Vật Thay Thế
-
Chương 4
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Đêm dài, vẫn còn lại một chút dư âm ngày Tết trung thu, không ít nhà trong khu biệt thự vẫn sáng đèn, chỉ có khu nhà ở giữa là tối tăm nhất, mang theo vài phần quạnh quẽ.
Xe ô tô màu đen dừng lại, Văn Liễm từ trong xe bước xuống, nói với chú Trần: “Chú nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.” Chú Trần gật đầu.
Sau đó đi theo, giúp anh đẩy cửa chính ra. Văn Liễm chân dài bước lên bậc thang, vào cửa, trong phòng chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, bàn ăn cũng đã được thu dọn sạch sẽ.
Anh cởi khuy măng sét ra, lên lầu, đi một mạch đến phòng ngủ chính, trong phòng thoang thoảng mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, anh phủ áo khoác lên lưng ghế, đi về phía giường lớn ở chính giữa.
Đèn chiếu sáng đầu giường, người phụ nữ trên giường đã ngủ, cô nghiêng người, lòng bàn tay trắng nõn vẫn còn cầm điện thoại, lông mày nhíu lại, ngủ không yên giấc.
Văn Liễm cởi khuy măng sét xong, ngẩng cằm để cởi cúc ở cổ áo, sau đó đầu ngón tay vuốt nhẹ phần tóc dài ẩm ướt của cô. Hạ Ngôn đang gặp ác mộng, trong mơ cô bị đẩy xuống vực sâu, ở trên là hôn lễ long trọng của Văn Liễm và Hạ Tình, cô hít một hơi, đột nhiên mở to mắt, bắt gặp đôi mắt của người đàn ông cao lớn.
Ánh mắt cô tập trung.
“Anh…”
“Gặp ác mộng sao?” Văn Liễm nhẹ giọng hỏi.
Hạ Ngôn ngơ ngác nhìn anh, vẫn chưa hoàn hồn. Văn Liễm khẽ nhướng mày, vén tóc mái cô ra, đồng thời cũng vén chăn lên, cúi người xuống, lấp kín môi cô. Hạ Ngôn ngẩng cổ, đầu lưỡi chạm vào vết thương ở khóe môi anh, cô đột nhiên co rụt lại, Văn Liễm khẽ cười một tiếng, níu lấy đầu lưỡi cô.
Dần dần bắt đầu tăng thêm sức mạnh.
Tóc cô càng ướt hơn.
Dính vào trên da thịt, Văn Liễm vén ra hôn tiếp, sau đó cảm thấy quá ướt, dứt khoát đứng dậy, bế cô lên. Hạ Ngôn cắn môi, ôm chặt anh. Văn Liễm cười như không cười mà nhìn cô, còn cố ý hỏi cô: “Mơ thấy cái gì? Hửm?”
Hạ Ngôn ngước mắt, trong mắt toàn là nước, cô nhìn người đàn ông trước mặt này. Cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không có gì.”
Văn Liễm nghe xong, cũng không tiếp tục hỏi, anh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Vào phòng tắm, đóng cửa lại, bức tường đọng lại những giọt nước đã rất nhanh được trôi sạch.
Thật lâu sau.
Cho đến khi đèn biệt thự bên cạnh đã tắt thì đèn đầu giường phòng ngủ chính của họ, đèn phòng tắm và tiếng nước chảy, vẫn luôn sáng và mở. Gần ba giờ rưỡi sáng, Hạ Ngôn lúc này mới hơi đẩy anh ra, Văn Liễm lau tóc, sờ tóc cô lại bị cô vô thức đưa tay đẩy ra.
Văn Liễm nhướng mày.
Cúi người nhìn chằm chằm cô: “Không lau tóc thì sao mà ngủ được?”
Lúc này Hạ Ngôn mới thu tay, mơ màng ngồi dậy. Văn Liễm cười ôm người qua, lấy khăn lông lau đầu cho cô, mà điện thoại ở mép giường lại vang lên, anh cầm qua, lướt một cách tùy ý. Mới đầu Hạ Ngôn chỉ tò mò, sau đó khóe mắt liếc nhìn màn hình của anh.
Tim cô đập nhanh, cô muốn nhìn Wechat của anh một chút, xem danh sách Wechat.
Xem anh có liên hệ gì với Hạ Tình không.
Một tiếng ting.
Người đàn ông đang xem email thì bấm mở tin nhắn hiện lên.
Là cháu trai anh gửi đến.
Văn Trạch Tân: Chú nhỏ, tối nay chú ném mặt mũi của lão gia tử đi rồi.
Văn Liễm nhìn, không trả lời, thoát ra khỏi khung chat, sau đó bấm tắt màn hình. Trong lòng Hạ Ngôn lại lạnh hơn vài phần, cô liếc nhìn, phía trên ô chat của Văn Trạch Tân.
Hai chữ Hạ Tình.
Mắt thấy anh định đặt điện thoại xuống, Hạ Ngôn nắm lấy cổ tay anh, Văn Liễm ngước mắt nhìn: “Hả?”
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Hạ Ngôn mở miệng: “Em muốn xem điện thoại của anh.”
“Cho em nhìn qua, được không?”
Phụ nữ đối phó đàn ông, chiêu thứ nhất chính là làm nũng. Văn Liễm không nhúc nhích, hầu kết trượt xuống, sau đó cười như không cười mà lắc lắc cổ tay, bảo cô buông ra.
Hạ Ngôn lập tức buông ra ngay.
Văn Liễm liếc nhìn điện thoại, sau đó xoay người, đưa tới trước mặt cô. Khi đối diện với chiếc điện thoại màu đen lạnh lẽo, tim Hạ Ngôn đập nhanh, cô vươn tay, vừa định chạm đến mép điện thoại, liền bị anh cầm đi. Hạ Ngôn sửng sốt, ngước mắt, một tay khác của Văn Liễm nắm cằm cô, xoay mặt cô qua, trực tiếp lấp kín môi cô.
Giọng nói anh rất trầm.
“Điện thoại của đàn ông, sao có thể tùy tiện xem được?”
“Mở một mắt nhắm một mắt, được không?”
“Nếu em vẫn còn sức, vậy chúng ta lại tiếp tục.”
Anh thì thầm, ném khăn lông, kéo cô vào lòng.
Đồng thời cũng đỡ cô lên, Hạ Ngôn luống cuống, đột nhiên cắn răng, hơi giãy giụa, trong mắt chứa đầy nước, hơi oán giận mà trừng mắt nhìn anh.
*
Gần 5 giờ sáng, Hạ Ngôn mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc cô tỉnh dậy đã 9 giờ rưỡi, chỗ bên cạnh cũng trống không, cô không quan tâm anh có ở đây không, trước tiên nhanh chóng rửa mặt, trang điểm, vừa ôm trang phục múa vừa xuống lầu.
Chị Trương thấy cô xuống, lập tức xoay người vào phòng bếp: “Ăn sáng chút rồi mới đi, xe đang chờ ở bên ngoài.”
Hạ Ngôn ra ngoài nhìn, xe ô tô màu đen đang chờ. Cô đem trang phục múa bỏ vào trong giỏ, nói: “Chị Trương, làm phiền chị lát nữa giặt giúp tôi trang phục múa ạ.”
“Được.”
Sữa bò và trứng gà trên bàn.
Hạ Ngôn nói: “Sao chị không gọi tôi dậy?”
Chị Trương dừng lại, cười: “Cậu Văn không cho, nói để cô ngủ thêm một chút.”
Hạ Ngôn mím môi dưới, cũng có thể đoán được là anh, cô giải quyết bữa sáng sau ba phút, đứng dậy, thay giày cao gót, xách túi nhỏ, đi ra cửa.
Chú Trần thấy cô xuống, mở cửa xe cho cô.
Hạ Ngôn nói cảm ơn rồi cúi người định ngồi vào trong, ngay lập tức dừng lại. Trên ghế sau, Văn Liễm đang lật báo trong tay, trên người tây trang chỉnh tề, có thêm vài phần anh tuấn.
Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bá đạo cường thế đã giày vò cô tối hôm qua.
“Còn không vào?” Anh cũng không ngẩng đầu, thờ ơ hỏi.
Hạ Ngôn hoàn hồn, ngồi vào trong.
Để túi nhỏ lên đùi.
Đóng cửa xe lại, chú Trần đi tới chỗ ghế lái, khởi động xe. Rất nhanh họ đã ra khỏi khu biệt thự, trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng anh lật báo, sống lưng Hạ Ngôn căng thẳng, đầu ngón tay cô ôm chặt túi nhỏ, khóe mắt nhìn điện thoại của người đàn ông đặt trên hộp tay vịn. Lúc này, điện thoại cô cũng vang lên, cô dừng lại, hoàn hồn, lấy điện thoại ra.
Có người trong đội B tag cô.
Khương Vân: @Hạ Ngôn, cậu đến trễ, cô giáo Đường Dịch đã ở đây chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi.
Hạ Ngôn: Sao cô giáo lại đến?
Khương Vân: Cậu tới thì sẽ biết.
Trong lòng Hạ Ngôn hơi thấp thỏm, Đường Dịch thường dẫn theo đội A ra ngoài, có khi thì đi thi đấu, có khi thì đi tham gia hoạt động, các cô chủ yếu do phó chủ nhiệm quản lý, mở họp một tháng một lần giống như tuần trước vậy, cho nên cô gặp Đường Dịch cũng chỉ một tháng một lần, không nghĩ rằng tháng này…
Còn có thể gặp lần thứ hai.
Cô ngước mắt, nói với chú Trần: “Chú, có thể lái nhanh hơn được không ạ?”
Chú Trần hơi ngừng lại, vô thức liếc nhìn Văn Liễm ở ghế sau.
Văn Liễm lại lật một trang báo, nói: “Đi đường tắt.”
“Được.”
Chú Trần lập tức quay đầu xe ở phía trước, đổi qua một đường nhỏ, cứ như thế, vòng tới vòng lui, so với thời gian trước sớm hơn 10 phút. Nhìn thấy cửa chính đoàn múa, Hạ Ngôn ấn chốt định mở cửa, nhưng không mở được, đang định hỏi chú Trần, nhưng phản ứng lại, cô quay đầu nhìn về phía Văn Liễm.
Văn Liễm thong thả đóng tờ báo lại, chống lên tay vịn, nhìn về phía cô.
“Vẫn còn giận sao?”
Hạ Ngôn không đáp.
Văn Liễm sửa lại tay áo: “Nguôi giận đi, đừng đem cảm xúc cá nhân vào công việc.”
Giọng điệu anh thờ ơ.
Hạ Ngôn mím môi, nhìn đôi mắt hơi rũ xuống của người đàn ông. Vài giây sau, cô buông cửa ra, tiến lại gần, hôn lên khóe môi anh một cái, lông mi Văn Liễm khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô, ngay sau đó cong môi, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn. Hạ Ngôn liếc anh, cầm túi nhỏ lên, xoay người ấn một cái, đi ra ngoài.
Dáng người cao gầy mảnh khảnh rất nhanh đã đi vào cửa chính.
Văn Liễm mới bảo chú Trần lái xe.
*
Hạ Ngôn vừa bước vào cửa, rất nhiều bạn học đều nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đi vội vàng cũng không để ý lắm, đi tới văn phòng đội B, cô đẩy cửa ra.
Đứng yên mà thở hổn hển.
Đường Dịch mặc một chiếc sườn xám, xoay người nhìn cô, nói: “Vào đi.”
Hạ Ngôn lập tức đi vào, ngồi cùng với thành viên trong đội.
Đường Dịch đặt máy tính bảng trong tay xuống, đi tới trước mặt họ, nói: “Đội B vẫn luôn thay thế bổ sung, cũng không có đội trưởng chính thức, đều là thay phiên nhau múa.”
“Như vậy về lâu dài đi xuống cũng không được, cho nên, cho các em thời gian hai tuần chuẩn bị một chút, tất cả mọi người cạnh tranh chức vị đội trưởng.”
Tám thành viên trong nhóm lập tức nhốn nháo.
Đường Dịch đi tới trước mặt Hạ Ngôn, nhìn cô, nói: “Em chuẩn bị cho tốt.”
Tất cả mọi người đều quét mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, các loại cảm xúc từ đáy mắt đều mất đi. Hạ Ngôn cũng sửng sốt, cô đứng lên, nói: “Em sẽ cố gắng.”
Đường Dịch gật đầu, nhìn cô một cái, sau đó rời đi từ cửa sau.
Cô vừa đi.
Vài người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Chị Hạ Tình không có ở đây, đội A không thể thiếu đội trưởng, cuối cùng muốn đến phiên đội B chúng ta ra mặt.”
“Đừng hi vọng quá nhiều, cho dù đội A không thể, tùy tiện chọn một người cũng có thể múa đơn.”
“Vậy… Nhưng tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất chúng ta có cơ hội trở thành một đội múa chính quy.”
Họ đang thảo luận, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cũng hờ hững nhìn họ, Khương Vân xem như có mối quan hệ khá tốt với Hạ Ngôn ở trong đội, cô ấy khẽ huých cánh tay Hạ Ngôn, thấp giọng nói: “Mình cảm thấy cô giáo Đường Dịch muốn cậu làm đội trưởng, video cậu múa Thanh xà đó đã được lan truyền trên diễn đàn.”
Hạ Ngôn dừng lại: “Diễn đàn?”
“Ừm.”
“Mình cho cậu xem.”
Khương Vân nói, click mở diễn đàn đoàn múa Kinh Thị, nói: “Cậu xem, đứng đầu đấy.”
Hạ ngôn rũ mắt.
Nhưng mà đứng đầu diễn đàn lại là.
[Hạ Ngôn là đang đi theo con đường của Hạ Tình sao? Mở một cuộc bình chọn, xem ai múa đẹp hơn.]
Hạ Tình 1600 phiếu.
Hạ Ngôn 1000 phiếu.
Có người bình luận ở phía dưới.
“Trước đây Hạ Tình múa điệu múa này, khiến tôi kinh diễm rất lâu, nhưng khi xem lại Hạ Ngôn thì không có quá nhiều cảm xúc, bắt chước bừa đấy.”
“Có thể là bởi vì bây giờ cô ta đã ở bên anh rể của mình, có một chị gái thần tiên như vậy, cô ta lấy cái gì giành được vị kia ở nhà họ Văn, chỉ có thể bắt chước chị gái mình thôi.”
“Bởi vì mấy năm nay Hạ Tình đều ở nước ngoài, nếu không cô ta còn có cửa sao?”
Khương Vân nhìn thấy những bình luận này, sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vươn tay, nhẹ nhàng đẩy điện thoại trong tay cô ấy ra: “Mình vào phòng tập đây.”
Beta: Gió
—
Đêm dài, vẫn còn lại một chút dư âm ngày Tết trung thu, không ít nhà trong khu biệt thự vẫn sáng đèn, chỉ có khu nhà ở giữa là tối tăm nhất, mang theo vài phần quạnh quẽ.
Xe ô tô màu đen dừng lại, Văn Liễm từ trong xe bước xuống, nói với chú Trần: “Chú nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.” Chú Trần gật đầu.
Sau đó đi theo, giúp anh đẩy cửa chính ra. Văn Liễm chân dài bước lên bậc thang, vào cửa, trong phòng chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, bàn ăn cũng đã được thu dọn sạch sẽ.
Anh cởi khuy măng sét ra, lên lầu, đi một mạch đến phòng ngủ chính, trong phòng thoang thoảng mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, anh phủ áo khoác lên lưng ghế, đi về phía giường lớn ở chính giữa.
Đèn chiếu sáng đầu giường, người phụ nữ trên giường đã ngủ, cô nghiêng người, lòng bàn tay trắng nõn vẫn còn cầm điện thoại, lông mày nhíu lại, ngủ không yên giấc.
Văn Liễm cởi khuy măng sét xong, ngẩng cằm để cởi cúc ở cổ áo, sau đó đầu ngón tay vuốt nhẹ phần tóc dài ẩm ướt của cô. Hạ Ngôn đang gặp ác mộng, trong mơ cô bị đẩy xuống vực sâu, ở trên là hôn lễ long trọng của Văn Liễm và Hạ Tình, cô hít một hơi, đột nhiên mở to mắt, bắt gặp đôi mắt của người đàn ông cao lớn.
Ánh mắt cô tập trung.
“Anh…”
“Gặp ác mộng sao?” Văn Liễm nhẹ giọng hỏi.
Hạ Ngôn ngơ ngác nhìn anh, vẫn chưa hoàn hồn. Văn Liễm khẽ nhướng mày, vén tóc mái cô ra, đồng thời cũng vén chăn lên, cúi người xuống, lấp kín môi cô. Hạ Ngôn ngẩng cổ, đầu lưỡi chạm vào vết thương ở khóe môi anh, cô đột nhiên co rụt lại, Văn Liễm khẽ cười một tiếng, níu lấy đầu lưỡi cô.
Dần dần bắt đầu tăng thêm sức mạnh.
Tóc cô càng ướt hơn.
Dính vào trên da thịt, Văn Liễm vén ra hôn tiếp, sau đó cảm thấy quá ướt, dứt khoát đứng dậy, bế cô lên. Hạ Ngôn cắn môi, ôm chặt anh. Văn Liễm cười như không cười mà nhìn cô, còn cố ý hỏi cô: “Mơ thấy cái gì? Hửm?”
Hạ Ngôn ngước mắt, trong mắt toàn là nước, cô nhìn người đàn ông trước mặt này. Cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không có gì.”
Văn Liễm nghe xong, cũng không tiếp tục hỏi, anh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Vào phòng tắm, đóng cửa lại, bức tường đọng lại những giọt nước đã rất nhanh được trôi sạch.
Thật lâu sau.
Cho đến khi đèn biệt thự bên cạnh đã tắt thì đèn đầu giường phòng ngủ chính của họ, đèn phòng tắm và tiếng nước chảy, vẫn luôn sáng và mở. Gần ba giờ rưỡi sáng, Hạ Ngôn lúc này mới hơi đẩy anh ra, Văn Liễm lau tóc, sờ tóc cô lại bị cô vô thức đưa tay đẩy ra.
Văn Liễm nhướng mày.
Cúi người nhìn chằm chằm cô: “Không lau tóc thì sao mà ngủ được?”
Lúc này Hạ Ngôn mới thu tay, mơ màng ngồi dậy. Văn Liễm cười ôm người qua, lấy khăn lông lau đầu cho cô, mà điện thoại ở mép giường lại vang lên, anh cầm qua, lướt một cách tùy ý. Mới đầu Hạ Ngôn chỉ tò mò, sau đó khóe mắt liếc nhìn màn hình của anh.
Tim cô đập nhanh, cô muốn nhìn Wechat của anh một chút, xem danh sách Wechat.
Xem anh có liên hệ gì với Hạ Tình không.
Một tiếng ting.
Người đàn ông đang xem email thì bấm mở tin nhắn hiện lên.
Là cháu trai anh gửi đến.
Văn Trạch Tân: Chú nhỏ, tối nay chú ném mặt mũi của lão gia tử đi rồi.
Văn Liễm nhìn, không trả lời, thoát ra khỏi khung chat, sau đó bấm tắt màn hình. Trong lòng Hạ Ngôn lại lạnh hơn vài phần, cô liếc nhìn, phía trên ô chat của Văn Trạch Tân.
Hai chữ Hạ Tình.
Mắt thấy anh định đặt điện thoại xuống, Hạ Ngôn nắm lấy cổ tay anh, Văn Liễm ngước mắt nhìn: “Hả?”
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Hạ Ngôn mở miệng: “Em muốn xem điện thoại của anh.”
“Cho em nhìn qua, được không?”
Phụ nữ đối phó đàn ông, chiêu thứ nhất chính là làm nũng. Văn Liễm không nhúc nhích, hầu kết trượt xuống, sau đó cười như không cười mà lắc lắc cổ tay, bảo cô buông ra.
Hạ Ngôn lập tức buông ra ngay.
Văn Liễm liếc nhìn điện thoại, sau đó xoay người, đưa tới trước mặt cô. Khi đối diện với chiếc điện thoại màu đen lạnh lẽo, tim Hạ Ngôn đập nhanh, cô vươn tay, vừa định chạm đến mép điện thoại, liền bị anh cầm đi. Hạ Ngôn sửng sốt, ngước mắt, một tay khác của Văn Liễm nắm cằm cô, xoay mặt cô qua, trực tiếp lấp kín môi cô.
Giọng nói anh rất trầm.
“Điện thoại của đàn ông, sao có thể tùy tiện xem được?”
“Mở một mắt nhắm một mắt, được không?”
“Nếu em vẫn còn sức, vậy chúng ta lại tiếp tục.”
Anh thì thầm, ném khăn lông, kéo cô vào lòng.
Đồng thời cũng đỡ cô lên, Hạ Ngôn luống cuống, đột nhiên cắn răng, hơi giãy giụa, trong mắt chứa đầy nước, hơi oán giận mà trừng mắt nhìn anh.
*
Gần 5 giờ sáng, Hạ Ngôn mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc cô tỉnh dậy đã 9 giờ rưỡi, chỗ bên cạnh cũng trống không, cô không quan tâm anh có ở đây không, trước tiên nhanh chóng rửa mặt, trang điểm, vừa ôm trang phục múa vừa xuống lầu.
Chị Trương thấy cô xuống, lập tức xoay người vào phòng bếp: “Ăn sáng chút rồi mới đi, xe đang chờ ở bên ngoài.”
Hạ Ngôn ra ngoài nhìn, xe ô tô màu đen đang chờ. Cô đem trang phục múa bỏ vào trong giỏ, nói: “Chị Trương, làm phiền chị lát nữa giặt giúp tôi trang phục múa ạ.”
“Được.”
Sữa bò và trứng gà trên bàn.
Hạ Ngôn nói: “Sao chị không gọi tôi dậy?”
Chị Trương dừng lại, cười: “Cậu Văn không cho, nói để cô ngủ thêm một chút.”
Hạ Ngôn mím môi dưới, cũng có thể đoán được là anh, cô giải quyết bữa sáng sau ba phút, đứng dậy, thay giày cao gót, xách túi nhỏ, đi ra cửa.
Chú Trần thấy cô xuống, mở cửa xe cho cô.
Hạ Ngôn nói cảm ơn rồi cúi người định ngồi vào trong, ngay lập tức dừng lại. Trên ghế sau, Văn Liễm đang lật báo trong tay, trên người tây trang chỉnh tề, có thêm vài phần anh tuấn.
Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bá đạo cường thế đã giày vò cô tối hôm qua.
“Còn không vào?” Anh cũng không ngẩng đầu, thờ ơ hỏi.
Hạ Ngôn hoàn hồn, ngồi vào trong.
Để túi nhỏ lên đùi.
Đóng cửa xe lại, chú Trần đi tới chỗ ghế lái, khởi động xe. Rất nhanh họ đã ra khỏi khu biệt thự, trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng anh lật báo, sống lưng Hạ Ngôn căng thẳng, đầu ngón tay cô ôm chặt túi nhỏ, khóe mắt nhìn điện thoại của người đàn ông đặt trên hộp tay vịn. Lúc này, điện thoại cô cũng vang lên, cô dừng lại, hoàn hồn, lấy điện thoại ra.
Có người trong đội B tag cô.
Khương Vân: @Hạ Ngôn, cậu đến trễ, cô giáo Đường Dịch đã ở đây chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi.
Hạ Ngôn: Sao cô giáo lại đến?
Khương Vân: Cậu tới thì sẽ biết.
Trong lòng Hạ Ngôn hơi thấp thỏm, Đường Dịch thường dẫn theo đội A ra ngoài, có khi thì đi thi đấu, có khi thì đi tham gia hoạt động, các cô chủ yếu do phó chủ nhiệm quản lý, mở họp một tháng một lần giống như tuần trước vậy, cho nên cô gặp Đường Dịch cũng chỉ một tháng một lần, không nghĩ rằng tháng này…
Còn có thể gặp lần thứ hai.
Cô ngước mắt, nói với chú Trần: “Chú, có thể lái nhanh hơn được không ạ?”
Chú Trần hơi ngừng lại, vô thức liếc nhìn Văn Liễm ở ghế sau.
Văn Liễm lại lật một trang báo, nói: “Đi đường tắt.”
“Được.”
Chú Trần lập tức quay đầu xe ở phía trước, đổi qua một đường nhỏ, cứ như thế, vòng tới vòng lui, so với thời gian trước sớm hơn 10 phút. Nhìn thấy cửa chính đoàn múa, Hạ Ngôn ấn chốt định mở cửa, nhưng không mở được, đang định hỏi chú Trần, nhưng phản ứng lại, cô quay đầu nhìn về phía Văn Liễm.
Văn Liễm thong thả đóng tờ báo lại, chống lên tay vịn, nhìn về phía cô.
“Vẫn còn giận sao?”
Hạ Ngôn không đáp.
Văn Liễm sửa lại tay áo: “Nguôi giận đi, đừng đem cảm xúc cá nhân vào công việc.”
Giọng điệu anh thờ ơ.
Hạ Ngôn mím môi, nhìn đôi mắt hơi rũ xuống của người đàn ông. Vài giây sau, cô buông cửa ra, tiến lại gần, hôn lên khóe môi anh một cái, lông mi Văn Liễm khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô, ngay sau đó cong môi, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn. Hạ Ngôn liếc anh, cầm túi nhỏ lên, xoay người ấn một cái, đi ra ngoài.
Dáng người cao gầy mảnh khảnh rất nhanh đã đi vào cửa chính.
Văn Liễm mới bảo chú Trần lái xe.
*
Hạ Ngôn vừa bước vào cửa, rất nhiều bạn học đều nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đi vội vàng cũng không để ý lắm, đi tới văn phòng đội B, cô đẩy cửa ra.
Đứng yên mà thở hổn hển.
Đường Dịch mặc một chiếc sườn xám, xoay người nhìn cô, nói: “Vào đi.”
Hạ Ngôn lập tức đi vào, ngồi cùng với thành viên trong đội.
Đường Dịch đặt máy tính bảng trong tay xuống, đi tới trước mặt họ, nói: “Đội B vẫn luôn thay thế bổ sung, cũng không có đội trưởng chính thức, đều là thay phiên nhau múa.”
“Như vậy về lâu dài đi xuống cũng không được, cho nên, cho các em thời gian hai tuần chuẩn bị một chút, tất cả mọi người cạnh tranh chức vị đội trưởng.”
Tám thành viên trong nhóm lập tức nhốn nháo.
Đường Dịch đi tới trước mặt Hạ Ngôn, nhìn cô, nói: “Em chuẩn bị cho tốt.”
Tất cả mọi người đều quét mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, các loại cảm xúc từ đáy mắt đều mất đi. Hạ Ngôn cũng sửng sốt, cô đứng lên, nói: “Em sẽ cố gắng.”
Đường Dịch gật đầu, nhìn cô một cái, sau đó rời đi từ cửa sau.
Cô vừa đi.
Vài người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Chị Hạ Tình không có ở đây, đội A không thể thiếu đội trưởng, cuối cùng muốn đến phiên đội B chúng ta ra mặt.”
“Đừng hi vọng quá nhiều, cho dù đội A không thể, tùy tiện chọn một người cũng có thể múa đơn.”
“Vậy… Nhưng tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất chúng ta có cơ hội trở thành một đội múa chính quy.”
Họ đang thảo luận, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cũng hờ hững nhìn họ, Khương Vân xem như có mối quan hệ khá tốt với Hạ Ngôn ở trong đội, cô ấy khẽ huých cánh tay Hạ Ngôn, thấp giọng nói: “Mình cảm thấy cô giáo Đường Dịch muốn cậu làm đội trưởng, video cậu múa Thanh xà đó đã được lan truyền trên diễn đàn.”
Hạ Ngôn dừng lại: “Diễn đàn?”
“Ừm.”
“Mình cho cậu xem.”
Khương Vân nói, click mở diễn đàn đoàn múa Kinh Thị, nói: “Cậu xem, đứng đầu đấy.”
Hạ ngôn rũ mắt.
Nhưng mà đứng đầu diễn đàn lại là.
[Hạ Ngôn là đang đi theo con đường của Hạ Tình sao? Mở một cuộc bình chọn, xem ai múa đẹp hơn.]
Hạ Tình 1600 phiếu.
Hạ Ngôn 1000 phiếu.
Có người bình luận ở phía dưới.
“Trước đây Hạ Tình múa điệu múa này, khiến tôi kinh diễm rất lâu, nhưng khi xem lại Hạ Ngôn thì không có quá nhiều cảm xúc, bắt chước bừa đấy.”
“Có thể là bởi vì bây giờ cô ta đã ở bên anh rể của mình, có một chị gái thần tiên như vậy, cô ta lấy cái gì giành được vị kia ở nhà họ Văn, chỉ có thể bắt chước chị gái mình thôi.”
“Bởi vì mấy năm nay Hạ Tình đều ở nước ngoài, nếu không cô ta còn có cửa sao?”
Khương Vân nhìn thấy những bình luận này, sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vươn tay, nhẹ nhàng đẩy điện thoại trong tay cô ấy ra: “Mình vào phòng tập đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook