Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa
-
7: Xem Phim
Từ sau vụ “giao dịch đêm khuya” với Kỷ Sâm, Kỷ Đinh quay lại với thói quen mỗi tối đi tìm Ôn Nghiên để hỏi bài.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với anh tăng lên khá nhiều nhưng cô vẫn chưa thành công xâm nhập được một buổi học online của Thanh Hoa.
Lúc nào thời cơ cũng trật nhịp.
T__T
Lại một tối chủ nhật, Kỷ Đinh làm đề xong thì nhìn thấy Ôn Nghiên và Kỷ Sâm đi ngang qua cửa phòng cô, hình như định lên lầu.
Quỹ đạo này thật hiếm có, cô ngửi thấy có chuyện nên hỏi: “Anh à, hai anh định đi đâu đó?”
Kỷ Sâm khựng lại, uể oải ngước lên: “Xem phim.”
Kỷ Đinh sực nhớ ra phòng giải trí trong nhà đã bỏ không từ lâu, ban đầu lúc trang trí bố định tạo thành một rạp chiếu phim trong nhà, nên thiết bị chiếu phim rất đầy đủ.
Mắt cô sáng lên, chạy lon ton đến trước mặt hai người: “Em cũng muốn đi!”
“Tùy em.” Kỷ Sâm nhún vai, “Dù sao anh đi là để hoàn thành bài tập.”
“Hả?”
Kỷ Sâm vừa đi vừa nói: “Anh chọn môn thưởng thức điện ảnh, cô yêu cầu xem một bộ phim rồi viết cảm tưởng.”
“Xem phim mà cũng học được, đời sống đại học sao lại tươi đẹp thế chứ!” Kỷ Đinh mở to mắt, cảm thấy cực kỳ bàng hoàng.
Phía trước khẽ vang lên một tiếng cười, cô quay sang, góc nghiêng thanh tú của người ấy chìm một nửa trong ánh sáng, khóe môi đang cong lên.
Kỷ Đinh lặng lẽ bước nhanh, sánh vai Ôn Nghiên: “Anh A Nghiên này, anh cũng chọn môn này ạ?”
“Không.” Ôn Nghiên nói, “Chỉ là hôm nay không có gì làm thôi.”
Tuy bản thân Kỷ Đinh đã mấy tháng trời không vào phòng này, nhưng nhìn Kỷ Sâm thao tác điêu luyện như vậy, cô có đầy đủ lý do để nghi ngờ tên này giấu cô lén lút xem không ít phim.
Ngay phía trước là màn hình lớn rộng khoảng ba mét, đặt phía trước là một bộ sofa bằng da thật màu đỏ rộng rãi mềm mại.
Kỷ Đinh nhắm chuẩn chỗ ngồi chính giữa, giành ngồi xuống trước.
Kỷ Sâm hừ một tiếng: “Chạy nhanh thật đấy.”
Kỷ Đinh cuộn người trong sofa, ngước lên nhìn anh trai vẻ thăm dò, chỉ sợ anh đòi đổi chỗ.
Cũng may Kỷ Sâm còn chưa lên tiếng thì bên trái cô đã có người ngồi xuống.
Mũi ngửi thấy mùi hương thanh mát dễ chịu, Kỷ Đinh len lén cong khóe môi cười.
Cô bình thản hỏi: “Anh à, anh muốn xem phim gì?”
Kỷ Sâm ngồi xuống bên phải cô: “Kỳ nghỉ ở Roma.”
Trong phòng ánh sáng mờ dần, âm nhạc mở đầu phim vang lên, Kỷ Đinh sực nhớ ra: “Ủa? Nghe nói bộ phim này là phim trắng đen…”
Kỷ Sâm: “Không muốn xem thì ra ngoài, sao mà lắm lời.”
Cô ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ban đầu Kỷ Đinh còn nhớ Ôn Nghiên ngồi cạnh mình nên ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, sau đó thật sự bị tình tiết trong phim thu hút, bất giác nghiêng người lên phía trước.
Công chúa châu Âu chán ghét lễ nghi rắc rối phức tạp trong cung nên bỏ ra ngoài đi chơi, vô tình gặp một phóng viên Mỹ đang rầu rĩ vì kế sinh nhai.
Hai người nắm tay nhau du ngoạn Roma, thưởng thức trọn vẹn những phong cảnh trong thành phố, cùng trải qua một ngày tươi đẹp lãng mạn.
Anh lái moto chạy nhanh, cô ấy ngồi đằng sau vui vẻ hét to; anh dẫn cô đi uống café, dạo cửa hàng, để cô trải nghiệm thú vui dân gian mới mẻ; anh và cô tham gia vũ hội cạnh sông, chơi trò chơi đấu trí đấu dũng với những cận vệ hoàng cung…
Trong hỗn loạn, họ nhảy xuống sông tẩu thoát, rồi cùng nhau sưởi ấm trên bờ…
Tình yêu bí mật len lén nảy nở, phá kén chui ra.
Nhưng trong lòng công chúa biết rõ họ không thể nào có kết quả được, trên vai cô là sứ mệnh và trách nhiệm với quốc gia, không thể tùy hứng tham lam đòi hỏi tự do.
Sau một ngày vui chơi, phóng viên lái xe đưa cô về cung, hai người cuối cùng cũng đã tới khoảnh khắc từ biệt nhau.
Kỷ Đinh ngơ ngẩn nhìn gương mặt khóc đẫm nước mắt của công chúa, cảm giác trong tim đau như bị kim đâm.
Tại sao, những người yêu nhau bị ràng buộc bởi thế tục, không thể ở bên nhau?
Chỉ ở cạnh nhau một ngày ngắn ngủi rồi chia xa, một tình yêu khiến người ta đau xót biết bao.
Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ của Kỷ Sâm, Kỷ Đinh mới giật mình định thần lại, phát hiện mặt mình đã ướt nóng.
“Cô nhóc, sao lại khóc?”
Bên tai vẳng đến tiếng nói trầm ầm thấp thoáng nụ cười, cô hít hít mũi rồi quay sang, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Ôn Nghiên.
Kỷ Đinh lúc này mở to mắt, long lanh nước, trên gương mặt tròn trịa còn ngấn nước mắt, cái mũi nhỏ đáng yêu ửng đỏ.
Dáng vẻ rất đáng thương.
Cô xem mê mẩn như vậy, mà Kỷ Sâm lại ngủ!!!
Bộ dạng này mà bị anh A nghiên bắt gặp, Kỷ Đinh cảm thấy vô cùng ngượng ngập.
Đang định cúi xuống lau nước mắt, vai cô đã bị người ấy nắm chặt.
Anh nghiêng người sang, dùng khăn giấy lau nhè nhẹ ngấn nước mắt trên mặt cô.
Nửa gương mặt được phủ bởi một bóng râm nhàn nhạt, Kỷ Đinh ngơ ngẩn ngước lên nhìn Ôn Nghiên.
Thần sắc anh chăm chú và chân thành, động tác cũng vô cùng dịu dàng, như đang dỗ dành cô.
“Không khóc nữa, nước mắt anh lau sạch rồi.” Giọng Ôn Nghiên lại thoáng mang nụ cười.
Kỷ Đinh bĩu môi như tủi thân: “Em… em không cố ý khóc đâu.”
“Ồ?” Anh thân mật đưa ngón tay cọ nhẹ vào gò má cô, “Vậy có thể nói anh biết là tại sao không?”
“Em… em chỉ cảm thấy đáng tiếc, họ rõ ràng yêu nhau như vậy nhưng lại không thể ở bên nhau…” Kỷ Đinh cau mày, khóe môi trễ xuống, khổ sở thở dài, “Tại sao công chúa không thể bỏ đi cùng anh phóng viên kia chứ?”
“Nhưng họ không phải là người chung đường.
So với việc tự lừa mình dối người, phóng túng bản thân thì chi bằng sớm đối mặt với hiện thực.”
Ôn Nghiên nhìn cô: “Con người không thể cứ sống một cách nông nổi bồng bột được.
Bồng bột có lẽ mang lại niềm vui nhất thời, nhưng lại tiềm ẩn hiểm họa lâu dài, vì đó chẳng qua là những giả tưởng hư ảo mà thôi, rồi sẽ có ngày công chúa cũng sẽ hối hận vì quyết định ban đầu của mình.”
Khóe môi anh như có một độ cong khó thấy, nhưng những lời nói ra thì vô cùng tàn nhẫn: “Thế gian này chẳng có ai rời xa ai mà không sống nổi, con người sống trên đời sẽ không ngừng bước đi một mình.
Những thứ quan trọng thì có nhiều, tình yêu là một bước vô cùng nhỏ nhoi mà thôi.”
Từ đầu chí cuối vẻ mặt Ôn Nghiên luôn toát ra vẻ bình thản, lạnh nhạt.
Kỷ Đinh lại cảm thấy, lúc này anh cực kỳ giống với dáng vẻ cô vô tình bắt gặp vào đêm ấy.
Lạnh nhạt, cô độc, lý trí, là một anh rất chân thực.
Hóa ra trong lòng anh lại nghĩ như vậy thật ư?
Đối với tình yêu luôn được con người ca tụng, anh không mong cầu, không hy vọng, không ủng hộ, ngược lại còn thấy ấu trĩ, hư ảo, nực cười vô cùng.
Kỷ Đinh rụt rè không nói ra lời, Ôn Nghiên đã mỉm cười, xoa xoa đầu cô: “Xem kìa, anh chỉ lo nói một mình, nếu suy nghĩ của Đinh Đinh khác anh thì cũng đừng để bụng nhé.”
Tiếng nhạc cuối phim vang lên, đèn trên đầu bật sáng, Kỷ Sâm mới dụi mắt ngồi dậy: “Hả? Chiếu xong rồi à?”
Ôn Nghiên cười: “A Sâm, bài tập của cậu mà kết quả bọn tôi còn xem nghiêm túc hơn cậu nữa.”
Kỷ Sâm vặn người, đứng lên đi ra ngoài: “Không sao, đến lúc đó lên mạng tìm vài ý kiến phê bình phim là được.”
“Nói nhỏ chút.” Ôn Nghiên đặt tay lên vai anh, nhướn mày hạ giọng, “Em gái cậu còn ở đây, đừng dạy hư con bé.”
Kỷ Đinh lẳng lặng theo sau hai người, đi rất chậm, trong đầu lại nhớ đến những lời Ôn Nghiên nói lúc nãy.
Đối với thái độ của anh, cô thực sự không tài nào hiểu nổi.
Anh A Nghiên… có phải đã từng xảy ra chuyện gì đó không?
Nghĩ ngợi hồi lâu sau, cô thầm thở dài – thôi vậy, vẫn còn thời gian, sau này có lẽ sẽ tìm ra đáp án.
Thời gian trôi qua nhanh, tháng Hai mới đi được một nửa thì Kỷ Đinh đã bắt đầu nhập học.
Học kỳ sau bắt đầu, thầy cô ai nấy không ngừng gào thét, lượng bài tập và tốc độ giảng bài nhanh hơn trước rất nhiều.
Chí mạng hơn cả là mỗi tuần tăng thêm một ngày học, một năm rưỡi sau này thời gian nghỉ ngơi cá nhân càng giảm mạnh.
Trường xếp kỳ thi tháng đầu tiên vào thứ 5 và 6, để kiểm tra xem các bạn học sinh có chăm chỉ học trong kỳ nghỉ hay không.
Nghĩ đến lời tuyên bố của Trình Sở Minh, Kỷ Đinh dốc hết sức học hành, đến hai hôm thi thì vận toàn bộ tinh thần, hoàn thành suôn sẻ tất cả các bài thi.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Trước kia sau khi thi lúc nào cũng sẽ nhẹ nhõm thoải mái.
Hôm đó về đến nhà, Kỷ Đinh cho phép mình nghỉ ngơi, mở chương trình giải trí và phim trên mạng để xem.
Đang mê mải thì Kỷ Nhân Lượng xông vào, bế bổng cô lên: “Chà chà, con gái ngoan của bố, bố yêu con chết được!”
“Sao vậy bố???” Kỷ Đinh quơ quào tay chân, “Trời ơi, bố buông con xuống đã!”
“Được thôi! Ha ha ha ha ha!”
“…”
Kỷ Đinh nghĩ bụng, chẳng qua cô chỉ ở lại trường có một tuần, sao bố cứ như biến thành kẻ ngốc rồi?
Kỷ Nhân Lượng cười không khép được miệng: “Cũng may không bán đống cổ phiếu kia đi, bây giờ nó đã tăng lên 48 tệ rồi!”
“Hả? Thật ạ? Vậy không phải bố đã lời…” Cô bắt đầu tính nhẩm thật nhanh, lát sau mới chọn từ bỏ, “… rất nhiều rất nhiều tiền???”
“Thì thế! Trời ơi bố xúc động quá!”
Kỷ Đinh cười tít mắt: “Bố à, có phải bố cũng nên cảm ơn anh A Nghiên không? Đó là thành quả của anh ấy, con chỉ truyền đạt lại mà thôi.”
“Tất nhiên rồi, bố sẽ đi ngay!” Kỷ Nhân Lượng đi được hai bước rồi hào hứng quay đầu lại, “Nhưng thằng bé Tiểu Nghiên này đúng là mặt nào cũng xuất sắc, trước đây bố nhìn thấy nó còn đạt giải trong cuộc thi hát của trường nữa đấy!”
“!!!”
Kỷ Đinh không tin nổi!
Anh A Nghiên lại còn biết hát???
Cô vội vàng lên B trạm tìm kiếm, kết quả đúng như bố nói, mục đầu tiên chính là “Quán quân cuộc thi hát trường Thanh Hoa – Ôn Nghiên”.
Hot nhất chính là tuyển tập các ca khúc anh biểu diễn, “Tiêu sầu”, “Thế giới động vật” và “Dòng sông hoang dã”, lượt click vào là 40.4 vạn, 3869 lượt bình luận.
Cô mở một trong các bài đó.
Giai điệu dần dần vang lên trong tiếng đàn dương cầm, dưới ánh đèn tím mộng ảo, Ôn Nghiên đứng giữa sân khấu, cúi xuống điều chỉnh micro.
Anh mặc áo khoác da màu đen phong cách Punk, tóc cũng chải thành kiểu lộ trán, đứng trên sân khấu toát lên một vẻ trưởng thành và nổi loạn, ngũ quan hoàn hảo càng khiến lòng người rung động.
Kỷ Đinh sực nhớ đến một từ vô cùng thịnh hành lúc đó – A quá đi mất!!!!!!
* “A quá đi” đơn giản là đẹp trai khủng hoảng, thường dùng khi các fans khen idol của mình là quá A rồi! Hình dung một người khi rất A là người này cực kỳ “man”, khí thế hừng hực.
—-
Ôn Nghiên lúc này: Tình yêu là thứ nhỏ nhoi không đáng nhắc đến.
Ôn Nghiên sau này: Em yêu, cầu xin em đừng rời xa anh!
Bản chất con người đúng là khó hiểu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook