Vào Đi – Nhà Không Có Ma Đâu
-
Chương 19
Ông Ba bật người dậy giữa căn phòng toàn mùi thuốc sát khuẩn. Toàn thân ê ẩm,đau nhứt vô cùng. Út Dung với anh Khôi mừng rỡ chạy lại đỡ ba nằm xuống. Bác sĩ nói ông chỉ bị xây sát nhẹ nhưng do cú va đập hơi mạnh nên bất tỉnh mà thôi. Tuy nhiên,sự thật đáng sợ như thế nào,thì ông chính là người nắm rõ nhất.
– Má đâu rồi con..
– Dạ nãy thấy ba lâu quá,má khóc đòi về nhưng con vừa chở đến nhà thì người ta gọi tới nói ba bị tai nạn. Nên giờ chị dâu đang ở với má đó ba. Ba thấy trong người sao rồi ba. Người ta tông ba hả.
– Không…không..ba tự té…. Cho ba về nhà đi con.. Để má ở nhà nguy hiểm lắm.. Đi đi con..
Không thể khuyên giải,hai anh em Út Dung đành chấp thuận theo yêu cầu của ba mình. Gọi taxi chở về,vừa vào đến ngõ,thì con dâu Hạnh hớt hải chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt.
– Có chuyện gì vậy con..
– Ba ơi…má la..hét..la hét…lăn lộn ở trong nhà ba ơi.. Con sợ quá…con sợ quá.
Anh Khôi với Út Dung vội vã chạy vào trong,ngày trước cửa phòng của bà Lẹt đang diễn ra một cảnh tượng hết sức hãi hùng. Bà ta ngồi bệt,đầu cúi gằm xuống đất,hai tay gồng chặt vào nhau ra chiều tức tối. Miệng không ngừng nghiến răng ken két,môi mấp máy gầm gừ gì đó trong miệng nhưng không ai nghe rõ được.
– Bà ơi… Bà ơi… Là tui đây mà bà ơi… Bà sao vậy. Bà sao vậy bà ơi… Khôi.. Khôi con lên thắp hương cho ông bà đi con. Mau lên.
– Hừ..hừ… Hai người… Hai người trả nhà lại đây… Trả nhà lại đây…hừ hừ…
Bà Lẹt chỉ tay thẳng mặt ông Ba,nói với giọng điệu căm hờn. Tuy nhiên điều đáng sợ hơn cả,chính là thanh âm khàn đặc không giống thường ngày,có lúc lại lanh lảnh như tiếng con nít dỗi hờn. Bất thình lình bà ta òa khóc,đập tay liên tục xuống nền nhà,rồi lại ngửa cổ lên trời cười khoái chí.
– Trả nhà lại đây… Trả nhà lại đây…
– Út Dung… Út Dung..con gọi thầy giúp ba. Mau lên Út Dung…
Vừa dứt lời,tự dưng bà Ba đứng bật dậy,có ý lao tới chỗ ông Ba đang đứng. Trên tay không biết đã thủ sẵn con dao thái lan từ lúc nào. Trong tích tắc,anh Khôi từ phía sau lao đến,ôm chặt lấy người má mình,hất con dao lên,đá xuống gầm giường. Út Dung hoảng hốt hét lớn,bật khóc nức nở trước cảnh tượng hãi hùng. Phía bên kia,bà Ba vẫn đang vẫy vùng hết sức quyết liệt. Một người tuổi cao sức yếu,lại vừa bị bệnh không thể nào hành động như vậy được,trừ khi… Trong đầu ông Ba bỗng dưng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc kì quái diễn ra trước đây.
– Má… Má… Má bình tĩnh lại đã. Má sao vậy má ơi… Má ơi má…
– Thả ra… Ông ấy phải đền nhà lại cho tao. Cả nhà mày phải đền lại cho tao.. Trả nhà lại cho tao… Hừ hừ…
Với sức khỏe cường tráng của mình nhưng anh Khôi cũng sắp không chịu nổi sự kháng cự hết sức mãnh liệt của bà Lẹt. Dường như đang có ba bốn người trong thân thể của bả thì phải. Vẫy vùng một lúc,bất thình lình thoát ra được,bả lại tiếp tục lao đến chỗ ông Ba đang đứng. Lúc này chân ông vẫn còn đang rất đau nên không tài nào né tránh kịp thời được,chỉ biết nhắm mắt lại chịu trận.
– Keng… Keng…keng… Keng…keng keng
– A A A A … A A A.
Hàng loạt những tiếng gõ chuông vang lên. Bà Lẹt đứng khựng lại,ôm đầu ngồi bệt xuống đất,tỏ ra đau đớn vô cùng. Từ phía sau,thầy khoan thai bước đến,trên tay là một cái chuông nhỏ và một tờ giấy màu vàng nhạt. Theo sau ông còn có một cậu trai trẻ,chắc là đệ tử theo hầu.
– Mọi người đóng kín cửa lại. Con ra ngoài trang thờ thắp giúp ta ba cây nhang,không được cắm vào lư hương mà cắm vào giữa mặt bàn làm bằng gỗ cây vú sữa. Sau đó đốt tờ giấy này lên,đợi nó cháy thành tro thì quay lại đây. Nếu có ai hỏi gì bên tai,không được phép trả lời.
– Thầy ơi… Bả sao vậy thầy ơi. Tui sợ quá…. Tui sợ quá…
– Bà ta bị nhập rồi. Vong hồn kia sao dám tự tiện mượn xác nhập hồn. Có gì muốn giải bày nói với ta,sao lại hại người trần vô tội. Biết làm như vậy nghiệp chướng sẽ rất nặng nề không.
– Haha haha haha vậy thì trả nhà lại đây.
Cả nhà vô cùng sững sốt khi nghe một giọng nói trung niên phát ra từ khuôn miệng của bà Lẹt dù bả không hề hé môi. Thầy ra hiệu cho tất cả lùi lại,một mình bước lên phía trước. Tay vẫn cầm chắc cái chuông nhỏ thị uy.
– Nói ta nghe… Ai lấy nhà của các người…
– Hửm…. Ông ta… Bà ta.
Bà Ba chỉ thẳng tay về phía ông Ba,rồi vỗ một cái thiệt mạnh vào lồng ngực của mình. Tiếp theo là hành động nghiến răng ken két,đầu quay qua quay lại như đang cố tìm một vật gì đó.
– Nhà của các người,có phải muốn ám chỉ đến cây vú sữa..
– Đúng vậy… Dám chặt phá nhà của bọn ta. Sẽ không ai ở được trên cái đất này nữa đâu. Kể cả ông ba tổ tiên của cái này.
– Éc éc éc éc.
Cửa sổ phòng bà bỗng dưng bật tung ra,từ bên ngoài,đôi chim cú từ đâu bay về,vỗ cánh phầm phập,đậu thẳng lên đầu của bà Lẹt,rồi bay sang hướng đối diện,nhìn chằm chằm qua bả.
– Má đâu rồi con..
– Dạ nãy thấy ba lâu quá,má khóc đòi về nhưng con vừa chở đến nhà thì người ta gọi tới nói ba bị tai nạn. Nên giờ chị dâu đang ở với má đó ba. Ba thấy trong người sao rồi ba. Người ta tông ba hả.
– Không…không..ba tự té…. Cho ba về nhà đi con.. Để má ở nhà nguy hiểm lắm.. Đi đi con..
Không thể khuyên giải,hai anh em Út Dung đành chấp thuận theo yêu cầu của ba mình. Gọi taxi chở về,vừa vào đến ngõ,thì con dâu Hạnh hớt hải chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt.
– Có chuyện gì vậy con..
– Ba ơi…má la..hét..la hét…lăn lộn ở trong nhà ba ơi.. Con sợ quá…con sợ quá.
Anh Khôi với Út Dung vội vã chạy vào trong,ngày trước cửa phòng của bà Lẹt đang diễn ra một cảnh tượng hết sức hãi hùng. Bà ta ngồi bệt,đầu cúi gằm xuống đất,hai tay gồng chặt vào nhau ra chiều tức tối. Miệng không ngừng nghiến răng ken két,môi mấp máy gầm gừ gì đó trong miệng nhưng không ai nghe rõ được.
– Bà ơi… Bà ơi… Là tui đây mà bà ơi… Bà sao vậy. Bà sao vậy bà ơi… Khôi.. Khôi con lên thắp hương cho ông bà đi con. Mau lên.
– Hừ..hừ… Hai người… Hai người trả nhà lại đây… Trả nhà lại đây…hừ hừ…
Bà Lẹt chỉ tay thẳng mặt ông Ba,nói với giọng điệu căm hờn. Tuy nhiên điều đáng sợ hơn cả,chính là thanh âm khàn đặc không giống thường ngày,có lúc lại lanh lảnh như tiếng con nít dỗi hờn. Bất thình lình bà ta òa khóc,đập tay liên tục xuống nền nhà,rồi lại ngửa cổ lên trời cười khoái chí.
– Trả nhà lại đây… Trả nhà lại đây…
– Út Dung… Út Dung..con gọi thầy giúp ba. Mau lên Út Dung…
Vừa dứt lời,tự dưng bà Ba đứng bật dậy,có ý lao tới chỗ ông Ba đang đứng. Trên tay không biết đã thủ sẵn con dao thái lan từ lúc nào. Trong tích tắc,anh Khôi từ phía sau lao đến,ôm chặt lấy người má mình,hất con dao lên,đá xuống gầm giường. Út Dung hoảng hốt hét lớn,bật khóc nức nở trước cảnh tượng hãi hùng. Phía bên kia,bà Ba vẫn đang vẫy vùng hết sức quyết liệt. Một người tuổi cao sức yếu,lại vừa bị bệnh không thể nào hành động như vậy được,trừ khi… Trong đầu ông Ba bỗng dưng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc kì quái diễn ra trước đây.
– Má… Má… Má bình tĩnh lại đã. Má sao vậy má ơi… Má ơi má…
– Thả ra… Ông ấy phải đền nhà lại cho tao. Cả nhà mày phải đền lại cho tao.. Trả nhà lại cho tao… Hừ hừ…
Với sức khỏe cường tráng của mình nhưng anh Khôi cũng sắp không chịu nổi sự kháng cự hết sức mãnh liệt của bà Lẹt. Dường như đang có ba bốn người trong thân thể của bả thì phải. Vẫy vùng một lúc,bất thình lình thoát ra được,bả lại tiếp tục lao đến chỗ ông Ba đang đứng. Lúc này chân ông vẫn còn đang rất đau nên không tài nào né tránh kịp thời được,chỉ biết nhắm mắt lại chịu trận.
– Keng… Keng…keng… Keng…keng keng
– A A A A … A A A.
Hàng loạt những tiếng gõ chuông vang lên. Bà Lẹt đứng khựng lại,ôm đầu ngồi bệt xuống đất,tỏ ra đau đớn vô cùng. Từ phía sau,thầy khoan thai bước đến,trên tay là một cái chuông nhỏ và một tờ giấy màu vàng nhạt. Theo sau ông còn có một cậu trai trẻ,chắc là đệ tử theo hầu.
– Mọi người đóng kín cửa lại. Con ra ngoài trang thờ thắp giúp ta ba cây nhang,không được cắm vào lư hương mà cắm vào giữa mặt bàn làm bằng gỗ cây vú sữa. Sau đó đốt tờ giấy này lên,đợi nó cháy thành tro thì quay lại đây. Nếu có ai hỏi gì bên tai,không được phép trả lời.
– Thầy ơi… Bả sao vậy thầy ơi. Tui sợ quá…. Tui sợ quá…
– Bà ta bị nhập rồi. Vong hồn kia sao dám tự tiện mượn xác nhập hồn. Có gì muốn giải bày nói với ta,sao lại hại người trần vô tội. Biết làm như vậy nghiệp chướng sẽ rất nặng nề không.
– Haha haha haha vậy thì trả nhà lại đây.
Cả nhà vô cùng sững sốt khi nghe một giọng nói trung niên phát ra từ khuôn miệng của bà Lẹt dù bả không hề hé môi. Thầy ra hiệu cho tất cả lùi lại,một mình bước lên phía trước. Tay vẫn cầm chắc cái chuông nhỏ thị uy.
– Nói ta nghe… Ai lấy nhà của các người…
– Hửm…. Ông ta… Bà ta.
Bà Ba chỉ thẳng tay về phía ông Ba,rồi vỗ một cái thiệt mạnh vào lồng ngực của mình. Tiếp theo là hành động nghiến răng ken két,đầu quay qua quay lại như đang cố tìm một vật gì đó.
– Nhà của các người,có phải muốn ám chỉ đến cây vú sữa..
– Đúng vậy… Dám chặt phá nhà của bọn ta. Sẽ không ai ở được trên cái đất này nữa đâu. Kể cả ông ba tổ tiên của cái này.
– Éc éc éc éc.
Cửa sổ phòng bà bỗng dưng bật tung ra,từ bên ngoài,đôi chim cú từ đâu bay về,vỗ cánh phầm phập,đậu thẳng lên đầu của bà Lẹt,rồi bay sang hướng đối diện,nhìn chằm chằm qua bả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook