Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 88: Không bằng ngủ với huynh

*

Ân Bích Việt trở lại tiểu viện của mình tĩnh tọa, thổ nạp nhập định, chân nguyên ở trong người trôi chảy như thường, dòng nước ấm thêm vào kia chảy róc rách qua, cùng hòa thành một thể với chân trong thân.

Ban đêm hắn luyện kiếm trong viện. Mùa đông luyện Hàn Thủy kiếm, cho dù không cần chân nguyên, chỉ bằng vào kiếm ý, cũng đã có uy thế tự nhiên, hàn ý hào hùng. Lúc thu kiếm thì trông thấy bóng núi xa trong bóng đêm, lại nhớ tới lần trước sau khi bàn xong chuyện ở điện Thanh Hòa, hắn và Lạc Minh Xuyên đều trở về theo sư phụ và sư huynh của mỗi người, còn bí mật truyền âm xác định nơi chốn, hai người liền gặp vào buổi tối đó.

Khi đó còn danh không chính ngôn không thuận, ai có thể nghĩ loáng một cái đã sắp Hợp Tịch. Hắn đột nhiên bắt đầu cảm tạ vị Trình tiền bối kia giải đáp thắc mắc, khiến cho hắn thấy rõ lòng mình.

Tâm tình khoan khoái, trường kiếm khởi thế, mang theo sự vui sướng.

Ngày thứ hai có hai vị cô nương tới chơi, là Hà Yên Vân cùng Nguyễn Tiểu Liên.

Sau khi Ân Bích Việt biết ý đồ các nàng khi đến thì cực kỳ xấu hổ, “Sao lại để các sư muội làm chuyện như vậy được…”

“Chuyện này có gì đâu, muội và Tiểu Liên đã chờ lâu lắm rồi! Lẽ nào Ân sư huynh không tin tay nghề của hai muội?”

Nguyễn Tiểu Liên gật đầu, “Rốt cuộc đã đợi được ngày hai huynh về một nhà rồi, có việc làm mới vui vẻ đó!”

Khi Ân Bích Việt bị đẩy đi đo thước tấc thì còn đang ngu người.

Chờ chút, cái gì gọi là rốt cuộc, hai người không kinh sợ chút nào luôn hả? Ta cũng mới nghĩ rõ ràng gần đây thôi đó!!

Hắn nhìn biểu tình hai em gái này một chút, quyết định vẫn nên không hỏi.

#Toàn thế giới đều thấy tui và sư huynh nói chuyện yêu đương chỉ có tui khờ ngốc không nhìn ra được QAQ#

Những ngày trước Hợp Tịch thật là yên bình. Người biết tin cũng không nhiều.

Sư huynh sư tỷ của Ân Bích Việt ở dưới núi, không tiện truyền tin; gần đây Lạc Minh Xuyên đang tập hợp đệ tử tập kiếm trận, cũng không muốn làm bọn họ phân tâm.

Hai người ngầm hiểu ý, đều muốn làm chuyện lớn trong yên lặng. Mang theo mong đợi bí mật, đếm từng ngày từng ngày trôi qua.

Ngày ấy Lạc Minh Xuyên đáp ứng sư phụ mình, mấy ngày nay thật sự rất nhẫn nhịn không đi tìm Ân Bích Việt.

Lúc y học tập ở học phủ, có từng học một loại kiếm trận, thích hợp với đệ tử Phạt Tủy và Luyện Khí. Sức chiến đấu đơn độc của những đệ tử này có hạn, nhưng nếu nhiều người lập thành trận, phối hợp chặt chẽ thì uy tăng gấp mười lần. Ban ngày y vội vàng tập kiếm trận, trả lời ngọc giản và thư truyền tới từ khắp nơi, buổi tối thì lại phải tu hành Thiên La Cửu Chuyển. Bây giờ không còn dùng cách tiêu cực khắc chế tu luyện, cũng hiểu rõ chỉ có cách vượt qua công pháp này, mới không dễ dàng bị nó khống chế.

Sự căng thẳng của Lạc Minh Xuyên tăng cao, sống một ngày bằng một năm.

Thỉnh thoảng trong một cái nháy mắt nào đó y thường thường sẽ nghĩ, bây giờ sư đệ đang làm gì?

Ân Bích Việt đang thử quần áo.

Với tu vi và tay nghề của Hà Yên Vân cùng Nguyễn Tiểu Liên, đương nhiên là nhanh hơn và tốt hơn cả bộ may mặc. Ân Bích Việt đứng trước gương nước giang ra hai tay áo trước, trên tầng tầng lớp lớp áo bào lộng lẫy, họa tiết chìm như sóng nước dâng tràn ra. Thanh niên tóc bạc mão đen trong gương, vai rộng eo thon, khí chất rực rỡ, một thân gió mát trăng thanh.

Hắn chắp tay làm lễ, “Đã phiền hai vị sư muội nhọc lòng.”

“Sao gánh nổi lời tạ ơn này. Ân sư huynh cao gầy, lễ phục có rườm rà thế nào cũng mặc được.”

Nguyễn Tiểu Liên cười rộ lên, “Hình thức và từng chi tiết nhỏ của bộ y phục này đều làm theo lễ phục của Lạc sư huynh, chỉ là họa tiết chìm chìm thì khác, của Lạc sư huynh là hạ tiết hồi vân (mây bay về), còn của Ân sư huynh là họa tiết thủy liên (sen nước), chính là ‘Vân tại thanh thiên thủy tại bình’.” (Mây tại trời xanh nước tại bình: Đạo chính ngay ở tại mây trên trời xanh, nước trong bình, không phải là hiện tượng gì kỳ đặc mà là hương vị thiên nhiên của núi, sông, đồng cỏ. Theo Yahoo, câu này còn có người giải thích là để chỉ việc hiển nhiên, không cần phải bàn, mình nghĩ là để chỉ hai người bên nhau là việc đương nhiên hoặc là nó chỉ đơn giản là chỉ đạo.)

“Quần áo rất đẹp, Ân sư huynh còn đẹp hơn, nhưng đáng tiếc Lạc sư huynh gần đây đang bận, chờ đến khi huynh ấy nhìn thấy huynh thì nhất định sẽ bị mê chết luôn.”

Ân Bích Việt bị thổi phồng đến mức xấu hổ, lại không muốn lộ ra vẻ ngại ngùng, đành phải nói sang chuyện khác, “Huynh ấy đúng là rất bận, năm ngày rồi huynh cũng chưa gặp huynh ấy.”

Nói xong thì tự mình ngẩn ngơ trước tiên.

Hóa ra chỉ mới vài ngày thôi. Năm ngày mà thôi, rõ ràng thời gian rất ngắn, nhưng vì sao lại tựa như cách xuân thu?

Hắn không khỏi nghĩ đến lúc hai người ở hang núi, tuy rằng sư huynh hôn mê bất tỉnh, nhưng ít ra có thể nhìn thấy mỗi ngày, nào giống như bây giờ.

Hà Yên Vân thấy hắn không tiếp tục nói nữa, dường như nhìn ra cái gì, tự biên tự diễn nói,

“Lúc muội còn nhỏ, thường thường sẽ chạy xuống núi ăn gà nướng, nhưng lại sợ bị cười vì dục vọng ăn uống quá nặng, cũng không dám để Tiểu Liên biết, chỉ có thể nhịn. Sau đó rốt cuộc có một lần không nhịn được nữa, mới biết hóa ra nàng ta cũng muốn ăn! Đêm đó hai muội liền xuống núi ăn! Từ đây muội đã rõ, ăn tới miệng mới là chân lý, cần mặt mũi làm cái gì!”

Nguyễn Tiểu Liên cười mắng nàng không có chính kinh.

Sau khi hai người đi rồi, Ân Bích Việt thay đổi sang thường phục, thử nhập định, lại khó có thể tập trung tinh thần. Đi ra viện để luyện kiếm, nhưng kiếm ý không thông.

Tâm tư dao động, liên tục nghĩ nhiều lần, cuối cùng ra quyết định.

Nhịn năm ngày cũng đủ rồi, sư huynh không tìm mình, thì mình đi gặp sư huynh.

Đúng! Nhìn thấy người ta mới là chân lý, cần mặt mũi làm cái gì!

Đêm đó Ân Bích Việt không biết xấu hổ mà đi, người nhẹ như yến, đảo mắt đã đến ngọn núi chính, đứng ở ngoài cửa viện của Lạc Minh Xuyên.

Không đợi hắn giơ tay gõ cửa, cửa đã mở ra. Lạc Minh Xuyên cười nghênh đón hắn tiến vào trong viện.

Ân Bích Việt chỉ thấy ánh đèn vàng ấm trong phòng lộ ra ngoài khung cửa sổ giấy, đổ xuống một chỗ. Sư huynh đứng trong vầng sáng cười với hắn. Như là vào mỗi buổi tối trong hang núi, ánh nến nhảy nhót giữa chân mày.

Vào đúng lúc này Ân Bích Việt sinh ra dũng khí vô tận.

Thanh âm của Lạc Minh Xuyên ôn hòa bình tĩnh, “Đã trễ thế này, sư đệ có việc gì sao?”

Trên thực tế, y rất hồi hộp, hai tay nắm chặt trong tay áo, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Y sợ mình không nhịn được, ngay sau đó sẽ ôm người kia vào ngực.

Ân Bích Việt nói, “Đệ không sao, chỉ là ngủ không được.”

“Huynh có hai quyển Tây Nam du ký, đọc rất thú vị, sư đệ cầm xem một chút, giết thời gian nhé?”

“Không xem.”

“Huynh bồi sư đệ đến vách núi luyện kiếm?”

“Không luyện.”

“Sư đệ thích kiếm trận không?”

“Không thích.”

Lạc Minh Xuyên bật cười, cảm thấy sư đệ như đứa trẻ đang giận dỗi, nhưng ý chẳng có chút không kiên nhẫn nào, trái lại sinh ra mừng rỡ không rõ, bởi vì y cảm thấy mình được sư đệ tin tưởng ỷ lại hoàn toàn.

“Vậy sư đệ kia muốn làm gì?”

Ân Bích Việt ngửa mặt lên, mang theo xúc động nhất thời cùng một giọng điệu cô đơn gan dạ,

“Đệ muốn ngủ cùng huynh.”

Xuân phong thập lí, bất như thụy nhĩ. (Gió xuân mười dặm, không bằng ngủ với huynh.)

Lạc Minh Xuyên ngẩn ra, tựa như có đốm lửa nổ tung ở nơi hoang tàn, nổ đến mức y nhất thời chẳng thể suy nghĩ.

Y tập trung tinh thần một chút, “Bây giờ còn chưa được, chờ một chút nữa thôi… Chúng ta còn có mười ngày nữa là Hợp Tịch rồi.”

Ân Bích Việt mở miệng lặp lại một lần, lời nói biến thành,

“Chúng ta còn tới mười ngày nữa mới Hợp Tịch đó!”

Hai người giằng co ở trong viện. Ân Bích Việt một bước cũng không nhường.

Lạc Minh Xuyên là người có nguyên tắc, nhưng cố tình là y chẳng có cách nào. Đừng nói nhìn sư đệ thất vọng khổ sở, mà ngay cả nhìn sư đệ nhíu mày y cũng chẳng nỡ.

Cuối cùng đành phải thở dài, đẩy cửa phòng ra, “Vào đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương