Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa
-
C64: Mời khách
Thứ Hai Kỷ Đinh đến thực tập ở công ty chứng khoán Chính Nguyên Tài Phú, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Ôn Nghiên.
Nhớ những cách xưng hô yêu thương của anh dành cho cô, và cả cảm giác khiến người ta mặt đỏ tim đập mà anh mang lại.
Nhìn màn hình máy tính, mắt Kỷ Đinh tập trung vào chuỗi sản xuất phức tạp của thuốc nhuộm hoạt tính, nhưng tâm trí thì bay tới nơi khác, toàn những nội dung kỳ quặc khó mà miêu tả.
Hộp thư công việc bật ra một tin, cô liếc qua.
Tưởng Tịnh Nghi: [ Bản đầu tiên của báo cáo nghiên cứu buổi chiều đưa cho chị là được.”
Nghĩ quá nhập tâm nên suýt quên mất còn phải viết báo cáo nghiên cứu…
Kỷ Đinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tập trung tinh thần vào việc.
Công việc mà Tưởng Tịnh Nghi guao cho cô, từ việc vẽ biểu đồ và sắp xếp thông tin ban đầu đến bây giờ là yêu cầu cô hỗ trợ viết báo cáo nghiên cứu.
Tuy nội dung cô viết đa phần chỉ để tham khảo, sẽ không được sử dụng trong các văn kiện phát biểu chính thức, nhưng Kỷ Đinh vẫn có được cơ hội rèn giũa rất lớn, cảm thấy mình có giá trị.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Tưởng Tịnh Nghi gọi cô: “Đi ăn chung nhé.”
Kỷ Đinh theo cô xuống lầu, chợt nhớ ra – anh A Nghiên ở nhà một mình chắc là chán lắm. Nếu có thể tan sở sớm thì tốt, có thể về ở cạnh anh nhiều hơn.
Cũng không biết anh có nhắn tin gì cho cô không.
Công việc quá bận, buổi sáng cô vùi đầu vào báo cáo nên không xem wechat.
Kỷ Đinh đang định lấy điện thoại ra xem thì nghe Tưởng Tịnh Nghi gọi bên kia: “Hi, bên này.”
Không rõ là đang ra hiệu với ai.
Kỷ Đinh vô thức ngẩng lên.
Cách đó mấy mét, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ thoải mái, một tay đút túi quần, đang mỉm cười gật đầu với họ.
Anh mặc đồ thường ngày luôn cực kỳ đẹp trai, dường như bất kỳ bộ đồ nào khoác lên người anh đều trở nên rất phong cách, càng khiến vóc dáng cao ráo thẳng tắp.
Hử???
Kỷ Đinh hơi thất thần, chớp chớp mắt như muốn xác nhận lại.
Ôn Nghiên đã tiến đến chỗ hai người, vui vẻ chào hỏi Tưởng Tịnh Nghi.
“Chị Tịnh Nghi, lâu quá không gặp.”
“Lâu quá không gặp.” Tưởng Tịnh Nghi cười, quay sang nói với Kỷ Đinh, “Hôm nay đàn anh Ôn Nghiên của em mời chúng ta ăn đó.”
Xem ra họ đã hẹn nhau từ trước, Kỷ Đinh mừng rỡ, ngoan hiền gật đầu: “Dạ vâng.”
Tưởng Tịnh Nghi hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn?”
Ôn Nghiên mỉm cười nho nhã: “Đối diện có quán Giang Nam Phủ mới mở, chị thấy sao?”
Cô cười: “Okay.”
Kỷ Đinh nhanh chóng hiểu ra tính bắt buộc của bữa cơm này.
Để cô tới đây thực tập là dưới danh nghĩa của anh, anh tranh thủ ân tình của người ta thì đương nhiên cũng phải là anh đích thân bày tỏ lòng cảm ơn.
Thế giới của người trưởng thành đại khái là thế. Cho và nhận đều phải tính rõ ràng.
Chỉ là cô không ngờ rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi ở Thâm Quyến mà anh cũng không quên chuyện này.
Rất tinh tế, chu đáo, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho cô.
Bên này Ôn Nghiên đã trò chuyện với Tưởng Tịnh Nghi: “Chị Tịnh Nghi, dạo này chủ yếu đang xem công ty nào?”
Anh đi bên này, cố ý để Kỷ Đinh đi chính giữa cho cô có không gian tham gia câu chuyện.
Tưởng Tịnh Nghi nói: “Cổ phần Thịnh Hóa, hôm nay Kỷ Đinh đang giúp chị viết báo cáo nghiên cứu đấy.”
Ôn Nghiên mỉm cười nhìn Kỷ Đinh: “Thịnh Hóa gần đây chắc đang hoạt động tốt. Nó chủ yếu mạnh về năng lực sản xuất cao cấp cũng như nghiên cứu phát triển các sản phẩm trung gian và vật liệu mới, với việc thắt chặt chính sách bảo vệ môi trường, lợi thế của nó sẽ tiếp tục được mở rộng theo xu hướng hội nhập của chuỗi ngành thuốc nhuộm trong nước.”
Điều này hoàn toàn trùng khớp với quan điểm của họ lúc này.
Kỷ Đinh thấy khâm phục người đàn ông này, anh lại tự nhiên chuyển chủ đề nói chuyện cho cô: “Đinh Đinh, thực tập chỗ chị Tịnh Nghi hơn một tháng rồi, em thấy thế nào?”
Đến lúc cô biểu hiện rồi.
Kỷ Đinh nói: “Rất tốt ạ, chị Tịnh Nghi dạy em rất nhiều thứ, chị ấy vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn, em thật sự thấy biết ơn chị ấy. Hơn nữa em cũng thích không khí ở Chính Nguyên, quan hệ đồng nghiệp rất tốt, mọi người luôn kịp thời trao đổi, bàn bạc với nhau.”
Tưởng Tịnh Nghi cười: “Bản thân Kỷ Đinh cũng khá thông minh, mới học đã hiểu, chị cũng không cần phí sức nhiều.”
Ba người vừa đi vừa nói, lúc vào Giang Nam Phủ thì đã đông kín người, hàng ghế chờ cũng không còn chỗ trống.
Kỷ Đinh đang lo phải chờ thì Ôn Nghiên đã lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho nhân viên: “Phiền anh.”
Phục vụ nói: “Số 56, đúng lúc tới rồi, mời mọi người đi lối này.”
Chỗ ngồi của họ là ở một góc khá khuất, tao nhã yên ắng, là nơi thích hợp để trò chuyện.
Theo lý mà nói thì ai làm chủ thì người đó chọn món, nhưng Ôn Nghiên vẫn rất lịch thiệp để Tưởng Tịnh Nghi và Kỷ Đinh chọn trước. Đến khi họ tự chọn món xong, đọc hai tên món ăn rồi anh mới cầm thực đơn, xem qua từng trang.
Lúc người đàn ông nhìn xuống, rèm mi cong cũng tự nhiên rủ xuống, ánh đèn không quá chói mắt chiếu xuống tạo thành một bóng râm mờ mờ dịu dàng trên mặt anh.
“Canh gà ác bóng cá… rồi sườn bò tiêu đen, thêm một phần dimsum nữa.”
Phục vụ: “Xin hỏi canh là mỗi người một thố ạ?”
“Ừ.” Ôn Nghiên ngẩng lên, cười với hai người như hỏi ý kiến, “Cần thêm gì không?”
Tưởng Tịnh Nghi vội xua tay: “Không cần, đừng chọn nhiều quá.”
“Món ăn của họ làm rất cầu kỳ tinh tế, chắc không nhiều đâu.” Ôn Nghiên đưa thực đơn lại cho phục vụ, không hỏi nữa, “Cứ thế trước đi, nếu không đủ lại gọi.”
Kỷ Đinh trước đây, thực ra chưa từng nhìn thấy mặt này của anh.
Chín chắn và trầm tĩnh, ung dung lịch thiệp, tác phong làm việc cực kỳ lão luyện.
Có lẽ vì công việc trước đây đã rèn giũa như vậy.
Anh cực kỳ chú trọng tiểu tiết, lại rất phong độ và có chừng mực, mang lại cảm giác khiêm tốn, kín đáo.
Nhưng ngoài ấn tượng về vẻ ngoài này, khả năng của anh cũng rất xuất chúng.
Người như vậy, ai mà không thích.
Tưởng Tịnh Nghi hỏi: “Trước kia thực tập ở MGS thấy thế nào?”
MGS chính là công ty đầu tư ngân hàng nước ngoài hạng nhất mà hè năm 3 Ôn Nghiên đã đi thực tập, lương mỗi tháng 7 vạn tệ, thưởng năm còn tăng thêm 6-12 tháng lương.
Bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu để vào đó, mỗi năm tuyển dụng mùa thu đều như thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc, cả khu vực này chỉ tuyển có hai mươi, ba mươi thực tập sinh, còn khó hơn cả thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Ôn Nghiên mỉm cười: “Cũng ổn, bên đó làm khá tốt việc bồi dưỡng cả hệ thống, đồng thời sự phân công lao động trong nhóm rõ ràng, sự hợp tác và tiếp xúc tương đối chặt chẽ.”
“Tuy lúc nào cũng giữ trạng thái đặc biệt căng thẳng, bắt bản thân phải tiến vào tình hình thị trường tiền tệ mới nhất nhưng thu hoạch được cực kỳ nhiều.”
Tưởng Tịnh Nghi nói: “Dự án chắc chắn rất tốt đúng không?”
Ôn Nghiên gật đầu: “Cực kỳ tốt, những công ty tiếp xúc đều là hàng đầu trong ngành, những chỗ không có lai lịch và vốn sẽ không tìm thấy bọn em. Trước đây một tổ chức giáo dục nổi tiếng đã được bọn em đẩy lên sàn chứng khoán…”
Tưởng Tịnh Nghi: “Mỗi ngày làm việc đến mấy giờ thế?”
“Cái này thì khó nói.” Ôn Nghiên cười, “Một, hai giờ sáng là bình thường, lúc bận hơn thì bốn năm giờ, thậm chí thức xuyên đêm.” Anh nói như đùa, “Thế nên trong ngành đều nói ngân hàng đầu tư là lao động tài chính mà.”
Tưởng Tịnh Nghi bật cười: “Cho chị nhiều tiền như thế thì bắt chị làm lao động cũng chịu.”
Kỷ Đinh cảm nhận được Ôn Nghiên rất thoải mái, cứ hàn huyên trò chuyện như những người bạn cũ.
Không giống cô, mới nhìn đã biết người mới bước chân ra xã hội, lúc nào cũng thấp thỏm, sợ mình nói sai một câu sẽ khiến quản lý không vui.
Ôn Nghiên nói: “Chị Tịnh Nghi, trước đây chị nói muốn dọn nhà, giờ đã xong chưa? Có cần giúp gì không?”
“Không sao, đã trang trí xong rồi, ở ngay bên Văn Cảnh Uyển, đến lúc đó hai người có thể tới nhà chị chơi.”
Kỷ Đinh nhận thức rất rõ rằng, mỗi một mối quan hệ tích lũy lại, anh A Nghiên đều rất tận tình “nuôi dưỡng” nó.
Nếu không sẽ chẳng có chuyện chỉ chào hỏi mấy câu đã có cơ hội cho sinh viên mới là cô đi thực tập như vậy.
Những chuyện thế này thông thường chỉ có nghiên cứu sinh mới có tư cách đi theo quy trình phỏng vấn chính thức.
Kỷ Đinh ngồi cạnh lặng lẽ nghe – đi theo anh, hình như cô luôn học được rất nhiều thứ. Buổi tối về nhà phải thỉnh giáo về mặt này nhiều hơn mới được.
Đang nói chuyện thì Tưởng Tịnh Nghi hào hứng hỏi: “Đúng rồi, em có bạn gái chưa?”
“…”
Ôn Nghiên như cười như không nhìn cô gái đang vùi đầu vào ăn: “Ưm, có rồi.”
Anh hớp một ngụm trà rồi ung dung nói: “Cô ấy cũng học Quản lý kinh tế, nhưng nhỏ hơn em.”
“Đàn em hả?”
“Đúng rồi.”
“Chà, trường chúng ta bao nhiêu nữ sinh thích em đó, đàn em kia đỉnh của chóp.” Tưởng Tịnh Nghi than thở rồi hỏi Kỷ Đinh, “Em có quen bạn gái của Ôn Nghiên không?”
Kỷ Đinh: “…”
Hừm, tình huống này, ngại thật.
Thực ra, em chính là, đàn em đỉnh của chóp mà chị nói đó.
Nếu nói quen thì chắc Tưởng Tịnh Nghi sẽ hỏi kỹ hơn, Kỷ Đinh vờ không biết gì: “Em không rõ lắm.”
Khóe môi Ôn Nghiên thoáng nụ cười, ánh mắt thi thoảng quét qua người cô, như đang ngầm khiêu khích.
Anh cũng không nói gì, như đang xem kịch hay vậy.
Tưởng Tịnh Nghi ồ một tiếng, hào hứng chia sẻ với Kỷ Đinh: “Em vừa vào học, chắc không biết sức ảnh hưởng của đàn anh Ôn này đâu. Cậu ấy thật sự là cấp bậc hoa vương của trường đó, hồi đoạt giải quán quân cuộc thi hát, một đám em gái fan cuồng chạy lên sân khấu tặng hoa, tiếng hò hét muốn sập hội trường luôn.”
“Sau đó trên tường tỏ tình cũng thế, tên cậu ấy chưa bao giờ xuống khỏi bảng xếp hạng, thuộc dạng VIP trên đó.”
“Hơn nữa lần nào học chuyên ngành ở tòa Vỹ Luân đều có rất nhiều bạn nữ hâm mộ mà tới, đứng ở ngoài cửa lớp nhìn vào trong.”
Lúc đó các thầy cũng khá bình dị dễ gần, còn đùa: “Khoa chúng ta nhân tài nhiều quá, Ôn Nghiên hay là em lên đây, đứng cạnh thầy giảng bài cùng, cũng dễ cho các bạn ấy nhìn rõ hơn.”
Tưởng Tịnh Nghi hào hứng kể những chuyện xảy ra trước đây.
Nghe đến đó, người đàn ông cuối cùng không điềm tĩnh nổi nữa, khẽ cười: “Chị Tịnh Nghi, chị đang tâng bốc em đó hả.”
Tưởng Tịnh Nghi cười hì hì: “Tuyệt đối không.” Cô nhìn Kỷ Đinh, “Đinh Đinh, em nói xem có phải không?”
Kỷ Đinh: “…”
Thế nên tình huống cô đang gặp phải là, không chỉ phải nghe chuyện bao nhiêu nữ sinh theo đuổi bạn trai mình, mà còn phải hùa theo tâng bốc anh trước mặt anh?
Ngạt thở thật.
Cô nhếch môi: “Phải ạ, em đã nghe đại danh đàn anh từ lâu. Lúc đó tuy không được xem cuộc thi hát kia nhưng em có xem clip, cảm thấy cực kỳ đặc sắc, đàn anh quả nhiên rất đỉnh.”
Người đàn ông cười dịu dàng với cô: “Cảm ơn đàn em.”
“…”
Kỷ Đinh ngừng hai giây, rồi ngước mắt lên, nghiêng đầu vô tội hỏi: “Đúng rồi đàn anh, về bạn gái anh, em muốn hỏi là cô ấy có xinh đẹp lắm không ạ?”
Nụ cười của cô trông rất ngây thơ đáng yêu, nhưng lại ẩn chứa thâm ý.
Ý như đang nói – phải trả lời thế nào, tự anh suy nghĩ đi, hiểu?
Ôn Nghiên liếc nhìn cô, nụ cười bên khóe môi càng đậm.
Anh trầm tư rồi nhún vai: “Xinh đẹp thì rất xinh, nhưng anh gặp nhiều cô gái xinh đẹp rồi…”
Hử???
Rất tốt, người đàn ông này anh tiêu đời rồi.
Kỷ Đinh cố giữ nụ cười, đợi anh nói tiếp.
“Anh thích cô ấy chủ yếu là vì cô ấy hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, hiểu lòng người, chu đáo tỉ mỉ…”
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cô, liên tiếp kể ra những hình dung từ như cơn mưa hoa rơi xuống trần gian.
Cuối cùng anh kết luận: “Trong mắt anh, cô ấy không có bất cứ khuyết điểm nào.”
Kỷ Đinh: “…”
Thôi được, anh không tiêu đời.
Nhưng mà… liệu có hơi quá không?
Tiên nữ trên trời chắc cũng chỉ thế thôi?!
Quan trọng là, vẻ mặt anh lại còn nghiêm túc như vậy.
Cô cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng thấy hơi hoang đường, tai bất giác nóng lên, cuối cùng không nhịn được phải nhìn qua chỗ khác.
Tưởng Tịnh Nghi cũng hơi sửng sốt, cảm thấy sự miêu tả của Ôn Nghiên thực sự quá hoàn hảo – xinh đẹp, tính cách tốt, EQ cao, thông minh lại còn thi đậu Thanh Hoa, cô gái kiểu này trong thực tế chắc khó gặp được.
Có lẽ là, trong mắt người yêu nên có bộ lọc???
Cô nhướng mày, “Nghe có vẻ như em rất thích bạn gái mình?”
“Đúng thế.” Ôn Nghiên mỉm cười, uống hớp trà, “Em sắp bị cô ấy làm cho chết mê chết mệt rồi.”
“…”
Nhớ những cách xưng hô yêu thương của anh dành cho cô, và cả cảm giác khiến người ta mặt đỏ tim đập mà anh mang lại.
Nhìn màn hình máy tính, mắt Kỷ Đinh tập trung vào chuỗi sản xuất phức tạp của thuốc nhuộm hoạt tính, nhưng tâm trí thì bay tới nơi khác, toàn những nội dung kỳ quặc khó mà miêu tả.
Hộp thư công việc bật ra một tin, cô liếc qua.
Tưởng Tịnh Nghi: [ Bản đầu tiên của báo cáo nghiên cứu buổi chiều đưa cho chị là được.”
Nghĩ quá nhập tâm nên suýt quên mất còn phải viết báo cáo nghiên cứu…
Kỷ Đinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tập trung tinh thần vào việc.
Công việc mà Tưởng Tịnh Nghi guao cho cô, từ việc vẽ biểu đồ và sắp xếp thông tin ban đầu đến bây giờ là yêu cầu cô hỗ trợ viết báo cáo nghiên cứu.
Tuy nội dung cô viết đa phần chỉ để tham khảo, sẽ không được sử dụng trong các văn kiện phát biểu chính thức, nhưng Kỷ Đinh vẫn có được cơ hội rèn giũa rất lớn, cảm thấy mình có giá trị.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Tưởng Tịnh Nghi gọi cô: “Đi ăn chung nhé.”
Kỷ Đinh theo cô xuống lầu, chợt nhớ ra – anh A Nghiên ở nhà một mình chắc là chán lắm. Nếu có thể tan sở sớm thì tốt, có thể về ở cạnh anh nhiều hơn.
Cũng không biết anh có nhắn tin gì cho cô không.
Công việc quá bận, buổi sáng cô vùi đầu vào báo cáo nên không xem wechat.
Kỷ Đinh đang định lấy điện thoại ra xem thì nghe Tưởng Tịnh Nghi gọi bên kia: “Hi, bên này.”
Không rõ là đang ra hiệu với ai.
Kỷ Đinh vô thức ngẩng lên.
Cách đó mấy mét, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ thoải mái, một tay đút túi quần, đang mỉm cười gật đầu với họ.
Anh mặc đồ thường ngày luôn cực kỳ đẹp trai, dường như bất kỳ bộ đồ nào khoác lên người anh đều trở nên rất phong cách, càng khiến vóc dáng cao ráo thẳng tắp.
Hử???
Kỷ Đinh hơi thất thần, chớp chớp mắt như muốn xác nhận lại.
Ôn Nghiên đã tiến đến chỗ hai người, vui vẻ chào hỏi Tưởng Tịnh Nghi.
“Chị Tịnh Nghi, lâu quá không gặp.”
“Lâu quá không gặp.” Tưởng Tịnh Nghi cười, quay sang nói với Kỷ Đinh, “Hôm nay đàn anh Ôn Nghiên của em mời chúng ta ăn đó.”
Xem ra họ đã hẹn nhau từ trước, Kỷ Đinh mừng rỡ, ngoan hiền gật đầu: “Dạ vâng.”
Tưởng Tịnh Nghi hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn?”
Ôn Nghiên mỉm cười nho nhã: “Đối diện có quán Giang Nam Phủ mới mở, chị thấy sao?”
Cô cười: “Okay.”
Kỷ Đinh nhanh chóng hiểu ra tính bắt buộc của bữa cơm này.
Để cô tới đây thực tập là dưới danh nghĩa của anh, anh tranh thủ ân tình của người ta thì đương nhiên cũng phải là anh đích thân bày tỏ lòng cảm ơn.
Thế giới của người trưởng thành đại khái là thế. Cho và nhận đều phải tính rõ ràng.
Chỉ là cô không ngờ rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi ở Thâm Quyến mà anh cũng không quên chuyện này.
Rất tinh tế, chu đáo, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho cô.
Bên này Ôn Nghiên đã trò chuyện với Tưởng Tịnh Nghi: “Chị Tịnh Nghi, dạo này chủ yếu đang xem công ty nào?”
Anh đi bên này, cố ý để Kỷ Đinh đi chính giữa cho cô có không gian tham gia câu chuyện.
Tưởng Tịnh Nghi nói: “Cổ phần Thịnh Hóa, hôm nay Kỷ Đinh đang giúp chị viết báo cáo nghiên cứu đấy.”
Ôn Nghiên mỉm cười nhìn Kỷ Đinh: “Thịnh Hóa gần đây chắc đang hoạt động tốt. Nó chủ yếu mạnh về năng lực sản xuất cao cấp cũng như nghiên cứu phát triển các sản phẩm trung gian và vật liệu mới, với việc thắt chặt chính sách bảo vệ môi trường, lợi thế của nó sẽ tiếp tục được mở rộng theo xu hướng hội nhập của chuỗi ngành thuốc nhuộm trong nước.”
Điều này hoàn toàn trùng khớp với quan điểm của họ lúc này.
Kỷ Đinh thấy khâm phục người đàn ông này, anh lại tự nhiên chuyển chủ đề nói chuyện cho cô: “Đinh Đinh, thực tập chỗ chị Tịnh Nghi hơn một tháng rồi, em thấy thế nào?”
Đến lúc cô biểu hiện rồi.
Kỷ Đinh nói: “Rất tốt ạ, chị Tịnh Nghi dạy em rất nhiều thứ, chị ấy vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn, em thật sự thấy biết ơn chị ấy. Hơn nữa em cũng thích không khí ở Chính Nguyên, quan hệ đồng nghiệp rất tốt, mọi người luôn kịp thời trao đổi, bàn bạc với nhau.”
Tưởng Tịnh Nghi cười: “Bản thân Kỷ Đinh cũng khá thông minh, mới học đã hiểu, chị cũng không cần phí sức nhiều.”
Ba người vừa đi vừa nói, lúc vào Giang Nam Phủ thì đã đông kín người, hàng ghế chờ cũng không còn chỗ trống.
Kỷ Đinh đang lo phải chờ thì Ôn Nghiên đã lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho nhân viên: “Phiền anh.”
Phục vụ nói: “Số 56, đúng lúc tới rồi, mời mọi người đi lối này.”
Chỗ ngồi của họ là ở một góc khá khuất, tao nhã yên ắng, là nơi thích hợp để trò chuyện.
Theo lý mà nói thì ai làm chủ thì người đó chọn món, nhưng Ôn Nghiên vẫn rất lịch thiệp để Tưởng Tịnh Nghi và Kỷ Đinh chọn trước. Đến khi họ tự chọn món xong, đọc hai tên món ăn rồi anh mới cầm thực đơn, xem qua từng trang.
Lúc người đàn ông nhìn xuống, rèm mi cong cũng tự nhiên rủ xuống, ánh đèn không quá chói mắt chiếu xuống tạo thành một bóng râm mờ mờ dịu dàng trên mặt anh.
“Canh gà ác bóng cá… rồi sườn bò tiêu đen, thêm một phần dimsum nữa.”
Phục vụ: “Xin hỏi canh là mỗi người một thố ạ?”
“Ừ.” Ôn Nghiên ngẩng lên, cười với hai người như hỏi ý kiến, “Cần thêm gì không?”
Tưởng Tịnh Nghi vội xua tay: “Không cần, đừng chọn nhiều quá.”
“Món ăn của họ làm rất cầu kỳ tinh tế, chắc không nhiều đâu.” Ôn Nghiên đưa thực đơn lại cho phục vụ, không hỏi nữa, “Cứ thế trước đi, nếu không đủ lại gọi.”
Kỷ Đinh trước đây, thực ra chưa từng nhìn thấy mặt này của anh.
Chín chắn và trầm tĩnh, ung dung lịch thiệp, tác phong làm việc cực kỳ lão luyện.
Có lẽ vì công việc trước đây đã rèn giũa như vậy.
Anh cực kỳ chú trọng tiểu tiết, lại rất phong độ và có chừng mực, mang lại cảm giác khiêm tốn, kín đáo.
Nhưng ngoài ấn tượng về vẻ ngoài này, khả năng của anh cũng rất xuất chúng.
Người như vậy, ai mà không thích.
Tưởng Tịnh Nghi hỏi: “Trước kia thực tập ở MGS thấy thế nào?”
MGS chính là công ty đầu tư ngân hàng nước ngoài hạng nhất mà hè năm 3 Ôn Nghiên đã đi thực tập, lương mỗi tháng 7 vạn tệ, thưởng năm còn tăng thêm 6-12 tháng lương.
Bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu để vào đó, mỗi năm tuyển dụng mùa thu đều như thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc, cả khu vực này chỉ tuyển có hai mươi, ba mươi thực tập sinh, còn khó hơn cả thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Ôn Nghiên mỉm cười: “Cũng ổn, bên đó làm khá tốt việc bồi dưỡng cả hệ thống, đồng thời sự phân công lao động trong nhóm rõ ràng, sự hợp tác và tiếp xúc tương đối chặt chẽ.”
“Tuy lúc nào cũng giữ trạng thái đặc biệt căng thẳng, bắt bản thân phải tiến vào tình hình thị trường tiền tệ mới nhất nhưng thu hoạch được cực kỳ nhiều.”
Tưởng Tịnh Nghi nói: “Dự án chắc chắn rất tốt đúng không?”
Ôn Nghiên gật đầu: “Cực kỳ tốt, những công ty tiếp xúc đều là hàng đầu trong ngành, những chỗ không có lai lịch và vốn sẽ không tìm thấy bọn em. Trước đây một tổ chức giáo dục nổi tiếng đã được bọn em đẩy lên sàn chứng khoán…”
Tưởng Tịnh Nghi: “Mỗi ngày làm việc đến mấy giờ thế?”
“Cái này thì khó nói.” Ôn Nghiên cười, “Một, hai giờ sáng là bình thường, lúc bận hơn thì bốn năm giờ, thậm chí thức xuyên đêm.” Anh nói như đùa, “Thế nên trong ngành đều nói ngân hàng đầu tư là lao động tài chính mà.”
Tưởng Tịnh Nghi bật cười: “Cho chị nhiều tiền như thế thì bắt chị làm lao động cũng chịu.”
Kỷ Đinh cảm nhận được Ôn Nghiên rất thoải mái, cứ hàn huyên trò chuyện như những người bạn cũ.
Không giống cô, mới nhìn đã biết người mới bước chân ra xã hội, lúc nào cũng thấp thỏm, sợ mình nói sai một câu sẽ khiến quản lý không vui.
Ôn Nghiên nói: “Chị Tịnh Nghi, trước đây chị nói muốn dọn nhà, giờ đã xong chưa? Có cần giúp gì không?”
“Không sao, đã trang trí xong rồi, ở ngay bên Văn Cảnh Uyển, đến lúc đó hai người có thể tới nhà chị chơi.”
Kỷ Đinh nhận thức rất rõ rằng, mỗi một mối quan hệ tích lũy lại, anh A Nghiên đều rất tận tình “nuôi dưỡng” nó.
Nếu không sẽ chẳng có chuyện chỉ chào hỏi mấy câu đã có cơ hội cho sinh viên mới là cô đi thực tập như vậy.
Những chuyện thế này thông thường chỉ có nghiên cứu sinh mới có tư cách đi theo quy trình phỏng vấn chính thức.
Kỷ Đinh ngồi cạnh lặng lẽ nghe – đi theo anh, hình như cô luôn học được rất nhiều thứ. Buổi tối về nhà phải thỉnh giáo về mặt này nhiều hơn mới được.
Đang nói chuyện thì Tưởng Tịnh Nghi hào hứng hỏi: “Đúng rồi, em có bạn gái chưa?”
“…”
Ôn Nghiên như cười như không nhìn cô gái đang vùi đầu vào ăn: “Ưm, có rồi.”
Anh hớp một ngụm trà rồi ung dung nói: “Cô ấy cũng học Quản lý kinh tế, nhưng nhỏ hơn em.”
“Đàn em hả?”
“Đúng rồi.”
“Chà, trường chúng ta bao nhiêu nữ sinh thích em đó, đàn em kia đỉnh của chóp.” Tưởng Tịnh Nghi than thở rồi hỏi Kỷ Đinh, “Em có quen bạn gái của Ôn Nghiên không?”
Kỷ Đinh: “…”
Hừm, tình huống này, ngại thật.
Thực ra, em chính là, đàn em đỉnh của chóp mà chị nói đó.
Nếu nói quen thì chắc Tưởng Tịnh Nghi sẽ hỏi kỹ hơn, Kỷ Đinh vờ không biết gì: “Em không rõ lắm.”
Khóe môi Ôn Nghiên thoáng nụ cười, ánh mắt thi thoảng quét qua người cô, như đang ngầm khiêu khích.
Anh cũng không nói gì, như đang xem kịch hay vậy.
Tưởng Tịnh Nghi ồ một tiếng, hào hứng chia sẻ với Kỷ Đinh: “Em vừa vào học, chắc không biết sức ảnh hưởng của đàn anh Ôn này đâu. Cậu ấy thật sự là cấp bậc hoa vương của trường đó, hồi đoạt giải quán quân cuộc thi hát, một đám em gái fan cuồng chạy lên sân khấu tặng hoa, tiếng hò hét muốn sập hội trường luôn.”
“Sau đó trên tường tỏ tình cũng thế, tên cậu ấy chưa bao giờ xuống khỏi bảng xếp hạng, thuộc dạng VIP trên đó.”
“Hơn nữa lần nào học chuyên ngành ở tòa Vỹ Luân đều có rất nhiều bạn nữ hâm mộ mà tới, đứng ở ngoài cửa lớp nhìn vào trong.”
Lúc đó các thầy cũng khá bình dị dễ gần, còn đùa: “Khoa chúng ta nhân tài nhiều quá, Ôn Nghiên hay là em lên đây, đứng cạnh thầy giảng bài cùng, cũng dễ cho các bạn ấy nhìn rõ hơn.”
Tưởng Tịnh Nghi hào hứng kể những chuyện xảy ra trước đây.
Nghe đến đó, người đàn ông cuối cùng không điềm tĩnh nổi nữa, khẽ cười: “Chị Tịnh Nghi, chị đang tâng bốc em đó hả.”
Tưởng Tịnh Nghi cười hì hì: “Tuyệt đối không.” Cô nhìn Kỷ Đinh, “Đinh Đinh, em nói xem có phải không?”
Kỷ Đinh: “…”
Thế nên tình huống cô đang gặp phải là, không chỉ phải nghe chuyện bao nhiêu nữ sinh theo đuổi bạn trai mình, mà còn phải hùa theo tâng bốc anh trước mặt anh?
Ngạt thở thật.
Cô nhếch môi: “Phải ạ, em đã nghe đại danh đàn anh từ lâu. Lúc đó tuy không được xem cuộc thi hát kia nhưng em có xem clip, cảm thấy cực kỳ đặc sắc, đàn anh quả nhiên rất đỉnh.”
Người đàn ông cười dịu dàng với cô: “Cảm ơn đàn em.”
“…”
Kỷ Đinh ngừng hai giây, rồi ngước mắt lên, nghiêng đầu vô tội hỏi: “Đúng rồi đàn anh, về bạn gái anh, em muốn hỏi là cô ấy có xinh đẹp lắm không ạ?”
Nụ cười của cô trông rất ngây thơ đáng yêu, nhưng lại ẩn chứa thâm ý.
Ý như đang nói – phải trả lời thế nào, tự anh suy nghĩ đi, hiểu?
Ôn Nghiên liếc nhìn cô, nụ cười bên khóe môi càng đậm.
Anh trầm tư rồi nhún vai: “Xinh đẹp thì rất xinh, nhưng anh gặp nhiều cô gái xinh đẹp rồi…”
Hử???
Rất tốt, người đàn ông này anh tiêu đời rồi.
Kỷ Đinh cố giữ nụ cười, đợi anh nói tiếp.
“Anh thích cô ấy chủ yếu là vì cô ấy hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, hiểu lòng người, chu đáo tỉ mỉ…”
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cô, liên tiếp kể ra những hình dung từ như cơn mưa hoa rơi xuống trần gian.
Cuối cùng anh kết luận: “Trong mắt anh, cô ấy không có bất cứ khuyết điểm nào.”
Kỷ Đinh: “…”
Thôi được, anh không tiêu đời.
Nhưng mà… liệu có hơi quá không?
Tiên nữ trên trời chắc cũng chỉ thế thôi?!
Quan trọng là, vẻ mặt anh lại còn nghiêm túc như vậy.
Cô cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng thấy hơi hoang đường, tai bất giác nóng lên, cuối cùng không nhịn được phải nhìn qua chỗ khác.
Tưởng Tịnh Nghi cũng hơi sửng sốt, cảm thấy sự miêu tả của Ôn Nghiên thực sự quá hoàn hảo – xinh đẹp, tính cách tốt, EQ cao, thông minh lại còn thi đậu Thanh Hoa, cô gái kiểu này trong thực tế chắc khó gặp được.
Có lẽ là, trong mắt người yêu nên có bộ lọc???
Cô nhướng mày, “Nghe có vẻ như em rất thích bạn gái mình?”
“Đúng thế.” Ôn Nghiên mỉm cười, uống hớp trà, “Em sắp bị cô ấy làm cho chết mê chết mệt rồi.”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook