Vật Cưng Của Cửu Gia
-
Chương 21: Hộp Đêm 2
Lâm Nhã Tịnh ngồi dậy, mặc trên người một chiếc áo khoác mỏng, bước xuống giường, định mở cửa phòng bước xuống phòng bếp trò chuyện với quản gia Mạc một phen, dạo gần đây ở biệt thự, luôn là bà bầu bạn với cô.
Vừa mở cửa ra, cô liên giật mình.
Một người đàn ông xa lạ mặc một bộ vest màu đen, không đúng, không chỉ là bộ vest mà tất cả đồ trên người hắn ta đều là màu đen.
Hắn đứng ngay trước cửa phòng cô, ngay lúc cô muốn thét lên thì thấy hắn cúi gập người lại 90 độ, thành kính lễ phép mà nói với cô: “Lâm tiểu thư, Cửu gia nói tối hôm nay lúc 8 giờ, muốn cô đi theo tôi đến một nơi”
“Lúc...lúc 8 giờ?” - Lâm Nhã Tịnh mím môi, vào giờ này mà muốn cô đi ra ngoài, chắc chắn không có ý tốt.
“Phải” - Người đàn ông cung kính mà trả lời.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu: “Tôi...có bắt buộc phải đi hay không?”
Người đàn ông vẫn không tỏ ra một chút thái độ nào, nghiêm túc mà trả lời cô: “Lâm tiểu thư, Cửu gia có dặn nếu như cô không muốn đi, chúng tôi đành phải thất lễ một chút đem trói cô mang đi”
Thân thể Lâm Nhã Tịnh run lên một cái, cam chịu gật gật đầu: “Tôi biết rồi”
Đôi lông mi u buồn rũ xuống, đây chính là cuộc sống của cô, ngoài tuân lệnh hắn, cô còn có thể làm gì đây? Cô nhìn đồng hồ được thiết kế theo phong cách của nước Pháp cổ xưa được đính ở trên tường, đây là chiếc đồng hồ cô thật thích, nhưng hôm nay nhìn thấy, trong lòng chỉ toàn một màu chán ghét.
Đột nhiên lúc này, trong tim cô lại đập mạnh một cái, trong đâu chợt thoáng qua hình ảnh người đàn ông lạnh lùng nào đó lại ôn nhu quỳ xuống một chân băng bó vết thương cho cô.
Tia khổ sở trong lòng bỗng vơi bớt đi một ít...!
Lâm Nhã Tịnh lắc lắc đầu, muốn đánh bay đi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
Bây giờ là 5 giờ 40 phút, cách thời gian phải đi chỉ còn 2 tiếng.
Lâm Nhã Tịnh thở dài một hơi, trực tiếp đi ngang qua người đàn ông, muốn đi xuống lầu ăn một chút thức ăn cho no bụng, cô đảm bảo chỉ cần 8 giờ ra khỏi nhà, cô nhất định sẽ bị hành hạ đến sống dở chết dở.
Người đàn ông lại một lần nữa lên tiếng: “Lâm tiểu thư, ở dưới phòng khách có một chiếc hộp, Cửu gia bảo cô mặc bộ đồ trong chiếc hộp này đến gặp ngài ấy” “Được, tôi biết rồi” - Lâm Nhã Tịnh chỉ dừng chân một chút, nghe hết lời nói, sau đó đáp một tiếng, không quay đầu lại mà đi tiếp.
Mạc quản gia thấy cô bước vào, nét mặt giãn ra, vui vẻ mà nói: “Tịnh Tịnh, xuống rồi sao, nào để ta mang cho cháu một bát canh trước nha”
Mạc quản gia ở chung với Lâm Nhã Tịnh đã lâu, nói chuyện nhiều, mức độ thân thiết ngày một tăng lên, cách xưng hô đương nhiên cũng thay đổi theo.
“Vâng, cháu cũng rất đói bụng rồi, bà cũng ngồi xuống ăn chung với cháu đi ạ” - Lâm Nhã Tịnh xoa xoa bụng, một bộ dáng như đã bị cho nhịn đói mấy ngày mấy đêm, vô cùng uất ức.
Mạc quản gia thấy tư thế này của cô, cũng bật cười: “Được, được” Lâm Nhã Tịnh phụ Mạc quản gia đặt các món ăn lên bàn, sau đó cùng ngồi xuống ăn.
Một bàn ăn rộng lớn, mà chỉ có hai người, thật sự có chút hơi lạnh lẽo.
Cô cũng đã từng hỏi qua Mạc quản gia, tại sao những người hầu khác không ăn cơm ở đây, bình thường cũng chỉ thấy mặt một chút, sau đó liên mất tích ở đâu, chả thấy nữa.
Mạc quản gia trả lời như thế nào nhỉ? Bà nói: “Tịnh Tịnh, bọn họ đều có một nhà ăn riêng dành cho người hầu, cũng có một phòng ngủ riêng.
Ây ya, Cửu gia là một chủ nhân thật sự khó tính, ngài ấy không thích thấy nhiều người ra ra vào vào biệt thự, làm cho biệt thự toàn là mùi...ừm mùi khó chịu, cho nên bọn họ chỉ có một giờ nhất định để vào biệt thự dọn dẹp, sau đó phải lập tức rơi đi, chỉ có một mình ta ở đây để quản lý mọi chuyện, đồng thời chăm sóc cho cháu”
Nghe xong lời này, Lâm Nhã Tịnh cũng không mấy ngạc nhiên, hiện tại có rất nhiều người cũng không thích có người lạ ở trong nhà mình, cho nên mới phát sinh dịch vụ lau dọn theo giờ.
Nhưng cô lại không biết rằng, đằng sau là có một nguyên nhân khác, mà cô của sau này mới có thể biết được.
Hai người ăn cơm trò chuyện một lúc, Lâm Nhã Tịnh nhìn lên đồng hồ, cũng đã sắp tới giờ phải đi rồi.
Cuộc sống ấm áp của cô ngắn ngủi đến như vậy...!
Cô đứng dậy theo Mạc quản gia dọn dẹp rồi rửa chén sạch sẽ mới bước ra phòng khách, mở chiếc hộp mà người đàn ông kia cho cô.
Không mở ra thì thôi, vừa mở, Lâm Nhã Tịnh lập tức hít sâu một hơi, sắc mặt tái đi.
Bộ đồ cô cầm trên tay là một chiếc đầm liền thân màu đen, điều đáng nói ở đây là, chiếc đầm này, ngoài che được những chỗ trọng yếu cần che, còn lại đều là viên ren trong suốt, có thể xuyên qua nhìn thấy tất cả.
Mặc cũng có khác gì nhưng không mặc đâu! Lâm Nhã Tịnh cả khuôn mặt vừa trắng vừa đỏ, cắn cắn môi, thả bộ đồ về lại chỗ cũ.
Có chết cũng không mặc! Đúng 8 giờ, Lâm Nhã Tịnh mặc một chiếc áo khoác dày ở bên ngoài, bước ra khỏi cửa biệt thự, leo lên một chiếc xe hơi màu đen, sang trọng.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, từng giây từng phút trôi qua, từng thời khắc đều khiến cho tim cô lạnh run.
Rất nhanh đã tới nơi, cô nhìn đến cái tên sáng lấp lánh trong đêm tối kia.
Trong lòng liền trâm xuống, đôi mắt nhắm chặt, rồi lại mở ra.
Cô biết rằng bản thân sẽ đến một nói không tốt đẹp gì, trong đầu cũng suy đoán hàng vạn khả năng, quả nhiên nơi cô đến chính là hộp đêm! Lâm Nhã Tịnh hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần theo nhân viên đi lên lâu, dừng lại ở một cửa phòng.
Nhân viên gõ cửa ba tiếng, sau đó mở cửa ra.
Lâm Nhã Tịnh chỉ thấy nhân viên cúi gập người, không dám nhìn lên nói với người bên trong: “Lâm tiểu thư đã đến rồi ạ”
Lâm Nhã Tịnh nghe đến hỗn tạp âm thanh ồn ào bên trong, cẩn thận một chút còn nghe được tiếng rên rỉ đỏ mặt.
Nhất thời huyết sắc trên mặt đều không còn.
Đôi chân thon dài giẫm lên đôi giày cao gót không tự chủ được lùi lại phía sau.
Cô không muốn vào! Mắt lại nhìn đến người nhân viên trước mặt vẫn tiếp tục cung kính cúi đầu, không dám nhúc nhích, ngụ ý như là nếu như cô không bước vào, người nhân viên này sẽ không chịu đứng thẳng dậy.
Hay nói cách trắng trợn hơn, cô không thuận theo, sẽ có biết bao nhiêu người vì cô mà liên lụy.
Lâm Nhã Tịnh đứng yên tại chỗ, ưỡn thẳng lưng, lại hít sâu một hơi, nắm chặt vạt áo, lấy tất cả dũng khí mà bước vào.
Quả nhiên như cô nghĩ, bên trong có khá nhiều người, bọn họ mỗi người đều ôm lấy một cô gái uốn éo nũng nịu kế bên, mà ngồi giữa bọn họ không ai khác chính là Âu Dương Dạ Trạch.
“Lại đây” — Âu Dương Dạ Trạch ngoắc ngoắc tay với cô.
Vì ánh sáng quá yếu, cô không nhận ra được tâm tình của anh lúc này.
Lâm Nhã Tịnh thấp thỏm bước từng bước nhỏ tới chỗ hắn.
Vừa đến gần Âu Dương Dạ Trạch khoảng một bước chân, hẳn bất ngờ vươn tay kéo một cái, khiến cô cả người đều rơi vào trong lòng hắn.
Một người đàn ông trong đám người ngồi chung với anh mở miệng trêu chọc: “Cửu gia, cô gái nhỏ này nhìn qua trông thật dễ thương mềm mại, không ngờ đến ngài lại có hứng thú với cô bé đấy nhé” Lâm Nhã Tịnh ngoan ngoãn cúi đầu không nói..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook