Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
-
Chương 87: Cặn bã
Editor: Tuyền Uri
Cẩm Tú tiểu cô nương trợn to hai mắt, vẻ mặt thành thật nói: “Chủ tử người nhớ nhầm rồi... trong cung không có ai sinh non, mà là Chu Qúy Nhân có thay rồi.”
Tạ Bích Sơ nhắm nghiền mắt lại định nói lo ai có thai làm gì, vợ nhỏ của hoàng đế cặn bã có con liên quan gì tới à, người làm vợ lớn là nàng đây vốn là để bài biện thôi có được không. Hơn nữa nàng vẫn còn đang bị cấm túc mà, chỉ là lời nói của Cẩm Tú vòng một vòng nàng đột nhiên phản ứng kịp. Mở mắt nói: “Chu quý nhân? Chu Tĩnh Tuệ?”
Cẩm Tú gật đầu một cái: “Chính là nàng.”
Tạ Bích Sơ lên tình thần, nàng đã nói rồi, kịch tình đại thần sao lại vứt bỏ con gái ruột chứ. Thục phi có thai thì sao, ông trời cũng sẽ không để cho nàng sinh ra. Đứa nhỏ đầu tiên của Hođế nhất định là do nữ chính sinh rồi. Không thì vòng sáng của người ta chỉ để treo lên cho đẹp hay sao?
Chỉ là ngẫm lại đứa nhỏ này của Chu Tĩnh Tuệ này tới không biết là tốt hay không tốt đây. Tạ Bích Sơ hứng thú hỏi: “Thai này của nàng cũng là do lần trước bệ hạ trúng tình dược mới có thôi, chỉ sợ trong lòng bệ hạ có vướng mắc.”
Nhưng Cẩm Đoạn nghe vậy lại nói: “Nô tỳ ngược lại không cảm thấy như vậy, thai của Thục phi? Thai không còn bệ hạ đang đau lòng, Chu quý nhân vừa vặn có thai lúc này. Nếu như hoàng thượng thương tiếc quá khứ. Dù sao nếu như thai này sinh ra chính là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng thượng, theo lý là nên được sủng. Nếu không có tin Hoàng thượng muốn tới đây nhưng vừa nghe Chu quý nhân có thai lập tức qua kia.”
Tạ Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Cẩm Đoạn, thấy trong mắt nàng tràn đầy lo lắng, nghĩ tới là thấy Hoàng đế làm mất thể diện của nàng mà đi xem trọng một quý nhân, lo lắng nàng sau này bị một quý nhân giẫm dưới chân.
Trong lòng Tạ hoàng hậu ấm áp, mặc dù có chút xem thường nhưng vẫn trấn an một câu: “Rốt cuộc cũng là đứa bé của bệ hạ. Bệ hạ đã lên ngôi gần ba năm nhưng đến giờ mới có, trong lòng đương nhiên sẽ gấp gáp. Nhưng mà không quan tâm hắn có coi trọng thai này không, chuyện này căn bản cũng chưa xong, các ngươi cứ nhìn xem sao.”
Chuyện này đúng thật là chưa xong.
Hoàng đế phong Chu Tĩnh Tuệ làm quý nhân. Chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sau hậu cung ba năm tuyển người vào, nhiều chị em gì đó đối với hậu cung mà nói thì là chuyện vô thưởng vô chuyện. Huống chi lúc ban đầu Hoàng đế điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền tất cả mọi người đã chuẩn bị sớm rồi.
Nhưng mà có thai rồi thì chuyện này không giống nữa rồi.
Chu Tĩnh Tuệ có thai căn bản là đang đánh vào mặt tất cả những người từng được Hoàng đế sủng hạnh.
Nàng mới đi theo Hoàng đế chưa tới nửa năm, được sủng hạnh cũng mới chưa được hai tháng, hơn nữa chỉ được lâm hạnh một lần kết quả lại là có rồi.
Điều này chúng cung tần bách hoa khắp hậu cung vào cung hai ba năm được lâm hạnh nhiều lần sao nhịn được?
Thục phi vừa sảy thai càng nôn nóng, Hoàng đế chân trước vừa bước tới Lâm Khuê cung của Chu Tĩnh Tuệ thì chân sau Thục phi đã đi qua. Sau khi thình an hoàng đế, lập tức mang bộ dạng khuyên nhủ Chu Tĩnh Tuệ nhỏ giọng nói: “Muội muội là người có phúc, theo lý là tỷ tỷ không nên tới xem ngươi. Nhưng tỷ tỷ đau lòng ngươi, cho nên chỉ có thể tới mong dính được chút hỉ khí của ngươi, muội muội luôn thiện lương hào phóng, thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ không từ chối tỷ tỷ đâu đúng không?”
Hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn, mặc dù vẻ mặt vẫn không phong phú nhưng rõ ràng là lộ ra chút biểu tình thương tiếc. Trong tình huống như vậy Chu Tĩnh Tuệ cho dù trong lòng đã muốn bóp chết Thục phi nhưng trên mặt vẫn phải bày ra bộ mặt lương thiện hiểu ý người khác không để ý gì.
Trận đầu Thục phi báo thắng, sau khi quan tâm hỏi thăm tình huống của Chu Tĩnh Tuệ lại nói cho nàng một số chú ý thông dụng trong thời gian đầu mang thai cho nàng, hành động như vậy dĩ nhiên được đổi với vẻ mặt hài lòng của hoàng đế bệ hạ.
Thục phi liếc hoàng đế bệ hạ một cái, cảm thấy độ lửa không chênh lệch lắm, cuối cùng nghiêm túc nói với Chu Tĩnh Tuệ: “Mặc dù tỷ tỷ chỉ cho muội nhiều như vậy, nhưng tốt nhất là muội muội nên cho thái y tới đây bắt mạch. Tỷ tỷ lo lắng ngày đó người và bệ hạ đều là trúng tình dược....”
Nàng nói tới chỗ này giống như đột nhiên phản kịp được mình đang nói gì, hoảng sợ trợn to mắt, đưa tay che miệng lại, “Phù phù” một tiếng quỳ trước mặt hoàng đế bệ hạ vang lên, nàng vừa rơi lệ vừa lắp bắp nói: “Nô tì, nô tì lỡ lời, xin hoàng thượng thứ tội....”
Sắc mặt hoàng đế mặc dù không ổn nhưng vẫn vẫy vẫy tay miễn tội cho nàng. Dù sao cũng không phải lỗi của Thục phi, chỉ là nhờ sự nhắc nhở của Thục phi khiến suy nghĩ của hắn cũng thay đổi.
Hoàng đế bệ hạ quả thật là bắt đầu nóng nảy vì vấn đề con cháu này rồi. Nếu không ngày hôm đó cũng sẽ không chạy đến Trường Hoa cung yêu cầu Tạ Bích Sơ quản lý hậu cung. Cũng là vì hắn biết chỉ có Tạ Bích Sơ trông coi cung quyền mới không xuống tay với con cháu của hắn.
Cho nên lúc trên đường đi Trường Hoa cung nghe nói Chu Tĩnh Tuệ có thai, Hoàng đế lập tức mừng như điên liều mạng bắt đầu đi vòng về Lâm Khê cung. Nhưng lại bị Thục phi dội cho một chậu nước như vậy, đầu óc hắn cũng bình tĩnh, tỉnh táo lại.
Thục phi nói ra vấn đề này cực kỳ sắc bén, tình dược rốt cuộc có ảnh hưởng hay không? Thai còn chưa biết được, còn phải đợi thái y chuẩn đoán mới có thể kết luận, hắn đúng là vui mừng quá sớm rồi.
Ngoài ra, ban đầu tình dược có phải là do Chu Tĩnh Tuệ hạ hay không còn chưa biết. Mặc dù hiện tại hoàng đế bệ hạ đã chắc chắn chín mươi phần trăm là do nàng ta ra tay. Hơn nữa với tâm cơ thủ đoạn của nàng, nếu như thực sự là vết bút của nàng, vậy thì nàng ta có thể mượn cơ hội này đế mang thai. Sau đó mượn cơ hội hạ sinh để đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.
Hắn đã sớm biết dã tâm của Chu Tĩnh Tuệ, chỉ dựa vào việc nàng tự giữ thân phận thì có thể biết nàng không muốn đứng sau người khác.
Trong lòng hoàng đế bệ hạ cuồn cuộn lần nữa, sắc mặt cũng không thay đổi. Sau khi miễn tội cho Thục phi rồi cho nàng lui ra, lại trấn an Chu Tĩnh Tuệ để nàng chú ý dưỡng thai lúc này mới rời khỏi Lâm Khê cung, bãi giá Trường Hoa.
Tạ hoàng hậu cảm thấy nếu như đại nữ chính có thai rồi, vậy thì hoàng đế bệ hạ chắc chắn sẽ bên cạnh che chở, tối thiếu cũng sẽ không mau chóng chạy tới Trường Hoa cung nhanh như vậy. Ai ngờ hắn lại tới nhanh như vậy.
Sau khi Tạ hoàng hậu hành lễ, liếc một cái nhìn vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ, trong lòng nhất thời hồi hộp một chút. Nguy rồi, vẻ mặt này của Hoàng đế rõ ràng là đang có ý nói: “Trẫm có chuyện muốn ngươi làm nhưng trẫm ngại với ngươi. Ngươi mau hỏi trẫm đi!”
Nhưng Tạ hoàng hậu là người tự xen vào việc của người khác, tự chui đầu vào lưới người khác sao?
Tạ hoàng hậu trực tiếp xoay mặt. Ta không thấy cái gì cả, ngươi có bản lĩnh thì giả bộ buồn bực, ngươi có bản lĩnh trực tiếp cầu xin ta đi.
Kết quả hoàng đế bệ hạ thực sự tự mình lên tiếng.
“Thanh Ngọc, Chu quý nhân có thai rồi.”
Tạ hoàng hậu bắt đầu kĩ thuật diễn, quay đầu trợn to hai mắt kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười, đứng dậy vạn phúc nói: “Chúc mừng bệ hạ.”
Hoàng đế bệ hạ hài lòng, cũng biết hoàng hậu nhất định là thật lòng vui mừng dùm hắn, cả hậu cũng đại khái chỉ có một mình nàng sẽ không hạ thủ đối với con cháu hắn, mới vừa nãy còn có chút do dự, giờ trở nên kiên định hơn: “Thanh Ngọc, trầm muốn cho Chu quý nhân tạm thời dời đến Trường Hoa cung dưỡng thai.”
Cái gì cái gì? Tạ hoàng hậu không nhịn được muốn ngoáy lỗ tai rồi, hoàng đế bệ hạ đang nói cái gì nàng căn bản nghe không hiểu có được không. Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, nàng đảm bảo chỉ không đánh chết hắn.
Hoàng đế bệ hạ nhìn vẻ mặt không tin của nàng, kiên nhẫn giải thích nói: “Về mặt con nối dõi trẫm rất khó khăn, thật vất vả mới có một thai này, trẫm thực sự không muốn nó cũng nối gót như chuyện của Thục phi, đành phải nhờ vả ngươi chăm sóc.”
Đáng tiếc hoàng đế bệ hạ yếu thế nói chuyện với Tạ hoàng hậu căn bản cũng vô ích, Tạ hoàng hậu đã vô cùng buồn bực, trầm ngâm một chút mới nói: “Bệ hạ, nô tì biết hành động lần này của bệ hạ thực sự là tin tưởng nô tỳ. Cũng biết biết bệ hạ hiểu rõ chuyện Thục phi sinh non không liên quan đến nô tỳ. Nhưng Chu quý nhân cũng không rõ ràng. Ván đã đóng thuyền. Ngày hôm đó bệ hạ đẩy ra một vị quý nhân, căn bản không có công bố chuyện này với công chúng. Dưới tình hình như vậy, bệ hạ lại để Chu quý nhân dời đến Trường Hoa cung khó trách khiến Chu quý nhân lo lắng sợ hãi, ngược lại không tốt với thai nhi, cho nên, kính xin bệ hạ nghĩ lại.”
Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng nói quả thật rất có lý. Sau đó lại nghe Tạ hoàng hậu nói: “Hơn nữa nô tì cảm thấy chỉ cần hoàng thượng thường xuyên đi thăm Chu quý nhân khiến Chu quý nhân dính phúc khí của bệ hạ. Hơn nữa sự thông mình tài trí của nàng tất nhiên có thể bảo vệ. Bình an sinh hạ thai này.”
Lời nói này trực tiếp, còn thiếu điều nói cho Hoàng đế, chỉ cần ngươi sủng ái Chu Tĩnh Tuệ một chút, với bản lĩnh của nàng sẽ dễ dàng giữ được thai này.
Nhưng hoàng đế bệ hạ cũng không nghĩ như vậy, hắn khẽ than thở: “Trẫm ngược lại không sợ cái khác. Chỉ là sợ Hồng Y giống như lần trước, coi thường cái thai trong bụng người khác, coi như cái đinh trong mắt, liều mạng xuống tay.”
Tạ hoàng hậu cảm thấy rất là khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, Hồng Y chính là khuê danh của Tôn quý phi. À đúng rồi, người ta bây giờ là quý nhân, cũng khó trách hoàng đế bệ hạ tình thâm ý trọng gọi khuê danh nàng. Dù sao trực tiếp gọi Tôn quý phi thật sự vũ nhục biểu muội nhà hắn rồi, hoàng đế thương hương tiếc ngọc không mở nổi miệng.
Chỉ là sau khi nhớ ra, Tạ hoàng hậu càng không nghĩ ra được: “Qúy phi không phải vẫn đang bị cấm túc sao. Sao có thể hạ thủ với Chu quý nhân được.”
Sau đó chỉ rnghe hoàng đế bệ hạ gằn tững chữ: “Ngươi cũng biết Tôn gia bây giờ đã thua, Hồng Y bị bệnh rất nghiêm trọng, nhốt nàng một mình ở Trọng Hoa cung thực sự không ổn. Nên trẫm đồng ý cho nàng dời tới Ninh Khang cung dưỡng bệnh.”
Tạ hoàng hậu: “.....”đã sớm biết Cảnh Diệp trong nóng ngoài lạnh, nhớ tới tình xưa dễ dàng mềm lòng. Nhưng nàng không không ngờ lại có thể mềm lòng đến trình độ này, nàng thực sự say rồi.
Ngươi có bản lĩnh không để nam thần lão cha của nàng giết chết Tôn gia à?
Vừa phá hủy gia tộc người ta, quay đầu lại mang dáng vẻ thâm tình, cho dù biết rõ nguyên nhân chính trị nhưng Tạ Bích Sơ suy nghĩ muốn quăng hai chữ “Cặn bã” cho hắn.
Tạ hoàng hậu rầu rĩ liếc nhìn Cảnh Diệp, tức giận đồng thời không biết vì sao nhưng lại sinh lòng thương hại với hắn.
Lúc Tạ Bích Sơ nghe nam thần lão cha nhẹ nhàng biến Tôn gia thành như bây giờ - Tôn Khải Xương trúng gió, quan viên lớn nhỏ trên chính đàn tất cả đều bị cách chức – nàng có chút không rõ một Tôn gia không chịu nổi một kích như vậy tại sao lại phải khiến tiên đế bó tay hết cách, lại khiến Cảnh Diệp sinh ra lòng kiêng kỵ.
Thực ra nếu như biết được Cảnh gia ở tiền triều mặc dù cũng coi như là vọng tộc mà lại bị tru di cửu tộc thì sẽ hiểu. Một gốc cây bị chặt chỉ có thể giâm lại bằng cành, năng lực thật ra cũng rất nhỏ, không thể so nổi với Tạ gia.
Nếu như không có Tạ gia ở bên Cảnh gia thì đừng bảo Cảnh gia có thể ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế hay không mà ban đầu có thể dành được ngôi vị hoàng đế hay không cũng là vấn đề.
Đây chính là lí do ban đầu lúc Cảnh Diệp lên ngôi nhưng không muốn cho Tạ Bích Sơ vào cung.
Nhưng mà cho dù có ngọn núi kiên cố vững chắc như vậy, mặc dù hoàng đế không thể đứng thẳng cũng sẽ không dùng. Mặc dù bởi vì nguyên nhân chính trị, trên triều Cảnh Diệp cũng cứng rắn, có mưu lược, nhưng về mặt tình cảm, hơn nữa là ở phương diện nữ nhân, Cảnh Diệp thật sự quá dễ dàng mềm lòng.
Cũng bởi vì suy nghĩ tới tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngay thời điểm hắn giằng co thời điểm hắn đều có thể phóng túng và sủng ái Tôn quý phi. Hiện tại Tôn gia đại nạn, hơn nữa hắn áy náy với Tôn quý phi, có thể biết được về sau hắn sẽ dung túng Tôn quý phi đến trình độ nào.
Tạ hoàng hậu bất đắc dĩ vỗ trán, trong lòng hoàn toàn tràn ngập suy nghĩ: loại cặn bã đầu óc có vấn đề, một lượng bạc bán ngay ai muốn thì đem đi luôn đi, nàng chỉ muốn ly hôn a a a a!
Cẩm Tú tiểu cô nương trợn to hai mắt, vẻ mặt thành thật nói: “Chủ tử người nhớ nhầm rồi... trong cung không có ai sinh non, mà là Chu Qúy Nhân có thay rồi.”
Tạ Bích Sơ nhắm nghiền mắt lại định nói lo ai có thai làm gì, vợ nhỏ của hoàng đế cặn bã có con liên quan gì tới à, người làm vợ lớn là nàng đây vốn là để bài biện thôi có được không. Hơn nữa nàng vẫn còn đang bị cấm túc mà, chỉ là lời nói của Cẩm Tú vòng một vòng nàng đột nhiên phản ứng kịp. Mở mắt nói: “Chu quý nhân? Chu Tĩnh Tuệ?”
Cẩm Tú gật đầu một cái: “Chính là nàng.”
Tạ Bích Sơ lên tình thần, nàng đã nói rồi, kịch tình đại thần sao lại vứt bỏ con gái ruột chứ. Thục phi có thai thì sao, ông trời cũng sẽ không để cho nàng sinh ra. Đứa nhỏ đầu tiên của Hođế nhất định là do nữ chính sinh rồi. Không thì vòng sáng của người ta chỉ để treo lên cho đẹp hay sao?
Chỉ là ngẫm lại đứa nhỏ này của Chu Tĩnh Tuệ này tới không biết là tốt hay không tốt đây. Tạ Bích Sơ hứng thú hỏi: “Thai này của nàng cũng là do lần trước bệ hạ trúng tình dược mới có thôi, chỉ sợ trong lòng bệ hạ có vướng mắc.”
Nhưng Cẩm Đoạn nghe vậy lại nói: “Nô tỳ ngược lại không cảm thấy như vậy, thai của Thục phi? Thai không còn bệ hạ đang đau lòng, Chu quý nhân vừa vặn có thai lúc này. Nếu như hoàng thượng thương tiếc quá khứ. Dù sao nếu như thai này sinh ra chính là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng thượng, theo lý là nên được sủng. Nếu không có tin Hoàng thượng muốn tới đây nhưng vừa nghe Chu quý nhân có thai lập tức qua kia.”
Tạ Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Cẩm Đoạn, thấy trong mắt nàng tràn đầy lo lắng, nghĩ tới là thấy Hoàng đế làm mất thể diện của nàng mà đi xem trọng một quý nhân, lo lắng nàng sau này bị một quý nhân giẫm dưới chân.
Trong lòng Tạ hoàng hậu ấm áp, mặc dù có chút xem thường nhưng vẫn trấn an một câu: “Rốt cuộc cũng là đứa bé của bệ hạ. Bệ hạ đã lên ngôi gần ba năm nhưng đến giờ mới có, trong lòng đương nhiên sẽ gấp gáp. Nhưng mà không quan tâm hắn có coi trọng thai này không, chuyện này căn bản cũng chưa xong, các ngươi cứ nhìn xem sao.”
Chuyện này đúng thật là chưa xong.
Hoàng đế phong Chu Tĩnh Tuệ làm quý nhân. Chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sau hậu cung ba năm tuyển người vào, nhiều chị em gì đó đối với hậu cung mà nói thì là chuyện vô thưởng vô chuyện. Huống chi lúc ban đầu Hoàng đế điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền tất cả mọi người đã chuẩn bị sớm rồi.
Nhưng mà có thai rồi thì chuyện này không giống nữa rồi.
Chu Tĩnh Tuệ có thai căn bản là đang đánh vào mặt tất cả những người từng được Hoàng đế sủng hạnh.
Nàng mới đi theo Hoàng đế chưa tới nửa năm, được sủng hạnh cũng mới chưa được hai tháng, hơn nữa chỉ được lâm hạnh một lần kết quả lại là có rồi.
Điều này chúng cung tần bách hoa khắp hậu cung vào cung hai ba năm được lâm hạnh nhiều lần sao nhịn được?
Thục phi vừa sảy thai càng nôn nóng, Hoàng đế chân trước vừa bước tới Lâm Khuê cung của Chu Tĩnh Tuệ thì chân sau Thục phi đã đi qua. Sau khi thình an hoàng đế, lập tức mang bộ dạng khuyên nhủ Chu Tĩnh Tuệ nhỏ giọng nói: “Muội muội là người có phúc, theo lý là tỷ tỷ không nên tới xem ngươi. Nhưng tỷ tỷ đau lòng ngươi, cho nên chỉ có thể tới mong dính được chút hỉ khí của ngươi, muội muội luôn thiện lương hào phóng, thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ không từ chối tỷ tỷ đâu đúng không?”
Hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn, mặc dù vẻ mặt vẫn không phong phú nhưng rõ ràng là lộ ra chút biểu tình thương tiếc. Trong tình huống như vậy Chu Tĩnh Tuệ cho dù trong lòng đã muốn bóp chết Thục phi nhưng trên mặt vẫn phải bày ra bộ mặt lương thiện hiểu ý người khác không để ý gì.
Trận đầu Thục phi báo thắng, sau khi quan tâm hỏi thăm tình huống của Chu Tĩnh Tuệ lại nói cho nàng một số chú ý thông dụng trong thời gian đầu mang thai cho nàng, hành động như vậy dĩ nhiên được đổi với vẻ mặt hài lòng của hoàng đế bệ hạ.
Thục phi liếc hoàng đế bệ hạ một cái, cảm thấy độ lửa không chênh lệch lắm, cuối cùng nghiêm túc nói với Chu Tĩnh Tuệ: “Mặc dù tỷ tỷ chỉ cho muội nhiều như vậy, nhưng tốt nhất là muội muội nên cho thái y tới đây bắt mạch. Tỷ tỷ lo lắng ngày đó người và bệ hạ đều là trúng tình dược....”
Nàng nói tới chỗ này giống như đột nhiên phản kịp được mình đang nói gì, hoảng sợ trợn to mắt, đưa tay che miệng lại, “Phù phù” một tiếng quỳ trước mặt hoàng đế bệ hạ vang lên, nàng vừa rơi lệ vừa lắp bắp nói: “Nô tì, nô tì lỡ lời, xin hoàng thượng thứ tội....”
Sắc mặt hoàng đế mặc dù không ổn nhưng vẫn vẫy vẫy tay miễn tội cho nàng. Dù sao cũng không phải lỗi của Thục phi, chỉ là nhờ sự nhắc nhở của Thục phi khiến suy nghĩ của hắn cũng thay đổi.
Hoàng đế bệ hạ quả thật là bắt đầu nóng nảy vì vấn đề con cháu này rồi. Nếu không ngày hôm đó cũng sẽ không chạy đến Trường Hoa cung yêu cầu Tạ Bích Sơ quản lý hậu cung. Cũng là vì hắn biết chỉ có Tạ Bích Sơ trông coi cung quyền mới không xuống tay với con cháu của hắn.
Cho nên lúc trên đường đi Trường Hoa cung nghe nói Chu Tĩnh Tuệ có thai, Hoàng đế lập tức mừng như điên liều mạng bắt đầu đi vòng về Lâm Khê cung. Nhưng lại bị Thục phi dội cho một chậu nước như vậy, đầu óc hắn cũng bình tĩnh, tỉnh táo lại.
Thục phi nói ra vấn đề này cực kỳ sắc bén, tình dược rốt cuộc có ảnh hưởng hay không? Thai còn chưa biết được, còn phải đợi thái y chuẩn đoán mới có thể kết luận, hắn đúng là vui mừng quá sớm rồi.
Ngoài ra, ban đầu tình dược có phải là do Chu Tĩnh Tuệ hạ hay không còn chưa biết. Mặc dù hiện tại hoàng đế bệ hạ đã chắc chắn chín mươi phần trăm là do nàng ta ra tay. Hơn nữa với tâm cơ thủ đoạn của nàng, nếu như thực sự là vết bút của nàng, vậy thì nàng ta có thể mượn cơ hội này đế mang thai. Sau đó mượn cơ hội hạ sinh để đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.
Hắn đã sớm biết dã tâm của Chu Tĩnh Tuệ, chỉ dựa vào việc nàng tự giữ thân phận thì có thể biết nàng không muốn đứng sau người khác.
Trong lòng hoàng đế bệ hạ cuồn cuộn lần nữa, sắc mặt cũng không thay đổi. Sau khi miễn tội cho Thục phi rồi cho nàng lui ra, lại trấn an Chu Tĩnh Tuệ để nàng chú ý dưỡng thai lúc này mới rời khỏi Lâm Khê cung, bãi giá Trường Hoa.
Tạ hoàng hậu cảm thấy nếu như đại nữ chính có thai rồi, vậy thì hoàng đế bệ hạ chắc chắn sẽ bên cạnh che chở, tối thiếu cũng sẽ không mau chóng chạy tới Trường Hoa cung nhanh như vậy. Ai ngờ hắn lại tới nhanh như vậy.
Sau khi Tạ hoàng hậu hành lễ, liếc một cái nhìn vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ, trong lòng nhất thời hồi hộp một chút. Nguy rồi, vẻ mặt này của Hoàng đế rõ ràng là đang có ý nói: “Trẫm có chuyện muốn ngươi làm nhưng trẫm ngại với ngươi. Ngươi mau hỏi trẫm đi!”
Nhưng Tạ hoàng hậu là người tự xen vào việc của người khác, tự chui đầu vào lưới người khác sao?
Tạ hoàng hậu trực tiếp xoay mặt. Ta không thấy cái gì cả, ngươi có bản lĩnh thì giả bộ buồn bực, ngươi có bản lĩnh trực tiếp cầu xin ta đi.
Kết quả hoàng đế bệ hạ thực sự tự mình lên tiếng.
“Thanh Ngọc, Chu quý nhân có thai rồi.”
Tạ hoàng hậu bắt đầu kĩ thuật diễn, quay đầu trợn to hai mắt kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười, đứng dậy vạn phúc nói: “Chúc mừng bệ hạ.”
Hoàng đế bệ hạ hài lòng, cũng biết hoàng hậu nhất định là thật lòng vui mừng dùm hắn, cả hậu cũng đại khái chỉ có một mình nàng sẽ không hạ thủ đối với con cháu hắn, mới vừa nãy còn có chút do dự, giờ trở nên kiên định hơn: “Thanh Ngọc, trầm muốn cho Chu quý nhân tạm thời dời đến Trường Hoa cung dưỡng thai.”
Cái gì cái gì? Tạ hoàng hậu không nhịn được muốn ngoáy lỗ tai rồi, hoàng đế bệ hạ đang nói cái gì nàng căn bản nghe không hiểu có được không. Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa, nàng đảm bảo chỉ không đánh chết hắn.
Hoàng đế bệ hạ nhìn vẻ mặt không tin của nàng, kiên nhẫn giải thích nói: “Về mặt con nối dõi trẫm rất khó khăn, thật vất vả mới có một thai này, trẫm thực sự không muốn nó cũng nối gót như chuyện của Thục phi, đành phải nhờ vả ngươi chăm sóc.”
Đáng tiếc hoàng đế bệ hạ yếu thế nói chuyện với Tạ hoàng hậu căn bản cũng vô ích, Tạ hoàng hậu đã vô cùng buồn bực, trầm ngâm một chút mới nói: “Bệ hạ, nô tì biết hành động lần này của bệ hạ thực sự là tin tưởng nô tỳ. Cũng biết biết bệ hạ hiểu rõ chuyện Thục phi sinh non không liên quan đến nô tỳ. Nhưng Chu quý nhân cũng không rõ ràng. Ván đã đóng thuyền. Ngày hôm đó bệ hạ đẩy ra một vị quý nhân, căn bản không có công bố chuyện này với công chúng. Dưới tình hình như vậy, bệ hạ lại để Chu quý nhân dời đến Trường Hoa cung khó trách khiến Chu quý nhân lo lắng sợ hãi, ngược lại không tốt với thai nhi, cho nên, kính xin bệ hạ nghĩ lại.”
Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng nói quả thật rất có lý. Sau đó lại nghe Tạ hoàng hậu nói: “Hơn nữa nô tì cảm thấy chỉ cần hoàng thượng thường xuyên đi thăm Chu quý nhân khiến Chu quý nhân dính phúc khí của bệ hạ. Hơn nữa sự thông mình tài trí của nàng tất nhiên có thể bảo vệ. Bình an sinh hạ thai này.”
Lời nói này trực tiếp, còn thiếu điều nói cho Hoàng đế, chỉ cần ngươi sủng ái Chu Tĩnh Tuệ một chút, với bản lĩnh của nàng sẽ dễ dàng giữ được thai này.
Nhưng hoàng đế bệ hạ cũng không nghĩ như vậy, hắn khẽ than thở: “Trẫm ngược lại không sợ cái khác. Chỉ là sợ Hồng Y giống như lần trước, coi thường cái thai trong bụng người khác, coi như cái đinh trong mắt, liều mạng xuống tay.”
Tạ hoàng hậu cảm thấy rất là khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, Hồng Y chính là khuê danh của Tôn quý phi. À đúng rồi, người ta bây giờ là quý nhân, cũng khó trách hoàng đế bệ hạ tình thâm ý trọng gọi khuê danh nàng. Dù sao trực tiếp gọi Tôn quý phi thật sự vũ nhục biểu muội nhà hắn rồi, hoàng đế thương hương tiếc ngọc không mở nổi miệng.
Chỉ là sau khi nhớ ra, Tạ hoàng hậu càng không nghĩ ra được: “Qúy phi không phải vẫn đang bị cấm túc sao. Sao có thể hạ thủ với Chu quý nhân được.”
Sau đó chỉ rnghe hoàng đế bệ hạ gằn tững chữ: “Ngươi cũng biết Tôn gia bây giờ đã thua, Hồng Y bị bệnh rất nghiêm trọng, nhốt nàng một mình ở Trọng Hoa cung thực sự không ổn. Nên trẫm đồng ý cho nàng dời tới Ninh Khang cung dưỡng bệnh.”
Tạ hoàng hậu: “.....”đã sớm biết Cảnh Diệp trong nóng ngoài lạnh, nhớ tới tình xưa dễ dàng mềm lòng. Nhưng nàng không không ngờ lại có thể mềm lòng đến trình độ này, nàng thực sự say rồi.
Ngươi có bản lĩnh không để nam thần lão cha của nàng giết chết Tôn gia à?
Vừa phá hủy gia tộc người ta, quay đầu lại mang dáng vẻ thâm tình, cho dù biết rõ nguyên nhân chính trị nhưng Tạ Bích Sơ suy nghĩ muốn quăng hai chữ “Cặn bã” cho hắn.
Tạ hoàng hậu rầu rĩ liếc nhìn Cảnh Diệp, tức giận đồng thời không biết vì sao nhưng lại sinh lòng thương hại với hắn.
Lúc Tạ Bích Sơ nghe nam thần lão cha nhẹ nhàng biến Tôn gia thành như bây giờ - Tôn Khải Xương trúng gió, quan viên lớn nhỏ trên chính đàn tất cả đều bị cách chức – nàng có chút không rõ một Tôn gia không chịu nổi một kích như vậy tại sao lại phải khiến tiên đế bó tay hết cách, lại khiến Cảnh Diệp sinh ra lòng kiêng kỵ.
Thực ra nếu như biết được Cảnh gia ở tiền triều mặc dù cũng coi như là vọng tộc mà lại bị tru di cửu tộc thì sẽ hiểu. Một gốc cây bị chặt chỉ có thể giâm lại bằng cành, năng lực thật ra cũng rất nhỏ, không thể so nổi với Tạ gia.
Nếu như không có Tạ gia ở bên Cảnh gia thì đừng bảo Cảnh gia có thể ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế hay không mà ban đầu có thể dành được ngôi vị hoàng đế hay không cũng là vấn đề.
Đây chính là lí do ban đầu lúc Cảnh Diệp lên ngôi nhưng không muốn cho Tạ Bích Sơ vào cung.
Nhưng mà cho dù có ngọn núi kiên cố vững chắc như vậy, mặc dù hoàng đế không thể đứng thẳng cũng sẽ không dùng. Mặc dù bởi vì nguyên nhân chính trị, trên triều Cảnh Diệp cũng cứng rắn, có mưu lược, nhưng về mặt tình cảm, hơn nữa là ở phương diện nữ nhân, Cảnh Diệp thật sự quá dễ dàng mềm lòng.
Cũng bởi vì suy nghĩ tới tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngay thời điểm hắn giằng co thời điểm hắn đều có thể phóng túng và sủng ái Tôn quý phi. Hiện tại Tôn gia đại nạn, hơn nữa hắn áy náy với Tôn quý phi, có thể biết được về sau hắn sẽ dung túng Tôn quý phi đến trình độ nào.
Tạ hoàng hậu bất đắc dĩ vỗ trán, trong lòng hoàn toàn tràn ngập suy nghĩ: loại cặn bã đầu óc có vấn đề, một lượng bạc bán ngay ai muốn thì đem đi luôn đi, nàng chỉ muốn ly hôn a a a a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook