đến lâu như vậy mà chưa mời mọi người được bữa nào.”
Có lời chào của cô, mọi người trong tổ đều hăng hái hưởng ứng. Lúc này, người đồng nghiệp ban nãy mới biết thời biết thế đồng ý. Đương nhiên là Hà Nghiên quyết định địa điểm, cô gọi điện đặt phòng trước rồi mới gọi cho Phó Thận Hành: “Đồng nghiệp muốn tôi mời cơm, ăn tối xong tôi sẽ về, được không?”
Phó Thận Hành hy vọng cô có thể hòa nhập cuộc sống bình thường, trở thành một cô giáo Hà lạc quan vui vẻ như trước kia. Nghe xong, hắn không nghi ngờ, chỉ cười trêu chọc: “Người nhà có được tham gia không?”
“Anh biến đi!” Hà Nghiên khẽ mắng, giọng điệu không chút tức giận: “Anh mà tới, mai tôi sẽ từ chức.”
Có người tìm Phó Thận Hành xin chữ ký, hắn không chòng ghẹo cô nữa, dặn dò: “Chú ý an toàn, đừng uống rượu, về sớm một chút.”
Hà Nghiên đồng ý, đưa ra yêu cầu: “Tôi sẽ ngồi xe của đồng nghiệp, đừng bảo Tiểu Thạch đi theo, đồng nghiệp thấy không hay.”
Tiểu Thạch được Phó Thận Hành sắp xếp, thường xuyên đi theo bảo vệ cho Hà Nghiên.
“Không được.” Phó Thận Hành từ chối thẳng thừng. Thấy Hà Nghiên không nói gì, sợ cô không vui, hắn vội vàng giải thích: “Không ngồi xe của cậu ta nhưng phải để cậu ta đi theo.”
“Được. bảo anh ta bí mật đi theo, ở bên ngoài chờ tôi, không được để đồng nghiệp nhìn thấy.” Hà Nghiên lạnh lùng nhắc nhở.
Phó Thận Hành cười ưng thuận.
Hà Nghiên buông điện thoại, khẽ thở phào. Mọi thứ đã được cô dốc hết tâm sức, sắp xếp xong xuôi, giờ chỉ còn nghe theo ý Trời. Đã đến giờ tan sở, mười mấy người trong tổ gồm cả trai lẫn gái đều nhận lời mời của Hà Nghiên, theo cô tới một nơi khá xa để ăn đặc sản.
Đó là nơi Hà Nghiên từng tới lần trước, thực đơn khá đặc biệt, mọi người thưởng thức rất hào hứng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Tới nửa bữa, Hà Nghiên lấy cớ rời bàn, mang theo túi xách đến căn phòng nhỏ cuối hành lang. Trần Hòa đang chờ ở đó, cô ta nhìn cánh cửa đột nhiên bật mở bằng ánh mắt hoảng hốt. Nhận ra Hà Nghiên, cô ta trấn tĩnh lại, rụt rè gọi: “Chị Hà.”
Cô ta xanh xao, làn da trắng bệch tiều tụy, không còn là cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào dám chạy tới tìm Phó Thận Hành xin chữ ký trước kia nữa. Hà Nghiên chăm chú nhìn cô ta, đẩy cửa bước vào, rút năm vạn trong túi đặt lên bàn, hỏi: “Đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Trần Hòa vội đáp. Cô ngước nhìn Hà Nghiên, do dự một lúc, nhanh nhẹn nhét bọc tiền trên bàn vào ba lô: “Đồ chị cần ở chỗ bà tôi. Chị tìm cơ hội tới gặp, bà tôi sẽ đưa cho.”
Hà Nghiên khẽ gật đầu, không dám nói mình có tới hay không. Cô nhìn Trần Hòa rồi xoay người rời đi.
“Chị Hà.” Trần Hòa bỗng gọi cô, đợi cô quay lại mới cất lời: “Chị không hỏi vì sao tôi muốn chạy trốn, tại sao phải làm như vậy ư?”
Hà Nghiên cười nhạt: “Tôi không quan tâm nên cũng không thấy tò mò.”
Trần Hòa sửng sốt, mỉm cười cảm thán: “Chị Hà, chị là người tốt, bảo sao được anh ấy yêu như vậy. Cuối cùng tôi đã hiểu lời anh ấy, chị chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Phó Thận Hành.”
Hà Nghiên nhướn mày, cô không có hứng nghe Trần Hòa cảm thán. Cô chỉ tò mò, cô ta bị Phó Thận Hành dồn ép đến mức phải chạy trốn nhưng sao vẫn có thể nói ra những lời như vậy. Cô hỏi Trần Hòa bằng giọng điệu mỉa mai: "Cô không hề hận hắn chút nào ư?"
Trần Hòa cứng đờ, ánh mắt ảm đạm: "Hận chứ." Cô ta đáp khẽ. Hắn đã làm nhiều việc tàn nhẫn với cô ta như vậy, cô ta không hận sao được. Thế nhưng, hận thì sao? Cô ta vẫn yêu hắn. Cảm nhận được cái nhìn dò xét của Hà Nghiên, cô ta gắng gượng nhếch miệng cười: "Hận hắn, hận vô cùng. Trước mắt phải chạy trốn, đợi sau này có khả năng nhất định sẽ quay về báo thù."
Thật ngây thơ, một cô gái ngây thơ nhưng cũng rất mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Có lẽ, vì còn quá trẻ, vài năm nữa, cô ta sẽ không như vậy. Hà Nghiên cong môi, mỉm cười thân thiện: "Bảo trọng."
Hà Nghiên quay người định đi ngay, nhưng bỗng bị Trần Hòa gọi giật lại. Cô ta lấy trong ba lô ra một chiếc điện thoại đưa cho cô: "Có thể giúp tôi trả chiếc điện thoại này cho hắn không? Tôi chưa từng có ý định moi tiền, cũng không cần hắn mua cho đồ quý giá. Chỉ có chiếc điện thoại này, sau lần bị chị ném vỡ di động, hắn đã bồi thường cho tôi. Giờ tôi trả lại hắn."
Hà Nghiên ngạc nhiên, nhận lấy chiếc điện thoại: "Được."
Cô quay người rời phòng, đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn trước, sau đó trở về tiếp tục giao lưu với các đồng nghiệp. Dù sao cũng không quá thân quen, cô lại không uống rượu nên mọi người không dám thể hiện nhiều. Chẳng bao lâu, người lớn tuổi nhất nói đã quá muộn, nên giải tán thì hơn.
Hà Nghiên tính tiền xong xuôi, nên mọi người trực tiếp rời khỏi nhà hàng. Vừa ra tới cửa, đã thấy đám đông tụ tập cách đó không xa, như đã xảy ra chuyện gì đó. Có người từ bên kia qua đây, thì thầm bàn tán: "Con đường nhỏ bên kia tối om, chắc lái xe không nhìn thấy nên mới đâm trúng."
Người còn lại nói tiếp: "Thật đáng thương! Nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp, giày dép bay mất, chắc không sống nổi rồi."
"Gây chuyện bỏ trốn, bắt được phải phạt."
Hà Nghiên nghe xong mấy câu này, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. Cô chết sững, xoay người chạy tới con đường nhỏ phía bên kia nhà hàng. Ở đó có mấy người đang vây xem nhưng không ai dám lại gần. Cô xông lên trước, thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo, Trần Hòa thoi thóp nằm giữa vũng máu.
"Gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu đi!" Hà Nghiên luống cuống, vội vã hét to. Cô chạy đến, quỳ xuống bên cạnh Trần Hòa, muốn xem tình trạng của cô ta nhưng không biết phải chạm vào đâu. Máu tuôn không ngừng từ cơ thể trẻ trung của Trần Hòa, thấm ướt toàn bộ.
Lần đầu tiên Hà Nghiên trông thấy nhiều máu như vậy là mấy năm trước, khi cô dùng dao đâm vào cổ gã đàn ông kia. Một kẻ gầy còm là thế nhưng máu chảy gần như không ngừng, trên người cô, trước mắt cô, đều là một màu đỏ vô tận. Hà Nghiên sợ máu, sợ màu đỏ. Toàn thân cô run rẩy, không dám chạm vào, nhưng vẫn lập cập nắm lấy tay Trần Hòa: "Hòa Hòa, cô hãy cố gắng chịu đựng."
Tiếng còi xe cấp cứu từ xa truyền tới, Hà Nghiên quay người nhìn, cúi đầu gọi Trần Hòa: "Bác sĩ đến rồi. Hòa Hòa, cô hãy cố lên, sẽ không có chuyện gì đâu. Bà nội đang đợi cô về, cô phải kiên trì."
Đầu óc Trần Hòa tỉnh táo đôi chút, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng và nước mắt. Cô ta nắm chặt tay Hà Nghiên, gắng gượng nói: "Chị Hà, tôi sẽ chết, đúng không?"
"Sẽ không, cô sẽ không!" Hà Nghiên đáp.
"Nhưng con của tôi thì không thể giữ được." Trần Hòa muốn cười, nhưng khóe môi cong lên bật thành tiếng khóc. Trần Hòa thì thào: "Là hắn, là hắn làm đấy. Hắn không muốn đứa bé này nên bức tôi đi phá thai. Tôi bỏ trốn, hắn sai người tìm tôi khắp nơi."
Hà Nghiên nghiến răng, từ từ nhắm mắt. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh hơn: "Đừng nói chuyện, dưỡng sức, bác sĩ đến ngay đấy."
"Nhưng...nhưng..." Trần Hòa khóc nức nở, cô ta túm lấy tay Hà Nghiên, cố gắng ngẩng đầu nhìn cô, vội vã nói: "Tôi không muốn dùng đứa bé để uy hiếp hắn. Thật đó. Chị Hà, tôi cũng không muốn nói cho chị biết. Tôi chỉ không nỡ bỏ đứa bé này, muốn một mình chạy trốn sinh nó ra. Tại sao hắn lại đối xử với tôi như vậy? Tôi thương hắn, yêu hắn là thế?"
Giọng cô ta dồn dập mà yếu ớt, mấy câu nói sau gần như không rõ lời, miệng liên tiếp phun bọt máu, cuối cùng im bặt. Hà Nghiên nhìn Trần Hòa, ánh mắt cứng đờ, cảm thấy trong lòng lạnh giá, không biết trả lời cô gái trẻ trước mắt ra sao.
Xe cứu thương đã đến, nhân viên cứu hộ lao từ trong xe tới, đuổi Hà Nghiên ra: "Tránh ra, tránh ra mau."
Hà Nghiên định tránh ra, nhưng bị Trần Hòa giữ chặt tay. Dù đã hôn mê nhưng vẫn kiên quyết không buông. Nhân viên cứu hộ hỏi Hà Nghiên mấy câu, thấy cô quen biết nạn nhân, dứt khoát bảo cô đi cùng. Tiểu Thạch không biết đến từ khi nào, thấy Hà Nghiên lên xe cấp cứu, vội gọi: "Cô Hà!"
Hà Nghiên lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, xoay người lên xe cứu thương.
Cùng với tiếng còi xe inh ỏi, chiếc xe cứu thương phóng như bay trên con đường tấp nập rộng lớn của thành phố. Hà Nghiên ngồi cạnh cáng của Trần Hòa, cổ tay bị nắm chặt, không hề có dấu hiệu buông lỏng. Tâm trí cô không bị mất kiểm soát, chỉ thẫn thờ nhìn nhân viên cứu hộ bận rộn, bọn họ nói gì, cô đều không nghe rõ.
Có người định tới gỡ tay Trần Hòa, cố gắng giải phóng cho Hà Nghiên. Bấy giờ, cô mới đờ đẫn ngẩng đầu, nói: "Không sao, cứ để cô ấy nắm."
Các nhân viên y tế nói gì đó, Hà Nghiên nghe một lúc lâu mới hiểu ý. Bọn họ bảo rằng: "Người bị thương đã tử vong."
Bàn tay của người chết mạnh đến nỗi anh ta không thể tách ra được. Hà Nghiên không phản ứng, ngây ngẩn quay đầu nhìn Trần Hòa nằm trên cáng. Dưới mặt nạ oxy, khuôn mặt cô ta trông thật nhỏ bé, trắng bệch, như người đã bị rút cạn hết máu.
Hà Nghiên từng tự tay giết người, từng nhìn thấy người khác chết ở khoảng cách rất gần, thậm chí, bản thân cô cũng từng rơi vào tình huống nguy hiểm, đối mặt với cái chết. Cô không phải kiểu phụ nữ hoảng hốt khóc thét khi nhìn thấy vết thương. Thế nhưng, cô chưa bao giờ căm hận cái chết như lúc này đây. Trần Hòa không đáng chết. Mặc dù, cô ấy liều lĩnh, ngây thơ, ngu ngốc, luôn tự cho mình đúng. Nhưng cô ấy không đáng chết, ít nhất là không nên chết như thế kia.
Hà Nghiên không biết cuối cùng họ đã giải cứu tay cô từ tay Trần Hòa bằng cách gì, cũng không biết mình đã ra khỏi tòa nhà bệnh viện như thế nào. Cô ngồi bệt xuống bậc thang dẫn lên lầu, lẳng lặng nhìn dòng người hối hả trong bóng tối.
Phó Thận Hành từ nơi khác tìm đến, cô ngồi im bất động dưới nền đất, cho đến khi hắn đứng trước mặt cũng không có phản ứng. Hắn sợ hãi, nắm chặt bả vai cô, lo lắng gọi tên cô: "A Nghiên? A Nghiên?"
Bấy giờ, Hà Nghiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt băng giá nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn. Ánh mắt ấy khiến lồng ngực Phó Thận Hành se thắt, như bị người ta nắm lấy trái tim. Ngoài đau đớn khó chịu, hắn chỉ cảm thấy hoang mang, không biết cứu vãn bằng cách nào. Hắn nghiến răng, trầm giọng nói: "A Nghiên, hãy nghe tôi..."
"Bốp." một tiếng giòn tan. Lòng bàn tay phải của Hà Nghiên đập mạnh vào mặt hắn, nặng nề, gần như dốc toàn bộ sức lực. Gương mặt Phó Thận Hành lệch sang bên, cứng đờ một lúc lâu, mới từ từ quay lại. Hắn quỳ dưới đất, ngước lên nhìn cô, rướn môi, nói: "Chỉ một lần duy nhất, trước ngày chúng ta đi Đông Nam Á, tôi cãi nhau với em nên đã tới Túy Kim Triêu uống rượu..."
Lại một tiếng "bốp" nữa vang lên, Hà Nghiên vung một cú tát vào mặt hắn với tất cả sự thù hận. Trên tay cô còn dính vết máu, nhuộm màu khuôn mặt hắn, khiến dấu tay đỏ chót hiện lên càng rõ.
Máu từ khóe môi Phó Thận Hành từ từ rỉ ra, nhưng hắn chỉ cười khẽ: "Đúng lúc gặp cô ta ở đó nên mới hồ đồ."
Hà Nghiên im lặng, nghiến răng tát hắn thêm một cái rất mạnh. Cái tát khiến tay cô tê rần, ngoại trừ cơn đau âm ỉ thì không còn cảm giác gì khác.
Phó Thận Hành giơ tay, dùng ngón cái lau máu ở khóe môi, tiếp tục nói: "Tỉnh rượu tôi rất hối hận, đưa thuốc cho cô ta, cô ta không uống, lén lút vất đi."
Cô lại giơ tay lên, tiếp tục là một cái tát mạnh nữa. Hắn nói một câu, cô liền giáng cho hắn một bạt tai. Lúc hạ tay xuống, bàn tay cô đau tới nỗi mất cảm giác. Nhưng cô không quan tâm, chỉ im lặng, nghiến răng đánh hắn thật mạnh. Lúc đánh cú cuối cùng, hắn ngăn cô giữa chừng, giữ nhẹ cổ tay cô, nhếch miệng cười: "Đổi sang đánh bằng tay kia đi, tay này sưng rồi."
Hà Nghiên không đổi tay, cũng không tiếp tục đánh hắn. Toàn thân cô run rẩy, đôi môi mấp máy, nói không thành lời: "Cô ấy mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ! Súc sinh, Thẩm Tri Tiết, anh là đồ súc sinh. Cô ấy mang thai con của anh, anh lại cho người giết cô ấy. Không, anh không phải là súc sinh, anh không bằng một con vật."
"Tôi không muốn cô ta sinh con cho tôi." Hắn nhìn cô chằm chằm, nhả từng chữ một: "A Nghiên, tôi chỉ muốn con của em. Trên thế giới này, tôi chỉ muốn em sinh con cho tôi thôi."
"Sinh con cho anh? Anh muốn tôi sinh con cho anh ư?". Cô đột nhiên bật cười, cười không ngớt, cho đến khi vừa khóc vừa cười."
Lúc này, Phó Thận Hành mới luống cuống, hai tay nắm chặt bả vai cô: "A Nghiên? A Nghiên?"
Phải mất một lúc lâu cô mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn hắn, thốt ra những lời tàn nhẫn: "Thẩm Tri Tiết, anh nằm mơ đi. Anh giết con người ta, giết con của mình. Anh là đồ súc sinh, không xứng đáng có con, mãi mãi không thể. Tôi sẽ không sinh con cho anh, nếu có, sẽ chỉ là hai xác chết mà thôi."
Câu nói quá tàn ác, Phó Thận Hành nhìn Hà Nghiên không chớp, hắn ôm chặt lấy cô mặc cô đánh trả, bế cô ra ngoài. A Giang đứng chờ cách đấy không xa, không dám lại gần, chỉ biết tiến lên trước mở cửa xe cho Phó Thận Hành.
Xe đỗ ngay gần đó, Phó Thận Hành ấn Hà Nghiên vào ghế sau, tự mình vào theo. Hắn vẫn khống chế, không mảy may cho cô có bất kỳ cử động nào. Hà Nghiên không chịu nhượng bộ, cố gắng giãy dụa. Phó Thận Hành đành cương quyết khóa cô vào trong lòng, trầm giọng quát: “Hà Nghiên! Em tỉnh táo lại đi, đừng làm tổn thương tới con anh.”
Cô chết sững, toàn thân như bị sét đánh, không thể nhúc nhích.
Hắn siết chặt cô không buông, hai tay vô thức tránh bụng cô. Hắn chậm rãi cúi đầu, tựa trán vào lưng cô, dịu dàng nói: “Em đã chậm kinh mất một tuần. A Nghiên, em cũng cảm nhận thấy điều đó đúng không? Chúng ta có con, chúng ta đã có con của mình rồi, nó ở đây này.” Hắn nhẹ nhàng phủ tay lên bụng cô: “A Nghiên, em đừng làm tổn thương nó.”
Trái tim cô không ngừng chìm xuống, phảng phất như rơi vào vực sâu không thấy đáy. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhếch môi cười nhạo: “Thẩm Tri Tiết, anh bị mất trí hay muốn sinh con đến phát điên? Kỳ sinh lý của tôi thường không đều, chậm mấy ngày là mang thai sao?”
Phó Thận Hành mỉm cười, không tranh luận với cô: “Mang thai hay không thì em cũng đừng làm loạn, đừng làm tổn thương chính mình.”
Hà Nghiên dần dần tỉnh táo, không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nói: “Anh thả tôi ra, để tôi tự ngồi.”
Phó Thận Hành ngập ngừng, buông cô ra, trưng bộ mặt sưng đỏ cẩn thận dò xét cô, sau đó trịnh trọng tuyên bố: “A Nghiên, em không được làm liều, tôi cần đứa bé này.”
“Tôi không hề có con.” Cô cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn, lạnh nhạt khiêu khích hắn: “Đứa con anh có với Trần Hòa nhưng vừa bị anh giết chết rồi đấy.”
Phó Thận Hành phớt lờ lời châm chọc của Hà Nghiên. Hắn cưỡng ép nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, thản nhiên nói: “Hiện tại có thể không có, nhưng tương lai sẽ có.” Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục: “A Nghiên, mặc kệ em tin hay không, tôi không giết Trần Hòa, cái chết của cô ta chỉ là một tai nạn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook