Vào Đi – Nhà Không Có Ma Đâu
-
Chương 17
Từ ngày vợ trở bệnh,ông Ba không còn tụ tập đàm đạo,lai rai với mấy ông bạn già ngoài xóm nữa. Cuộc sống giờ đây chỉ còn quanh quẩn bên bà Lẹt và phụ giúp Út Dung trông coi dãy nhà trọ. Nay bên đó đã có người đến ở nên không khí cũng rộn ràng và đỡ u ám hơn một chút.
Hôm nay làm về sớm nên thằng Sơn tranh thủ tắm rửa rồi dò số nhưng trật lất. Thấy gương mặt căng thẳng đang ngồi chỗ bộ bàn ghế gỗ mà ông Ba cũng phải bật cười. Chơi gì không chơi,lại cho số đề. Vui vẻ là vậy nhưng ông cũng dặn Út Dung phải giữ khoảng cách. Cũng may cho thằng Sơn là đợt này bà Lẹt đau ốm kiêng cử,chứ cỡ như nó,bả cho đầu va vào những câu chửi đế vuốt mặt không kịp.
Mới gần mười giờ đêm,thằng Sơn đã tắt đèn đóng cửa kín mít,chắc là rút kinh nghiệm vụ đêm qua,dù xung quanh đã có hàng xóm đến ở. Ông Ba lấy làm ngạc nhiên nhưng không đả động vì tôn trọng quyền riêng tư,chỉ dạo quanh một vòng để thăm dò tình hình. Hai phòng của hai nam sinh viên đã khóa ngoài,chắc là đi chạy grap chưa về. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ,xa nhà,xa cha mẹ không bao giờ là dễ dàng.
– La La La La La.
Đi ngang qua phòng của hai nữ sinh,bất thình lình ông nghe tiếng hát vu vơ vang lên. Giọng điệu hết sức nhẹ nhàng. Kì lạ,bên trong đã tắt đèn tối thui,cửa thì khóa ngoài,xe cộ cũng chẳng có.
– Cộc cộc cộc.. Hai đứa có ở trong đó không. Cộc cộc cộc
Ông Ba gõ cửa liên hồi nhưng không thấy ai trả lời. Cùng lúc đó,tiếng xe máy ầm ầm vang lên,đèn rọi vào sát chỗ ông đứng. Hai bé sinh viên lúc này bước xuống,tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng lễ phép cúi đầu chào,trong sự hoang mang tột độ của ông Ba. Xương vai tự dưng nhún lạnh mà không rõ lí do. Chợt nghĩ về chuyện thằng Sơn kể lúc sáng mà ông rùng mình. Có khi nào là đúng như lời nó nói hay không.
– Con chào ông. Ông chưa ngủ sao..
– À ừ.. Ông đi coi thử có ai về chưa ông nhắc đóng cổng ngõ cẩn thận. Dạo này gần mấy giải đá banh,tụi ăn trộm dữ lắm nghe con.
– Dạ con biết rồi. Con cảm ơn ông.
– Ba ơi ba. Má làm sao rồi ba ơi.
– Hả… Đợi ba chút…
Út Dung hớt hải chạy từ trong nhà ra với vẻ mặt hoảng hốt tột độ. Bà Lẹt đang nằm quằn quại trên giường,lăn qua lăn lại tỏ vẻ đau đớn vô cùng. Một tay ôm bụng,tay còn lại nắm chặt vào gối,cắn răng thốt lên từng lời khó nhọc…
– Tui đau quá ông ơi… Tui đau quá ông ơi.. Nó chui vào rồi… Hờ hờ…. Tha cho tui đi mà.. Tha cho tui đi mà…. Hu hu huhu tui không dám nữa đâu.
– Bà nói cái gì vậy bà. Út Dung gọi cấp cứu đi con. Bà ráng lên bà ơi… Gọi nhanh đi con… Mau lên.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên đánh động cả xóm làng. Thằng Sơn với mấy đứa sinh viên cũng chạy ra hóng hớt. Đợi xe chạy đi,ông Ba lầm lũi ra sát cái trang thờ,thắp ba nén nhang miệng lầm rầm khấn vái. Trong lòng thấy bất an vô cùng,nhất là vì lời nói lúc nãy của bà Lẹt làm ông liên tưởng đên những nổi sợ hãi canh cánh bấy lâu nay.
– Người cho chặt cái cây đi là tui,tui cũng có bù đắp lại cho cô bác khuất mày khuất mặt,nếu có gì sai trái xin nhẹ nhàng chỉ điểm,đừng hành hạ vợ con tui,tội lắm cô bác ơi. Có gì thì cứ để tui gánh lấy. Tui xin cô bác.
Ông Ba vừa quay lưng đi,cũng là lúc trên miếu thờ,xuất hiện một bóng người đen thui đang ngồi đó nhìn theo với hai con mắt đỏ lòm. Hai con chim cú mèo từ đâu bay về,buông tiếng kêu éc éc đến rợn người. Đây là lần thứ ba mà ông bắt gặp bọn chúng ở đây nhưng tâm trí bây giờ không còn chỗ cho sự đánh đuổi nữa. Dặn dò thằng Sơn để ý nhà cửa giúp,ông vội vã bắt taxi lên bệnh viện.
– Má sao rồi con. Sao không nằm cấp cứu mà chuyển xuống đây.
– Dạ lên đây tự nhiên má hết đau rồi ba. Bác sĩ siêu âm cũng không phát hiện ra gì bất thường. Chỗ vết mổ vẫn hoàn toàn bình thường không có dấu hiệu nhiễm trùng. Nhưng mà…
– Sao vậy con… Con nói rõ ba biết đi. Đừng ấp úng ba lo quá.
– Lúc chuyển xuống đây…má cứ luôn miệng xin ai đó tha chết…. Con..sợ…sợ..quá ba ơi…
– Không đâu. Chắc do má con mệt nên mớ sảng mà thôi.
– Má còn nói…thấy…thấy…ông bà nội của con…của con hiện về…dặn dò đủ chuyện…rồi vừa rời…đi thì thấy có người khác đến đòi dẫn má đi.
– Trời ơi con nói cái gì vậy Út Dung.
– Đừng…xin tha chết…xin tha chết…đừng dẫn tui đi… Đừng dẫn tui đi mà…
– Bà ơi.. Bà ơi bà sao vậy bà ơi. Đừng làm tui sợ mà..
– Họ đòi đến bắt tui đi… Ông ơi…cứu tui với…ông ơi… út Dung cứu má với con ơi…
Hai cha con hốt hoảng nhìn nhau,tính đi gọi bác sĩ thì bà Lẹt lại thiếp đi trong vô thức. Bác sĩ đến kiểm tra huyết áp tim mạch vẫn bình thường,chắc vì do di chứng của cơn đau lúc nãy mà mớ sảng. Tuy nhiên ông Ba với Út Dung lại không nghĩ vậy. Vẻ lo lắng đã hiện rõ trên gương mặt,ông cắn môi đợi đến sáng mai,sẽ nhờ thầy đến giúp. Rất có thể là liên quan đến cây vú sữa cổ thụ lâu năm.
Hôm nay làm về sớm nên thằng Sơn tranh thủ tắm rửa rồi dò số nhưng trật lất. Thấy gương mặt căng thẳng đang ngồi chỗ bộ bàn ghế gỗ mà ông Ba cũng phải bật cười. Chơi gì không chơi,lại cho số đề. Vui vẻ là vậy nhưng ông cũng dặn Út Dung phải giữ khoảng cách. Cũng may cho thằng Sơn là đợt này bà Lẹt đau ốm kiêng cử,chứ cỡ như nó,bả cho đầu va vào những câu chửi đế vuốt mặt không kịp.
Mới gần mười giờ đêm,thằng Sơn đã tắt đèn đóng cửa kín mít,chắc là rút kinh nghiệm vụ đêm qua,dù xung quanh đã có hàng xóm đến ở. Ông Ba lấy làm ngạc nhiên nhưng không đả động vì tôn trọng quyền riêng tư,chỉ dạo quanh một vòng để thăm dò tình hình. Hai phòng của hai nam sinh viên đã khóa ngoài,chắc là đi chạy grap chưa về. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ,xa nhà,xa cha mẹ không bao giờ là dễ dàng.
– La La La La La.
Đi ngang qua phòng của hai nữ sinh,bất thình lình ông nghe tiếng hát vu vơ vang lên. Giọng điệu hết sức nhẹ nhàng. Kì lạ,bên trong đã tắt đèn tối thui,cửa thì khóa ngoài,xe cộ cũng chẳng có.
– Cộc cộc cộc.. Hai đứa có ở trong đó không. Cộc cộc cộc
Ông Ba gõ cửa liên hồi nhưng không thấy ai trả lời. Cùng lúc đó,tiếng xe máy ầm ầm vang lên,đèn rọi vào sát chỗ ông đứng. Hai bé sinh viên lúc này bước xuống,tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng lễ phép cúi đầu chào,trong sự hoang mang tột độ của ông Ba. Xương vai tự dưng nhún lạnh mà không rõ lí do. Chợt nghĩ về chuyện thằng Sơn kể lúc sáng mà ông rùng mình. Có khi nào là đúng như lời nó nói hay không.
– Con chào ông. Ông chưa ngủ sao..
– À ừ.. Ông đi coi thử có ai về chưa ông nhắc đóng cổng ngõ cẩn thận. Dạo này gần mấy giải đá banh,tụi ăn trộm dữ lắm nghe con.
– Dạ con biết rồi. Con cảm ơn ông.
– Ba ơi ba. Má làm sao rồi ba ơi.
– Hả… Đợi ba chút…
Út Dung hớt hải chạy từ trong nhà ra với vẻ mặt hoảng hốt tột độ. Bà Lẹt đang nằm quằn quại trên giường,lăn qua lăn lại tỏ vẻ đau đớn vô cùng. Một tay ôm bụng,tay còn lại nắm chặt vào gối,cắn răng thốt lên từng lời khó nhọc…
– Tui đau quá ông ơi… Tui đau quá ông ơi.. Nó chui vào rồi… Hờ hờ…. Tha cho tui đi mà.. Tha cho tui đi mà…. Hu hu huhu tui không dám nữa đâu.
– Bà nói cái gì vậy bà. Út Dung gọi cấp cứu đi con. Bà ráng lên bà ơi… Gọi nhanh đi con… Mau lên.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên đánh động cả xóm làng. Thằng Sơn với mấy đứa sinh viên cũng chạy ra hóng hớt. Đợi xe chạy đi,ông Ba lầm lũi ra sát cái trang thờ,thắp ba nén nhang miệng lầm rầm khấn vái. Trong lòng thấy bất an vô cùng,nhất là vì lời nói lúc nãy của bà Lẹt làm ông liên tưởng đên những nổi sợ hãi canh cánh bấy lâu nay.
– Người cho chặt cái cây đi là tui,tui cũng có bù đắp lại cho cô bác khuất mày khuất mặt,nếu có gì sai trái xin nhẹ nhàng chỉ điểm,đừng hành hạ vợ con tui,tội lắm cô bác ơi. Có gì thì cứ để tui gánh lấy. Tui xin cô bác.
Ông Ba vừa quay lưng đi,cũng là lúc trên miếu thờ,xuất hiện một bóng người đen thui đang ngồi đó nhìn theo với hai con mắt đỏ lòm. Hai con chim cú mèo từ đâu bay về,buông tiếng kêu éc éc đến rợn người. Đây là lần thứ ba mà ông bắt gặp bọn chúng ở đây nhưng tâm trí bây giờ không còn chỗ cho sự đánh đuổi nữa. Dặn dò thằng Sơn để ý nhà cửa giúp,ông vội vã bắt taxi lên bệnh viện.
– Má sao rồi con. Sao không nằm cấp cứu mà chuyển xuống đây.
– Dạ lên đây tự nhiên má hết đau rồi ba. Bác sĩ siêu âm cũng không phát hiện ra gì bất thường. Chỗ vết mổ vẫn hoàn toàn bình thường không có dấu hiệu nhiễm trùng. Nhưng mà…
– Sao vậy con… Con nói rõ ba biết đi. Đừng ấp úng ba lo quá.
– Lúc chuyển xuống đây…má cứ luôn miệng xin ai đó tha chết…. Con..sợ…sợ..quá ba ơi…
– Không đâu. Chắc do má con mệt nên mớ sảng mà thôi.
– Má còn nói…thấy…thấy…ông bà nội của con…của con hiện về…dặn dò đủ chuyện…rồi vừa rời…đi thì thấy có người khác đến đòi dẫn má đi.
– Trời ơi con nói cái gì vậy Út Dung.
– Đừng…xin tha chết…xin tha chết…đừng dẫn tui đi… Đừng dẫn tui đi mà…
– Bà ơi.. Bà ơi bà sao vậy bà ơi. Đừng làm tui sợ mà..
– Họ đòi đến bắt tui đi… Ông ơi…cứu tui với…ông ơi… út Dung cứu má với con ơi…
Hai cha con hốt hoảng nhìn nhau,tính đi gọi bác sĩ thì bà Lẹt lại thiếp đi trong vô thức. Bác sĩ đến kiểm tra huyết áp tim mạch vẫn bình thường,chắc vì do di chứng của cơn đau lúc nãy mà mớ sảng. Tuy nhiên ông Ba với Út Dung lại không nghĩ vậy. Vẻ lo lắng đã hiện rõ trên gương mặt,ông cắn môi đợi đến sáng mai,sẽ nhờ thầy đến giúp. Rất có thể là liên quan đến cây vú sữa cổ thụ lâu năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook