Vào Đi – Nhà Không Có Ma Đâu
-
Chương 12
Mải mê đánh đuổi hai con chim cú,bất thình lình ông thấy vai gáy lạnh ngắt,như thể có một tảng băng vừa đè lên vậy. Giật mình quay lại,phía sau không có gì bất thường,ngoại trừ tiếng vỗ cánh phập phập của hai con chim cú vừa bị ông đuổi đi. Tuy nhiên dường như không hề biết sợ,lượn lờ một chút giữa không trung rồi tiếp tục hạ cánh ngay mặt bàn.
– Mẹ nó. Hết chuyện này đến chuyện khác
Ông thầm chửi đổng trong miệng,đứng khoanh tay thẩn thờ ra vẻ bất lực trước hai con vật. Vừa tức vừa hoang mang xen lẫn lo sợ. Không biết có thực sự là điềm như những giai thoại xưa cũ hay không.
– Thầy ơi. Thầy coi giúp nhà tui có sao không. Mà xảy ra đủ thứ chuyện.
Ngay sáng hôm sau,ông Ba đã khăn gói lên nhờ thầy,người hôm bữa cúng mở móng,để xem phong thủy cho gia đình. Thuật lại từ chuyện của hàng xóm kể cho đến sự cố bất ngờ của vợ mình và cuối cùng là hai con chim cú bỗng dưng xuất hiện vào đêm qua. Thầy có vẻ rất trầm ngâm,ông cứ lẩm nhẩm gì đó trong miệng.
– Ta không chắc nữa. Nhưng hiện giờ nhìn thần sắc của ông không tốt. Nó đang liên quan đến thổ,tức là đất ở của gia quyến. Hôm bữa cúng mở móng,ta lại không nhận ra điều này,hoặc có thể là nó chưa ứng lên.
– Tui lo quá thầy ơi. Không biết có phải vì chặt cây vú sữa,mà dẫn đến hệ lụy như này không. Trước đây tui vẫn có hương khói đây đủ,trước khi hạ mộc còn cúng xin đàng hoàng,có thầy chứng thực đó. Tự nhiên ở nhà bây giờ,cứ thấy bất an vô cùng. Hết hàng xóm rồi để bà xã,thiệt sự tui lo lắm,bản thân mình thì không sao,nhưng còn hai đứa con,mà thân cận nhất là con Út Dung.
– Được rồi. Bây giờ ta phải đi cúng siêu cho gia quyến ở gần đây,tầm chiều tối sẽ sang lại coi sao.
Có thầy chỉ điểm,ông Ba cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Bây giờ tâm trí đang hoang mang,bất cứ một cánh tay nào chìa ra cứu giúp cũng đều rất quý giá,dù rằng chuyện trước mắt,thực sự rất mơ hồ,thực thực ảo ảo.
– Két ttttttttt
Tiếng phanh xe vang lên khô khốc,kéo dài ra đến điếng người. Chiếc xe dream của ông Ba đâm thẳng vào bụi cỏ bên vệ đường,hất ổng văng ra gần một mét. Cũng may chỗ này toàn đất cát công trình đang thi công nên không sao. Chưa vội dựng xe lên,ông hoang mang ngơ ngác nhìn xung quanh,tìm kiếm cái người vừa bị mình đâm trúng nhưng chẳng thấy đâu. Đoạn đường tắt sau lưng bệnh viện này rất vắng vẻ,rõ ràng lúc nãy ông vừa va chạm với một người vừa băng ngang qua mà. Tình huống quá nhanh nên không kịp thời quan sát. Tuy nhiên không thể nhanh đến độ vừa lăn vài vòng mở mắt ra đã không thấy đâu. Bất chợt da gà da vịt nổi hết cả lên,người ông run bần bật. Tính vào thăm vợ nhưng với tình cảnh này,đành quay về vì sợ hai mẹ con nhìn thấy sẽ lo lắng. Nỗi đau thể xác bây giờ không được phép di căn qua tâm hồn của ai nữa.
Ông mang tâm trạng lo âu trờ về nhà với cái đầu nặng trĩu,toàn thân ê ẩm. Tuổi đã gần bảy mươi,bôn ba khắp phương trời góc bể,ấy vậy mà ở cái tuổi xế chiều,lại chứng kiến nhiều chuyện tai ương và cả tâm linh khó nắm bắt. Trải chiếc chiếu trước bàn thờ cha mẹ mình,ông nằm nhìn lên trần nhà,trong bụng khấn thầm gia tiên về phù hộ cho tai qua nạn khỏi.
– Nay ba bận chút chuyện ở nhà nên ba không qua má được. Con ở đó rồi chiều ba qua nghe. Má sao rồi con.
– Dạ má cũng đỡ đau âm ỉ rồi ba. Ba cứ ở nhà nghỉ ngơ cho khỏe,có con với chị dâu ở đây rồi mà.
– Ừ vậy nói bé Hạnh cố gắng chịu khó giúp ba nghe con. Hai chị em luân phiên nhau mà nghỉ ngơi. Chiều con về đây rồi ba sang thay cho. Ba khỏe rồi.
– Dạ…ba nghỉ ngơi đi ba.
Lững thững ra chỗ bộ bàn ghế làm bằng gốc vú sữa,nhìn qua tốp thợ đang hăng say làm việc,tự dưng ông buồn đến nao lòng. Có gì đó cứ thôi thúc mãi nhưng không tài nào nghiệm ra được. Dãy nhà trọ đã sắp hoàn thành,nhưng bây giờ gia sự ngổn ngang như vậy,không biết sẽ đón nhận thành quả như thế nào đây. Lòng chưa yên thì cuộc đời sẽ dậy sóng mãi mà thôi.
– Hummmm
– Có chuyện gì vậy thầy.
– Ta thấy có gì đó không ổn. Thổ cư nhiều âm khí. Tuy không phải là sát khí nhưng bỗng dưng nó xuất hiện là có bất thường. Cái bàn này làm từ thân cây vú sữa cổ thụ ngày trước sao.
– Đúng rồi thầy…
– Lạ thật. Lúc ta đến đây,không hề thấy ứng lên một điềm xấu nào cả. Bây giờ như thế này,dời đi thì bù lại. Hướng bắc nam ông cho thợ đặt ngay một trang thờ,ta sẽ hướng cho ngũ vị và cái bài vị để thờ vọng những vong hồn trong đất đai. Nhớ lời ta dặn,đã là thờ vọng,không được phép khấn xin điều gì,mỗi đêm phải thắp nhang cho ấm cúng là được. Có điều kiện thì lễ nghi cây trái vào mười bốn mười lăm âm lịch,còn không thì lòng thành là được. Đừng bữa đực bữa cái mà tạo tiền lệ xấu. Ham muốn sân si đôi lúc không phải xuất phát từ tâm can,mà là do cách nuông chiều thái quá bởi sự hào phóng của kẻ đối diện. Để rồi một ngày bệ rạc,nhu cầu bỗng dưng không được đáp ứng,bản thân sẽ suy nghĩ bất mãn và hành động bộc phát kéo theo rất nhiều hệ lụy. Đúng giờ Ngọ ngày mai ta sẽ đến để đặt trang lên.
Ông Ba nghe xong liền răm rắp làm theo,vội vã chạy sang nói thợ xây sẵn một cái bệ gạch,theo sự chỉ dẫn của thầy,ngày mai làm một mâm cúng vọng nhỏ,trước khi đặt trang lên.
– Alo ba ơi ba. Má cấp cứu lại rồi ba ơi.
– Trời đất ơi. Được rồi được rồi. Ba vào ngay đây.
– Mẹ nó. Hết chuyện này đến chuyện khác
Ông thầm chửi đổng trong miệng,đứng khoanh tay thẩn thờ ra vẻ bất lực trước hai con vật. Vừa tức vừa hoang mang xen lẫn lo sợ. Không biết có thực sự là điềm như những giai thoại xưa cũ hay không.
– Thầy ơi. Thầy coi giúp nhà tui có sao không. Mà xảy ra đủ thứ chuyện.
Ngay sáng hôm sau,ông Ba đã khăn gói lên nhờ thầy,người hôm bữa cúng mở móng,để xem phong thủy cho gia đình. Thuật lại từ chuyện của hàng xóm kể cho đến sự cố bất ngờ của vợ mình và cuối cùng là hai con chim cú bỗng dưng xuất hiện vào đêm qua. Thầy có vẻ rất trầm ngâm,ông cứ lẩm nhẩm gì đó trong miệng.
– Ta không chắc nữa. Nhưng hiện giờ nhìn thần sắc của ông không tốt. Nó đang liên quan đến thổ,tức là đất ở của gia quyến. Hôm bữa cúng mở móng,ta lại không nhận ra điều này,hoặc có thể là nó chưa ứng lên.
– Tui lo quá thầy ơi. Không biết có phải vì chặt cây vú sữa,mà dẫn đến hệ lụy như này không. Trước đây tui vẫn có hương khói đây đủ,trước khi hạ mộc còn cúng xin đàng hoàng,có thầy chứng thực đó. Tự nhiên ở nhà bây giờ,cứ thấy bất an vô cùng. Hết hàng xóm rồi để bà xã,thiệt sự tui lo lắm,bản thân mình thì không sao,nhưng còn hai đứa con,mà thân cận nhất là con Út Dung.
– Được rồi. Bây giờ ta phải đi cúng siêu cho gia quyến ở gần đây,tầm chiều tối sẽ sang lại coi sao.
Có thầy chỉ điểm,ông Ba cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Bây giờ tâm trí đang hoang mang,bất cứ một cánh tay nào chìa ra cứu giúp cũng đều rất quý giá,dù rằng chuyện trước mắt,thực sự rất mơ hồ,thực thực ảo ảo.
– Két ttttttttt
Tiếng phanh xe vang lên khô khốc,kéo dài ra đến điếng người. Chiếc xe dream của ông Ba đâm thẳng vào bụi cỏ bên vệ đường,hất ổng văng ra gần một mét. Cũng may chỗ này toàn đất cát công trình đang thi công nên không sao. Chưa vội dựng xe lên,ông hoang mang ngơ ngác nhìn xung quanh,tìm kiếm cái người vừa bị mình đâm trúng nhưng chẳng thấy đâu. Đoạn đường tắt sau lưng bệnh viện này rất vắng vẻ,rõ ràng lúc nãy ông vừa va chạm với một người vừa băng ngang qua mà. Tình huống quá nhanh nên không kịp thời quan sát. Tuy nhiên không thể nhanh đến độ vừa lăn vài vòng mở mắt ra đã không thấy đâu. Bất chợt da gà da vịt nổi hết cả lên,người ông run bần bật. Tính vào thăm vợ nhưng với tình cảnh này,đành quay về vì sợ hai mẹ con nhìn thấy sẽ lo lắng. Nỗi đau thể xác bây giờ không được phép di căn qua tâm hồn của ai nữa.
Ông mang tâm trạng lo âu trờ về nhà với cái đầu nặng trĩu,toàn thân ê ẩm. Tuổi đã gần bảy mươi,bôn ba khắp phương trời góc bể,ấy vậy mà ở cái tuổi xế chiều,lại chứng kiến nhiều chuyện tai ương và cả tâm linh khó nắm bắt. Trải chiếc chiếu trước bàn thờ cha mẹ mình,ông nằm nhìn lên trần nhà,trong bụng khấn thầm gia tiên về phù hộ cho tai qua nạn khỏi.
– Nay ba bận chút chuyện ở nhà nên ba không qua má được. Con ở đó rồi chiều ba qua nghe. Má sao rồi con.
– Dạ má cũng đỡ đau âm ỉ rồi ba. Ba cứ ở nhà nghỉ ngơ cho khỏe,có con với chị dâu ở đây rồi mà.
– Ừ vậy nói bé Hạnh cố gắng chịu khó giúp ba nghe con. Hai chị em luân phiên nhau mà nghỉ ngơi. Chiều con về đây rồi ba sang thay cho. Ba khỏe rồi.
– Dạ…ba nghỉ ngơi đi ba.
Lững thững ra chỗ bộ bàn ghế làm bằng gốc vú sữa,nhìn qua tốp thợ đang hăng say làm việc,tự dưng ông buồn đến nao lòng. Có gì đó cứ thôi thúc mãi nhưng không tài nào nghiệm ra được. Dãy nhà trọ đã sắp hoàn thành,nhưng bây giờ gia sự ngổn ngang như vậy,không biết sẽ đón nhận thành quả như thế nào đây. Lòng chưa yên thì cuộc đời sẽ dậy sóng mãi mà thôi.
– Hummmm
– Có chuyện gì vậy thầy.
– Ta thấy có gì đó không ổn. Thổ cư nhiều âm khí. Tuy không phải là sát khí nhưng bỗng dưng nó xuất hiện là có bất thường. Cái bàn này làm từ thân cây vú sữa cổ thụ ngày trước sao.
– Đúng rồi thầy…
– Lạ thật. Lúc ta đến đây,không hề thấy ứng lên một điềm xấu nào cả. Bây giờ như thế này,dời đi thì bù lại. Hướng bắc nam ông cho thợ đặt ngay một trang thờ,ta sẽ hướng cho ngũ vị và cái bài vị để thờ vọng những vong hồn trong đất đai. Nhớ lời ta dặn,đã là thờ vọng,không được phép khấn xin điều gì,mỗi đêm phải thắp nhang cho ấm cúng là được. Có điều kiện thì lễ nghi cây trái vào mười bốn mười lăm âm lịch,còn không thì lòng thành là được. Đừng bữa đực bữa cái mà tạo tiền lệ xấu. Ham muốn sân si đôi lúc không phải xuất phát từ tâm can,mà là do cách nuông chiều thái quá bởi sự hào phóng của kẻ đối diện. Để rồi một ngày bệ rạc,nhu cầu bỗng dưng không được đáp ứng,bản thân sẽ suy nghĩ bất mãn và hành động bộc phát kéo theo rất nhiều hệ lụy. Đúng giờ Ngọ ngày mai ta sẽ đến để đặt trang lên.
Ông Ba nghe xong liền răm rắp làm theo,vội vã chạy sang nói thợ xây sẵn một cái bệ gạch,theo sự chỉ dẫn của thầy,ngày mai làm một mâm cúng vọng nhỏ,trước khi đặt trang lên.
– Alo ba ơi ba. Má cấp cứu lại rồi ba ơi.
– Trời đất ơi. Được rồi được rồi. Ba vào ngay đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook