**

Bọn họ trong lúc đó có khoảng cách.

Rõ ràng không có phát sinh tranh chấp, nhưng là Dư Xảo Xảo lại có thể rõ ràng  cảm giác được, nàng cùng Bạch Chấn Hạo trong lúc đó, đã có khoảng cách rõ ràng.

Nàng nghĩ đến Trầm Tiểu Thiến xuất hiện, giới hạn trong một hồi yến hội gia đình ngắn ngủi, nhưng là, theo số lần hắn cự tuyệt về nhà ăn cơm chiều càng ngày càng nhiều, nàng đã không thể lại tiếp tục lừa gạt chính mình.

“Tiểu Thiến gần nhất muốn mua phòng ở, tìm anh đi giúp cô ấy ra chủ ý.”

” Bằng hữu Tiểu Thiến đến Đài Loan, anh làm chủ thỉnh bọn họ ăn cơm.”

“Tiểu Thiến......”

Mỗi ngày gọi điện thoại về không phải Tiểu Thiến thỉnh hắn làm cái gì, chính là Tiểu Thiến lại cần hắn hỗ trợ, sau đó Dư Xảo Xảo bà vợ cưới hỏi đàng hoàng  này liền như vậy bị cô đơn vắng vẻ ở nhà, một mình đối mặt một phòng lạnh lùng.

Không đếm được là lần thứ mấy cô đơn treo điện thoại, Dư Xảo Xảo trời sanh lạc quan, cũng vô pháp áp lại mất mát mãnh liệt trong lòng, phút chốc, nàng nhưng lại nhịn không được thương tâm rơi lệ.

Hơn một lần khóc, đã là chuyện tình đã nhiều năm trước, vì một người bạn rơi vào tình trạng gia đình đổ vỡ.

Dư Xảo Xảo nghĩ đến nàng đời này, tuyệt đối không có cơ hội giống người vô dụng bị chồng ruồng bỏ, tránh ở trong nhà khóc, lại không nghĩ rằng tân hôn không được mấy tháng, nàng liền đánh miệng chính mình.

Thu xếp bữa tối vô cùng phong phú, kết quả là lại chỉ có một mình nàng ăn, hàm chứa lệ, ăn vài ngụm, lại khẩu vị mất hết, đơn giản đem món ngon đổ đi, trốn vào trong phòng khóc rống.

Làm sao có thể nhanh như vậy? Bọn họ mới kết hôn bao lâu, hôn nhân bắt đầu xuất hiện cái khe...... Trong phòng  đồng hồ báo thức tí tách, tí tách, không ngừng bức nàng chú ý đến nó đang thong thả tiến lên, nhiều dày vò a! Lòng của nàng.

Rốt cục, 11 giờ rưỡi, phòng khách truyền đến thanh âm khóa cửa mở ra, Dư Xảo Xảo nhắm mắt lại, làm bộ chính mình đã muốn ngủ say.

Thật giận là, nam nhân này căn bản không biết thu liễm, vừa vào cửa liền cao điệu để mọi người đều biết hắn  trở về. Dư Xảo Xảo không thể bỏ qua, chỉ đành khoác thêm áo ngủ, bước nhanh ra ngoài.

Nhưng nàng ngây ngẩn cả người, nàng thấy người cùng Bạch Chấn Hạo đi vào cùng lúc——

“Trầm tiểu thư!” Là Trầm Tiểu Thiến, cặp tay chết tiệt kia, còn gắt gao khoác trên cánh tay lão công nàng.

“Chị dâu, thật không biết xấu hổ, đột nhiên chạy đến đây.” Miệng nói thật có lỗi, trên mặt Trầm Tiểu Thiến lại hồn nhiên không thấy chút xin lỗi.

“Tiểu Thiến nói muốn đến xem nhà mới chúng ta trang hoàng ra sao, cho nên, anh liền mang cô ấy về.” Bạch Chấn Hạo nói đơn giản.

Trên tường đồng hồ rành mạch chỉ vào 11 giờ rưỡi, loại thời gian này còn tới trong nhà người khác tới bái phỏng, rốt cuộc là nàng là người thái cổ, hay là đây là cái mà người hải ngoại vẫn nói, đều có vẻ không câu nệ tiểu tiết, tùy thời có thể bừa bãi đến nhà bằng hữu đăng môn bái phỏng, mặc kệ người nhà đối phương hay muốn đi vào giấc ngủ không?

Nhìn thoáng qua Dư Xảo Xảo mặc áo ngủ bảo thủ, Trầm Tiểu Thiến nhíu mày nói: “Đại tẩu không phải là đã muốn ngủ đi?”

“Ừ, tôi có thói quen ngủ sớm.” Mặc áo ngủ không ngủ được, chẳng lẽ là muốn đi chơi? Dư Xảo Xảo trong lòng tức giận nghĩ.

“Thật không biết xấu hổ, đem chi dâu đánh thức, đều là Chấn Hạo, vẫn bảo em đến xem.

Như vậy tốt lắm, không bằng em lần khác lại đến bái phỏng. Chấn Hạo, chúng ta lại hẹn thời gian khác đi!”

“Tiểu Thiến, không có vấn đề gì, đều là người một nhà, làm sao câu thúc như vậy.” Bạch Chấn Hạo ngăn trở nàng rời đi.

“Không được, em xem anh cũng có chút say, sớm nghỉ ngơi một chút đi!” Trầm Tiểu Thiến mặc âu phục in hoa mê ngươi mị thái mọc lan tràn vẫy vẫy tay, xoay người sẽ nhanh nhẹn rời đi.

“Tiểu Thiến, đợi chút ——” Bạch Chấn Hạo đột nhiên từ trong túi lấy ra một chuỗi chìa khóa, “Em mở xe của anh trở về đi, buổi tối một người đáp tắc xi quá nguy hiểm.”

“Chấn Hạo, anh đối với em vẫn săn sóc như vậy.” Mỹ nữ thản nhiên cười, không quên lay động cái chìa khóa trên tay với Dư Xảo Xảo, tuyên dương một chút thắng lợi.”Chị dâu, em về đây!”

Dư Xảo Xảo nắm chặt tay mình, mới có thể  khắc chế cảm xúc bốc lên kia.

Nửa đêm, nàng không muốn cãi nhau. Cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, nàng bình tĩnh  nói: “Lần sau uống rượu cũng đừng lái xe, như vậy thật là nguy hiểm.” Đưa tay hỗ trợ hắn cởi bỏ caravat trên cổ.

Bạch Chấn Hạo một phát bắt được tay nàng, rất không vui vẻ trừng nàng.

“Xảo Xảo, Tiểu Thiến thật vất vả mới quay về Đài Loan một chuyến, anh khó được đưa cô ây về nhà chơi, em cũng không nên ra sắc mặt? Em hôm nay thật sự để cho anh thất vọng.” Phẫn nộ mà bỏ tay nàng ra.

Nàng ra sắc mặt? Nam nhân này thế nhưng nói nàng ra sắc mặt? Còn nói nàng làm cho hắn thất vọng!

Dư Xảo Xảo nhịn xuống phẫn nộ, “Cô ấy là bạn tốt của anh, em hoan nghênh đều không kịp, nhưng là, nhìn xem thời gian trên tường, hiện tại đã 11 giờ rưỡi, đó cũng không phải một thời cơ tốt cho bạn bè đến chơi!” Nàng cố gắng duy trì lý tính nói.

“Thời gian có thích hợp hay không không nói, anh thấy là em quá mức chuyện bé xé ra to.” Bạch Chấn Hạo lên án.

Nàng chuyện bé xé ra to?!

Đủ, thật sự đủ!

Dư Xảo Xảo tức đỏ mặt, hai mắt tràn ngập một cỗ khó chịu làm người chua xót, nhiều lần, nàng nghĩ đến chính mình sẽ không khống chế được quay về nhà.

Nhưng mà nàng không có.

Nhẹ nhàng lui lại mấy bước, nàng đờ đẫn nhìn nam nhân trước mặt, “Xem ra, anh còn không uống  quá say, tự mình lo liệu, đối với anh mà nói, hẳn không phải là vấn đề.”

Dứt lời, nàng xoay người trở về phòng, không hề liếc mắt nhìn ông chồng làm nàng khó chịu nhiều thêm một cái.

Bạch Chấn Hạo biết chính mình thành công làm thương lòng của nàng.

Nhưng mà, hắn không có đuổi theo, không có mở ra hai tay ôm nàng, hắn chính là yên lặng nhìn  Dư Xảo Xảo biến mất ở phía sau cửa, sau đó, hắn dùng lực kéo  caravat trên cổ, hung hăng đá trên mặt đất.

Hắn đối với chính mình tức giận.

Mặc dù hắn thành công làm thương lòng của nàng, nhưng kết quả là, hắn cũng khó chịu.

Buổi tối này, hai người trên giường xa cách, nàng đưa lưng về phía hắn, bả vai gầy nhẹ nhàng  run run. Hắn nghe thấy thanh âm nàng khóc, khát vọng ôm nàng, nhiều lần đều thu trở về. Thẳng đến khổ chờ nàng ngủ, Bạch Chấn Hạo mới dám liều lĩnh  ôm lấy nàng, ở mi tâm nàng rối rắm, hôn xuống, thở dài trong lòng.

Vì sao muốn ở trước mặt anh làm bộ một người khác? Chẳng lẽ, anh không đáng để em tín nhiệm cùng ỷ lại sao?

Vì sao sẽ đối với anh che dấu bản thân mình? Chẳng lẽ, em đối với anh ôn nhu săn sóc, cũng đều là giả sao?

Trời ạ, anh rốt cuộc nên bắt em làm sao bây giờ mới tốt?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương