Cách châu báu Thượng Hi còn khoảng hơn 100 mét, Tiểu Phàm liền kêu Thẩm Đan dừng xe. Cô cũng không muốn để người ta thấy Thẩm Đan đưa cô tới.

Thẩm Đan ôm lấy hông của Tiểu Phàm, ngón trỏ vuốt ve cánh môi của cô: "Nhớ nghĩ tới tôi."

Tiểu Phàm đẩy Thẩm Đan ra, đỏ mặt trừng anh: "Đừng có mơ!"

Cô vội vàng mở cửa xe nhảy xuống. Cho đến khi đã chạy vào Châu báu Thượng Hi, gương mặt đỏ hồng của cô vẫn không giảm đi.

Thấy Hi Nguyên, cô vội vàng cung kính cúi người: "Phu nhân khỏe."

Hi Nguyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, hòa ái cười nói: "Chạy tới hả?"

Tiểu Phàm ngượng ngùng gãi gãi cái ót, giải thích với Hi Nguyên: "Hôm nay không cẩn thận dậy muộn ạ."

Hi Nguyên nghe xong, xoa xoa đầu của cô, đầy yêu thương nói: "Không cần phải gấp, tới công ty muộn một chút cũng không sao."

"Tới muộn luôn không nên. Huống chi mỗi lúc cháu có tiết học thì lại phải tới trường, thời gian thực sự ở công ty làm việc cũng không nhiều lắm, cháu nên nỗ lực làm việc cho tốt mới phải." Tiểu Phàm nhìn Hi Nguyên lộ ra khuôn mặt tươi cười khả ái, nụ cười của cô khiến Hi Nguyên sửng sốt. Gương mặt này sao càng nhìn lại càng cảm thấy vô cùng quen thuộc? Cô cảm thấy mình và Tiểu Phàm dường như đã quen biết từ kiếp trước vậy, cô thật muốn có một cô con gái giống như Tiẻu Phàm.

"Cháu cỗ gắng hết sức là tốt rồi." Hi Nguyên vỗ vỗ bả vai Tiểu Phàm, cười đi trở về phòng làm việc của mình.

Tiểu Phàm đối với sự khéo hiểu lòng người của phu nhân Thượng Hi vô cùng cảm kích, càng thêm sùng bái cô ấy. Cả buổi sáng, cô luôn ra sức làm việc. Cô ôm một xấp tài liệu từ phòng sao chụp trở về, thấy Hàn Tuấn Vũ đứng tựa cửa phòng làm việc của quản lý, dùng ánh mắt tà mị liếc nhìn cô, khóe môi với nụ cười tà của anh ta khiến cô cảm thấy bất an cúi thấp đầu. Người đàn ông này là họa thủy. Đây là định nghia đơn thuần của Tiểu Phàm đối với Hàn Tuấn Vũ. Cô muốn cách cái tên mỹ nam họa thủy này ra xa một chút. Nhưng cô cô lại chỉ có thể đi qua bên cạnh anh ta mới có thể trở lại phòng làm việc. Cô nhắm mắt nghiêng người, muốn đi qua bên cạnh Hàn Tuấn Vũ.

"Nhìn thấy tôi thế nào mà lại không đánh tiếng chào hỏi nhỉ?" Hàn Tuấn Vũ tà mị cúi thấp đầu, dùng một đôi tròng mắt đen mị hoặc chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn đang lóe lên của cô.

"Chào Công tử Hàn." Tiểu Phàm cười cười ứng phó, khẽ cúi người muốn chen qua chỗ anh ta đang đứng.

"Quay lại!" Hàn Tuấn Vũ thoắt cái túm Tiểu Phàm trở lại, anh vậy cô ở trên vách tường, bá đạo, ác ý cười ghé sát cô, "Không cho tránh tôi!"

"Công tử Hàn, anh tới chơi đùa tôi mặc kệ anh, nhưng bản thân tôi còn phải làm việc, không rảnh chơi với anh." Tiểu Phàm quật cường ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hàn Tuấn Vũ.

Ánh mắt Hàn Tuấn Vũ quá mức cường thế, làm cho cô không dễ dàng né tránh được.

"Tôi không phải là tới chơi. Em là đối tác của tôi, chúng ta trước khi bước vào chiến dịch tuyên truyền cho những sản phẩm kia thì cần phải quen thuộc nhau trước đã, nếu không sao có thể diễn thành một đôi tình lữ?" Hàn Tuấn Vũ cười tà đầu khẽ nghiêng, môi mỏng dần dần áp xuống gần cánh môi hồng của Tiểu Phàm.

Ở thời điểm môi mỏng của anh ta cách cô còn có một millimet, Tiểu Phàm đột nhiên nhấc gối tấn công, mặc dù không có đánh trúng Hàn Tuấn Vũ, nhưng trong lúc anh ta né tránh cô cùng thành công tránh thoát anh ta, chạy vào phòng làm việc của quản lý.

Hàn Tuấn Vũ không hôn được cười tà sờ sờ cánh môi mình, lắc đầu tiếc nuối.

"Bác gái, cháu tới rồi." Hàn Tuấn Vũ đẩy cửa ra, đi vào phòng làm việc của Hi Nguyên.

Tiểu Phàm nhìn thấy anh ta đi vào, khinh thường hừ lạnh một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa lại tài liệu.

"Tiểu Vũ, cháu tới vừa đúng lúc, bác đang muốn bàn với cháu một chút về chuyện quảng bá lần này." Hi Nguyên cười kéo Hàn Tuấn Vũ qua, cùng anh ngồi vào trên ghế sa lon.

Tiểu Phàm liếc Hàn Tuấn Vũ một cái, liền ôm vài thứ tài liệu đã sửa sang xong đi ra ngoài.

Có vài thiết kế cô cần đưa đến phòng thiết kế, còn có một vài thứ phải đưa tới phòng tài vụ. Đợi cô chạy quanh một vòng trong công ty trở về, Hàn Tuấn Vũ đã nói chuyện xong với Phu nhân Thượng Hi, đang đứng ở cạnh bàn làm việc của cô nhìn một vài bản vẽ thiết kế của cô.

Tiểu Phàm ngượng ngùng chạy tới, một tay giật lại mấy bản vẽ của mình: "Ai cho anh xem?"

Hàn Tuấn Vũ khoanh hai tay trước ngực, hài hước cười nói: "Em thiết kế ra tác phẩm không phải là để người ta nhìn ngắm hay sao?"

"Không cho anh xem." Tiểu Phàm vội vã giấu thiết kế của mình vào ngăn kéo, cố ý duy trì một khoảng cách nhất định với Hàn Tuấn Vũ.

Cô không cần gặp gỡ quá nhiều với bạn trai của Lăng Thượng Phi, tránh cho lại rước lấy sự trả thù của Lăng Thượng Phi. Sau khi biết được quan hệ giữa phu nhân Thượng Hi với Lăng tiểu thư, cô phải hết sức cố gắng tránh để không gây thêm mâu thuẫn với Lăng Thượng Phi nữa. Không phải là bởi vì cô sợ, mà là bởi vì cô kính trọng Phu nhân Thượng Hi.

"Không để tôi ngắm đồ, thì tôi ngắm em vậy." Hàn Tuấn Vũ hai tay chống trên mặt bàn, mê hoặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tiểu Phàm. Gương mặt của cô không hề điểm phấn nhưng so với những phụ nữ trang điểm cầu kì còn đẹp hơn, anh cảm thấy cứ nhìn cô như vậy cũng là một loại hưởng thụ.

"Đều không cho nhìn!" Tiểu Phàm quay lưng lại, che mặt của mình. Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, khiến cho cô cảm thấy mình giống như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Hàn Tuấn Vũ vòng qua cái bàn, bắt được hai tay của cô, ép buộc cô bỏ tay xuống. Thân hình cao lớn của anh ta hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô, nụ cười mang theo mười phần du côn, nói: "Tôi mạn phép cứ muốn ngắm em đấy."

Tiểu Phàm nhìn con mắt anh tuấn đầy khiêu khích của Hàn Tuấn Vũ, giận đến muốn giết chết anh ta.

Hàn Tuấn Vũ buồn cười, đôi mắt đẹp tà mị cong cong, đang muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang tức giận của Tiểu Phàm.

"Các người đang làm gì?" Lăng Thượng Phi bất mãn kêu gào xông lại, cô ta lao tới kéo Hàn Tuấn Vũ ra, giáng một cái tát vào mặt Tiểu Phàm, "Tưởng Tiếu Phàm, cái con hồ ly tinh này! Mày là đang nghĩ muốn quyến rũ anh Hàn Tuấn Vũ của tao sao? Táo đánh chết mày!"

Tiểu Phàm bị cô ta vừa đá vừa đạp ngã trên mặt đất, cô che mặt bị đánh đau, bất mãn trừng mắt về phía Hàn Tuấn Vũ.

Hàn Anh Tuấn Vũ nhíu mày ông ôm lấy hông của Lăng Thượng Phi, mạnh mẽ nhấc cô ta ra: "Tiểu Phi, em đang làm cái gì vậy?"

"Cô ta muốn quyến rũ anh! Anh Tuấn Vũ, anh là của em!" Lăng Thượng Phi kiêu căng ôm lấy hông của Hàn Tuấn Vũ, bất mãn gào lên.

Hi Nguyên nghe thấy ồn ào liền đi ra, khi thấy Tiểu Phàm bụm mặt ngồi dưới đất, cô đi nhanh tới đỡ Tiểu Phàm dậy. Nhìn về phía con gái đang kêu gào bên cạnh, mặt lạnh lùng chất vấn: "Tiểu Phi, là con làm sao?"

"Mẹ! Mẹ không cần đứng về phía người ngoài! Nó muốn cướp bạn trai của con gái mẹ!" Lăng Thượng Phi tức giận dậm chân, cô ta chỉ vào mặt của Tiểu Phàm, hung ác nhìn cô chằm chằm. Nếu như không phải là khiếp sợ tia sáng lạnh trong mắt của Hi Nguyên, cô ta sớm đã nhào tới cấu véo gương mặt xấu xí kia của Tưởng Tiếu Phàm rồi.

"Có bản lĩnh thì tự mình giữ lấy Tuấn Vũ, không nên ở chỗ này làm chuyện hồ đồ! Tiểu Phi, về sau không cho phép con tới công ty nữa!" Hi Nguyên tức giận nói. Cô thật không biết tính khí Tiểu Phi làm sao lại hư hỏng như vậy, Tiểu Phàm là một cô gái đáng yêu như thế, Tiểu Phi vừa nhìn thấy người ta thì đã ra tay đánh người. Cô dạy dỗ con gái tốt như vậy sao? Cô thật là một người mẹ thất bại. Thật tốt là cô còn có đứa con trai ưu tú như Tiểu Tễ, nếu không cô sẽ đau lòng chết mất.

Hàn Tuấn Vũ lạnh lùng cầm cổ tay Lăng Thượng Phi, đôi con ngươi tà mị nheo lại, nói: "Tôi chưa bao giờ là bạn trai em. Tiểu Phi, em không cần phải quá phận!"

"Anh Tuấn Vũ? Mẹ? Hai người đều bắt nạt con!" Lăng Thượng Phi khóc chạy ra khỏi Châu báu Thượng Hi.

Hi Nguyên đau lòng kéo tay Tiểu Phàm ra, nhìn gò má bị đánh sưng lên của cô, phía trên vẫn còn vết rách do móng tay của Tiểu Phi để lại: "Tiểu Phàm, tôi thay mặt Tiểu Phi xin lỗi cháu. Đều là tại tôi không tốt, không có giáo dục tốt con gái mình.”

"Không có việc gì. Ngài không cần nói xin lỗi." Tiểu Phàm mặc dù rất đau, lại kiên cường nở nụ cười. Cô không muốn khiến cho Phu nhân Thượng Hi phải vì mình mà lo lắng.

Hàn Tuấn Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Phàm, lông mày hình ngọn núi nhíu lại: "Bác gái, Tiểu Phàm đã muốn đứng không vững rồi."

Anh mới vừa vươn tay, Tiểu Phàm cũng vừa lúc bởi vì bụng đau đớn mà ngã vào lòng anh.

"Tưởng Tiếu Phàm." Hàn Tuấn Vũ lo lắng ôm lấy cô, lớn tiếng kêu tên của cô.

"Tuấn Vũ, bế con bé vào phòng làm việc của bác nằm nghỉ một lát." Hi Nguyên vội vàng kêu Tuấn Vũ bế Tiểu Phàm vào bên trong một gian phong nghỉ phía trong phòng làm việc của cô. Gian phòng nghỉ này tuy không lớn, nhưng có giường để nằm nghỉ rất thoải mái.

" Phu nhân. . . . Thượng Hi . . . . Cháu thật sự không có việc gì. . . . . . Ngài đừng. . . . . . Lo lắng. . . . . ." Tiểu Phàm thấy bộ dáng lo lắng của Hi Nguyên, lập tức cười an ủi cô.

"Đứa nhỏ ngốc." Hi Nguyên cầm tay Tiểu Phàm, đau lòng nói.

Đôi mắt tà mị của Hàn Tuấn Vũ đột nhiên nheo lại, anh băn khoan không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa gương mặt của Hi Nguyên và Tiểu Phàm, hình như phát hiện ra một chuyện gì đó khiến cho anh vô cùng khiếp sợ: "Bác gái, bác và Tiểu Phàm dáng dấp giống nhau vô cùng! Quả thật y như mẹ con ruột thịt vậy."

"Có thật không?" Hi Nguyên cười nâng mặt của Tiểu Phàm lên, nghiêm túc quan sát mặt mày cô."Khó trách bác cảm giác đứa nhỏ này nhìn quen thuộc như vậy, thì ra là dung mạo rất giống với bác khi còn trẻ."

"Phu nhân, là chúng ta có duyên." Tiểu Phàm nở nụ cười vui vẻ. Sau khi Hàn Tuấn Vũ đưa ra ý kiến như vậy rồi, cô cũng bắt đầu cảm giác dung mạo mình rất giống Phu nhân Thượng Hi.

"Tiểu Phàm, làm con gái của bác đi." Hi Nguyên đột nhiên ôm lấy Tiểu Phàm, thân thiết yêu cầu. Cô thật sự rất muốn cô con gái như Tiểu Phàm.

"Cháu ư? Phu nhân, cháu không xứng đâu ạ." Tiểu Phàm nghĩ đến thân thế hèn mọn của mình, tự ti cúi thấp đầu. Cô sao có thể xứng làm con gái của Phu nhân Thượng Hi cao quý? Mặc dù cô cũng rất muốn có một người mẹ từ ái như Phu nhân Thượng Hi.

"Cái gì xứng hay không xứng? Ta thích cháu...thì cháu chính là con gái của ta." Hi Nguyên kiên quyết nói, giọng nói lại tràn đầy dịu dàng.

"Phu nhân!" Tiểu Phàm cảm động ôm lấy Hi Nguyên, "Tiểu Phàm nguyện ý được mãi ở bên cạnh ngài."

Con gái cô không dám nghĩ, cô chỉ cần mãi được ở bên cạnh Hi Nguyên cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Hi Nguyên từ ái vuốt ve đầu Tiểu Phàm, cả gương mặt tràn ngập ý cười.

Hàn Tuấn Vũ chau chau mày, tà mâu khẽ nheo lại, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Lao ra khỏi Châu báu Thượng Hi, Lăng Thượng Phi vừa khóc, vừa cắn răng nghiến lợi mắng: "Tưởng Tiếu Phàm, sớm muộn gì cũng có một ngày tao tự tay phá hủy mày!"

Từ cấp I Trung Học, Tưởng Tiếu Phàm liền cướp mất hình tượng nổi bật của cô, chẳng những học tập đứng thứ nhất, còn có được danh hiệu khoa khôi của trường, khiến cho một thiên chi kiêu nữ như cô vĩnh viễn trở thành thứ hai. Cô không cam lòng! Hiện tại Tưởng Tiếu Phàm lại muốn giành anh Tuấn Vũ của cô, nếu để cho con ranh xấu xí kia được như ý, thì cô không phải là Lăng Thượng Phi.

Tưởng Lệ Văn từ khúc quanh của con phố len lén nhìn con gái mình, trong mắt của ả lóe lên tia sáng của sự tham lam, trong tia sáng kia có tình thương của người mẹ, cũng có dã tâm đối với tiền bạc. Ả thật may mắn năm đó đã đánh tráo được Tiểu Phi, biến con gái ruột của mình thành con gái của Lăng Khắc Cốt. Ả nhìn thấy nước mắt của Lăng Thượng Phi, lập tức thấy rung động, từ góc phố chạy ra.

Lăng Thượng Phi còn chưa mở cửa xe, tay liền bị một phụ nữ cầm lấy.

"Bé cưng, đừng khóc! Ta sẽ giúp con." trong mắt Tưởng Lệ Văn có cuồng loạn cùng tà ác. Tham lam nhìn con gái mình, gương mặt này di truyền tới 8 phần vẻ đẹp của ả, so với con nha đầu xấu xí Tưởng Tiếu Phàm đó thì đẹp hơn nhiều.

"Bà là ai? Cút ngay!" Lăng Thượng Phi liếc nhìn Tưởng Lệ Văn, khinh thường hất tay của ả ra, liền nhảy lên xe thể thao màu đỏ của mình, cũng không quay đầu lại lái đi.

"Tiểu Phi! Con gái của ta. . . . . ." Tưởng Lệ Văn mất mác nhìn Lăng Thượng Phi lái xe thể thao đi. Con gái của ả thế nhưng không nhận ra ả. Cũng đúng, Tiểu Phi căn bản không biết đến sự tồn tại của người mẹ là ả.

Ả vẫy taxi, nói với tài xế: "Đi theo chiếc xe thể thao màu đỏ phía trước."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương