Vật Thay Thế
-
Chương 6
Văn Liễm phát hiện người cô cứng đờ, híp mắt nắm cằm cô: “Đang nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Ngôn nhìn khuôn mặt anh, đáy mắt người đàn ông mang theo dụ.c vọng, không vui vì lúc này cô lại thất thần, Hạ Ngôn mở miệng, Văn Liễm lại đột nhiên đứng lên.
Cô giật mình, vô thức mà ôm lấy cổ anh.
Văn Liễm hài lòng, anh mang theo cô vào thang máy, nhấn tầng hai, thang máy đi lên, anh cũng không khách sáo nữa. Hạ Ngôn rất nhanh đã bị kéo vào vòng xoáy, cửa thang máy đóng rồi lại mở, đèn trên đỉnh đầu cũng xoay thành vòng xoáy nước, phía sau lưng bị cọ đến mức đỏ cả lên. Rất lâu sau, cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, tiến vào phòng ngủ chính.
Hạ Ngôn nghĩ đến.
Văn Liễm ấn bả vai cô, cúi người lấp kín môi cô, trầm giọng nói: “Ôm lấy.”
Cánh tay trắng nõn lại lần nữa vòng lên cổ anh.
Một đêm này cực kỳ dài. Hạ Ngôn mệt mỏi ngủ thiếp đi, rúc vào trong lòng người đàn ông, ngày hôm sau, Hạ Ngôn mơ mơ màng màng cảm thấy ồn ào khác thường, giống như có vô số âm thanh nói chuyện ở bên tai cô, cô có chút giãy giụa, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lại đang nằm trên gối của Văn Liễm, mà anh đã không còn bên cạnh.
Chiếc đồng hồ anh thường đeo được đặt trên tủ đầu giường, Hạ Ngôn gãi tóc, ngồi dậy, váy ngủ trong ổ chăn bị cuốn lên tới phần eo, đôi chân dài lộ rõ ra.
Cô tiện tay cầm lấy điện thoại, mở ra.
Đập vào mắt là tin tức Wechat, thậm chí còn có cái là do diễn đàn đẩy lên.
[Hạ Tình về nước.]
Hạ Ngôn ngây người, cô bấm mở tin tức được đẩy lên top, Hạ Tình đeo kính râm, kéo vali, cúi người ngồi vào một chiếc xe Mercedes Benz.
Bức ảnh có độ nét cao và rõ ràng. Hạ Ngôn lập tức tỉnh táo, kéo xuống dưới, rất nhiều vũ công đều đã đăng bình luận.
“Hoan nghênh chị Hạ Tình trở về.”
“Hoan nghênh hoan nghênh, đại đội trưởng của chúng ta trở về rồi.”
“Wow, ai cũng đều vui hết.”
Mà trong nhóm chat đoàn múa, Tần Lệ Tử còn vui vẻ hơn, thậm chí Tần Lệ Tử còn tag Hạ Tình vào: “Chị Hạ Tình, chiếc Mercedes Benz kia đi đón chị là của học trưởng Văn Liễm sao?”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run lên, vô thức liếc nhìn phần giường ngủ trống trơn bên cạnh, cô đột nhiên bỏ điện thoại xuống, vén chăn xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa gọi: “Chị Trương —— “
Vài giây sau, bước chân cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Văn Liễm ngồi bên bàn ăn, Văn Liễm cầm khăn ấm lau khóe môi, đôi mắt hẹp dài đảo qua nhìn cô.
Không khí như bị đứng lại.
Dừng lại hai giây, Văn Liễm cầm khăn ấm ném lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: “Xoay người qua chỗ khác.”
Hạ Ngôn hoàn hồn, tưởng là nói cô, giây tiếp theo, cô mới phát hiện bên cạnh bàn ăn còn có một người đàn ông đang đứng, đeo kính, áo vest giày da, là thư ký của Văn Liễm.
Thư ký Lý yên lặng xoay người, quay lưng về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sửng sốt, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt là phần núi đồi trắng nõn, xuống chút nữa là chiếc váy ngủ dính chặt vào mông, cô lập tức hoảng hốt che mặt lại. Văn Liễm đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế trực tiếp quấn quanh trước người cô, sau đó ôm lấy chân cô, chặn ngang người bế lên, bước lên cầu thang, anh trầm mặc, rũ mắt liếc nhìn cô.
Hạ Ngôn hai tay bắt chéo ôm ngực, mở miệng thở dốc: “Em…”
Vào phòng ngủ chính, Văn Liễm ném cô lên giường, anh vén tay áo, từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy!”
Hạ Ngôn nắm chặt áo khoác không nói lời nào.
Lúc này cô mới nhận ra, trong diễn đàn biển số của chiếc Mercedes Benz kia là 86, đúng là chiếc xe của anh.
“Hửm?”
Hạ Ngôn cuối cùng vẫn lắc đầu. Văn Liễm híp mắt, anh vén tay áo lên một chút, nắm lấy đôi chân dài của cô, nói: “Lần sau xuống lầu chú ý một chút cho tôi.”
Giọng điệu của anh có chút khó chịu.
Hạ Ngôn cắn răng: “Chú ý cái gì?”
“Em nói xem?”
Văn Liễm kéo cô về phía mình, nhìn chằm chằm cô, cô không biết dáng vẻ vừa rồi của cô khi mặc chiếc váy này và không mặc là như nhau, toàn thân trên dưới gần như trầ,n trụi.
Khuôn mặt Hạ Ngôn đỏ bừng.
Cô cầm áo khoác che mặt lại.
Văn Liễm chăm chú nhìn cô, vài giây sau: “Thay quần áo rồi xuống lầu.”
Nói xong, anh đứng lên, xoay người ra ngoài, đi một mạch xuống lầu. Thư ký Lý thấy anh đi xuống, cúi thấp đầu, đeo kính, cầm một chiếc áo khoác khác đưa cho anh.”
Văn Liễm liếc mắt nhìn anh ta, mặc vào: “Đi lái xe đi.”
Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, thư ký Lý gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
*
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Hạ Ngôn mới xuống lầu, dưới lầu đã không còn ai, chỉ có chị Trương bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra. Hạ Ngôn một bên ăn một bên nhìn cửa: “Anh ấy đâu ạ?”
Chị Trương cười nói: “Đến công ty rồi.”
Hạ Ngôn mím môi, gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn. Ăn sáng xong, cô xách chiếc túi nhỏ, cúi người ngồi vào xe. Chú Trần đưa cô đến đoàn múa, bầu không khí trong đoàn múa hôm nay rõ ràng có gì đó khác thường ngày.
Vừa đi vào đại sảnh, liền thấy vài người đang bàn luận, ánh mắt đều hướng về phía Hạ Ngôn, Hạ Ngôn vội vàng bước vào thang máy, Khương Vân chen vào trong, nhìn thấy Hạ Ngôn thì lập tức đi qua: “Cậu nghe nói rồi đúng không? Chị Hạ Tình đã trở về rồi.”
Hạ Ngôn nắm chặt túi nhỏ: “Chị ấy tới đoàn múa chưa?”
Khương Vân: “Chưa, tớ không nhìn thấy chị ấy, chắc là chị ấy còn muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”
Tâm tình Hạ Ngôn được thả lỏng, nhưng thang máy mở ra, người bước vào lại chính là Tần Lệ Tử và Lâm Viện, bọn họ liếc nhìn nhau, cười bước vào, đứng trước mặt hai người.
Tần Lệ Tử: “Là học trưởng Văn Liễm lái xe đi đón chị Hạ Tình đúng không?”
Lâm Viện: “Đúng vậy, tin chính xác đấy.”
Tần Lệ Tử cười rộ lên, khoanh tay hừ một tiếng.
Hạ Ngôn trầm mặc đứng ở phía sau, không lên tiếng. Khương Vân nghiến răng, nhìn sang Hạ Ngôn, không nhịn được vươn tay vỗ vai cô, Hạ Ngôn đứng thẳng người.
Thực ra đôi khi cô cũng sẽ có ảo giác.
Hạ Tình trở về, cô liền phải nhường chỗ.
Hiện giờ.
Cái dự cảm này càng thêm mãnh liệt hơn.
Ra khỏi thang máy, Hạ Ngôn đi thay quần áo, cùng với Khương Vân vào phòng tập. Cả ngày hôm nay, chuyện được bàn tán nhiều nhất trong đoàn múa chính là sự trở về của Hạ Tình.
Cô ta trở về, nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ đến đoàn múa.
Đài truyền hình Bắc Kinh có một chương trình yêu cầu cô ta tham gia, cô ta có thể sẽ chọn hai người từ đội A cùng đi múa với cô ta, lần múa này chính là ba lê hiện đại.
Hạ Tình học múa nhiều năm, chủ yếu liên quan đến hai loại múa, một cái là múa cổ điển, một cái là ba lê hiện đại, cô ta đi Paris mấy năm nay chính là để học chuyên ngành này.
Hạ Ngôn cảm thấy dù mình có trốn tránh như thế nào thì đều không thể tránh được tin tức về Hạ Tình từ khắp nơi đổ về, cho nên buổi trưa cô không nhịn được, gửi một tin nhắn WeChat cho Văn Liễm.
Hạ Ngôn: [Anh ăn cơm chưa?]
Nửa tiếng sau, anh mới trả lời.
Văn Liễm: [Ăn rồi, sao vậy?]
Hạ Ngôn: [Anh có nhớ em không?]
Anh không trả lời tin nhắn mà ghi âm giọng nói gửi qua: “Nhớ em cái gì? Nhớ em buổi sáng hoảng hốt đến mức ngay cả quần áo cũng chưa mặc vào?”
Tim Hạ Ngôn nhảy dựng lên.
Hạ Ngôn: [Anh vẫn còn giận sao?]
Văn Liễm cười lạnh: [Không giận.]
Nhưng rõ ràng anh vẫn còn giận, Hạ Ngôn mím môi, tâm tình tốt hơn nhiều, cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy tiếp tục luyện tập. Tranh cử đội trưởng lần này, cô Từ chọn cho Hạ Ngôn điệu múa 《 Lá liễu 》mà cô đã cải biên lại, điệu múa này đòi hỏi rất cao tính mềm dẻo của cơ thể, Hạ Ngôn bị cô Từ nhìn chằm chằm vào eo, áp chân.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hoàng hôn buông xuống.
Hạ Ngôn nói tạm biệt với Khương Vân, sau đó lên xe. Chú Trần khởi động xe trở về biệt thự, bầu trời vẫn còn sáng, Hạ Ngôn cầm lấy Thanh Minh Thượng Hà Đồ đã thêu được một nửa ngồi ở phòng khách nhỏ thêu tiếp.
2 giờ sau, chị Trương lau tay bước vào phòng bếp, nói: “Hạ Ngôn, tôi đã xào hai món, có thể ăn cơm được rồi.”
Hạ Ngôn sửng sốt, liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, cô hỏi: “Chị Trương, anh ấy không trở về sao?”
Chị Trương từ trong phòng bếp thò đầu ra, nói: “Tối nay cậu Văn không trở về, cậu ấy bảo tôi hầm canh cho cô uống.”
Hạ Ngôn mím chặt môi, trong lòng không khỏi hoang mang, nơi ở chính của Văn Liễm ở Bắc Kinh cũng chỉ có căn biệt thự này, chắc hẳn vẫn còn có những căn nhà khác, nhưng không có thông tin gì, thỉnh thoảng anh cũng sẽ trở về nhà họ Văn bên kia ở, dù sao bên kia cũng đều là người nhà của anh, nhưng từ sau khi cô chuyển vào, anh vẫn thường ở nơi này nhiều hơn.
Ngoại trừ đi công tác hoặc bên nhà họ Văn kia có việc, bằng không anh đều sẽ trở về.
“Anh ấy có nói tối nay anh ấy sẽ đi đâu không?”
Chị Trương cười rộ lên: “Hạ Ngôn à, sao tôi có thể biết lịch trình của cậu Văn được, cô gọi cho cậu ấy hỏi một chút đi.”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm chặt.
Cô liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, chị Trương nấu cơm xong, bàn tay Hạ Ngôn đang nắm chặt điện thoại dần buông lỏng, cô đứng dậy đi dùng cơm, một bữa cơm nhạt như nước ốc, cơm nước xong xuôi, chị Trương dọn dẹp gọn gàng rồi trở về tòa nhà phụ. Tòa nhà chính chỉ còn lại một mình Hạ Ngôn, cô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhỏ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thời gian tí tách trôi qua.
Lúc lâu sau.
Hạ Ngôn cử động, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm mở, vào vòng bạn bè, lướt không đến hai cái, liền nhìn thấy Hạ Tình đã đăng một bài viết.
Cô ta đăng một bức ảnh chụp, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu vàng óng, cô ta ngồi ở quầy thanh bar (*) ở Bắc Kinh, cái ly kề sát mặt, mỉm cười nhìn vào máy ảnh. Cô ta dựa vào lan can phía sau lưng, tự do tự tại tùy ý, Hạ Ngôn mím chặt môi, định thoát ra ngoài, lại nhìn lại bức ảnh chụp.
(*) Thanh ba: là một loại quán bar lấy nhạc nhẹ làm chủ yếu, tương đối yên tĩnh, phù hợp để bạn bè khơi thông tình cảm, uống chút đồ uống trò chuyện.
Góc bàn dựa vào lan can, một phần cổ tay của người đàn ông lộ ra, đầu ngón tay đang cầm một tấm bài poker, khuy măng sét bằng đá màu đen sáng bóng trên cổ tay áo rất quen thuộc.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run rẩy, cô phóng to, không ngừng phóng to bức ảnh, to đến mức bức ảnh bị nhòe đi, khuy măng sét bằng đá màu đen kia vẫn như cũ không thay đổi, bàn tay to kia cũng vậy, khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp mắt.
Hạ Ngôn dừng lại.
Cả người cô trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên tích tích, lại là trong nhà gọi đến, nhìn thấy bốn chữ “điện thoại Hạ gia”, Hạ Ngôn trầm mặc vài giây mới bấm nghe, giọng nói cô trống rỗng ở trong biệt thự rộng lớn, vắng vẻ này.
“Alo.”
Giọng nói của cha Hạ Du Côn truyền đến: “Hạ Ngôn, ngày mai về nhà ăn bữa cơm.”
Thần sắc Hạ Ngôn trông rất nhợt nhạt.
Vốn định từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô nói: “Dạ được.”
“Tan làm xong thì con hãy đến, có cần sắp xếp xe tới đón con không?” Giọng điệu Hạ Du Côn hời hợt khách sáo, Hạ Ngôn nói: “Không cần đâu ạ, con sẽ tự mình đến.”
“Được.”
Hai bên cúp điện thoại.
Hạ Ngôn ngồi trên ghế sô pha một lúc mới đứng dậy, đôi chân thon dài khuỵu xuống đất, có chút yếu ớt, cô nhìn căn biệt thự rơi vào trong bóng tối, nhớ đến năm đó tốt nghiệp đại học, cô cãi nhau với người trong nhà, cũng không tính là cãi nhau, cô muốn tham gia vào đoàn múa của Đường Dịch, cha mẹ lại phản đối, cho rằng cô đi đến đó sẽ ảnh hưởng đến Hạ Tình.
Bọn họ sẽ sắp xếp một đoàn múa khác cho cô, nhưng bởi vì cô ngưỡng mộ cô giáo Đường Dịch liền từ chối cha mẹ, không chút do dự mà gia nhập đoàn múa của cô Đường Dịch.
Từ đó thái độ của cha mẹ đối với cô ngày càng lạnh nhạt, cho cô đầy đủ đồ ăn thức uống, tất cả đều không thay đổi, nhưng thái độ ngày càng thờ ơ. Sau khi Văn Liễm trở về Bắc Kinh, cô và Văn Liễm ở bên nhau, thái độ của cha mẹ đối với cô lại càng lạnh nhạt hơn, cô suy nghĩ rồi dứt khoát dọn ra khỏi nhà họ Hạ, chuyển vào nơi này.
Khi cô chuyển đến.
Cha mẹ lạnh nhạt, người trong đoàn múa biết được, ánh mắt đều rất chán ghét.
Ngay cả thái độ của cô Đường Dịch đối với cô đều ngày càng thờ ơ.
Cho nên hai năm nay, cô là học trò của cô Đường Dịch, nhưng vẫn chỉ có thể lê lết trong đội B.
Hạ Ngôn nhéo đầu ngón tay, cầm điện thoại, lên lầu.
Đêm nay.
Văn Liễm quả thực không trở về, Hạ Ngôn không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh dậy với hai mắt thâm quầng, cô dùng phấn nền che lại, đi tới đoàn múa, tập trung luyện tập.
Buổi chiều hơn 5 giờ, Hạ Ngôn tạm biệt với cô giáo Từ, sau đó bắt xe taxi trở về nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ những năm đầu là một gia tộc danh giá ở Bắc Kinh, sau lại vì một lời nói của lão gia mà chuyển đến phía Nam, đáng tiếc phát triển không thuận lợi, cả nhà lại chuyển về Bắc Kinh, mà lúc này trong giới Bắc Kinh đã sớm thay đổi, địa vị của Hạ gia xuống dốc không phanh, mẹ của Hạ Ngôn cố gắng 10 năm, không sinh được con trai, chỉ sinh được hai cô con gái.
Bà liền chú trọng bồi dưỡng hai cô con gái, muốn bồi dưỡng các cô trở thành tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá.
Hạ Tình liền thể hiện tài năng của cô ta, từ nhỏ cầm kỳ thi họa đều học qua, tinh thông mọi thứ, hơn nữa nổi danh rất sớm trong giới khiêu vũ, điều này cũng khiến nhà họ Hạ từ trong bùn đất thoát ra, có lại một chút danh tiếng. Vì vậy trọng tâm bồi dưỡng của cha mẹ liền dần dần chuyển hướng sang Hạ Tình, đây cũng là khởi đầu cho việc Hạ Ngôn bị cha mẹ ghẻ lạnh.
Bọn họ đưa Hạ Tình vào trường quốc tế Tulip.
Hạ Tình mới có thể ngồi cùng bàn, cùng lớp với Văn Liễm.
Mà cô dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu Trường trung học số 1, trải qua cuộc sống của những năm cấp 3 một cách bình thường.
Nhìn thấy cô trở về, dì giúp việc trong nhà mở cửa, Hạ Ngôn chào dì một tiếng, sau đó bước vào nhà, trong phòng khách, cha mẹ ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô bước vào cửa.
Mẹ Triệu Lệ Vận ngồi thẳng người, nụ cười trên môi nhạt hẳn đi, vỗ vỗ làn váy: “Trung thu khó có dịp đoàn viên, cũng không thấy con trở về, đi đâu vậy?”
Hạ Ngôn đi qua, ngồi xuống sô pha ở đối diện, giọng điệu thờ ơ: “Trung thu ngày đó con bận đi múa giúp bạn rồi.”
“Là một buổi biểu diễn trong thành phố?”
“Không phải.”
Triệu Lệ Vận vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi: “Đừng có cái gì cũng tùy tiện giúp đỡ, đi theo cô giáo Đường Dịch học tập nhiều hơn đi.”
Hạ Ngôn mím môi, không đáp.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, cô ngước mắt, liền nhìn thấy Hạ Tình mặc một bộ váy dài màu đen đi xuống, trên môi kèm theo một nụ cười: “Em gái, đã lâu không gặp.”
Hạ Ngôn: “Đã lâu không gặp, chị.”
“Ăn cơm thôi.” Hạ Du Côn đứng dậy, dẫn đầu đi về phía phòng ăn, Triệu Lệ Vận liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái rồi cũng đứng dậy theo sau, nhìn thấy Hạ Tình, bà vỗ cánh tay cô ta: “Con lấy nó ở đâu vậy, sao lại bẩn như vậy.”
Hạ Tình cúi đầu cười, nói: “Không chú ý dính phải một chút bụi.”
Cô ta thân mật khoác cánh tay mẹ Hạ.
Ba người bọn họ đi về phía phòng ăn, Hạ Ngôn lúc này mới đứng dậy, đi tới ngồi đối diện với Hạ Tình. Trên bàn ăn, Triệu Lệ Vận hỏi thăm Hạ Tình về cuộc thi đấu trong thành phố tiếp theo, việc luyện tập điệu múa kia như thế nào rồi, ba lê hiện đại mới xuất hiện mấy năm gần đây, tương đối mới, không phải ai cũng biết thưởng thức.
Lúc Triệu Lệ Vận hỏi thăm, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo.
Hạ Ngôn yên lặng rũ đôi mắt xuống, yên lặng ăn thức ăn trong chén, hoàn toàn không nói chen vào, giống như người ngoài cuộc tự do bên ngoài. Cơm nước gần xong, Hạ Du Côn đi nghe điện thoại, Triệu Lệ Vận vào phòng bếp, bưng tổ yến cho Hạ Tình, trên bàn ăn chỉ còn lại hai chị em, Hạ Tình đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn Hạ Ngôn.
Cô ta yên lặng đánh giá.
Hạ Ngôn buông đũa xuống, cầm lấy khăn giấy lau nhẹ khóe môi.
Hạ Tình mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Cô ta nói: “Em ở cùng với Văn Liễm?”
Hạ Ngôn dừng lại, ngước mắt: “Đúng vậy.”
Hạ Tình sau khi nghe xong, bỗng nhiên cười, gật đầu.
Không biết cô ta cười là có ý gì.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn có hơi dùng sức, mới bỏ khăn giấy xuống.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Hạ Ngôn cầm qua, bấm mở xem.
Văn Liễm: [Em về nhà sao? Khi nào quay về?]
Văn Liễm: [Chú Trần sẽ đến đón em.]
Sau khi Hạ Ngôn trả lời anh thời gian, đặt điện thoại xuống. Hạ Tình không lên tiếng mà ánh mắt nhìn theo về phía chiếc điện thoại kia. Mười phút sau, một nhà bốn người ngồi ở phòng khách, Triệu Lệ Vận không ngừng nói luyên thuyên, bảo Hạ Tình nhất định phải tập luyện điệu múa kia cho thật tốt, đến lúc đó bạn bè đều sẽ tới xem, Hạ Tình kéo tay mẹ Hạ, gật đầu.
Hạ Du Côn nhìn Hạ Ngôn, nói: “Chị con đã trở về, con có rảnh thì trở về ăn cơm nhiều hơn, hai chị em ở chung một đoàn múa, nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Hạ Ngôn mím môi, không mặn không nhạt trả lời.
Lại qua mười phút, chú Trần đến, gửi tin nhắn WeChat cho cô, Hạ Ngôn xách túi tạm biệt với cha mẹ, sau đó xoay người đi ra cửa, sau khi rời khỏi đây, cô hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, sau đó bước nhanh xuống bậc thang, cúi người lên xe, bảo chú Trần lái xe đi nhanh.
Sau khi cô đi.
Hạ Tình đứng dậy, đi tới phòng khách nhỏ, kéo rèm cửa ra, nhìn chiếc xe Mercedes Benz màu đen kia chậm rãi chạy đi, đầu ngón tay cô ta hơi dùng lực.
Sau đó, cô ta buông tay.
Rèm cửa hạ xuống.
Hạ Ngôn nhìn khuôn mặt anh, đáy mắt người đàn ông mang theo dụ.c vọng, không vui vì lúc này cô lại thất thần, Hạ Ngôn mở miệng, Văn Liễm lại đột nhiên đứng lên.
Cô giật mình, vô thức mà ôm lấy cổ anh.
Văn Liễm hài lòng, anh mang theo cô vào thang máy, nhấn tầng hai, thang máy đi lên, anh cũng không khách sáo nữa. Hạ Ngôn rất nhanh đã bị kéo vào vòng xoáy, cửa thang máy đóng rồi lại mở, đèn trên đỉnh đầu cũng xoay thành vòng xoáy nước, phía sau lưng bị cọ đến mức đỏ cả lên. Rất lâu sau, cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, tiến vào phòng ngủ chính.
Hạ Ngôn nghĩ đến.
Văn Liễm ấn bả vai cô, cúi người lấp kín môi cô, trầm giọng nói: “Ôm lấy.”
Cánh tay trắng nõn lại lần nữa vòng lên cổ anh.
Một đêm này cực kỳ dài. Hạ Ngôn mệt mỏi ngủ thiếp đi, rúc vào trong lòng người đàn ông, ngày hôm sau, Hạ Ngôn mơ mơ màng màng cảm thấy ồn ào khác thường, giống như có vô số âm thanh nói chuyện ở bên tai cô, cô có chút giãy giụa, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lại đang nằm trên gối của Văn Liễm, mà anh đã không còn bên cạnh.
Chiếc đồng hồ anh thường đeo được đặt trên tủ đầu giường, Hạ Ngôn gãi tóc, ngồi dậy, váy ngủ trong ổ chăn bị cuốn lên tới phần eo, đôi chân dài lộ rõ ra.
Cô tiện tay cầm lấy điện thoại, mở ra.
Đập vào mắt là tin tức Wechat, thậm chí còn có cái là do diễn đàn đẩy lên.
[Hạ Tình về nước.]
Hạ Ngôn ngây người, cô bấm mở tin tức được đẩy lên top, Hạ Tình đeo kính râm, kéo vali, cúi người ngồi vào một chiếc xe Mercedes Benz.
Bức ảnh có độ nét cao và rõ ràng. Hạ Ngôn lập tức tỉnh táo, kéo xuống dưới, rất nhiều vũ công đều đã đăng bình luận.
“Hoan nghênh chị Hạ Tình trở về.”
“Hoan nghênh hoan nghênh, đại đội trưởng của chúng ta trở về rồi.”
“Wow, ai cũng đều vui hết.”
Mà trong nhóm chat đoàn múa, Tần Lệ Tử còn vui vẻ hơn, thậm chí Tần Lệ Tử còn tag Hạ Tình vào: “Chị Hạ Tình, chiếc Mercedes Benz kia đi đón chị là của học trưởng Văn Liễm sao?”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run lên, vô thức liếc nhìn phần giường ngủ trống trơn bên cạnh, cô đột nhiên bỏ điện thoại xuống, vén chăn xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa gọi: “Chị Trương —— “
Vài giây sau, bước chân cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Văn Liễm ngồi bên bàn ăn, Văn Liễm cầm khăn ấm lau khóe môi, đôi mắt hẹp dài đảo qua nhìn cô.
Không khí như bị đứng lại.
Dừng lại hai giây, Văn Liễm cầm khăn ấm ném lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: “Xoay người qua chỗ khác.”
Hạ Ngôn hoàn hồn, tưởng là nói cô, giây tiếp theo, cô mới phát hiện bên cạnh bàn ăn còn có một người đàn ông đang đứng, đeo kính, áo vest giày da, là thư ký của Văn Liễm.
Thư ký Lý yên lặng xoay người, quay lưng về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sửng sốt, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt là phần núi đồi trắng nõn, xuống chút nữa là chiếc váy ngủ dính chặt vào mông, cô lập tức hoảng hốt che mặt lại. Văn Liễm đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế trực tiếp quấn quanh trước người cô, sau đó ôm lấy chân cô, chặn ngang người bế lên, bước lên cầu thang, anh trầm mặc, rũ mắt liếc nhìn cô.
Hạ Ngôn hai tay bắt chéo ôm ngực, mở miệng thở dốc: “Em…”
Vào phòng ngủ chính, Văn Liễm ném cô lên giường, anh vén tay áo, từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy!”
Hạ Ngôn nắm chặt áo khoác không nói lời nào.
Lúc này cô mới nhận ra, trong diễn đàn biển số của chiếc Mercedes Benz kia là 86, đúng là chiếc xe của anh.
“Hửm?”
Hạ Ngôn cuối cùng vẫn lắc đầu. Văn Liễm híp mắt, anh vén tay áo lên một chút, nắm lấy đôi chân dài của cô, nói: “Lần sau xuống lầu chú ý một chút cho tôi.”
Giọng điệu của anh có chút khó chịu.
Hạ Ngôn cắn răng: “Chú ý cái gì?”
“Em nói xem?”
Văn Liễm kéo cô về phía mình, nhìn chằm chằm cô, cô không biết dáng vẻ vừa rồi của cô khi mặc chiếc váy này và không mặc là như nhau, toàn thân trên dưới gần như trầ,n trụi.
Khuôn mặt Hạ Ngôn đỏ bừng.
Cô cầm áo khoác che mặt lại.
Văn Liễm chăm chú nhìn cô, vài giây sau: “Thay quần áo rồi xuống lầu.”
Nói xong, anh đứng lên, xoay người ra ngoài, đi một mạch xuống lầu. Thư ký Lý thấy anh đi xuống, cúi thấp đầu, đeo kính, cầm một chiếc áo khoác khác đưa cho anh.”
Văn Liễm liếc mắt nhìn anh ta, mặc vào: “Đi lái xe đi.”
Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, thư ký Lý gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
*
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Hạ Ngôn mới xuống lầu, dưới lầu đã không còn ai, chỉ có chị Trương bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra. Hạ Ngôn một bên ăn một bên nhìn cửa: “Anh ấy đâu ạ?”
Chị Trương cười nói: “Đến công ty rồi.”
Hạ Ngôn mím môi, gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn. Ăn sáng xong, cô xách chiếc túi nhỏ, cúi người ngồi vào xe. Chú Trần đưa cô đến đoàn múa, bầu không khí trong đoàn múa hôm nay rõ ràng có gì đó khác thường ngày.
Vừa đi vào đại sảnh, liền thấy vài người đang bàn luận, ánh mắt đều hướng về phía Hạ Ngôn, Hạ Ngôn vội vàng bước vào thang máy, Khương Vân chen vào trong, nhìn thấy Hạ Ngôn thì lập tức đi qua: “Cậu nghe nói rồi đúng không? Chị Hạ Tình đã trở về rồi.”
Hạ Ngôn nắm chặt túi nhỏ: “Chị ấy tới đoàn múa chưa?”
Khương Vân: “Chưa, tớ không nhìn thấy chị ấy, chắc là chị ấy còn muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”
Tâm tình Hạ Ngôn được thả lỏng, nhưng thang máy mở ra, người bước vào lại chính là Tần Lệ Tử và Lâm Viện, bọn họ liếc nhìn nhau, cười bước vào, đứng trước mặt hai người.
Tần Lệ Tử: “Là học trưởng Văn Liễm lái xe đi đón chị Hạ Tình đúng không?”
Lâm Viện: “Đúng vậy, tin chính xác đấy.”
Tần Lệ Tử cười rộ lên, khoanh tay hừ một tiếng.
Hạ Ngôn trầm mặc đứng ở phía sau, không lên tiếng. Khương Vân nghiến răng, nhìn sang Hạ Ngôn, không nhịn được vươn tay vỗ vai cô, Hạ Ngôn đứng thẳng người.
Thực ra đôi khi cô cũng sẽ có ảo giác.
Hạ Tình trở về, cô liền phải nhường chỗ.
Hiện giờ.
Cái dự cảm này càng thêm mãnh liệt hơn.
Ra khỏi thang máy, Hạ Ngôn đi thay quần áo, cùng với Khương Vân vào phòng tập. Cả ngày hôm nay, chuyện được bàn tán nhiều nhất trong đoàn múa chính là sự trở về của Hạ Tình.
Cô ta trở về, nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ đến đoàn múa.
Đài truyền hình Bắc Kinh có một chương trình yêu cầu cô ta tham gia, cô ta có thể sẽ chọn hai người từ đội A cùng đi múa với cô ta, lần múa này chính là ba lê hiện đại.
Hạ Tình học múa nhiều năm, chủ yếu liên quan đến hai loại múa, một cái là múa cổ điển, một cái là ba lê hiện đại, cô ta đi Paris mấy năm nay chính là để học chuyên ngành này.
Hạ Ngôn cảm thấy dù mình có trốn tránh như thế nào thì đều không thể tránh được tin tức về Hạ Tình từ khắp nơi đổ về, cho nên buổi trưa cô không nhịn được, gửi một tin nhắn WeChat cho Văn Liễm.
Hạ Ngôn: [Anh ăn cơm chưa?]
Nửa tiếng sau, anh mới trả lời.
Văn Liễm: [Ăn rồi, sao vậy?]
Hạ Ngôn: [Anh có nhớ em không?]
Anh không trả lời tin nhắn mà ghi âm giọng nói gửi qua: “Nhớ em cái gì? Nhớ em buổi sáng hoảng hốt đến mức ngay cả quần áo cũng chưa mặc vào?”
Tim Hạ Ngôn nhảy dựng lên.
Hạ Ngôn: [Anh vẫn còn giận sao?]
Văn Liễm cười lạnh: [Không giận.]
Nhưng rõ ràng anh vẫn còn giận, Hạ Ngôn mím môi, tâm tình tốt hơn nhiều, cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy tiếp tục luyện tập. Tranh cử đội trưởng lần này, cô Từ chọn cho Hạ Ngôn điệu múa 《 Lá liễu 》mà cô đã cải biên lại, điệu múa này đòi hỏi rất cao tính mềm dẻo của cơ thể, Hạ Ngôn bị cô Từ nhìn chằm chằm vào eo, áp chân.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hoàng hôn buông xuống.
Hạ Ngôn nói tạm biệt với Khương Vân, sau đó lên xe. Chú Trần khởi động xe trở về biệt thự, bầu trời vẫn còn sáng, Hạ Ngôn cầm lấy Thanh Minh Thượng Hà Đồ đã thêu được một nửa ngồi ở phòng khách nhỏ thêu tiếp.
2 giờ sau, chị Trương lau tay bước vào phòng bếp, nói: “Hạ Ngôn, tôi đã xào hai món, có thể ăn cơm được rồi.”
Hạ Ngôn sửng sốt, liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, cô hỏi: “Chị Trương, anh ấy không trở về sao?”
Chị Trương từ trong phòng bếp thò đầu ra, nói: “Tối nay cậu Văn không trở về, cậu ấy bảo tôi hầm canh cho cô uống.”
Hạ Ngôn mím chặt môi, trong lòng không khỏi hoang mang, nơi ở chính của Văn Liễm ở Bắc Kinh cũng chỉ có căn biệt thự này, chắc hẳn vẫn còn có những căn nhà khác, nhưng không có thông tin gì, thỉnh thoảng anh cũng sẽ trở về nhà họ Văn bên kia ở, dù sao bên kia cũng đều là người nhà của anh, nhưng từ sau khi cô chuyển vào, anh vẫn thường ở nơi này nhiều hơn.
Ngoại trừ đi công tác hoặc bên nhà họ Văn kia có việc, bằng không anh đều sẽ trở về.
“Anh ấy có nói tối nay anh ấy sẽ đi đâu không?”
Chị Trương cười rộ lên: “Hạ Ngôn à, sao tôi có thể biết lịch trình của cậu Văn được, cô gọi cho cậu ấy hỏi một chút đi.”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm chặt.
Cô liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, chị Trương nấu cơm xong, bàn tay Hạ Ngôn đang nắm chặt điện thoại dần buông lỏng, cô đứng dậy đi dùng cơm, một bữa cơm nhạt như nước ốc, cơm nước xong xuôi, chị Trương dọn dẹp gọn gàng rồi trở về tòa nhà phụ. Tòa nhà chính chỉ còn lại một mình Hạ Ngôn, cô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhỏ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thời gian tí tách trôi qua.
Lúc lâu sau.
Hạ Ngôn cử động, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm mở, vào vòng bạn bè, lướt không đến hai cái, liền nhìn thấy Hạ Tình đã đăng một bài viết.
Cô ta đăng một bức ảnh chụp, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu vàng óng, cô ta ngồi ở quầy thanh bar (*) ở Bắc Kinh, cái ly kề sát mặt, mỉm cười nhìn vào máy ảnh. Cô ta dựa vào lan can phía sau lưng, tự do tự tại tùy ý, Hạ Ngôn mím chặt môi, định thoát ra ngoài, lại nhìn lại bức ảnh chụp.
(*) Thanh ba: là một loại quán bar lấy nhạc nhẹ làm chủ yếu, tương đối yên tĩnh, phù hợp để bạn bè khơi thông tình cảm, uống chút đồ uống trò chuyện.
Góc bàn dựa vào lan can, một phần cổ tay của người đàn ông lộ ra, đầu ngón tay đang cầm một tấm bài poker, khuy măng sét bằng đá màu đen sáng bóng trên cổ tay áo rất quen thuộc.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run rẩy, cô phóng to, không ngừng phóng to bức ảnh, to đến mức bức ảnh bị nhòe đi, khuy măng sét bằng đá màu đen kia vẫn như cũ không thay đổi, bàn tay to kia cũng vậy, khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp mắt.
Hạ Ngôn dừng lại.
Cả người cô trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên tích tích, lại là trong nhà gọi đến, nhìn thấy bốn chữ “điện thoại Hạ gia”, Hạ Ngôn trầm mặc vài giây mới bấm nghe, giọng nói cô trống rỗng ở trong biệt thự rộng lớn, vắng vẻ này.
“Alo.”
Giọng nói của cha Hạ Du Côn truyền đến: “Hạ Ngôn, ngày mai về nhà ăn bữa cơm.”
Thần sắc Hạ Ngôn trông rất nhợt nhạt.
Vốn định từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô nói: “Dạ được.”
“Tan làm xong thì con hãy đến, có cần sắp xếp xe tới đón con không?” Giọng điệu Hạ Du Côn hời hợt khách sáo, Hạ Ngôn nói: “Không cần đâu ạ, con sẽ tự mình đến.”
“Được.”
Hai bên cúp điện thoại.
Hạ Ngôn ngồi trên ghế sô pha một lúc mới đứng dậy, đôi chân thon dài khuỵu xuống đất, có chút yếu ớt, cô nhìn căn biệt thự rơi vào trong bóng tối, nhớ đến năm đó tốt nghiệp đại học, cô cãi nhau với người trong nhà, cũng không tính là cãi nhau, cô muốn tham gia vào đoàn múa của Đường Dịch, cha mẹ lại phản đối, cho rằng cô đi đến đó sẽ ảnh hưởng đến Hạ Tình.
Bọn họ sẽ sắp xếp một đoàn múa khác cho cô, nhưng bởi vì cô ngưỡng mộ cô giáo Đường Dịch liền từ chối cha mẹ, không chút do dự mà gia nhập đoàn múa của cô Đường Dịch.
Từ đó thái độ của cha mẹ đối với cô ngày càng lạnh nhạt, cho cô đầy đủ đồ ăn thức uống, tất cả đều không thay đổi, nhưng thái độ ngày càng thờ ơ. Sau khi Văn Liễm trở về Bắc Kinh, cô và Văn Liễm ở bên nhau, thái độ của cha mẹ đối với cô lại càng lạnh nhạt hơn, cô suy nghĩ rồi dứt khoát dọn ra khỏi nhà họ Hạ, chuyển vào nơi này.
Khi cô chuyển đến.
Cha mẹ lạnh nhạt, người trong đoàn múa biết được, ánh mắt đều rất chán ghét.
Ngay cả thái độ của cô Đường Dịch đối với cô đều ngày càng thờ ơ.
Cho nên hai năm nay, cô là học trò của cô Đường Dịch, nhưng vẫn chỉ có thể lê lết trong đội B.
Hạ Ngôn nhéo đầu ngón tay, cầm điện thoại, lên lầu.
Đêm nay.
Văn Liễm quả thực không trở về, Hạ Ngôn không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh dậy với hai mắt thâm quầng, cô dùng phấn nền che lại, đi tới đoàn múa, tập trung luyện tập.
Buổi chiều hơn 5 giờ, Hạ Ngôn tạm biệt với cô giáo Từ, sau đó bắt xe taxi trở về nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ những năm đầu là một gia tộc danh giá ở Bắc Kinh, sau lại vì một lời nói của lão gia mà chuyển đến phía Nam, đáng tiếc phát triển không thuận lợi, cả nhà lại chuyển về Bắc Kinh, mà lúc này trong giới Bắc Kinh đã sớm thay đổi, địa vị của Hạ gia xuống dốc không phanh, mẹ của Hạ Ngôn cố gắng 10 năm, không sinh được con trai, chỉ sinh được hai cô con gái.
Bà liền chú trọng bồi dưỡng hai cô con gái, muốn bồi dưỡng các cô trở thành tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá.
Hạ Tình liền thể hiện tài năng của cô ta, từ nhỏ cầm kỳ thi họa đều học qua, tinh thông mọi thứ, hơn nữa nổi danh rất sớm trong giới khiêu vũ, điều này cũng khiến nhà họ Hạ từ trong bùn đất thoát ra, có lại một chút danh tiếng. Vì vậy trọng tâm bồi dưỡng của cha mẹ liền dần dần chuyển hướng sang Hạ Tình, đây cũng là khởi đầu cho việc Hạ Ngôn bị cha mẹ ghẻ lạnh.
Bọn họ đưa Hạ Tình vào trường quốc tế Tulip.
Hạ Tình mới có thể ngồi cùng bàn, cùng lớp với Văn Liễm.
Mà cô dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu Trường trung học số 1, trải qua cuộc sống của những năm cấp 3 một cách bình thường.
Nhìn thấy cô trở về, dì giúp việc trong nhà mở cửa, Hạ Ngôn chào dì một tiếng, sau đó bước vào nhà, trong phòng khách, cha mẹ ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô bước vào cửa.
Mẹ Triệu Lệ Vận ngồi thẳng người, nụ cười trên môi nhạt hẳn đi, vỗ vỗ làn váy: “Trung thu khó có dịp đoàn viên, cũng không thấy con trở về, đi đâu vậy?”
Hạ Ngôn đi qua, ngồi xuống sô pha ở đối diện, giọng điệu thờ ơ: “Trung thu ngày đó con bận đi múa giúp bạn rồi.”
“Là một buổi biểu diễn trong thành phố?”
“Không phải.”
Triệu Lệ Vận vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi: “Đừng có cái gì cũng tùy tiện giúp đỡ, đi theo cô giáo Đường Dịch học tập nhiều hơn đi.”
Hạ Ngôn mím môi, không đáp.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, cô ngước mắt, liền nhìn thấy Hạ Tình mặc một bộ váy dài màu đen đi xuống, trên môi kèm theo một nụ cười: “Em gái, đã lâu không gặp.”
Hạ Ngôn: “Đã lâu không gặp, chị.”
“Ăn cơm thôi.” Hạ Du Côn đứng dậy, dẫn đầu đi về phía phòng ăn, Triệu Lệ Vận liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái rồi cũng đứng dậy theo sau, nhìn thấy Hạ Tình, bà vỗ cánh tay cô ta: “Con lấy nó ở đâu vậy, sao lại bẩn như vậy.”
Hạ Tình cúi đầu cười, nói: “Không chú ý dính phải một chút bụi.”
Cô ta thân mật khoác cánh tay mẹ Hạ.
Ba người bọn họ đi về phía phòng ăn, Hạ Ngôn lúc này mới đứng dậy, đi tới ngồi đối diện với Hạ Tình. Trên bàn ăn, Triệu Lệ Vận hỏi thăm Hạ Tình về cuộc thi đấu trong thành phố tiếp theo, việc luyện tập điệu múa kia như thế nào rồi, ba lê hiện đại mới xuất hiện mấy năm gần đây, tương đối mới, không phải ai cũng biết thưởng thức.
Lúc Triệu Lệ Vận hỏi thăm, trên mặt lộ ra sự kiêu ngạo.
Hạ Ngôn yên lặng rũ đôi mắt xuống, yên lặng ăn thức ăn trong chén, hoàn toàn không nói chen vào, giống như người ngoài cuộc tự do bên ngoài. Cơm nước gần xong, Hạ Du Côn đi nghe điện thoại, Triệu Lệ Vận vào phòng bếp, bưng tổ yến cho Hạ Tình, trên bàn ăn chỉ còn lại hai chị em, Hạ Tình đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn Hạ Ngôn.
Cô ta yên lặng đánh giá.
Hạ Ngôn buông đũa xuống, cầm lấy khăn giấy lau nhẹ khóe môi.
Hạ Tình mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Cô ta nói: “Em ở cùng với Văn Liễm?”
Hạ Ngôn dừng lại, ngước mắt: “Đúng vậy.”
Hạ Tình sau khi nghe xong, bỗng nhiên cười, gật đầu.
Không biết cô ta cười là có ý gì.
Đầu ngón tay Hạ Ngôn có hơi dùng sức, mới bỏ khăn giấy xuống.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Hạ Ngôn cầm qua, bấm mở xem.
Văn Liễm: [Em về nhà sao? Khi nào quay về?]
Văn Liễm: [Chú Trần sẽ đến đón em.]
Sau khi Hạ Ngôn trả lời anh thời gian, đặt điện thoại xuống. Hạ Tình không lên tiếng mà ánh mắt nhìn theo về phía chiếc điện thoại kia. Mười phút sau, một nhà bốn người ngồi ở phòng khách, Triệu Lệ Vận không ngừng nói luyên thuyên, bảo Hạ Tình nhất định phải tập luyện điệu múa kia cho thật tốt, đến lúc đó bạn bè đều sẽ tới xem, Hạ Tình kéo tay mẹ Hạ, gật đầu.
Hạ Du Côn nhìn Hạ Ngôn, nói: “Chị con đã trở về, con có rảnh thì trở về ăn cơm nhiều hơn, hai chị em ở chung một đoàn múa, nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Hạ Ngôn mím môi, không mặn không nhạt trả lời.
Lại qua mười phút, chú Trần đến, gửi tin nhắn WeChat cho cô, Hạ Ngôn xách túi tạm biệt với cha mẹ, sau đó xoay người đi ra cửa, sau khi rời khỏi đây, cô hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, sau đó bước nhanh xuống bậc thang, cúi người lên xe, bảo chú Trần lái xe đi nhanh.
Sau khi cô đi.
Hạ Tình đứng dậy, đi tới phòng khách nhỏ, kéo rèm cửa ra, nhìn chiếc xe Mercedes Benz màu đen kia chậm rãi chạy đi, đầu ngón tay cô ta hơi dùng lực.
Sau đó, cô ta buông tay.
Rèm cửa hạ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook