Editor: Thuỷ Nguyệt Lam

"Tô Ngưng Mi, giới tính nữ, hai mươi mốt tuổi, lực lượng biến dị giả...... Được rồi, đây là thẻ căn cước của cô." Kiểm tra viên đưa một cái thẻ màu đỏ cho Tô Ngưng Mi: "Đây là chứng minh thư thức tỉnh giả, nó khác với chứng minh thư của người thường, chứng minh thư của người thường là màu đen. Thức tỉnh giả có thể dựa vào chứng minh thư này lĩnh lấy ba bữa cơm miễn phí mỗi ngày, người thường mỗi ngày chỉ được lĩnh một bữa cơm...... Được rồi, đem túi đi kiểm tra một chút, Ừ...... Tốt lắm, bây giờ mọi người vào phòng bên cạnh ngồi chờ nhé, sáu giờ sau nếu không có việc gì là có thể vào trong căn cứ rồi." Kiểm tra viên đưa cái túi lớn trong tay cho Tô Ngưng Mi, lại nói: "Sau khi vào căn cứ nếu có cái gì không hiểu thì có thể đến sảnh tuyên bố, mọi thông tin đều ở trong sảnh tuyên bố...... Xong rồi, người kế tiếp."

Đoàn của Tô Ngưng Mi được báo lên căn cứ, Tô Ngưng Mi là lực lượng biến dị giả, Hàn Bảo là thủy hệ dị năng, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt là phong hệ dị năng, Tô Hạo là băng hệ dị năng, Tô Quốc Mai là không gian dị năng, Liên Cẩn Viên là hỏa hệ dị năng, còn dị năng chữa khỏi của Mục Tiểu Nghiên thì lén dấu đi.

Nhóm của cô có tới bảy dị năng giả, cũng đủ đề người khác phải trợn tròn mắt ghen tị rồi.

Đoàn người nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký kiểm tra, có người lính tiến lên dẫn họ tới dãy nhà gỗ bên ngoài căn cứ ngồi chờ. Các phòng gỗ ở đây chỉ mới được dựng lên, bên trong trống rỗng cũng may là còn khá sạch sẽ.

Tô Ngưng Mi lấy một tấm vải lớn trong túi quần áo xuất ra trải xuống đất rồi đỡ ông bà ngoại ngồi xuống: "Ông ngoại, bà ngoại ngồi nghỉ đi ạ......" Lại lấy đồ ăn uống ra để mọi người ăn lại sức.

Ông ngoại bà ngoại hiển nhiên là thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong suốt chuyến đi không biết đã phải mạo hiểm bao nhiêu lần, cũng may cả nhà đều bình an . Hai người già một đường chịu khổ nên trông càng thêm già nua, cả đầu tóc bạc, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt.

Những người khác cũng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, Liên Cẩn Viên tìm một cái góc rồi lại ngủ. Tô Ngưng Mi không rõ thực lực của người này, cũng không dám vội vàng đuổi anh đi, chỉ có thể để anh đi theo tùy ý.

Cả chuyến hành trình mọi người đều mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một hồi sau, Trình Dung cùng đám người nhà họ Trần đi đến. Nhìn thấy Tô Ngưng Mi, sắc mặt Vu Hạo Tĩnh hơi khó coi, Trình Dung cũng không có sắc mặt tốt khi thấy cô. Nhưngngười nhà họ Trần lại do dự có nên chào hỏi Tô Ngưng Mi hay không, dù sao đoàn người Trần gia chỉ còn lại Trần Tráng Tráng có thủy hệ dị năng, thế nhưng khi thấy Liên Cẩn Viên thì ngay lập tức ý định này bị họ ném ra sau đầu, bọn họ đều đã chứng kiến người đàn ông này xấu tính đến mức nào rồi.

Thời gian sáu giờ nhanh chóng trôi qua, thời điểm bọn họ được thả ra ngoài để vào căn cứ đã là mười giờ đêm.

Đoàn của Tô Ngưng Mi đang chuẩn bị đi ra ngoài thì một người lính chỉ Liên Cẩn Viên đang ngồi trong góc xó: "Người này không phải bạn của các người sao? Mau đánh thức anh ta đi, đợi lát nữa căn cứ sẽ đóng cửa, anh ta sẽ không vào được ......" Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Liên Cẩn Viên đẩy đẩy đánh thức anh. Kết quả, tay còn chưa có đụng vào người Liên Cẩn Viên thì người lính kia đã bịném văng ra tới bốn năm thước, một trận tro bụi bốc lên.

Người lính kia bị ngã đến mơ màng, may mà thân thể tốt, bị vung xa như vậy cũng không sao, anh phủi bụi trên người lật đật bụi bò dậy, lại sờ đầu: "Kỳ quái ......"

Liên Cẩn Viên cũng tỉnh lại, lạnh như băng nhìn người lính cách đó không xa, cả người tản ra hơi thở chớ lại gần.

Tô Ngưng Mi hơi do dự, mở miệng nói: "Liên Cẩn Viên, đã đến giờ chúng ta được đi ra ngoài."

Liên Cẩn Viên quay đầu nhìn Tô Ngưng Mi, tia lạnh băng trong mắt dần dần mất đi, lúc này anh mới đứng dậy phủi tro bụi trên người tồi đi nhanh về phía Tô Ngưng Mi.

Đoàn người ra khỏi nhà gỗ, lái xe vào căn cứ. Một đám người cũng không quen thuộc với căn cưa, hơn nữa bây giờ đã nửa đêm căn bản không biết nên đi đâu, trên đường chỉ có mấy ngọn đèn mờ. Căn cứ đã bị quân khu khống chế, cho nên toàn bộ căn cứ không có khả năng có khách sạn tư nhân, mọi người đành phải đậu xe ở nơi hẻo lánh và ngủ một đêm trong xe.

Đại khái đây là một đêm mọi người được ngủ an ổn từ khi tận thế đến.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tô Ngưng Mi đã cùng Hàn Bảo xuống xe hỏi vị trí của sảnh tuyên bố sảnh rồi trực tiếp lái xe đi đến đó.

Đại sảnh tuyên bố có đặt một cái bảng đen viết nội quy của căn cứ.

Căn cứ được xem như một xã hội thu nhỏ, không có chính phủ , toàn bộ căn cứ đều bị quân khu khống chế, bên trong có ba loại người đó là người của quân khu, thức tỉnh giả cùng người thường. Thức tỉnh giả một ngày có thể dựa vào thẻ chứng minh thư của mình lĩnh ba bữa cơm, người thường chỉ được lĩnh một chút.

Dù đồ ăn là gì, nếu chỉ được lĩnh một bữa cơm thì chắc chắn không đủ để một người trưởng thành ăn no.

Tiền thông dụng trong căn cứ là một loại phiếu màu đen, mặt khác, có một loại tiền thông dụng khác là tinh hạch. Hai ngày trước vừa mới được thông qua, vì tinh hạch có thể trợ giúp thức tỉnh giả thăng cấp dị năng nên tinh hạch cũng trở thành tiền thông dụng. Một viên tinh hạch cấp một tương đương với hai tấm phiếu đen, một viên tinh hạch cấp hai tương đương với năm mươi tấm phiếu đenh, tinh hạch cấp ba tương đương với năm trăm tấm phiếu đen, tinh hạch cấp bốn tạm thời chưa xuất hiện. Đương nhiên đây mới chỉ là giá trị của tinh hạch zombie, tinh hạch của thú biến dị có giá gấp đôi tinh hạch zombie.

Mặt khác căn cứ còn có các nhiệm vụ khác khác mà người thường có thể đi nhận,tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Người thường còn có thể ra ngoài đi săn zombie lấy tinh hạch đổi phiếu đen.

Căn cứ còn có nhiệm vụ tuyên bố, như là thu thập vật tư, săn thú biến dị, vân vân.... Những nhiệm vụ này đều phải do nhóm tỉnh giả tự động tham gia, sẽ không bức bách mọi người. Bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài nhiệm vụ mang tính cưỡng chế yêu cầu thức tỉnh giả phải tham gia. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phần thưởng trên cơ bản đều là đồ ăn hoặc là tinh hạch.

Cuối cùng là mỗi tháng người thường cần phải nộp hai viên tinh hạch zombie cấp một, mỗi tháng thức tỉnh giả phải nộp mười viên tinh hạch zombie cấp một cho căn cứ. Nếu không tuân thủ sẽ bị đuổi khỏi căn cứ.

Nội quy cơ bản là như thế.

Nhìn đủ loại nhiệm vụ ghi trên màn hình lớn ở sảnh tuyên bố, Tô Ngưng Mi đi đến một bên khác xem giá phòng.

Nơi này là vùng ngoại thành, phần lớn đều là những nhà cao tầng bình thường, cũng chỉ có thức tỉnh giả, người của quân khu hoặc là người nhà của họ ở tại đây, người thường chỉ có thể dựng lều gỗ ở phía bắc căn cứ mà thôi. Điều kiện tuy là có hơi vất vả, nhưng so với việc phải ở bên ngoài lo lắng hãi hùng thì ít nhất buổi tối ở đây còn có thể ngủ an ổn hơn chút.

Hiện thời căn cứ chỉ mới thành lập hơn một tháng, phòng ở còn dư rất nhiều, Tô Ngưng Mi tìm được ngôi nhà ở vị trí độc lập cao ba tầng, tòa nhà có tất cả mười mấy phòng với một tiền viện và hậu viện, cũng đủ mọi người ở. Nhìn giá phòng là một ngàn phiếu đen hoặc là năm trăm tinh hạch zombie cấp một.

Sau khi tận thế tiến đến, không gian của Tô Ngưng Mi đã chứa tới mấy ngàn tinh hạch zombie cấp một, đã có thể mua được phòng ở.

Đi đến quầy tiếp thị ở sảnh tuyên bố, Tô Ngưng Mi trình bày ý muốn mua phòng ở, cô tiếp tân mặc quân trang lập tức cười nói: "Mời cô giao chứng minh thư cộng với phiếu đen hoặc là tinh hạch cho tôi....."

Tô Ngưng Mi lấy trong ba lô ra năm trăm tinh hạch zombie cấp một cùng chứng minh thư giao cho cô gái tiếp tân đó. Cô gái quẹt thẻ, thu tinh hạch và đưa cho Tô Ngưng Mi một quyển sổ nhà đất với chìa khóa và cười nói: "Cô Tô, đây là giấy chứng nhận bất động sản cùng với chìa khóa, mong cô giữ gìn thật tốt. Còn đây là bản đồ, vị trí nơi ở của cô đã được đánh dấu trên bản đồ.

Tô Ngưng Mi cầm theo đồ đạc đi khỏi.

Đoàn người đi tới khu nhà được đánh dấu trên bản đồ mà nhanh chóng tìm được ngôi nhà. Các tòa nhà trong khu này cũng coi như mới, đậu xe ở cửa, đoàn người liền mở cửa vào nhà.

Trong nhà đã có đủ đồ gia dụng nhưng mọi thứ đều dính một tầng bụi, cả nhà phải tốn hết một buổi sáng mới quét tước dọn dẹp sạch sẽ lại ngôi nhá. đem chỉnh đống lâu đều quét dọn sạch sẽ.

Nhìn Liên Cẩn Viên ngồi ở trên sofa, Tô Ngưng Mi có chút không hiểu rốt cuộc anh chàng đẹp trai này nghĩ như thế nào, thực lực anh ta cường hãn như vậy nhưng lại muốn đi theo một con quỷ xui xẻo như cô. Hiện tại cô nên để anh ta rời đi hay vẫn tiếp tục để anh ở lại. Dù sao thì đây cũng là thế giới thịt văn, Tô Ngưng Mi sợ sẽ khó giữ được sự trong sạch của mình..... Nhưng mà người này có lực cường đại, lại giúp cô cứu ông ngoại bà ngoại, chẳng những vậy, anh còn cho cô tinh hạch của thú biến dị cấp ba kia nữa, thật khó nghĩ mà......

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Ngưng Mi quyết định cứ tùy theo ý muốn của người đàn ông kia, dù sao có anh ta ở lại thì Vu Hạo Tĩnh cũng không dám tùy tiện tới cửa đòi tinh hạch nữa. Quan trọng hơn cả, anh ta là người tu chân nhưng trong tiểu thuyết rõ ràng chỉ có một mình Trình Dung là người tu chân, bây giờ người tu chân lại xuất hiện chứng tỏ hướng đi đã có sự bất đồng so với nguyên tác.

Kỳ thật điều khiến Tô Ngưng Mi tò mò là tu vi của người này ít nhất cũng đã ngoài Trúc Cơ kỳ, nhưng ở nơi linh khí thiếu thốn như hiện đại thì anh ta tu luyện như thế nào? Cô có không gian nồng đậm linh khí cũng chưa tu luyện nhanh như người này, chẳng lẽ anh ta cũng có pháp bảo gì giúp ăn gian tu luyện giống cô?

Đang nghĩ tới đó thì bỗng dưng Liên Cẩn Viên lại lắc mình đi tới bên người cô, một chút liền áp cô xuống sofa, cúi đầu khóa môi Tô Ngưng Mi, đầu lưỡi anh vươn ra mà đùa nghịch khuấy đảo trong miệng cô.

Ta lau, anh ta cầm tinh con chó sao, mỗi lần đi tới đều liếm cô! Nội tâm Tô Ngưng Mi nghẹn khuất muốn chết, rõ ràng ở trước mặt người ngoài anh ta đều trưng cái bộ dáng khốc soái cuồng bá (lãnh khốc, soái khí, cuồng quyến và bá đạo), kết quả cứ gặp cô liền biến thành tên lưu manh, rốt cuộc anh ta có thể vô lại hơn nữa hay không.

Tô Ngưng Mi không chút nghĩ ngợi muốn động vài cái thủ kháp xuất ra lôi điện, kết quả lại phát hiện không thể động tay được!! Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Liên Cẩn Viên, Tô Ngưng Mi chỉ biết khẳng định anh ta đã động tay động chân gì rồi. Trong lòng cô oán hận mắng một tiếng, thật vất vả đợi khi miệng được rảnh cô liền lập tức há mồm mắng: "Tên lưu manh mau cút ngay, anh cầm tinh con chó phải không, cứ không có người là lại người ta ra."

Liên Cẩn Viên làm sao có thể nghe lọt tai lời cô nói, lại cúi đầu cắn lên cái cổ trắng nõn của cô. Một tay khác cũng không chịu ngồi yên mà vụng trộm luồn vào trong quần áo Tô Ngưng Mi, bàn tay có chút lạnh lẽo khiến cả người Tô Ngưng Mi đều nổi da gà.

Bàn tay to vừa xoa vừa niết lên ngực cô, hồi lâu sau rốt ở tiến trình này cũng không thể làm Liên Cẩn Viên thỏa mãn. Anh vén cao áo lông dê cùng một bên áo ngực che đậy trên người Tô Ngưng Mi lên, cúi đầu chuẩn xác hôn lên tuyết nhũ trắng ngần và ngậm lấy hạt anh đào nhỏ trên đó.

Tô Ngưng Mi hoảng, đây chính là phòng khách, nếu có người nhìn thấy thì cô không mất mặt chết mới lạ đấy. Tô Ngưng Mi thấp giọng nói: "Anh đủ rồi đấy Liên Cẩn Viên, đừng để cho người khác thấy."

Hô hấp của Liên Cẩn Viên bắt đầu dồn dập, hiển nhiên không là không nghe lọt lời nói của Tô Ngưng Mi, bàn tay không an phận cởi nốt bên áo ngực của cô mà xoa nắn, miệng lại đi liếm một nụ hoa khác.

Tô Ngưng Mi vừa tức vừa thẹn, vô ý thức cử động thì phát hiện ngón tay đã có thể hoạt động trở lại, ngay lập tức cô kháp một cái lôi quyết, một tia sét nháy mắt đánh vào đầu Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên lại mơ màng. Không đợi anh tỉnh lại, Tô Ngưng Mi liền chỉnh sửa lại quần áo rồi chạy về phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương