Mạch Tiểu Khê nhìn ngón tay đang rỉ máu của Phương Bành Hạc, bên trên còn in rõ dấu răng của nàng mà thâm tâm vô cùng phức tạp.

Nàng cố chịu đau vết thương ở sau lưng, muốn mở miệng hỏi hắn nhưng cổ họng lại như bị vật gì đó chặn lại.

Phương Bành Hạc hờ hững kéo tay lại, đưa mắt nhìn Dung ma ma cùng đám tì nữ trông bộ dạng vô cùng thảm hại trước mắt, trầm giọng hỏi:
– Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Dung ma ma bị La Hải Triều ấn đầu quỳ xuống đất, lắp bắp nói không lên lời:
– Dạ, bẩm, bẩm hoàng thượng.

Nô tì đang kiểm tra, kiểm tra Hi phi nương nương thì Mạch Tiểu Khê đến phá đám và gây chuyện…
– Hỗn láo!
Phương Bành Hạc tức giận, gằn giọng mắng.

– Ngươi chỉ là phận nô tài thấp kém, sao dám lộng hành mà kênh kiệu với cả Hi phi.

Dung ma ma sợ hãi vội vàng dập đầu lia lịa, luôn mồm xin tha mạng, mặc cho vết thương trên đầu đang không ngừng rỉ máu.

– Nói! Kẻ nào đã sai khiến ngươi?
La Hải Triều đứng bên cạnh, giơ chân lạnh lùng đạp mạnh vào thân hình béo núc của Dung ma ma một cái, đe dọa mà mắng.

Dung ma ma hết nhìn Phương Bành Hạc, lại đưa mắt kiếm tìm Hạ Bích phi ở trong đám đông.

Thế nhưng ngay khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hạ Bích phi chỉ thản nhiên lừ bà ta một chặp, rồi nhanh chóng quay trở lại trạng thái thản nhiên như không có gì.

Chẳng phải lúc trước Hạ Bích phi đã cam đam với bà ta, nếu chẳng may sự việc không thành thì nàng ta sẽ đứng ra bảo vệ tính mạng cho Dung ma ma.


Vậy mà giờ đây khi Dung ma ma gặp chuyện, Hạ Bích phi lại dửng dưng làm như mọi chuyện không liên quan đến bản thân mình.

Dung ma ma tuy trong lòng rất tức giận, nhưng vì tính nhát chết mà chần chừ mãi không dám mở miệng khai ra kẻ chủ mưu.

Phương Bành Hạc lúc này đã rất tức giận.

Hắn lạnh lùng đưa tay rút thanh kiếm sắc nhọn của La Hải Triều ra, sau đó thẳng tay chém mạnh xuống đầu của một ả tì nữ đang quỳ bên cạnh Dung ma ma, cong môi cười khẩy:
– Ngươi định thử thách sự kiên nhẫn của ta hay sao?
Nữ tì bị chém tức khắc ngã lăn ra đất, đưa tay ôm lấy chiếc cổ đã bị chém sâu vào cả trong cuống họng, máu tươi cứ thế phun trào, cơ thể vẫn run lên không ngừng, tứ chi co giật liên tục rồi chết.

Hạ Bích phi đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt mà không khỏi rùng mình sợ hãi, đôi bàn tay vô thức run run mà nắm chặt lấy vạt áo.

Máu tươi bắn cả lên trên người Dung ma ma khiến bà ta vì quá sợ hãi mà tiểu tiện cả ra bên ngoài, gương mặt tái xanh, từng thớ thịt trên cơ thể co giật liên tục.

Phương Bành Hạc chán ghét giơ kiếm lên, toan chém một đường nữa xuống, kết liễu tức khắc tính mạng của Dung ma ma.

Thế nhưng kiếm chưa kịp chém xuống thì phía đằng sau bỗng vang lên một giọng nói thánh thót:
– Bệ hạ, xin người hãy dừng tay.

Chính ta là người đã hạ lệnh cho Dung ma ma làm việc này.

Hoàng thái hậu chậm rãi bước tới, gương mặt vô cùng bình thản, mỉm cười nhìn Phương Bành Hạc.

Phương Bành Hạc nghe vậy cũng từ từ thu kiếm lại, đứng yên lặng nghe hoàng thái hậu giải thích.

– Bệ bạ, đây là chuyện của hậu cung.

Hậu cung do ta tạm thời đứng ra cai quản, vậy nên ta biết phải làm gì để đem lại điều tốt nhất cho hậu cung, cho nòi giống phượng hoàng của Tịch Quốc.

Ngừng một lát, hoàng thái hậu dịu dàng nói tiếp:
– Âu cũng chỉ là bài kiểm tra thông thường theo luật lệ của hậu cung.

Hi phi vì là lần đầu tới đây chưa biết đến nên hoảng sợ, gây kinh động đến bệ hạ.

Bệ hạ, chuyện của hậu cung hãy để ta tự lo liệu!
Phương Bành Hạc cũng không muốn đôi co gì với hoàng thái hậu.

Dù sao thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới chuyện hậu cung, mặc cho hoàng thái hậu muốn làm gì thì làm.

Chỉ là ngay khi hắn vừa đi ngang qua đây, trông thấy Mạch Tiểu Khê đang hốt hoảng chạy ra trong bộ dạng nhếch nhác khiến hắn không thể phủi tay mà làm ngơ.

– Ả nô tì kia phụng mệnh hoàng thái hậu mà hống hách, không coi bề trên ra gì, người cũng hãy nên có biện pháp xử lý sao cho ổn thỏa nhất.

Đoạn, hắn quay sang nhìn Mạch Tiểu Khê đang đứng bên cạnh, cất giọng hừ lạnh:
– Đi theo ta.

Nhìn theo bóng dáng Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê cùng nhau rời đi, đôi mắt của hoàng thái hậu chợt tối sầm lại.


Người con gái kia chắc chắn phải chiếm một vị trí rất đặc biệt nào đó trong lòng Phương Bành Hạc, vậy thì hắn mới có thái độ khác thường như thế.

Đám người hóng chuyện sau khi đã chứng kiến tất cả bèn vội vàng kéo nhau rời đi.

Xác chết thảm thương của ả tì nữ kia cũng bị quân lính kéo đi, đào hố mà ném xuống.

– Cô ta là ai?
Hoàng thái hậu nheo mắt hỏi Hạ Bích phi.

Hạ Bích phi lúc này thâm tâm đang vô cùng ghen tức, lụng bụng mà đáp:
– Bẩm thái hậu, thần thiếp cũng không biết rõ về lai lịch của cô ta.

Thần thiếp chỉ biết cô ta tên là Mạch Tiểu Khê, là một tì nữ mà bệ hạ đem về trong lần xuất cung khi trước.

Mạch Tiểu Khê à? Xem ra, cái tên này rất thú vị đấy!
Sau sự việc lùm xùm vừa rồi, Hi phi bị dọa sợ đến nỗi không dám chợp mắt ngủ, nằm lăn qua lăn lại một bên.

Gương mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, tác phong lạnh lùng mà khí chất bức người của Phương Bành Hạc khiến Dật Hi phút chốc bỗng trở lên ngây dại.

Mỗi lần nàng ta nhắm mắt là lại thấy khuôn mặt của Phương Bành Hạc hiện lên rõ rệt trong đầu.

Thứ cảm giác xao xuyến khó tả cứ thế len lỏi vào trong tâm trí Dật Hi, khiến nàng ta vừa yêu vừa hận.

Tại tẩm cung của Phương Bành Hạc…
Mạch Tiểu Khê cùng hắn đang đứng yên lặng, bốn mắt nhìn nhau, không ai muốn mở lời ra trước.

Mãi một lúc sau Phương Bành Hạc mới chép miệng thở dài, lười biếng nhìn Mạch Tiểu Khê mà mắng:
– Cô nhìn lại bộ dạng của mình lúc này xem, trông có khác gì một gã ăn mày hay không?
Mạch Tiểu Khê chằng buồn tranh cãi với hắn, quay lưng định bước về phòng mình thì lại bị Phương Bành Hạc đưa tay chộp lại.

Hắn cau mày, khó chịu ra mặt, bực bội nói:
– Còn không mau đi tắm rửa rồi băng bó lại vết thương đi à? Hôi quá!

Nàng toan lừ lại hắn, nhưng ánh mắt chợt dừng lại trên ngón tay bị thương của Phương Bành Hạc, giọng nói bỗng dịu lại:
– Khi nãy, đa tạ ngươi đã giúp ta rút trâm!
Nghe được lời cảm ơn từ chính miệng của nàng, Phương Bành Hạc khẽ cong môi, hời hợt đáp:
– Cô đa tạ ta bằng ánh mắt thù hằn đó hay sao?
Bầu không khí giữa hai người càng lúc càng trở nên ngộ ngạt, khó xử.

Cảm giác bối rối không thể nào nói lên lời.

Từ phía xa, Phương Hàn Lãnh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Huynh ấy thân thiết với Phương Bành Hạc từ lúc còn nhỏ, rất hiểu bản thân hắn vô cùng chán ghét nữ nhi.

Hắn luôn nhận định rằng nữ nhi là những kẻ rất đỗi phiền phức và hết sức rắc rối.

Bởi vậy Phương Bành Hạc chưa từng chủ động va chạm hay tiếp xúc thân mật với bất kì một ai.

Thế nhưng, trải qua nhiều sự việc như thế này, Phương Hàn Lãnh cũng lờ mờ nhận ra, thứ cảm xúc Phương Bành Hạc dành cho Mạch Tiểu Khê không chỉ đơn thuần là sự kiểm soát chặt chẽ giữa chủ nhân với nô tì nữa!
Hai má Mạch Tiểu Khê chợt ửng đỏ, cố gắng lảng tránh ánh mắt của Phương Bành Hạc, cảm giác như hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng bất cứ lúc nào.

Bỗng Phương Bành Hạc vòng tay qua eo nàng, bế xốc nàng trên tay, bước nhanh về phía phòng tắm.

Mạch Tiểu Khê thoáng chút đờ đẫn, lắp bắp vội vàng hỏi hắn:
– Ngươi, ngươi lại định giở trò gì vậy?
Phương Bành Hạc khẽ cong môi cười, gương mặt anh tuấn trở nên lả lướt, nham hiểm, ghé sát tai nàng mà thầm thì:
– Tắm cho cô!….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương