Tô Ngưng Mi đứng trên lầu hai nhìn tình nhất thanh nhị sở, núi giả được kiến tu tinh mĩ rất khác biệt bây giờ lại là chỗ nằm của vài cỗ thi thể, mấy cỗ thi thể đều dưới tình trạng bị khai tràng phá bụng, huyết nhục mơ hồ, có thi thể nội tạng đều đã bị zombie moi ra không còn một mảnh. Trong đó có người bị zombie sinh đôi cắn đứt cánh tay mà vẫn còn sống, nhưng nước mắt đã đầy mặt, vừa đi vừa gào lên, trên mặt chỉ còn sự tuyệt vọng nồng đậm.

Còn có mấy zombie đang há miệng to, ăn từng ngụm ruột, nội tạng mới được moi ra, khoé môi nhếch lên mang theo máu và thịt, nhìn ghê tởm vô cùng.

Cách đó không xa có một người mẹ đang bảo hộ đứa con nhỏ mập mạp đáng yêucủa mình ở bên dưới thân mình. Vài cái zombie trên người nàng đang cắn cắn trên người nàng ta, còn nàng ta đã không còn hơi thở từ lâu nhưng vẫn gắt gao bảo hộ con nhỏ dưới khuỷu tay, đứa nhỏ bị doạ khóc lớn, trong miệng kêu mẹ mẹ, nhưng mẹ nó đã mãi mãi không thể nghe được tiếng kêu của nó nữa. Tô Ngưng Mi nhì thấy cảnh đó thì trong lòng khó chịu vô cùng, cảm giác này rất chân thật, cùng thời điểm nàng đọc sách thì cảm thụ hoàn toàn khác biệt, nhìn thấy đứa nhỏ bị vài zombie lôi ra rồi cũng chết theo mẹ nó, Tô Ngưng Mi cũng không nhìn được nữa, xoay người trở lại ngồi xuống sofa.

Nàng hít một hơi thật sâu, hiện tại nàng không có biện pháp gì có thể giúp được họ, đến bản thân nàng còn chưa tự bảo hộ được chính mình, dẫu đồng tình thì cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí nếu bây giờ nàng ra ngoài thì cũng chỉ còn con đường chết.

Trình Dung và Trần Đức Thanh nhìn xong cũng đồng dạng sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc cũng không chịu được nữa trở lại phòng khách, ngồi xuống sofa. Trình Văn Quân thì vẫn khóc nức nở như trước, bên cạnh Trình Dung cũng ôm bờ vai an ủi nàng ta: "A Dung, hiện tại bên ngoài tình huống như thế nào? Có phải cũng giống như trong TIVI không?" Trình Văn Quân gắt gao cầm lấy cánh tay Trình Dung, dường như chỉ cần Trình Dung trả lời là "đúng" thì nàng ta có thể ngất xỉu ngay lập tức.

Nhìn thoáng qua mẹ kế đang nũng nịu, Tô Ngưng Mi âm thầm bìu môi, lúc ở trên giường cũng không thấy nàng ta mảnh mai như vậy mà chỉ thấy phóng túng vô cùng, rõ ràng là giả vờ. Trình Dung yên lặng gật gật đầu, Trình Văn Quân lại bụm mặt lên khóc ô ô. Trần Đức Thanh sắc mặt thoáng qua chút không kiên nhẫn, nhíu nhíu mày: "Văn Quân, đừng khóc, tuy rằng sự việc đã nhi vậy, nhưng không phải chúng ta vẫn sống tốt đó sao?" A Dung còn mua về nhiều đồ ăn như vậy cũng đủ để chúng ta vượt qua một đoạn thời gian rồi, anh tin tưởng quốc gia sẽ không mặc kệ chúng ta, khẳng định tai nạn này sẽ sớm qua đi thôi." Tất cả mọi người đều trầm mặc, ở đây giờ chỉ còn mình hắn đang lầm bầm lầu bầu.

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của Trình Văn Quân đang hoà cùng tiếng gào khóc thảm thiết ở bên ngoài. "Mẹ, được rồi, đừng khóc, con đi phòng bếp làm chút đồ ăn" Trình Dung nói xong liền hướng về phía phòng bếp mà đi tới.

"Ta đi hỗ trợ" Trần Đức Thanh cũng đứng dậy đi theo. Sắc mặt Trình Dung lại trắng bệch, buông xuống hai tròng mắt thoáng qua chút phẫn hận, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua khiến nàng ta lại ghê tởm một trận.

Trình Dung cuống quýt kéo Tô Ngưng Mi đang ngòi trên sofa lại gần mình: "Tiểu Mi, em cùng chị vào phòng bếp làm đồ ăn đi." Nói xong ngẩng đầu liếc Trần Đức Thanh một cái, giọng điệu lạnh như băng: "Ba, không cần ba hỗ trợ, Tiểu Mi có thể giúp đỡ con." Tô Ngưng Mi căn bản sẽ không nghĩ tới, ai nghĩ Trình Dung khí lực mạnh hơn dám kéo nàng vào phòng bếp.

Vào phòng bếp Tô Ngưng Mi có chút vô tình dựa vào cánh cửa nhìn Trình Dung bạn tới bạn lui. Vừa rồi xem một màn kích thích thị giác kia nàng còn chưa có được xem đã nghiền. Đang ngẩn người thì di động trong túi vang lên, Tô Ngưng Mi vừa lấy điện thoại ră thì thấy người gọi là Lục Yên. Hiện tại tận thế mới đến, thiết bị thông tincòn chưa bị tê liệt, đại khái là một tuần sau các thiết bị điện tử như tivi, hệ thống cấp nước, internet sẽ đều bị tê liệt.

Tô Ngưng Mi nhấn phím kết nối, bên trong lập tức vang lên tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lục Yên: "Uy, Tiểu Mi, mình là Lục Yên, ô ô, tại sao lại như vậy a, bên ngoài có rất nhiều zombie, thật là khủng khiếp a" Sau đó Tô Ngưng Mi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng của ba Lục: "Tiểu Yên con đừng khóc, có nói lời cảm tạ với Tiểu Mi chưa?"

Lúc này Lục Yên mới nghẹn ngào nói: "Tiểu Mi, cám ơn cậu a, vậy mà mấy hôm trước mình còn cười chê cậu, nếu không nhờ cậu cẩn thận nếu không chỉ sợ cả nhà mình sẽ không chống đỡ được mấy ngày, đồ ăn cậu mua cũng đủ cho cà nhà mình kiên trì thêm một đoạn thời gian thật dài..."

Tô Ngưng Mi nói "Được rồi, Tiểu Yên, đừng khóc, về sau....sẽ tốt..." nàng biết về sau chẳng những không tốt, trái lại còn tồi tệ hơn. Khẳng định quốc gia sẽ không quản bọn họ, chẳng qua khắp nơi sẽ thành lập căn cứ, người bình thường có thể đến căn cứ hoặc không, nhưng nếu muốn đi căn cứthì phải tự thân vận động. Căn bản Quốc gia sẽ không đến tận cửa đón người.

Nga, nàng sai lầm rồi, họ sẽ đi đón, chẳng qua tất cả những người được đón đều là những người có cống hiến với quốc gia hoặc người có quyền thế ngập trời. "Tiểu Mi, cảm ơn cậu a" Lục Yên lại nói lời cảm tạ. Hiển nhiên Lục Yên bị doạ không nhẹ, nói lải nhải một với Tô Ngưng Mi một hồi lâu mới để cho ba Lục bên cạnh tắt máy điện thoại. Sau đó là Lư Lan, vú Phùng đều gọi điện tới cảm tạ Tô Ngưng Mi đã đem đồ qua, tắt điện thoại của vú Phùng, Tô Ngưng Mi thở dài.

Lúc này Trình Dung cũng đã làm cơm xong, nấu một nồi cháo gạo, sữa đậu nàng, tráng bốn quả trứng gà, lại nướng 4 điều lạp xưởng: "Tiểu Mi, hỗ trợ chị đem đồ ăn ra ngoài đi thôi" Tô Ngưng Mi bưng đồ ăn ra phòng khách bên kia, nhìn thấy Trình Văn Quân đang sờ lỗ tai Trần Đức Thanh nghi hoặc nói: "Đức Thanh, lỗ tai anh sao vậy? Sao lại bị xước da?"

Sắc mặt Trần Đức Thanh có chút cứng nhắc: "Ngày hôm qua...ban đêm đứng dậy đi toilet...không cẩn thận bị đụng"

Trình Dung từ phía sau Tô Ngưng Mi đi ra nghe thấy câu nói kia, sắc mặt khó coi, bưng mâm đi nhanh. Bốn người yên lặng ăn bữa sáng, Trình Văn Quân u buồn ngồi trên sofa, cửa sổ sớm bị Trần Đức Thanh đóng chặt lại cách ly với tiếng khóc, tiếng thét chói tai ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị.

"Con trở về phòng" Tô Ngưng Mi chuẩn bị trở về phòng vào trong không gian luyện khí. Tận thế đã tiến đến, nàng lại không có biện pháp tự bảo vệ mình, huống chi nàng lại là vật hy sinh che ở trước đầu sống ngọn gió. Không có người để ý đến nàng, nàng cũng yên lặng ở trong thế giới của bản thân. Trở về phòng, Tô Ngưng Mi lập tức khoá trái cửa phòng. Nhìn thấy laptop đặt ở đầu giường, nàng tính toán lên mạng xem chút tin tức xem trên internet nói gì về tận thế. Bật máy tính mở ra các trang web lại thấy toàn bộ đều có quan bái thiếp tận thế, nhưng lại chẳng có chút tin tức hữu dụng nào.

-"Thế giới này bị làm sao? Tận thế tiến đến, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
-"Ta ở tại XXX tỉnh XXX thị Xx phố XX tiểu khu 415, cả nhà ta đều thành zombie, ai tới cứu ta, cứu ta a...."
-"Cả nhà không cần hoảng sợ, quốc gia khẳng định sẽ tới đón chúng ta..." -"Của cải của ta đáng giá mấy triệu, muốn thuê người bảo tiêu, ta ở tại..."

Xem xong mấy tin tức vô dụng kia, Tô Ngưng Mi đóng máy tính bắt đầu tiến vào không gian, trong không gian linh khí tràn đầy, Tô Ngưng Mi đi vào nhà gỗ nhỏ dựa theo tư thế ngồi trong Luyện khí công pháp. Nàng ngồi xuống hít thở tĩnh tâm, bắt đầu cảm ứng linh khí......

Có lẽ là do buổi sáng bị kích thích nên lần này Tô Ngưng Mi chỉ ngồi tĩnh toạ một giờ liền cảm thấy có sự khác biệt so với lúc trước, dường như cảm giác được khí thể tiến nhập vào trong thân thể, trong có chút hôn trầm (hôn minh+âm trầm) cũng trong nháy mắt được thanh minh (thanh sảng +minh mẫn) hơn rất nhiều. Loại cảm giác này rất kỳ diệu khiến nàng cũng không rõ cuối cùng nên diễn tả như thế nào, liền nhanh dựa theo công pháp đem linh khí dẫn vào cơ thể chạy theo hai điều kinh mạch trong cơ thể, để linh khí tắm đẫm hai điều kinh mạch.

Tô Ngưng Mi lần lượt dẫn khí nhập thể mà không có chút cảm giác mệt mỏi cùng thiếu thú vị nào. Thẳng đến khi ngoài cửa phòng vang lên tiếng bang bang, Tô Ngưng Mi mới chậm rãi mở mắt, phát hiện không gian đã lớn gấp đôi so với lúc trước. Nàng biết không gian này cũng có thể thăng cấp, thời điểm lần đầu tiên dẫn khí nhập thể thì không gian cũng sẽ lớn lên theo. Sau khi đã đến Trúc Cơ kỳ thì mọi tài vật trong không gian sẽ được hiện ra triệt để. Không gian lớn gấp đôi so với lúc trước, xuất hiện thêm trên mặt đất một cái hồ nước trong suốt trông thấy cả đáy; bên trong còn có cá tôm nhỏ bơi qua bơi lại. Tô Ngưng Mi biết đây chỉ là hồ nước bình thường, phải chờ đếm Trúc Cơ kỳ linh tuyền mới xuất hiện.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa: "Tiểu Mi, đi ra ăn cơm." Tô Ngưng Mi vội vàng ra khỏi không gian, lên tiếng: "Chị, chờ chút em ra liền".

Mở cửa phòng ra liền thấy Trình Dung xinh đẹp đứng ở ngoàicửa, trên mặt mang theo một cỗ vui mừng khó có thể che dấu. Tô Ngưng Mi có chút nghi hoặc: "Chị,xảy ra chuyện gì mà khiến chị cao hứng như vậy?"

Trình Dung cười cười: "Không có việc gì, nhanh đi xuống lầu ăn cơm đi, cơm trưa chị đã làm xong rồi" Đi theo Trình Dung xuống lầu, Tô Ngưng Mi nhìn người phía trước cả người đều tản ra sự tự tin cùng vui sướng, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, đến cùng đã phát sinh sự tình gì với Trình Dung? Đi xuống lầu, trên bàn cơm đã bày đồ ăn: 4 bát cơm gạo, cà nước tôm viên, cá Lư hấp, du mạch xào tỏi, hoa lan tây thanh sao...

Ăn cơm, Tô Ngưng Mi đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài lại phát hiện bên ngoài căn bản không có người sống nào mà chỉ toàn zombie đang lảng vảng du đãng.... Đúng vậy, hiện tại tận thế vừa mới tiến đến, người bình thường trong nhà đều trữ đồ ăn trong vòng vài ngày, hơn nữa tai hoạ đến bất thình lình nên mọi người không ai dám đi ra ngoài; chờ thêm vài ngày nữa khi biết tầm quan trọng của đồ ăn rồi, mọi người sẽ không có ai ngồi ở nhà chờ chết mà tất cả sẽ đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn. Nhíu mày nhìn zombie du đãng ở bên ngoài, Tô Ngưng Mi liền nghe thấy tiếng Trình Dung ở phía sau: "Mẹ, mẹ đi lên phòng cùng con một chút, con có chuyện muốn nói với mẹ"

Tô Ngưng Mi trong tâm vừa động quay đầu liếc một cái nhìn Trình Dung liền thấy vẻ mặt không che giấu nổi vui sướng của nàng ta. Lúc này tâm tình Trình Văn Quân vẫn đang không vui như trước: "A Dung, có việc gì không thể nói ở trong này sao?"

Trình Dung kiên trì muốn đi lên lầu, Trình Văn Quân chỉ đành phải cùng Trần Đức Thanh đánh thanh tiếp đón liền đi theo lên lầu. Nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất chỗ cầu thang, lại nhìn thấy Trần Đức Thanh đứng dậy đi toilet, Tô Ngưng Mi liền rón ra rón rén đi lên lầu, lặng lẽ đứng ở ngoài phòng Trình Dung, ghé lỗ tai vào trên cánh cửa phòng. Bên trong vang lên tiếng đè nén được vui sướng của Trình Dung: "Mẹ, con muốn nói cho mẹ nghe một chuyện, trước tiên mẹ cũng không cần kinh hoảng......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương