Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày
-
C93: Chương 93
Buổi tối, thời điểm cắt bánh sinh nhật, được mọi vây quanh, Cảnh Gia Dịch đứng ở chính giữa đối mặt với bánh kem, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại bắt đầu hứa nguyện.
"Nguyện vọng thứ nhất, hy vọng chân của ba ba sớm ngày tốt lên."
Mọi người vui mừng mà cười, đặc biệt là Cảnh Tư Hàn.
"Nguyện vọng thứ hai, ông nội bà nội, ba ba mommy còn có con, vĩnh viễn ở bên nhau."
Cảnh mẹ đứng gần bé nhất, nghe bé nói xong, duỗi tay sờ sờ đầu bé, cười tủm tỉm nhìn Lạc Kim Vũ. Lạc Kim Vũ tiếp thu tầm mắt của bà, không khỏi liếc Cảnh Tư Hàn đang ngồi đối diện, đối phương hình như có cảm ứng, đồng dạng ngước mắt nhìn cô, tầm mắt hai người ở không trung va chạm, lại đồng thời giấu đầu lòi đuôi giả vờ quay sang nhìn con trai.
"Nguyện vọng thứ ba, hy vọng ngày nào cũng đều có thể ăn sinh nhật"
Điều này làm tất cả mọi người ở đây cười to. Lạc Kim Vũ duỗi tay quẹt chóp mũi của bé, nói: "Quỷ nhỏ tham lam"
"Sinh nhật là ngày con sinh ra, là ngày con thêm một tuổi mới, ở đâu ra ngày nào cũng là ngày sinh nhật của con? Vậy chẳng phải là tháng nào con cũng thêm tuổi mới, như vậy tuổi của con còn lớn hơn tuổi của bà nội cùng ông nội rồi?" Cảnh mẹ buồn cười ôm lấy Cảnh Gia Dịch, nói: "Hứa lại điều khác đi con."
"Không thể mỗi ngày đều ăn sinh nhật sao?" Cảnh Gia Dịch nhăn mày nhò, chống cằm vô cùng khó xử: "Vậy...... Vậy hứa nguyện về sau mỗi ngày đều có thể ăn hai viên kẹo."
Nói, tròng mắt nhìn thẳng Lạc Kim Vũ.
"Con đó nha" Lạc Kim Vũ dở khóc dở cười gõ nhẹ ở trên đầu bé: "Được rồi, nguyện vọng của con được thực hiện, ranh con giảo hoạt"
Cảnh Gia Dịch "yahoo" hoan hô một tiếng, chu chu cái miệng nhỏ "phù phù" thổi tắt ngọn nến.
Đèn phòng khách một lần nữa sáng lên, Lạc Kim Vũ nhìn bé dưới sự giúp đỡ ở Cảnh Tư Hàn, hạnh phúc phấn chấn bắt đầu phân chia bánh kem, cũng nở nụ cười theo bé.
Bởi vì phải chăm sóc giấc ngủ của Cảnh Gia Dịch, cho nên thời gian cắt bánh kem khá sớm, mới ăn qua cơm chiều không bao lâu. Cũng may người nhà hai bên không nhiều, mỗi người đều hạnh phúc dính phúc khí may mắn của bé, mọi người chia nhau một phần bánh kem, đều ăn vui vẻ.
"Phu nhân, điện thoại của ngài" Má Trương cầm điện thoại đi tới.
Cảnh mẹ hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Nhị tiểu thư Nhạc gia, Nhạc An Đồng."
"À, là An Đồng" Cảnh mẹ đặt bánh kem xuống: "Sao lại gọi vào giờ này?."
Lạc Kim Vũ nghe tên Nhạc An Đồng không có kinh ngạc, nhưng vẫn quét mắt liếc Cảnh Tư Hàn, người nào đó thế nhưng cũng nhìn ô, môi ngập ngừng một chút, phảng phất có chuyện muốn nói.
Mà bên kia, Cảnh mẹ đã tiếp điện thoại.
"A lô, An Đồng sao"
"Phải không? Vậy thật là tốt quá, chúc mừng con."
"Đương nhiên, nhất định đi"
"Được được, ừ, chào con."
Cắt đứt điện thoại, Cảnh mẹ cảm khái mở miệng nói: "Con bé của Nhạc gia cũng rất có lễ phép, vẫn còn nhớ rõ mẹ thích nghe nhạc thính phòng, nói đặc biệt chừa vị trí tốt nhất lại cho mẹ"
"Con bé học âm nhạc kia sao? Hình như từng học chung trường với Tư Hàn? Nhỏ hơn hai ba tuổi thì phải?" Cảnh cha cũng có ấn tượng. . truyện tiên hiệp hay
"Nhỏ hơn một tuổi? Mẹ nhớ rõ con bé nhỏ hơn con một tuổi, phải không Tư Hàn?" Cảnh mẹ nhìn Cảnh Tư Hàn, hỏi: "Có phải hay không?"
Cảnh Tư Hàn nhét phần bánh kem cuối cùng vào trong miệng, nói: "Đã quên."
Cảnh mẹ "hứ" một tiếng; "Là con bé hồi còn nhỏ thường đi theo phía sau con kêu "Tư Hàn ca ca" đó"
Cảnh Tư Hàn không lên tiếng, Cảnh mẹ cũng không để ý, vốn dĩ bà cũng không có ý gì khác, chỉ là tuổi lớn, nghe tin tức từ con cháu khó tránh khỏi cảm khái hai câu "thời gian nhanh như thoi đưa", lại quay đầu trò chuyện vài câu với ông xã.
Cảnh Gia Dịch chơi điên cả một ngày, ngủ còn sớm hơn so với ngày thường mười lăm phút, Lạc Kim Vũ tạm thời không có buồn ngủ, chuẩn bị dựa vào trên giường đọc sách.
Di động đặt ở trên tủ đầu giường vang lên "Đinh" một tiếng, Lạc Kim Vũ vội vàng lấy lại tắt đi âm thanh, nhìn Cảnh Gia Dịch, phát hiện bé không bị đánh thức vẫn đang ngủ ngon lành, lúc này mới mở khóa.
WeChat, người gửi là Cảnh Tư Hàn.
【J: Dương Dương ngủ rồi sao? 】
【 ừm, vừa mới ngủ. 】 Lạc Kim Vũ trả lời.
Hình như Cảnh Tư Hàn vẫn luôn chờ, anh trả lời rất nhanh.
【 anh đang ở ngoài cửa, có tiện ra ngoài một chút không? 】
Lạc Kim Vũ nhìn đến tin tức này, nhếch mi.
Bởi vì chân bị thương nên không tiện đi lại, Cảnh Tư Hàn ở dưới lầu một phòng cho khách, sao lại chạy đến lầu hai rồi?
Cô tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa, thấy quả nhiên Cảnh Tư Hàn đang dựa vào trên tường đối diện.
"Anh......" tầm mắt Lạc Kim Vũ dừng lại ở trên đùi anh, nhíu mày có chút lo lắng.
Cảnh Tư Hàn biết cô muốn nói cái gì, cười nói: "Không có việc gì, vận động có lợi cho gân cốt"
Lạc Kim Vũ thấy anh xác thật không có vấn đề gì, gật gật đầu: "Có việc sao?"
Cảnh Tư Hàn đi đến phía trước một bước, rũ mắt nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Anh không thân với Nhạc An Đồng."
Lạc Kim Vũ không nghĩ tới anh trăm cay ngàn đắng chạy lên là vì nói một câu như vậy, kinh ngạc: "Nói vơi em cái này làm gì?"
Tầm mắt Cảnh Tư Hàn xẹt qua bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Lo lắng em hiểu lầm."
Nương theo động tác nghiêng đầu, Lạc Kim Vũ thấy được lỗ tai của ai đó đang ửng đỏ, nhìn thêm mấy lần.
Cảnh Tư Hàn thế nhưng đang khẩn trương? Nhận ra điều này làm Lạc Kim Vũ cảm thấy hiếm lạ.
Thật ra, trong lòng Lạc Kim Vũ là thật sự cảm thấy giữa Cảnh Tư Hàn từng có gì đó với Nhạc An Đồng, nhưng bộ dáng lúc này của Cảnh Tư Hàn quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cô nhịn không được muốn hỏi đến tột cùng: "Hiểu lầm cái gì? Quan hệ giữa hai người?"
Cảnh Tư Hàn gật đầu: "Anh cùng cô ta nhiều lắm là khi còn nhỏ đi theo cha mẹ cùng nhau tham gia tiệc hội, từng có vài lần tiếp xúc thôi, dù là trước đây hay là hiện tại, đều không có liên lạc với nhau"
"Anh không phải thích cô ta sao?" Nghe anh nói quyết đoán như vậy, Lạc Kim Vũ theo bản năng hỏi ra miệng.
Cảnh Tư Hàn nghe xong lời này, mày đều nhăn lại: "Ai nói anh thích cô ta? Sao anh lại thích cô ta được? Người anh thích chính là......"
Nói đến một nửa, Cảnh Tư Hàn đột nhiên dừng miệng, thật sâu mà nhìn Lạc Kim Vũ, nói: "Anh thích ai, em không biết sao?"
Lạc Kim Vũ bị anh hỏi cứng họng.
Tay rũ hai bên, Cảnh Tư Hàn giật giật như muốn nâng lên, nhưng cuối cùng chỉ đành nắm chặt lại, anh nhìn người con gái trước mặt không chớp mắt, phảng phất như bị mê hoặc, mở miệng:
"Tại sao anh lại đầu tư 《 Về nhà 》, tại sao khi anh nghe được tin em gặp nạn thì bay thẳng đến thành phố N, tại sao anh lại lấy cớ chữa bệnh dọn vào ở nhà em, tại sao vào đêm giao thừa phong trần mệt mỏi anh phải mất công đưa mấy cái bắp tới tận cửa? Em, không biết sao?"
Mỗi khi Cảnh Tư Hàn hỏi một câu, thì đi về phía trước một bước, hơi thở thuộc về giống đực ập vào trước mặt, cảm giác áp bức làm Lạc Kim Vũ nhịn không được lui về phía sau, thẳng đến khi phần lưng đụng vào vách tường, lui cũng không thể lui.
Bởi vì từ phòng ra tới, Lạc Kim Vũ chỉ mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà, giờ phút này phía sau là vách tường cứng rắn lạnh băng, phía trước là một vách tường cứng rắn ấm áp, băng hỏa đan xen vào nhau, làm cô lấy lại tinh thần.
Đúng vậy, những chuyện này...., không phải cô không cảm nhận được Cảnh Tư Hàn có tình cảm đối với cô.
Nếu Cảnh Tư Hàn nói dối, thật ra đều có tình cảm với cô với Nhạc An Đồng, hơn nữa còn lắc lư qua lại không quyết định được, thì cô chỉ việc một chân đá văng ra là được, chẳng lẽ còn có thể ngu đến mức để tra nam có cơ hội chân đứng hai thuyền?
Mà nếu cốt truyện thật sự bởi vì cô đã đến mà có điều thay đổi, Cảnh Tư Hàn chỉ thích cô, vậy cô có cái gì cần bâng khuâng? Tóm lại quyền chủ động đều nằm ở trong tay cô, không phải sao?
Suy nghĩ cẩn thận, Lạc Kim Vũ mắt hạnh nhíu lại, nhìn thẳng ánh mắt của Cảnh Tư Hàn, bước một bước về phía trước, quả nhiên phát hiện ánh mắt của người nào đó chợt lóe, sau đó lui ra sau.
"Đúng vậy, tại sao vậy ta? Không bằng anh tới nói cho em biết đi, tại sao Cảnh tổng người đã từng đối xử lạnh lùng với em lại đột nhiên đổi tính, phải làm những việc này?"
Khí thế ngay lập tức bị áp đảo, nháy mắt Cảnh Tư Hàn bị Lạc Kim Vũ dồn ngược trở về, thân hình anh rõ ràng cao to hơn so với Lạc Kim Vũ, lại cố tình bị dồn tới góc tường, khí tràng yếu dần xuống, một người đàn ông cao to ngược lại nhìn qua có chút ủy khuất.
"Bởi vì, bởi vì......"
Cảnh Tư Hàn liếc mắt, nghiêng đầu nhìn cánh tay thon dài chống ở gần đầu vai mình, gần trong gang tấc, ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt của ai đó, nhất thời trong đầu loạn cào cào, vòng quanh trong đó không thể thoát ra, nửa ngày mới thở dài, nói ra:
"Bởi vì, anh yêu em."
Hai người cách rất gần, Lạc Kim Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn Cảnh Tư Hàn nói ra những lời này, vành tai lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ càng ngày càng đỏ, cố tình nét mặt vẫn giữ một bộ nghiêm túc, nhưng đôi mắt hơi lóe lại lộ ra đáy lòng khẩn trương.
Lạc Kim Vũ nghe đến câu trả lời của Cảnh Tư Hà, trong nháy mắt, đáy lòng bỗng dưng rầm một cái, nhưng nhìn anh ra vẻ trấn định, trong lòng sinh ra ý muốn đùa giỡn, cô đột nhiên nhón mũi chân tiến đến gần bên tai Cảnh Tư Hàn, môi đỏ khẽ mở:
"Ok, anh thích em, em đã biết."
Nói xong, Lạc Kim Vũ cũng không đợi Cảnh Tư Hàn đáp lại, lưu loát rút tay về sau đó lui lại mấy bước, ngăn một khoảng cách với anh.
Cảnh Tư Hàn sửng sốt, nhìn thấy Lạc Kim Vũ đã trở tay chạm đến then cửa phòng ngủ chuẩn bị đi vào, nóng vội truy vấn: "Em, cứ như vậy mà đi?"
Lạc Kim Vũ mở then cửa, nhìn anh cười tươi sáng: "Xuống lầu chú ý an toàn, ngủ ngon, Cảnh tiên sinh."
Trái tim của Cảnh Tư Hàn lung lay khi bị nụ cười bất ngờ của cô tấn công, khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện người đã đi vào trong phòng khi nào không biết.
Đứng ở tại chỗ, nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt trước mặt, cơ thể vẫn luôn trong trạng thái cứng còng của Cảnh Tư Hàn lúc này mới có thể thả lỏng xuống. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi chà xát đôi tay đang rũ tại bên người, tiếp theo sau cúi đầu cười tự giễu.
Ha, khẩn trương đến mức mồ hôi ra đầy tay, vô dụng.
Hết chương 93
"Nguyện vọng thứ nhất, hy vọng chân của ba ba sớm ngày tốt lên."
Mọi người vui mừng mà cười, đặc biệt là Cảnh Tư Hàn.
"Nguyện vọng thứ hai, ông nội bà nội, ba ba mommy còn có con, vĩnh viễn ở bên nhau."
Cảnh mẹ đứng gần bé nhất, nghe bé nói xong, duỗi tay sờ sờ đầu bé, cười tủm tỉm nhìn Lạc Kim Vũ. Lạc Kim Vũ tiếp thu tầm mắt của bà, không khỏi liếc Cảnh Tư Hàn đang ngồi đối diện, đối phương hình như có cảm ứng, đồng dạng ngước mắt nhìn cô, tầm mắt hai người ở không trung va chạm, lại đồng thời giấu đầu lòi đuôi giả vờ quay sang nhìn con trai.
"Nguyện vọng thứ ba, hy vọng ngày nào cũng đều có thể ăn sinh nhật"
Điều này làm tất cả mọi người ở đây cười to. Lạc Kim Vũ duỗi tay quẹt chóp mũi của bé, nói: "Quỷ nhỏ tham lam"
"Sinh nhật là ngày con sinh ra, là ngày con thêm một tuổi mới, ở đâu ra ngày nào cũng là ngày sinh nhật của con? Vậy chẳng phải là tháng nào con cũng thêm tuổi mới, như vậy tuổi của con còn lớn hơn tuổi của bà nội cùng ông nội rồi?" Cảnh mẹ buồn cười ôm lấy Cảnh Gia Dịch, nói: "Hứa lại điều khác đi con."
"Không thể mỗi ngày đều ăn sinh nhật sao?" Cảnh Gia Dịch nhăn mày nhò, chống cằm vô cùng khó xử: "Vậy...... Vậy hứa nguyện về sau mỗi ngày đều có thể ăn hai viên kẹo."
Nói, tròng mắt nhìn thẳng Lạc Kim Vũ.
"Con đó nha" Lạc Kim Vũ dở khóc dở cười gõ nhẹ ở trên đầu bé: "Được rồi, nguyện vọng của con được thực hiện, ranh con giảo hoạt"
Cảnh Gia Dịch "yahoo" hoan hô một tiếng, chu chu cái miệng nhỏ "phù phù" thổi tắt ngọn nến.
Đèn phòng khách một lần nữa sáng lên, Lạc Kim Vũ nhìn bé dưới sự giúp đỡ ở Cảnh Tư Hàn, hạnh phúc phấn chấn bắt đầu phân chia bánh kem, cũng nở nụ cười theo bé.
Bởi vì phải chăm sóc giấc ngủ của Cảnh Gia Dịch, cho nên thời gian cắt bánh kem khá sớm, mới ăn qua cơm chiều không bao lâu. Cũng may người nhà hai bên không nhiều, mỗi người đều hạnh phúc dính phúc khí may mắn của bé, mọi người chia nhau một phần bánh kem, đều ăn vui vẻ.
"Phu nhân, điện thoại của ngài" Má Trương cầm điện thoại đi tới.
Cảnh mẹ hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Nhị tiểu thư Nhạc gia, Nhạc An Đồng."
"À, là An Đồng" Cảnh mẹ đặt bánh kem xuống: "Sao lại gọi vào giờ này?."
Lạc Kim Vũ nghe tên Nhạc An Đồng không có kinh ngạc, nhưng vẫn quét mắt liếc Cảnh Tư Hàn, người nào đó thế nhưng cũng nhìn ô, môi ngập ngừng một chút, phảng phất có chuyện muốn nói.
Mà bên kia, Cảnh mẹ đã tiếp điện thoại.
"A lô, An Đồng sao"
"Phải không? Vậy thật là tốt quá, chúc mừng con."
"Đương nhiên, nhất định đi"
"Được được, ừ, chào con."
Cắt đứt điện thoại, Cảnh mẹ cảm khái mở miệng nói: "Con bé của Nhạc gia cũng rất có lễ phép, vẫn còn nhớ rõ mẹ thích nghe nhạc thính phòng, nói đặc biệt chừa vị trí tốt nhất lại cho mẹ"
"Con bé học âm nhạc kia sao? Hình như từng học chung trường với Tư Hàn? Nhỏ hơn hai ba tuổi thì phải?" Cảnh cha cũng có ấn tượng. . truyện tiên hiệp hay
"Nhỏ hơn một tuổi? Mẹ nhớ rõ con bé nhỏ hơn con một tuổi, phải không Tư Hàn?" Cảnh mẹ nhìn Cảnh Tư Hàn, hỏi: "Có phải hay không?"
Cảnh Tư Hàn nhét phần bánh kem cuối cùng vào trong miệng, nói: "Đã quên."
Cảnh mẹ "hứ" một tiếng; "Là con bé hồi còn nhỏ thường đi theo phía sau con kêu "Tư Hàn ca ca" đó"
Cảnh Tư Hàn không lên tiếng, Cảnh mẹ cũng không để ý, vốn dĩ bà cũng không có ý gì khác, chỉ là tuổi lớn, nghe tin tức từ con cháu khó tránh khỏi cảm khái hai câu "thời gian nhanh như thoi đưa", lại quay đầu trò chuyện vài câu với ông xã.
Cảnh Gia Dịch chơi điên cả một ngày, ngủ còn sớm hơn so với ngày thường mười lăm phút, Lạc Kim Vũ tạm thời không có buồn ngủ, chuẩn bị dựa vào trên giường đọc sách.
Di động đặt ở trên tủ đầu giường vang lên "Đinh" một tiếng, Lạc Kim Vũ vội vàng lấy lại tắt đi âm thanh, nhìn Cảnh Gia Dịch, phát hiện bé không bị đánh thức vẫn đang ngủ ngon lành, lúc này mới mở khóa.
WeChat, người gửi là Cảnh Tư Hàn.
【J: Dương Dương ngủ rồi sao? 】
【 ừm, vừa mới ngủ. 】 Lạc Kim Vũ trả lời.
Hình như Cảnh Tư Hàn vẫn luôn chờ, anh trả lời rất nhanh.
【 anh đang ở ngoài cửa, có tiện ra ngoài một chút không? 】
Lạc Kim Vũ nhìn đến tin tức này, nhếch mi.
Bởi vì chân bị thương nên không tiện đi lại, Cảnh Tư Hàn ở dưới lầu một phòng cho khách, sao lại chạy đến lầu hai rồi?
Cô tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa, thấy quả nhiên Cảnh Tư Hàn đang dựa vào trên tường đối diện.
"Anh......" tầm mắt Lạc Kim Vũ dừng lại ở trên đùi anh, nhíu mày có chút lo lắng.
Cảnh Tư Hàn biết cô muốn nói cái gì, cười nói: "Không có việc gì, vận động có lợi cho gân cốt"
Lạc Kim Vũ thấy anh xác thật không có vấn đề gì, gật gật đầu: "Có việc sao?"
Cảnh Tư Hàn đi đến phía trước một bước, rũ mắt nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Anh không thân với Nhạc An Đồng."
Lạc Kim Vũ không nghĩ tới anh trăm cay ngàn đắng chạy lên là vì nói một câu như vậy, kinh ngạc: "Nói vơi em cái này làm gì?"
Tầm mắt Cảnh Tư Hàn xẹt qua bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Lo lắng em hiểu lầm."
Nương theo động tác nghiêng đầu, Lạc Kim Vũ thấy được lỗ tai của ai đó đang ửng đỏ, nhìn thêm mấy lần.
Cảnh Tư Hàn thế nhưng đang khẩn trương? Nhận ra điều này làm Lạc Kim Vũ cảm thấy hiếm lạ.
Thật ra, trong lòng Lạc Kim Vũ là thật sự cảm thấy giữa Cảnh Tư Hàn từng có gì đó với Nhạc An Đồng, nhưng bộ dáng lúc này của Cảnh Tư Hàn quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cô nhịn không được muốn hỏi đến tột cùng: "Hiểu lầm cái gì? Quan hệ giữa hai người?"
Cảnh Tư Hàn gật đầu: "Anh cùng cô ta nhiều lắm là khi còn nhỏ đi theo cha mẹ cùng nhau tham gia tiệc hội, từng có vài lần tiếp xúc thôi, dù là trước đây hay là hiện tại, đều không có liên lạc với nhau"
"Anh không phải thích cô ta sao?" Nghe anh nói quyết đoán như vậy, Lạc Kim Vũ theo bản năng hỏi ra miệng.
Cảnh Tư Hàn nghe xong lời này, mày đều nhăn lại: "Ai nói anh thích cô ta? Sao anh lại thích cô ta được? Người anh thích chính là......"
Nói đến một nửa, Cảnh Tư Hàn đột nhiên dừng miệng, thật sâu mà nhìn Lạc Kim Vũ, nói: "Anh thích ai, em không biết sao?"
Lạc Kim Vũ bị anh hỏi cứng họng.
Tay rũ hai bên, Cảnh Tư Hàn giật giật như muốn nâng lên, nhưng cuối cùng chỉ đành nắm chặt lại, anh nhìn người con gái trước mặt không chớp mắt, phảng phất như bị mê hoặc, mở miệng:
"Tại sao anh lại đầu tư 《 Về nhà 》, tại sao khi anh nghe được tin em gặp nạn thì bay thẳng đến thành phố N, tại sao anh lại lấy cớ chữa bệnh dọn vào ở nhà em, tại sao vào đêm giao thừa phong trần mệt mỏi anh phải mất công đưa mấy cái bắp tới tận cửa? Em, không biết sao?"
Mỗi khi Cảnh Tư Hàn hỏi một câu, thì đi về phía trước một bước, hơi thở thuộc về giống đực ập vào trước mặt, cảm giác áp bức làm Lạc Kim Vũ nhịn không được lui về phía sau, thẳng đến khi phần lưng đụng vào vách tường, lui cũng không thể lui.
Bởi vì từ phòng ra tới, Lạc Kim Vũ chỉ mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà, giờ phút này phía sau là vách tường cứng rắn lạnh băng, phía trước là một vách tường cứng rắn ấm áp, băng hỏa đan xen vào nhau, làm cô lấy lại tinh thần.
Đúng vậy, những chuyện này...., không phải cô không cảm nhận được Cảnh Tư Hàn có tình cảm đối với cô.
Nếu Cảnh Tư Hàn nói dối, thật ra đều có tình cảm với cô với Nhạc An Đồng, hơn nữa còn lắc lư qua lại không quyết định được, thì cô chỉ việc một chân đá văng ra là được, chẳng lẽ còn có thể ngu đến mức để tra nam có cơ hội chân đứng hai thuyền?
Mà nếu cốt truyện thật sự bởi vì cô đã đến mà có điều thay đổi, Cảnh Tư Hàn chỉ thích cô, vậy cô có cái gì cần bâng khuâng? Tóm lại quyền chủ động đều nằm ở trong tay cô, không phải sao?
Suy nghĩ cẩn thận, Lạc Kim Vũ mắt hạnh nhíu lại, nhìn thẳng ánh mắt của Cảnh Tư Hàn, bước một bước về phía trước, quả nhiên phát hiện ánh mắt của người nào đó chợt lóe, sau đó lui ra sau.
"Đúng vậy, tại sao vậy ta? Không bằng anh tới nói cho em biết đi, tại sao Cảnh tổng người đã từng đối xử lạnh lùng với em lại đột nhiên đổi tính, phải làm những việc này?"
Khí thế ngay lập tức bị áp đảo, nháy mắt Cảnh Tư Hàn bị Lạc Kim Vũ dồn ngược trở về, thân hình anh rõ ràng cao to hơn so với Lạc Kim Vũ, lại cố tình bị dồn tới góc tường, khí tràng yếu dần xuống, một người đàn ông cao to ngược lại nhìn qua có chút ủy khuất.
"Bởi vì, bởi vì......"
Cảnh Tư Hàn liếc mắt, nghiêng đầu nhìn cánh tay thon dài chống ở gần đầu vai mình, gần trong gang tấc, ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt của ai đó, nhất thời trong đầu loạn cào cào, vòng quanh trong đó không thể thoát ra, nửa ngày mới thở dài, nói ra:
"Bởi vì, anh yêu em."
Hai người cách rất gần, Lạc Kim Vũ cứ như vậy trơ mắt nhìn Cảnh Tư Hàn nói ra những lời này, vành tai lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ càng ngày càng đỏ, cố tình nét mặt vẫn giữ một bộ nghiêm túc, nhưng đôi mắt hơi lóe lại lộ ra đáy lòng khẩn trương.
Lạc Kim Vũ nghe đến câu trả lời của Cảnh Tư Hà, trong nháy mắt, đáy lòng bỗng dưng rầm một cái, nhưng nhìn anh ra vẻ trấn định, trong lòng sinh ra ý muốn đùa giỡn, cô đột nhiên nhón mũi chân tiến đến gần bên tai Cảnh Tư Hàn, môi đỏ khẽ mở:
"Ok, anh thích em, em đã biết."
Nói xong, Lạc Kim Vũ cũng không đợi Cảnh Tư Hàn đáp lại, lưu loát rút tay về sau đó lui lại mấy bước, ngăn một khoảng cách với anh.
Cảnh Tư Hàn sửng sốt, nhìn thấy Lạc Kim Vũ đã trở tay chạm đến then cửa phòng ngủ chuẩn bị đi vào, nóng vội truy vấn: "Em, cứ như vậy mà đi?"
Lạc Kim Vũ mở then cửa, nhìn anh cười tươi sáng: "Xuống lầu chú ý an toàn, ngủ ngon, Cảnh tiên sinh."
Trái tim của Cảnh Tư Hàn lung lay khi bị nụ cười bất ngờ của cô tấn công, khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện người đã đi vào trong phòng khi nào không biết.
Đứng ở tại chỗ, nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt trước mặt, cơ thể vẫn luôn trong trạng thái cứng còng của Cảnh Tư Hàn lúc này mới có thể thả lỏng xuống. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi chà xát đôi tay đang rũ tại bên người, tiếp theo sau cúi đầu cười tự giễu.
Ha, khẩn trương đến mức mồ hôi ra đầy tay, vô dụng.
Hết chương 93
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook