Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 87: Có gia trưởng thông suốt thiệt đúng là cảm động trời đất



Chưởng viện tiên sinh đứng dậy trở về phòng, bây giờ khi hắn đi lại, thậm chí có lúc phải cần phó Chưởng viện đến nâng đỡ.

Hắn thấy được ánh sáng ở bầu trời phương Bắc, như mảnh vàng vụn lấp loé trong màn đêm, là ánh sáng của trận pháp. Cho dù hắn chưa bao giờ cảm thấy rằng mình có bằng hữu, cũng vẫn cảm thấy lạnh lẽo quạnh quẽ.

Vệ Kinh Phong, Khúc Giang, Chu Viễn Đạo, Đoàn Thánh An, bọn họ cùng sống với hắn trên thế giới này. Trong cuộc sống dài dằng dặc và thế cuộc biến đổi bất ngờ, họ đã từng hợp tác giao dịch, cũng khó tránh khỏi việc tính kế lẫn nhau.

Nhưng bây giờ chỉ còn một mình hắn.

Ban đêm trong học phủ, yên tĩnh bình yên. Đèn đuốc trên lầu cao cách đó không xa đặc biệt dễ thấy.

Hắn liếc mắt hỏi, “Các học trò đều về nhà rồi, ba ngày sau đóng viện đi.”

Phó Chưởng viện nghiêm túc đáp, “Tháng trước có một ít người về, nhưng cũng có một ít không muốn đi. Lưu lại lên lớp, buổi tối đọc sách đêm ở thư viện.”

“Vẫn lên lớp sao?”

“Vâng, các tiên sinh dạy học cũng không đi. Nói rằng còn chưa dạy xong, phàm là có một học trò nghe thì không thể nghỉ học.”

Phó Chưởng viện nói bổ sung, “Ta cũng không đi.”

Tiên sinh thở dài nói, “Xưa đâu bằng nay. Ta không bảo vệ được các ngươi đâu.”

Khiến một vị Á Thánh nói ra điều như vậy, thật là một chuyện chua xót.

Nhưng đây chính là sự thật. Từ trước tới giờ, học phủ nằm ngoài nhất sơn tam phái, tuyệt đối trung lập, không quấy nhiễu tranh chấp. Bây giờ rất khác, lập trường của Chưởng viện tiên sinh chính là lập trường học phủ.

Trong học phủ không hoàn toàn là người tu hành, phần nhiều chính là người đọc sách, là thư sinh.

Vô dụng nhất là thư sinh.

Phó Chưởng viện cuối cùng nói rằng, “Bọn ta ở đây, cũng có thể làm chút chuyện cho học phủ.”

Khí khái rắn rỏi cũng là thư sinh.

********

Khi Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên vượt núi băng đèo về Thương Nhai, Tây Địa đã có trận tuyết mỏng đầu tiên, trong không khí hơi lạnh lẽo, tràn đầy mùi vị tươi mát của tuyết đầu mùa.

Ngoài trăm dặm Thương Nhai sơn liên tiếp bố trí trạm kiểm soát giới nghiêm, những đệ tử trông giữ tới lui thay ca gặp phải dọc đường đều mang sắc mặt nghiêm túc, uy thế lộ ra ngoài, không có chút thoải mái tụ tập nói chuyện cười đùa nào khi ở Chấp pháp đường ngày xưa.

Có người nhận ra bọn họ, tiến lên chào, rồi thở phào nhẹ nhõm như uống phải thuốc an thần, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lạc Minh Xuyên.

Tuần phòng ở Thương Nhai sơn đã được sắp xếp tốt, đều là do một tay Lạc Minh Xuyên sắp xếp lúc trước, lúc này lên núi, dọc theo đường đi dò hỏi một chút, Ân Bích Việt ở một bên nghe, chỉ cảm thấy tình thế gần đây càng ngày càng nghiêm trọng. Mỗi ngày ngoài núi đều có tung tích của ma tu, nhân số rất ít, nhưng thân pháp cao minh, càng giống như là tới thăm dò tình huống, có mấy kẻ bắt được đều nhốt trong địa lao thẩm vấn.

Ở điện Thanh Hòa trên ngọn núi chính, Chưởng môn cùng các phong chủ đang thảo luận cùng những người liên minh của Thanh Lộc, Liêm Giản tông phái tới.

Liễu Khi Sương và Yến Hành đều xuống núi, vị trí Hề Hoa phong chỉ có mỗi Quân Dục. Nhưng một người đủ để đảm đương cả nhà rồi.

Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt trực tiếp được mời vào trong điện, dùng tu vi sức chiến đấu mà nói, hai người bây giờ đã vượt qua mấy vị phong chủ, không khỏi khiến người ta cảm thán thời vận khó dò, khó mà tin nổi.

Nói xong chính sự, mọi người giải tán. Bên trong điện chỉ còn lại Chưởng môn, Quân Dục, còn có hai người bọn họ.

Bây giờ những người ở Thương Nhai biết tình huống của Lạc Minh Xuyên, cũng chỉ có bốn người này.

Chính Dương Tử hỏi, “Thế nào rồi?”

Lạc Minh Xuyên đáp, “Đã ổn định lại.”

Chính Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, ông biết đồ đệ của mình đáng tin ra sao, nói không có chuyện gì thì nhất định là không có chuyện gì.

“Nhưng đệ tử còn có một chuyện…”

Lạc Minh Xuyên chưa nói xong đã bị Ân Bích Việt đánh gãy lời, “Chúng con còn có một chuyện muốn nói, con cùng với Lạc sư huynh tình đầu ý hợp, lần này đã tự xác định chuyện cả đời, con biết việc này không ổn…”

Hắn còn làm đại lễ quỳ xuống, nhìn Quân Dục,

“Nhưng bây giờ sư phụ đi xa, đệ xin đại sư huynh làm chủ.”

Lạc Minh Xuyên lập tức cùng quỳ xuống, y không nghĩ tới sư đệ nói nhanh như vậy, trong lòng không khỏi kích động, “Con cùng với sư đệ quý mến nhau đã lâu, xin sư phụ thành toàn.”

Chính Dương Tử lộ ra ánh mắt quả thế, Quân Dục hơi nhíu mày, cũng không nói ra lời phản đối gì.

Chính Dương Tử trầm ngâm nói, “Đây là chuyện vui, chỉ là vào ngay lúc này, không tiện mời khách, cũng không tiện làm điển lễ.”

Lạc Minh Xuyên là Chưởng môn kế nhiệm, Ân Bích Việt là đệ tử Kiếm Thánh, hai người bất kể là thân phận hay là tu vi, ấn theo quy củ cũng là một cặp không kiêng dè ai.

“Con là không để ý nghi thức xã giao, chỉ sợ ủy khuất sư đệ.”

“Chỉ sợ ủy khuất sư huynh. Chờ sau này an ổn, con sẽ bù đắp cho sư huynh.”

Hai người cùng nói xong, nhìn nhau, cười khẽ.

Chính Dương Tử không đành lòng nhìn thẳng quay đầu đi chỗ khác, nghĩ thầm hai đứa bây giờ chẳng còn quanh co nữa, một khắc cũng sợ chậm trễ.

Ngoài mặt ông ho nhẹ một tiếng, “Vậy điển lễ lược bớt đi, mùng ba tháng sau là ngày tốt, đến từ đường dâng nhang lạy tổ tông, ký vào sách Hợp Tịch. Chuyện này coi như xong rồi.”

Ông nói xong thì nhìn Quân Dục, trưng cầu ý của người nọ.

Quân Dục gật đầu.

Ân Bích Việt vốn đang thấp thỏm trong lòng, tuy nói người tu hành trong  thế giới này, sớm đã có nam tử cùng nhau Hợp Tịch, nhưng dù sao âm dương giao hợp mới là chính đạo. Là hắn bẻ cong sư huynh, nhưng không nghĩ tới việc này dễ dàng thành công như vậy.

Có gia trưởng thông suốt thiệt đúng là cảm động trời đất.

Lại nghe giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của Quân Dục vang lên, “Đệ đi theo huynh.”

Ân Bích Việt vội vàng theo sau, quay đầu lại đưa mắt nhìn sư huynh một cái, thấy Lạc Minh Xuyên lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Lập tức an tâm lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương