Vật Cưng Của Cửu Gia
-
Chương 11: Chó Cũng Biết Cắn Người! 2
Âu Dương Dạ Trạch không đáp lời ngay mà từ từ chậm rãi lấy trong túi áo khoác một điếu thuốc bạc hà.
Bật lửa.
Lập tức một làn khói mỏng mờ ảo, lượn lờ che khuất đi biểu hiện của của hắn, điều này càng khiến cho người khác cảm nhận rõ “tín hiệu” nguy hiểm từ hắn.
Nó giống như một con báo ẩn mình sau buổi cỏ, tùy thời tùy lúc mà con báo này xuất hiện, nhảy ra, ngoạm lấy con mồi, khiến nó màu tươi cùng thịt hòa vào nhau mà cuộn tròn tay chảy trong miệng của kẻ sẵn mồi.
Âu Dương Dạ Trạch nhẹ nhàng bước đến, trực tiếp ngôi trên bàn, tư thế ngồi kia trong đôi mắt của Lâm Nhã Tịnh có bao nhiêu du côn nổi loạn liên có bấy nhiêu! “Lão Triệu, tôi không cần người thối nát của chú, tôi cần gì, không phải chú không biết”
Cập nhật sớm nhất tại.
Triệu Tử Mặc sau khi nghe xong, liền lớn tiếng cười: “Cửu gia, tôi cũng đã nể mặt lắm rồi, nếu không chú vẫn còn ngồi đây nói chuyện được với tôi sao?”
Âu Dương Dạ Trạch không nói gì, đưa tay cắm đầu điếu thuốc lên bàn.
Không biết vì điếu thuốc đang nóng hay vì sức lực của hắn, mà trên chiếc bàn gỗ điêu khắc tinh xảo liền bị thủng sâu một lỗ.
“Nếu chú đã không dám cá cược, như vậy cũng không sao, chúng ta thay đổi trò chơi một chút, tên là...Anh hùng giải cứu muội muội” - Giọng điệu hắn cười đùa vui vẻ nhưng lại khiến cho người ta lạnh sống lưng.
Triệu Tử Mặc nghe xong, sắc mặt liên khẽ biến, đôi mắt mang theo sự nghiêm túc, lạnh lẽo, nhưng khóe môi kia không ngừng cong lên một giây nào: “Trò chơi này không hay, chúng ta vẫn nên chơi trò đầu đi thôi”
“Mời nói trước” — Âu Dương Dạ Trạch đưa tay ra vẻ hào sảng nói
“Tôi nhớ được lần trước trong cuộc tụ họp, Cửu gia không tham gia chơi đua xe, như vậy lần này chú sẽ không từ chối phải không?” - Cho dù bị uy hiếp nhưng Triệu Tử Mặc lúc này không một chút biểu hiện nào khiến cho người ta nghĩ anh ta đang bị nắm thóp.
Âu Dương Dạ Trạch làm ra một động tác mời.
Cứ như thế, trò chơi giữa hai người bọn họ đã được định.
Lâm Nhã Tịnh hít thở nhẹ nhàng hết sức có thể, cố gắng làm cho bản thân bị tàn hình trong mắt của bọn họ.
Cô quan sát địa hình xung quanh, một ý nghĩ bỏ trốn lại lóe lên trong đầu cô.
Nếu như bọn họ đi chơi với nhau, như vậy không phải sẽ không có ai trông coi hay sao? Cơ hội có thể bỏ trốn vô cùng lớn.
Trong lúc cô đang tính toán xem nếu cô bỏ trốn, cô sẽ kêu Trương Phi Phi - bạn thân của cô bỏ trốn cùng cô, nếu cả hai trốn ra nước ngoài, rất có thể...Nhưng có đáng không? Cô còn gì để mất nữa? Ngay lúc này, một cô gái bất ngờ kéo tay cô, vô duyên vô cớ đẩy cô té xuống đất.
Cô còn chưa kịp nói gì, cô gái ấy đã lên tiếng phủ đầu trước: “Cô là người tình mới của Trạch ca? Trông cũng thật bình thường”
“Trạch ca? Tôi không quen biết ai là Trạch ca của cô” ~ Lâm Nhã Tịnh nghi hoặc hỏi lại, đồng thời loạng choạng đứng lên, cô biết được cơ thể của mình hiện tại yếu ớt vô cùng, vừa đẩy một cái liên ngã, có bao nhiêu vô dụng liên có bấy nhiêu.
Cô thật sự không muốn bản thân trở thành như thế này! “Cô không biết Cửu gia, tên thật là Âu Dương Dạ Trạch sao?” - Cô gái khoanh tay nói với cô, cũng không quên ném cho cô một cái ánh mắt khinh thường.
Lúc này, Lâm Nhã Tịnh mới chợt nhớ ra, cái tên này võ cùng quen thuộc, lúc cô nửa tỉnh nửa mê đã nghe ai đó nhắc đến tên của hắn, tuy nhiên vì tinh thần hỗn loạn, hay nói đúng hơn là cô chưa từng quan tâm đến hắn, dĩ nhiên cái tên thật kia cũng bị cô cho vào quên lãng.
Cô gái trước mặt này hình như rất ghét cô, nhìn đến gương mặt ngu ngơ của cô, cô ta luôn tỏ ra thái độ khó chịu: “Ngay cả tên thật mà cô cũng không biết, quả nhiên Trạch ca chỉ mua cô về để chơi đùa, không xứng đáng để bổn tiểu thư để mắt đến cô” Lâm Nhã Tịnh tuy trong lòng cũng không vui vẻ gì khi nghe đến những lời này, nhưng cô không muốn vướng mắc vào mạng lưới ân oán trong quan hệ của Âu Dương Dạ Trạch, nên bản thân cũng không để tâm, đáp bừa một tiếng: “Phải, tôi không là gì cả”.
Sau đó, cô xoay người bỏ đi.
Nhưng cô gái kia vẫn không từ bỏ ý định làm khó cô, một lần nữa mạnh tay kéo cô quay lại, đôi mắt căm ghét nhìn từ đầu đến chân cô: “Ăn mặc mỏng manh như vậy là muốn quyến rũ Trạch ca?” Lâm Nhã Tịnh nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc trên người.
Vì lúc nãy Âu Dương Dạ Trạch bất thình lình kéo cô đi ra ngoài, nên cô vẫn mặc một bộ đầm ngủ đến đây.
Tuy gọi là đầm ngủ, nhưng đồ của người giàu vẫn là đồ của người giàu, đường nét đến họa tiết đều xinh đẹp hơn bộ đồ mà cô được mặc thường ngày lúc trước.
Sau khi cảm thán mấy giây, Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu: “Tiểu thư, tôi và Cửu gia thật sự chỉ là quan hệ chủ nhân và thú cưng, cô đừng làm khó tôi nữa” Câu nói này bi ai biết bao nhiêu...!
Nhưng cô gái kia vẫn nhất quyết không buông tha cho cô, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô bằng nửa con mắt, kiêu căng ra lệch: “Nếu đã là thú cưng, như vậy không phải thú cưng nên đi bằng bốn chân hay sao?”
Lâm Nhã Tịnh cứng đơ người, nghe qua như sét đánh ngang tai.
Cô cố gắng giữ cảm xúc của bản thân được ổn định, nếu như gây sự lúc này, rất có thể Âu Dương Dạ Trạch sẽ giết chết cô! Sau đó còn liên lụy những người gần gũi với cô nữa!
Lâm Nhã Tịnh nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Âu Dương Dạ Trạch cùng với người đàn ông áo trắng họ Triệu kia.
Trong lòng bớt đi phần nào áp lực, định mở miệng giảng hòa.
Không nghĩ tới, cô ta siết chặt cổ tay cô như sợ cô trốn đi: “Cô muốn đi tìm Trạch ca cáo trạng sao? Tôi nói cho cô biết, Trạch ca hiện tại đã bận đi đua xe rồi, làm gì còn ở đây mà che chở cho đóa bạch liên hoa giả tạo như cô!” Hình như cô gái muốn thấy bộ dáng chật vật của cô, trong đầu liên lên một mưu kế khác.
Gần như ngay lập tức, cô gái lấy một ly rượu đỏ gần đó tự đổ lên giày mình, đôi mắt đắc ý nhìn cô ra lệnh: “Chó ngoan, mau đến liếm sạch sẽ đi” “Cô đừng có quá đáng!” - Lâm Nhã Tịnh nắm chặt hai tay kìm nén, tức giận cản răng mà nói.
“Không muốn sao?” - Cô gái kia bước lên một bước lại gần cô, khi khoảng cách hai người chỉ bằng một nửa cánh tay, cô tay lập tức dùng sức kéo đầu Lâm Nhã Tịnh xuống sát đất.
Cô ta vừa hành động vừa nói: “Không phải là thú cưng sao? Là chó thì không nên kén ăn đâu!” Hành động này của cô gái thành công bức Lâm Nhã Tịnh phát điên.
Lâm Nhã Tịnh cũng không nhường nhịn nữa, hành động phản kháng lại theo bản năng.
Lâm Nhã Tịnh nhớ rất rõ cô gái này đang mặc một chiếc váy rời, tay cô dùng hết sức lực kéo chiếc váy đó xuống.
Chiếc váy bị tuột xuống, cô ta theo bản năng buông tay đang ấn đầu cô ra mà nắm giữ chiếc váy của mình.
Nhờ đó mà cô có thể dễ dàng đứng dậy, thừa cơ cô ta vẫn chưa hoàn hồn mà tặng cô ta một cái đạp thật mạnh ngay bụng.
Cô ta giống như bị Lâm Nhã Tịnh bất ngờ phản kích, không kịp phòng bị liên bị ngã sõng soài xuống đất, đau đớn ôm bụng không dậy nổi.
“Chó dồn đến đường cùng cũng biết cắn người đấy!” - Lâm Nhã Tịnh phủi phủi tay, chỉnh lại tóc tai, không thèm để ý mà nói..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook