Vật Trong Tay
-
Chương 23
Nhưng Hà Nghiên chỉ khóc, mãi cho đến khi Lương Viễn Trạch cuống gần như phát điên, lúc ấy cô mới nghẹn nào nói: “Không sao. Chỉ là em sợ sau này anh không còn quan tâm tới em nữa.”
Lương Viễn Trạch thoáng ngây ra, dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng đáng thương của Hà Nghiên, vươn tay vỗ mấy cái lên bờ mông nho nhỏ của cô, tỏ vẻ tức giận: “Cái đầu bé tí của em suốt ngày chỉ nghĩ vớ vẩn vậy à?”
Hà Nghiên không trả lời, lặng lẽ dúi đầu vào ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn, trái tim khô cạn. Phó Thận Hành đã kéo cô xuống địa ngục, còn Lương Viễn Trạch là ánh sáng duy nhất cô có thể thấy khi nhìn lên. Lý trí nói với Hà Nghiên rằng, nên từ từ để anh ra đi. Gây bất hòa, sau đó buông bỏ anh. Nhưng cô không nỡ.
Hà Nghiên thật sự không nỡ buông. Nếu rời xa anh, một mình cô sẽ phải làm thế nào để thoát khỏi địa ngục tăm tối đây?
“Viễn Trạch?” Hà Nghiên gọi tên anh, ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng ngời thanh tịnh của anh, những chuyện xấu xa mà Phó Thận Hành đã làm với cô lại không thể thốt thành lời. Hà Nghiên chỉ biết một lần nữa gọi tên anh, thề thốt: “Viễn Trạch, I love you, anh nhất định phải nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn yêu anh.”
Câu nói không đầu không đuôi của cô khiến Lương Viễn Trạch khẽ nhíu mày. Anh dường như nhận ra sự khác lạ của cô: “Sao vậy? Nghiên Nghiên, có phải em đã gặp chuyện gì đó không?”
“Không có.” Hà Nghiên trả lời không chút do dự. Vừa dứt lời, chiếc di động trong túi vang âm báo tin nhắn. Cô mượn cớ đứng dậy, miệng càu nhàu: “Phát điên mất, chắc lại là lãnh đạo Viện đi kiểm tra tình hình đây mà.”
Hà Nghiên vội vàng lấy điện thoại, mở mục tin nhắn, sau đó xóa bỏ, thuận tay tắt di động đi. Cô xoay người nhặt đống quần áo dưới đất lên, nói với Lương Viễn Trạch: “Đồng nghiệp giục em, anh mau đưa em về đi.”
Lương Viễn Trạch không hề vội vàng, thậm chí còn cố tình trêu chọc, túm lấy chiếc áo len của cô không buông. Cô tức giận lườm anh, cầm quần áo của Lương Viễn Trạch ném vào người anh: “Đừng làm rộn, nhanh lên! Buổi sáng em đã muộn một lần, nếu để lãnh đạo bắt quả tang rời bỏ cương vị lần nữa sẽ bị khiển trách phê bình đấy.”
Dù sao Lương Viễn Trạch cũng chỉ muốn trêu chọc cô, không muốn cô thật sự bị giáo huấn. Nghe vậy, anh vội kéo cô vào phòng tắm: “Để lát nữa trả phòng, anh đưa em về trước đã.”
Hai người vội vã mặc quần áo, anh lái xe đưa Hà Nghiên về thẳng cửa khách sạn. Lúc xuống xe, Lương Viễn Trạch gọi cô, vừa cười vừa nói: “Nghiên Nghiên, tối nay anh sẽ ngủ ở đó, sáng mai đến đưa em đi ăn sáng.”
Cô kiên quyết từ chối: “Không được, anh không được phép ở bên ngoài, anh mau về nhà đi.”
Lương Viễn Trạch nhìn cô, đang định nói tiếp thì cô đã chui vào trong xe, hôn anh liên tiếp, năn nỉ: “Viễn Trạch, xin anh đấy, anh đừng làm em khó xử, bao nhiêu người nhìn em kìa.”
Anh bật cười, gật đầu: “Thôi được rồi.”
Hà Nghiên nhìn Lương Viễn Trạch chằm chằm, bổ nhào qua vịn vai anh cắn mạnh một cái, sau đó mới bước xuống, nhìn chiếc xe của anh lao vút đi, chậm rãi rời xa, biến mất trong bóng tối mênh mông. Dường như hơi nóng cuối cùng trong lồng ngực cũng bị rút cạn, toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài đều lạnh buốt. Hà Nghiên đứng ngây người ở đó, đến khi có một đồng nghiệp đi ngang qua, ngạc nhiên gọi cô: “Cô giáo Hà?”
Hà Nghiên chợt hoàn hồn, nghe đồng nghiệp nói: “Nhanh thu xếp đi, chúng ta kết thúc công việc rồi. À, vừa nãy có người tìm cậu đấy.”
“Ừ, mình biết rồi, cảm ơn.” Hà Nghiên khách khí mỉm cười với đồng nghiệp, quay người đi về phía sảnh khách sạn. Cô nghĩ người tìm cô là Phó Thận Hành, hoặc là A Giang, nhưng không ngờ người đến quầy phục vụ tìm mình lại là cô gái xin chữ ký của Phó Thận Hành ban nãy.
Hà Nghiên liếc nhìn cô gái, tay vừa thu dọn đồ đạc trên quầy, miệng vừa nói: “Tôi biết rõ cô là ai, cho tôi số, tôi sẽ liên lạc.”
Cô gái ngạc nhiên mở to mắt: “Cô giáo Hà? Chị...”
“Đừng nói bất kỳ điều gì ở đây.” Hà Nghiên ngắt lời cô gái, nhìn ngó xung quanh, khẽ thì thầm: “Mau rời khỏi đây, sau này đừng tìm cách thử tiếp cận hắn, nguy hiểm lắm.”
Cô gái trẻ dù sao cũng là người lanh lợi, vội vàng gật đầu, rút điện thoại trong túi ra, hỏi cô: “Số của chị là bao nhiêu? Để em nháy cho chị, chị lưu số em vào.”
“Không cần.” Cô thẳng thắn từ chối, bảo cô gái đọc số của mình, sau đó nhắc lại một lần nữa: “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ gọi cho cô. Giờ thì mau về nhà hoặc đến nơi nên đến đi.”
Nói xong, cô không quan tâm đến cô gái, xách đồ của mình ra khỏi quầy phục vụ, đi tìm đồng nghiệp cùng chịu trách nhiệm dẫn đội, tập hợp mười mấy sinh viên lại tổng kết qua tình hình công tác, sau đó tuyên bố kết thúc công việc, mọi người trở về nghỉ ngơi, không được phép chạy loạn.
Điện thoại tắt suốt, Hà Nghiên không biết sau tin nhắn mệnh lệnh ‘tới đây’ của Phó Thận Hành, hắn còn liên lạc với mình nữa không. Cô đang dò xét hắn và quyết định đối đầu với hắn. Cô muốn biết hắn có thể chịu đựng cô được đến mức nào.
Đây là một loại thăm dò, cũng là một loại mạo hiểm.
Hà Nghiên hoàn thành xong công việc, trở về phòng lúc gần mười giờ, lúc này cô mới bật điện thoại lên. Tin nhắn đầu tiên xuất hiện là của Lương Viễn Trạch gửi tới. Anh nói anh ấy đã về đến nhà và bảo cô yên tâm. Không hề có động tĩnh nào của Phó Thận Hành, cũng không có tin nhắn nào được gửi đến. Sự thực thì cô thừa biết, Phó Thận Hành không phải là kẻ dễ từ bỏ ý đồ, sau màn gió êm sóng lặng nhất thời, sẽ là một cơn bão sắp kéo tới.
Hà Nghiên ngồi trên giường, cầm di động thất thần. Mười giờ rưỡi, điện thoại đột nhiên đổ chuông, tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không khỏi giật mình. Cô cúi đầu nhìn màn hình, là số điện thoại của Phó Thận Hành, cuộc gọi cách tin nhắn trước của hắn nửa tiếng, đây cũng là toàn bộ kiên nhẫn mà hắn dành cho cô.
“Tôi nói rồi, tôi không thích đợi chờ ai cả.” Hắn nói.
Trong phòng có người, Hà Nghiên cầm di động ra ngoài hành lang, sắc mặt không còn lạnh lùng như trước, thay vào đó là thái độ nhã nhặn, thấp giọng giải thích: “Tôi bận quá không thể rời đi được. Hơn nữa, buổi tối lãnh đạo đến kiểm tra không cho phép chúng tôi chạy loạn, cùng phòng còn có đồng nghiệp. Tôi thật sự không thể bỏ đi.”
Phó Thận Hành im lặng.
Cô dừng một lát, cố ý hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Phó Thận Hành, anh nghĩ lý lẽ một chút được không?”
“Người đang ở cùng phòng với cô là ai?” Hắn đột nhiên hỏi.
Cô thoáng sửng sốt, nói tên đồng nghiệp, dò hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lương Viễn Trạch thoáng ngây ra, dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng đáng thương của Hà Nghiên, vươn tay vỗ mấy cái lên bờ mông nho nhỏ của cô, tỏ vẻ tức giận: “Cái đầu bé tí của em suốt ngày chỉ nghĩ vớ vẩn vậy à?”
Hà Nghiên không trả lời, lặng lẽ dúi đầu vào ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn, trái tim khô cạn. Phó Thận Hành đã kéo cô xuống địa ngục, còn Lương Viễn Trạch là ánh sáng duy nhất cô có thể thấy khi nhìn lên. Lý trí nói với Hà Nghiên rằng, nên từ từ để anh ra đi. Gây bất hòa, sau đó buông bỏ anh. Nhưng cô không nỡ.
Hà Nghiên thật sự không nỡ buông. Nếu rời xa anh, một mình cô sẽ phải làm thế nào để thoát khỏi địa ngục tăm tối đây?
“Viễn Trạch?” Hà Nghiên gọi tên anh, ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng ngời thanh tịnh của anh, những chuyện xấu xa mà Phó Thận Hành đã làm với cô lại không thể thốt thành lời. Hà Nghiên chỉ biết một lần nữa gọi tên anh, thề thốt: “Viễn Trạch, I love you, anh nhất định phải nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn yêu anh.”
Câu nói không đầu không đuôi của cô khiến Lương Viễn Trạch khẽ nhíu mày. Anh dường như nhận ra sự khác lạ của cô: “Sao vậy? Nghiên Nghiên, có phải em đã gặp chuyện gì đó không?”
“Không có.” Hà Nghiên trả lời không chút do dự. Vừa dứt lời, chiếc di động trong túi vang âm báo tin nhắn. Cô mượn cớ đứng dậy, miệng càu nhàu: “Phát điên mất, chắc lại là lãnh đạo Viện đi kiểm tra tình hình đây mà.”
Hà Nghiên vội vàng lấy điện thoại, mở mục tin nhắn, sau đó xóa bỏ, thuận tay tắt di động đi. Cô xoay người nhặt đống quần áo dưới đất lên, nói với Lương Viễn Trạch: “Đồng nghiệp giục em, anh mau đưa em về đi.”
Lương Viễn Trạch không hề vội vàng, thậm chí còn cố tình trêu chọc, túm lấy chiếc áo len của cô không buông. Cô tức giận lườm anh, cầm quần áo của Lương Viễn Trạch ném vào người anh: “Đừng làm rộn, nhanh lên! Buổi sáng em đã muộn một lần, nếu để lãnh đạo bắt quả tang rời bỏ cương vị lần nữa sẽ bị khiển trách phê bình đấy.”
Dù sao Lương Viễn Trạch cũng chỉ muốn trêu chọc cô, không muốn cô thật sự bị giáo huấn. Nghe vậy, anh vội kéo cô vào phòng tắm: “Để lát nữa trả phòng, anh đưa em về trước đã.”
Hai người vội vã mặc quần áo, anh lái xe đưa Hà Nghiên về thẳng cửa khách sạn. Lúc xuống xe, Lương Viễn Trạch gọi cô, vừa cười vừa nói: “Nghiên Nghiên, tối nay anh sẽ ngủ ở đó, sáng mai đến đưa em đi ăn sáng.”
Cô kiên quyết từ chối: “Không được, anh không được phép ở bên ngoài, anh mau về nhà đi.”
Lương Viễn Trạch nhìn cô, đang định nói tiếp thì cô đã chui vào trong xe, hôn anh liên tiếp, năn nỉ: “Viễn Trạch, xin anh đấy, anh đừng làm em khó xử, bao nhiêu người nhìn em kìa.”
Anh bật cười, gật đầu: “Thôi được rồi.”
Hà Nghiên nhìn Lương Viễn Trạch chằm chằm, bổ nhào qua vịn vai anh cắn mạnh một cái, sau đó mới bước xuống, nhìn chiếc xe của anh lao vút đi, chậm rãi rời xa, biến mất trong bóng tối mênh mông. Dường như hơi nóng cuối cùng trong lồng ngực cũng bị rút cạn, toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài đều lạnh buốt. Hà Nghiên đứng ngây người ở đó, đến khi có một đồng nghiệp đi ngang qua, ngạc nhiên gọi cô: “Cô giáo Hà?”
Hà Nghiên chợt hoàn hồn, nghe đồng nghiệp nói: “Nhanh thu xếp đi, chúng ta kết thúc công việc rồi. À, vừa nãy có người tìm cậu đấy.”
“Ừ, mình biết rồi, cảm ơn.” Hà Nghiên khách khí mỉm cười với đồng nghiệp, quay người đi về phía sảnh khách sạn. Cô nghĩ người tìm cô là Phó Thận Hành, hoặc là A Giang, nhưng không ngờ người đến quầy phục vụ tìm mình lại là cô gái xin chữ ký của Phó Thận Hành ban nãy.
Hà Nghiên liếc nhìn cô gái, tay vừa thu dọn đồ đạc trên quầy, miệng vừa nói: “Tôi biết rõ cô là ai, cho tôi số, tôi sẽ liên lạc.”
Cô gái ngạc nhiên mở to mắt: “Cô giáo Hà? Chị...”
“Đừng nói bất kỳ điều gì ở đây.” Hà Nghiên ngắt lời cô gái, nhìn ngó xung quanh, khẽ thì thầm: “Mau rời khỏi đây, sau này đừng tìm cách thử tiếp cận hắn, nguy hiểm lắm.”
Cô gái trẻ dù sao cũng là người lanh lợi, vội vàng gật đầu, rút điện thoại trong túi ra, hỏi cô: “Số của chị là bao nhiêu? Để em nháy cho chị, chị lưu số em vào.”
“Không cần.” Cô thẳng thắn từ chối, bảo cô gái đọc số của mình, sau đó nhắc lại một lần nữa: “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ gọi cho cô. Giờ thì mau về nhà hoặc đến nơi nên đến đi.”
Nói xong, cô không quan tâm đến cô gái, xách đồ của mình ra khỏi quầy phục vụ, đi tìm đồng nghiệp cùng chịu trách nhiệm dẫn đội, tập hợp mười mấy sinh viên lại tổng kết qua tình hình công tác, sau đó tuyên bố kết thúc công việc, mọi người trở về nghỉ ngơi, không được phép chạy loạn.
Điện thoại tắt suốt, Hà Nghiên không biết sau tin nhắn mệnh lệnh ‘tới đây’ của Phó Thận Hành, hắn còn liên lạc với mình nữa không. Cô đang dò xét hắn và quyết định đối đầu với hắn. Cô muốn biết hắn có thể chịu đựng cô được đến mức nào.
Đây là một loại thăm dò, cũng là một loại mạo hiểm.
Hà Nghiên hoàn thành xong công việc, trở về phòng lúc gần mười giờ, lúc này cô mới bật điện thoại lên. Tin nhắn đầu tiên xuất hiện là của Lương Viễn Trạch gửi tới. Anh nói anh ấy đã về đến nhà và bảo cô yên tâm. Không hề có động tĩnh nào của Phó Thận Hành, cũng không có tin nhắn nào được gửi đến. Sự thực thì cô thừa biết, Phó Thận Hành không phải là kẻ dễ từ bỏ ý đồ, sau màn gió êm sóng lặng nhất thời, sẽ là một cơn bão sắp kéo tới.
Hà Nghiên ngồi trên giường, cầm di động thất thần. Mười giờ rưỡi, điện thoại đột nhiên đổ chuông, tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không khỏi giật mình. Cô cúi đầu nhìn màn hình, là số điện thoại của Phó Thận Hành, cuộc gọi cách tin nhắn trước của hắn nửa tiếng, đây cũng là toàn bộ kiên nhẫn mà hắn dành cho cô.
“Tôi nói rồi, tôi không thích đợi chờ ai cả.” Hắn nói.
Trong phòng có người, Hà Nghiên cầm di động ra ngoài hành lang, sắc mặt không còn lạnh lùng như trước, thay vào đó là thái độ nhã nhặn, thấp giọng giải thích: “Tôi bận quá không thể rời đi được. Hơn nữa, buổi tối lãnh đạo đến kiểm tra không cho phép chúng tôi chạy loạn, cùng phòng còn có đồng nghiệp. Tôi thật sự không thể bỏ đi.”
Phó Thận Hành im lặng.
Cô dừng một lát, cố ý hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Phó Thận Hành, anh nghĩ lý lẽ một chút được không?”
“Người đang ở cùng phòng với cô là ai?” Hắn đột nhiên hỏi.
Cô thoáng sửng sốt, nói tên đồng nghiệp, dò hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook