Vật Hi Sinh Tu Chân Ký
-
Chương 53
edit:rồng
Đám người kia càng khẩn trương, ghìm súng chỉ vào Liên Cẩn Viên quát, "Nhanh thả người ra, nếu không đừng hòng thoát."
Liên Cẩn Viên cười hai tiếng, cười rợn cả tóc gáy, hiển nhiên là tính toán động thủ. Tô Ngưng Mi nhanh chóng kéo hắn lại, ngăn trước mặt anh, cười nói với mấy người đàn ông cầm súng, "Các vị thật xin lỗi, tôi. . . . . . Chồng tôi, tính tình của anh ấy không tốt, thịt và xăng vất vả lắm mới tìm được, nhìn thấy các ngươi muốn lấy đi, tính khí của anh ấy không chịu được, thật là thật xin lỗi. . . . . . a, vị đại ca đầu trọc kia sẽ không có chuyện gì, hôn mê một lát liền tỉnh lại."
Tô Ngưng Mi suy đoán trấn Phù Khẩu này đang bị khống chế, không phải quân đội cũng không phải là chánh phủ, phải là một thế lực, nhìn dáng dấp cổ thế lực này cũng không yếu, mấy người canh giữ ở đây liền có súng, thậm chí cô có thể cảm nhận được linh khí dao động trên mấy người trong đó, linh khí này chắc là tinh thần lực trong cơ thể dị năng giả, cô có thể cảm nhận được.
Một người đàn ông cạo đầu đinh trong đó nhìn tên đầu trọc dưới chân Liên Cẩn Viên, đá hắn, tên đầu trọc không động đậy chút nào, tên đầu đinh nhíu mày, “Tại sao anh ta lại giống như đã chết vậy!”
Tô Ngưng Mi vội vàng khoát tay, "Đại ca anh yên tâm, khẳng định là hắn chưa chết!" Lại quay đầu nhìn Liên Cẩn Viên khóe miệng cũng toét đến sau lỗ tai, đẩy hắn một cái, “Này, mau đánh thức người ta”.
Liên Cẩn Viên cười híp mắt đáp một tiếng, khom lưng gáy tên đầu trọc trên đất lên, ót tên đầu trọc trầy trụa, khuôn mặt máu, làm mọi người sợ giật mình. Liên Cẩn Viên nắm vạt áo hắn, vỗ mặt hắn, "Tỉnh!"
Đầu trọc không có động tĩnh, Liên Cẩn Viên nặng nề một cái tát vỗ xuống, tên đầu trọc cũng tỉnh lại, trừng mắt nhìn Liên Cẩn Viên, ngoài miệng mắng một câu, con mẹ nó tao phải đánh, đầu đinh kéo áo đầu trọc lại, , "Đại Long, dừng tay! Đừng gây chuyện!"
Đầu trọc phun máu lên mặt đất, mắng, " ĐxxCM, người nào gây sự, là do hắn đánh trước!”
Liên Cẩn Viên nói: " là do các các người cướp đồ trước”.
Đầu trọc nghe thấy lời này lại mắng, "Ta □ mẹ, ai giành đồ của các người, hiện tại Phù Khẩu trấn là của lão đại của chúng ta rồi, muốn đi vào phải đem đồ để lại, không muốn đi vào thì cút cho ông!"
Sắc mặt của Liên Cẩn Viên trầm xuống, kéo lấy cổ áo sau lưng đầu trọc, kéo hắn đến trước mặt, cúi đầu nhìn hắn, "Ngươi thử mắng lại xem!”
Tên đầu trọc tức không chịu được, lai tức tối muốn mắng to, đầu đinh bất đắc dĩ lôi hắn, "Đại Long, tốt lắm, nhanh, ngươi coi chừng trạm thu lệ phí đi."
Lúc này đầu trọc bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Liên Cẩn Viên, đi tới trạm thu phí.
Lúc này đầu đinh mới lên tiếng, nói: “thật xin lỗi, vừa rồi là hiểu lầm, người anh em của tôi không có xấu, chính là tính cách hơi nóng nảy. Vừa rồi người anh em của tôi cũng đã nói rõ quy củ, bây giờ trấn Phù Khẩu là của lão đại chúng tôi, mọi người muốn đi vào hay đi qua đều phải giao đồ, nếu không chỉ có thể nói xin lỗi”. (rồng: t cảm thấy đầu đinh với đầu trọc thật dễ thương <> ><)
Tô Ngưng Mi cười nói, "Vậy không biết là theo luật thì nên đóng như thế nào? Vừa rồi huynh đệ của anh gấp gáp muốn khiêng đồ đi như vậy, tôi. . . . . . ông xã của tôi hiểu lầm, nên mới động thủ."
Khuôn mặt anh tuấn của Liên Cẩn Viên ở bên cạnh tràn ngập nụ cười, nghe Tô Ngưng Mi lại gọi anh là ông xã, hận không thể lập tức ôm cô, hôn hai cái.( rồng: nam chính của chúng ta, thật là \\( =3 )//)
Đầu đinh nói: " một người mười ký đồ ăn, bất cứ loại đồ ăn nào, chỉ cần đủ mười ký là có thể thông qua. Nếu thức ăn không đủ phải vào trấn làm việc cho lão đại của chúng ta, làm đủ một tháng mới có thể thả người. Dĩ nhiên, thu các ngươi thức ăn cũng là bởi vì bên trong trấn rất an toàn, sẽ không có zombie xuất hiện bất ngờ, chỉ là phải chú ý chim bay trên bầu trời . Tốt lắm, bây giờ mọi người có đi vào hay không?"
Dĩ nhiên là muốn đi vào, mười người 100kg thức ăn, trên đường tới đây bọn họ thu thập không ít thịt thú biến dị, vẫn có thể chi ra 100kg thịt thú biến dị. Nộp thức ăn, lập tức có một thiếu niên nhỏ nhỏ thanh tú đi lên, thiếu niên kia cầm cuốn tập, nói: "Khai báo tên, giới tính, tuổi, dị năng, sau đó mọi người có thể đi."
Rất nhanh lền ghi danh xong, Tô Ngưng Mi nhìn cuốn sổ nhỏ chợt nghĩ, kéo đầu đinh nói: " đại ca, tôi có chuyện này muốn hỏi thăm một chút."
Đầu đinh gật đầu, "Ngươi nói đi."
Tô Ngưng Mi nói: "Hai ngày nay có dị năng giả hệ hỏa Tô Hạo, dị năng giả thủy hệ Hàn Bảo" Cô nói ra tên cỉa người nhà họ Tô, "Xin hỏi, bọn họ có đi qua nơi này hay không?"
Đầu đinh nói: " cái này không thể tiết lộ cho mọi người biết!"
Tô Ngưng Mi suy nghĩ một chút, lấy hai gói thuốc trong túi, kín đáo đưa cho đầu đinh, "Đại ca, anh nói cho tôi biết đi, bọn họ đều là người thân của tôi, thành phố G xảy ra động đất, chúng tôi bị ly tán, tôi chỉ muốn biết bọn họ có ở đây hay đi qua đây hay không."
Đầu đinh nhìn gói thuốc trong tay một chút, sờ lỗ mũi một cái, liếm môi, hiển nhiên là bị lung lay.
Bên cạnh một thanh niên dáng dấp thật tốt, nói, “Minh ca, thu cất đi, đã lâu rồi chúng ta chưa hút thuốc, bây giờ nhìn thấy thuốc lá này cũng muốn chảy nước miếng, ơ, còn là kim cương Phù Dung vương a, các ngươi là người thành phố W sao, thuốc lá này ta còn chỉ nghe nói qua chứ chưa được dùng bao giờ. . . . . Ai, quê tôi cũng ở thành phố W, sau đó lại đi làm ở chỗ này, mạt thế xảy ra, cũng không biết người thân ở nhà ra sao, ai. . . . . ."
Đầu đinh cũng bị hai gói thuốc là làm nghiện, nhận lấy hai gói thuốc trong tay Tô Ngưng Mi nhét vào trong ngực. Vừa nhét vào, tiểu ca vừa nói chuyện liền cười hắc hắc lấy ra một gói thuốc lá từ trong ngực Minh ca, nhanh chóng xé ra rút ra một cây, sờ túi quần, mắng, " ĐxxCM, đã mấy tháng chưa hút thuốc, trên người ngay cả cái bật lửa cũng không có, ai. . . . . . Ai có không, có thể cho mượn hộp quẹt”.
Minh ca cười mắng, lấy cái bật lửa trong đ dlqd túi tiền ném cho tiểu tử này, "Bây giờ đã không nhịn được, cẩn thận quất chết ngươi." Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, "Theo như ngươi nói thì mấy người đó trong hai ngày này mới tới được từ thành phố G? tôi xem có ghi chép ở trên không."
Minh ca lấy vở trong tay thiếu niên thanh tú lật vài tờ, lúc này mới lắc đầu nói, "Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, phía trên này không có người cô muốn tìm, tôi nghĩ bọn họ không có đi qua trấn Phù Khẩu, nếu không nhất định sẽ có ghi chép."
Tô Ngưng Mi quýnh lên, đoạt lấy quyển sổ nhỏ trong tay người này, phía trên quyển sổ nhỏ ghi chép rất rõ ràng, cô lật vài tờ, quả nhiên không thấy người nhà họ Tô ở phía trên, không khỏi ngẩn ra, "Bọn họ không có tới đây, vậy sẽ đi đâu?"
"Tốt lắm, các ngươi mau vào đi." Minh ca rút quyển sổ nhỏ trong tay Tô Ngưng Mi ra, đi tới chỗ mấy người hút thuốc lá.
Một nhóm người lái xe vào trấn nhỏ, Tô Ngưng Mi chia thịt thú biến dị và xang còn dư lại cho bảy người, lại đem thịt chim sẻ trong không gian cho bọn họ một đống lớn, lúc này mới tách ra. Nhìn Ôn Nhạn Kỳ mặt mờ mịt giơ bọc lớn bên cạnh, Tô Ngưng Mi nói: " Bác sĩ Ôn, Anh có tính toán gì? Tôi còn rất nhiều thịt chim sẻ, anh lấy một chút đi."
Ôn nhạn kỳ lắc đầu một cái, "Ban đầu ở thành phố G, nhưng bởi vì động đất nên mới chuyển chỗ, hiện tại tính ở đây một đoạn thời gian rồi mới nói. Đúng rồi, mọi người có tính toán gì, nếu không tìm được người nhà, hay là ở lại đây trước đi."
Chỉ có thể chỗ ở lại tạm rồi, trấn Phù Khẩu có khoảng ba trăm ngàn dân khẩu, do mạt thế nên giảm bớt một nửa, vì vậy có nhiều phòng trống không dùng.
Thị trấn Phù Khẩu nằm ở thành phố GL, tỉnh GX, vì vậy phát triển không tệ, khắp nơi đều là nhà cao tầng, ba người tìm một tòa nhà đi vào, Liên Cẩn Viên dùng thần thức dò xét một phen, nói: " lầu hai 201,202 đều là phòng trống."
Ba người đi tới lầu hai, cửa phòng 201 và 202 đều không khóa, xoay xuống liền mở ra, bên trong có đầy đủ đồ gia dụng, chỉ là thời gian dài cũng dính rất nhiều bụi bậm. Liên Cẩn Viên lôi kéo Tô Ngưng Mi vào phòng, Ôn Nhạn Kỳ cũng muốn theo vào, Liên Cẩn Viên chợt xoay người, "Phòng đối diện cũng không còn người, anh ở đối diện đi!”(rồng: làm bóng đèn khổ lắm, về với đội của em đi ><) Anh cũng không muốn có người quấy rầy thế giới hai người của anh và cô vợ nhỏ.
Ôn nhạn kỳ cười cười, "Được, vậy các ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong còn quan tâm khép cửa phòng lại.
Liên Cẩn Viên dùng phong phù rất nhanh quét dọn sạch sẽ gian phòng, lôi kéo Tô Ngưng Mi trong long không yên vào phòng, lại quan tâm lấy ra hai giường mới tinh trải chăn bông, "Đi đường mệt mỏi, em nghỉ ngơi trước, muốn ăn gì cứ bảo anh."
Tô Ngưng Mi lắc đầu, "Em không mệt, hiện tại êm đang lo lắng ông ngoại như thế nào, anh nói bọn họ không đi trấn Phù Khẩu thì sẽ đi đâu? Chẳng lẽ còn ở gần căn cứ?"
Liên Cẩn Viên nói: "Anh kiểm tra cũng không ở gần căn cứ."
"Vậy bọn họ ở đâu?"
Liên Cẩn Viên suy nghĩ một chút, nói: "Có khi nào bọn họ đi theo đường thành phố G?"
Tô Ngưng Mi mờ mịt ngẩng đầu, "Tại sao? Thành phố G đều là zombie, càng thêm không an toàn, vì sao bọn họ sẽ đi theo đường thành phố G chứ?"
Liên Cẩn Viên suy nghĩ một chút, lại nhìn Tô Ngưng Mi một cái, "Ban đầu chúng ta ở thành phố G săn zombie và thú biến dị, nói không chừng bọn họ đi thành phố G tìm em."
Tô Ngưng Mi đầu óc oanh một tiếng, cả người đều ngẩn ra, Đúng vậy, cô thậm chí đã quên có khả năng người nhà họ Tô sẽ đi thành phố G tìm cô, cô thật ngộc! nước mắt của Tô Ngưng Mi nhanh chóng chảy xuống, đứng dậy liền muốn xông ra ngoài. Liên Cẩn Viên kéo lại nàng, "Tốt rồi, đừng xúc động, trước hết em phải ngủ một giấc thật ngon, bùa chú trên người anh đã hết, phải chuẩn bị một chút, chờ chuẩn bị xong, chúng ta đang trở về thành phố G một chuyến."
Tô Ngưng Mi nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng giống như uống một chén súp nóng và cay trong thời tiết lạnh, cô suy nghĩ mà rơi nước mắt. Cô cuối đầu ôm người đàn ông anh tuấn d.đ.l.q.đ trước mặt, ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Cảm ơn anh.”
Liên Cẩn Viên nghiêng đầu hôn lên gò má cô một cái: “Anh là chồng em, không cần nói cảm ơn. Tốt rồi, nhanh nghỉ ngơi, mấy giờ là có thể lên đường được."
Tô Ngưng Mi dĩ nhiên là không ngủ được, thừa dịp Liên Cẩn Viên vẽ bùa liền nấu cơm, llại làm nhiều món ăn bưng tới trước mặt Liên Cẩn Viên, "đi dường từ buổi sáng tới trưa, anh cũng chưa ăn gì, hiện tại nên ăn rồi mới vẽ."
Hai người ăn cơm, Liên Cẩn Viên tiếp tục vẽ bùa, Tô Ngưng Mi cũng không ngủ, lấy một xấp lá bùa trong không gian ra luyện tập.
Đám người kia càng khẩn trương, ghìm súng chỉ vào Liên Cẩn Viên quát, "Nhanh thả người ra, nếu không đừng hòng thoát."
Liên Cẩn Viên cười hai tiếng, cười rợn cả tóc gáy, hiển nhiên là tính toán động thủ. Tô Ngưng Mi nhanh chóng kéo hắn lại, ngăn trước mặt anh, cười nói với mấy người đàn ông cầm súng, "Các vị thật xin lỗi, tôi. . . . . . Chồng tôi, tính tình của anh ấy không tốt, thịt và xăng vất vả lắm mới tìm được, nhìn thấy các ngươi muốn lấy đi, tính khí của anh ấy không chịu được, thật là thật xin lỗi. . . . . . a, vị đại ca đầu trọc kia sẽ không có chuyện gì, hôn mê một lát liền tỉnh lại."
Tô Ngưng Mi suy đoán trấn Phù Khẩu này đang bị khống chế, không phải quân đội cũng không phải là chánh phủ, phải là một thế lực, nhìn dáng dấp cổ thế lực này cũng không yếu, mấy người canh giữ ở đây liền có súng, thậm chí cô có thể cảm nhận được linh khí dao động trên mấy người trong đó, linh khí này chắc là tinh thần lực trong cơ thể dị năng giả, cô có thể cảm nhận được.
Một người đàn ông cạo đầu đinh trong đó nhìn tên đầu trọc dưới chân Liên Cẩn Viên, đá hắn, tên đầu trọc không động đậy chút nào, tên đầu đinh nhíu mày, “Tại sao anh ta lại giống như đã chết vậy!”
Tô Ngưng Mi vội vàng khoát tay, "Đại ca anh yên tâm, khẳng định là hắn chưa chết!" Lại quay đầu nhìn Liên Cẩn Viên khóe miệng cũng toét đến sau lỗ tai, đẩy hắn một cái, “Này, mau đánh thức người ta”.
Liên Cẩn Viên cười híp mắt đáp một tiếng, khom lưng gáy tên đầu trọc trên đất lên, ót tên đầu trọc trầy trụa, khuôn mặt máu, làm mọi người sợ giật mình. Liên Cẩn Viên nắm vạt áo hắn, vỗ mặt hắn, "Tỉnh!"
Đầu trọc không có động tĩnh, Liên Cẩn Viên nặng nề một cái tát vỗ xuống, tên đầu trọc cũng tỉnh lại, trừng mắt nhìn Liên Cẩn Viên, ngoài miệng mắng một câu, con mẹ nó tao phải đánh, đầu đinh kéo áo đầu trọc lại, , "Đại Long, dừng tay! Đừng gây chuyện!"
Đầu trọc phun máu lên mặt đất, mắng, " ĐxxCM, người nào gây sự, là do hắn đánh trước!”
Liên Cẩn Viên nói: " là do các các người cướp đồ trước”.
Đầu trọc nghe thấy lời này lại mắng, "Ta □ mẹ, ai giành đồ của các người, hiện tại Phù Khẩu trấn là của lão đại của chúng ta rồi, muốn đi vào phải đem đồ để lại, không muốn đi vào thì cút cho ông!"
Sắc mặt của Liên Cẩn Viên trầm xuống, kéo lấy cổ áo sau lưng đầu trọc, kéo hắn đến trước mặt, cúi đầu nhìn hắn, "Ngươi thử mắng lại xem!”
Tên đầu trọc tức không chịu được, lai tức tối muốn mắng to, đầu đinh bất đắc dĩ lôi hắn, "Đại Long, tốt lắm, nhanh, ngươi coi chừng trạm thu lệ phí đi."
Lúc này đầu trọc bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Liên Cẩn Viên, đi tới trạm thu phí.
Lúc này đầu đinh mới lên tiếng, nói: “thật xin lỗi, vừa rồi là hiểu lầm, người anh em của tôi không có xấu, chính là tính cách hơi nóng nảy. Vừa rồi người anh em của tôi cũng đã nói rõ quy củ, bây giờ trấn Phù Khẩu là của lão đại chúng tôi, mọi người muốn đi vào hay đi qua đều phải giao đồ, nếu không chỉ có thể nói xin lỗi”. (rồng: t cảm thấy đầu đinh với đầu trọc thật dễ thương <> ><)
Tô Ngưng Mi cười nói, "Vậy không biết là theo luật thì nên đóng như thế nào? Vừa rồi huynh đệ của anh gấp gáp muốn khiêng đồ đi như vậy, tôi. . . . . . ông xã của tôi hiểu lầm, nên mới động thủ."
Khuôn mặt anh tuấn của Liên Cẩn Viên ở bên cạnh tràn ngập nụ cười, nghe Tô Ngưng Mi lại gọi anh là ông xã, hận không thể lập tức ôm cô, hôn hai cái.( rồng: nam chính của chúng ta, thật là \\( =3 )//)
Đầu đinh nói: " một người mười ký đồ ăn, bất cứ loại đồ ăn nào, chỉ cần đủ mười ký là có thể thông qua. Nếu thức ăn không đủ phải vào trấn làm việc cho lão đại của chúng ta, làm đủ một tháng mới có thể thả người. Dĩ nhiên, thu các ngươi thức ăn cũng là bởi vì bên trong trấn rất an toàn, sẽ không có zombie xuất hiện bất ngờ, chỉ là phải chú ý chim bay trên bầu trời . Tốt lắm, bây giờ mọi người có đi vào hay không?"
Dĩ nhiên là muốn đi vào, mười người 100kg thức ăn, trên đường tới đây bọn họ thu thập không ít thịt thú biến dị, vẫn có thể chi ra 100kg thịt thú biến dị. Nộp thức ăn, lập tức có một thiếu niên nhỏ nhỏ thanh tú đi lên, thiếu niên kia cầm cuốn tập, nói: "Khai báo tên, giới tính, tuổi, dị năng, sau đó mọi người có thể đi."
Rất nhanh lền ghi danh xong, Tô Ngưng Mi nhìn cuốn sổ nhỏ chợt nghĩ, kéo đầu đinh nói: " đại ca, tôi có chuyện này muốn hỏi thăm một chút."
Đầu đinh gật đầu, "Ngươi nói đi."
Tô Ngưng Mi nói: "Hai ngày nay có dị năng giả hệ hỏa Tô Hạo, dị năng giả thủy hệ Hàn Bảo" Cô nói ra tên cỉa người nhà họ Tô, "Xin hỏi, bọn họ có đi qua nơi này hay không?"
Đầu đinh nói: " cái này không thể tiết lộ cho mọi người biết!"
Tô Ngưng Mi suy nghĩ một chút, lấy hai gói thuốc trong túi, kín đáo đưa cho đầu đinh, "Đại ca, anh nói cho tôi biết đi, bọn họ đều là người thân của tôi, thành phố G xảy ra động đất, chúng tôi bị ly tán, tôi chỉ muốn biết bọn họ có ở đây hay đi qua đây hay không."
Đầu đinh nhìn gói thuốc trong tay một chút, sờ lỗ mũi một cái, liếm môi, hiển nhiên là bị lung lay.
Bên cạnh một thanh niên dáng dấp thật tốt, nói, “Minh ca, thu cất đi, đã lâu rồi chúng ta chưa hút thuốc, bây giờ nhìn thấy thuốc lá này cũng muốn chảy nước miếng, ơ, còn là kim cương Phù Dung vương a, các ngươi là người thành phố W sao, thuốc lá này ta còn chỉ nghe nói qua chứ chưa được dùng bao giờ. . . . . Ai, quê tôi cũng ở thành phố W, sau đó lại đi làm ở chỗ này, mạt thế xảy ra, cũng không biết người thân ở nhà ra sao, ai. . . . . ."
Đầu đinh cũng bị hai gói thuốc là làm nghiện, nhận lấy hai gói thuốc trong tay Tô Ngưng Mi nhét vào trong ngực. Vừa nhét vào, tiểu ca vừa nói chuyện liền cười hắc hắc lấy ra một gói thuốc lá từ trong ngực Minh ca, nhanh chóng xé ra rút ra một cây, sờ túi quần, mắng, " ĐxxCM, đã mấy tháng chưa hút thuốc, trên người ngay cả cái bật lửa cũng không có, ai. . . . . . Ai có không, có thể cho mượn hộp quẹt”.
Minh ca cười mắng, lấy cái bật lửa trong đ dlqd túi tiền ném cho tiểu tử này, "Bây giờ đã không nhịn được, cẩn thận quất chết ngươi." Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, "Theo như ngươi nói thì mấy người đó trong hai ngày này mới tới được từ thành phố G? tôi xem có ghi chép ở trên không."
Minh ca lấy vở trong tay thiếu niên thanh tú lật vài tờ, lúc này mới lắc đầu nói, "Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, phía trên này không có người cô muốn tìm, tôi nghĩ bọn họ không có đi qua trấn Phù Khẩu, nếu không nhất định sẽ có ghi chép."
Tô Ngưng Mi quýnh lên, đoạt lấy quyển sổ nhỏ trong tay người này, phía trên quyển sổ nhỏ ghi chép rất rõ ràng, cô lật vài tờ, quả nhiên không thấy người nhà họ Tô ở phía trên, không khỏi ngẩn ra, "Bọn họ không có tới đây, vậy sẽ đi đâu?"
"Tốt lắm, các ngươi mau vào đi." Minh ca rút quyển sổ nhỏ trong tay Tô Ngưng Mi ra, đi tới chỗ mấy người hút thuốc lá.
Một nhóm người lái xe vào trấn nhỏ, Tô Ngưng Mi chia thịt thú biến dị và xang còn dư lại cho bảy người, lại đem thịt chim sẻ trong không gian cho bọn họ một đống lớn, lúc này mới tách ra. Nhìn Ôn Nhạn Kỳ mặt mờ mịt giơ bọc lớn bên cạnh, Tô Ngưng Mi nói: " Bác sĩ Ôn, Anh có tính toán gì? Tôi còn rất nhiều thịt chim sẻ, anh lấy một chút đi."
Ôn nhạn kỳ lắc đầu một cái, "Ban đầu ở thành phố G, nhưng bởi vì động đất nên mới chuyển chỗ, hiện tại tính ở đây một đoạn thời gian rồi mới nói. Đúng rồi, mọi người có tính toán gì, nếu không tìm được người nhà, hay là ở lại đây trước đi."
Chỉ có thể chỗ ở lại tạm rồi, trấn Phù Khẩu có khoảng ba trăm ngàn dân khẩu, do mạt thế nên giảm bớt một nửa, vì vậy có nhiều phòng trống không dùng.
Thị trấn Phù Khẩu nằm ở thành phố GL, tỉnh GX, vì vậy phát triển không tệ, khắp nơi đều là nhà cao tầng, ba người tìm một tòa nhà đi vào, Liên Cẩn Viên dùng thần thức dò xét một phen, nói: " lầu hai 201,202 đều là phòng trống."
Ba người đi tới lầu hai, cửa phòng 201 và 202 đều không khóa, xoay xuống liền mở ra, bên trong có đầy đủ đồ gia dụng, chỉ là thời gian dài cũng dính rất nhiều bụi bậm. Liên Cẩn Viên lôi kéo Tô Ngưng Mi vào phòng, Ôn Nhạn Kỳ cũng muốn theo vào, Liên Cẩn Viên chợt xoay người, "Phòng đối diện cũng không còn người, anh ở đối diện đi!”(rồng: làm bóng đèn khổ lắm, về với đội của em đi ><) Anh cũng không muốn có người quấy rầy thế giới hai người của anh và cô vợ nhỏ.
Ôn nhạn kỳ cười cười, "Được, vậy các ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong còn quan tâm khép cửa phòng lại.
Liên Cẩn Viên dùng phong phù rất nhanh quét dọn sạch sẽ gian phòng, lôi kéo Tô Ngưng Mi trong long không yên vào phòng, lại quan tâm lấy ra hai giường mới tinh trải chăn bông, "Đi đường mệt mỏi, em nghỉ ngơi trước, muốn ăn gì cứ bảo anh."
Tô Ngưng Mi lắc đầu, "Em không mệt, hiện tại êm đang lo lắng ông ngoại như thế nào, anh nói bọn họ không đi trấn Phù Khẩu thì sẽ đi đâu? Chẳng lẽ còn ở gần căn cứ?"
Liên Cẩn Viên nói: "Anh kiểm tra cũng không ở gần căn cứ."
"Vậy bọn họ ở đâu?"
Liên Cẩn Viên suy nghĩ một chút, nói: "Có khi nào bọn họ đi theo đường thành phố G?"
Tô Ngưng Mi mờ mịt ngẩng đầu, "Tại sao? Thành phố G đều là zombie, càng thêm không an toàn, vì sao bọn họ sẽ đi theo đường thành phố G chứ?"
Liên Cẩn Viên suy nghĩ một chút, lại nhìn Tô Ngưng Mi một cái, "Ban đầu chúng ta ở thành phố G săn zombie và thú biến dị, nói không chừng bọn họ đi thành phố G tìm em."
Tô Ngưng Mi đầu óc oanh một tiếng, cả người đều ngẩn ra, Đúng vậy, cô thậm chí đã quên có khả năng người nhà họ Tô sẽ đi thành phố G tìm cô, cô thật ngộc! nước mắt của Tô Ngưng Mi nhanh chóng chảy xuống, đứng dậy liền muốn xông ra ngoài. Liên Cẩn Viên kéo lại nàng, "Tốt rồi, đừng xúc động, trước hết em phải ngủ một giấc thật ngon, bùa chú trên người anh đã hết, phải chuẩn bị một chút, chờ chuẩn bị xong, chúng ta đang trở về thành phố G một chuyến."
Tô Ngưng Mi nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng giống như uống một chén súp nóng và cay trong thời tiết lạnh, cô suy nghĩ mà rơi nước mắt. Cô cuối đầu ôm người đàn ông anh tuấn d.đ.l.q.đ trước mặt, ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Cảm ơn anh.”
Liên Cẩn Viên nghiêng đầu hôn lên gò má cô một cái: “Anh là chồng em, không cần nói cảm ơn. Tốt rồi, nhanh nghỉ ngơi, mấy giờ là có thể lên đường được."
Tô Ngưng Mi dĩ nhiên là không ngủ được, thừa dịp Liên Cẩn Viên vẽ bùa liền nấu cơm, llại làm nhiều món ăn bưng tới trước mặt Liên Cẩn Viên, "đi dường từ buổi sáng tới trưa, anh cũng chưa ăn gì, hiện tại nên ăn rồi mới vẽ."
Hai người ăn cơm, Liên Cẩn Viên tiếp tục vẽ bùa, Tô Ngưng Mi cũng không ngủ, lấy một xấp lá bùa trong không gian ra luyện tập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook