Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 77: “Sẽ trở lại, cùng lắm là mấy trăm năm sau.”
***
Giờ Hợi, màn đêm mênh mông.
Ân Bích Việt đi ra khỏi viện, Hề Hoa phong vào buổi tối cực kỳ yên tĩnh, tiếng kêu của đa đa mơ hồ truyền đến từ trong gió.
Đường núi gồ ghề, hắn hơi cúi đầu, bước đi vội vã, vạt áo lay động. Không biết làm sao, hắn đột nhiên nhớ lại mấy câu tả trong mấy quyển truyện, công tử tiểu thư, hẹn hò đêm xuân. (xuân vừa chỉ mùa xuân vừa chỉ tình ái)
Cái ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, khiến hắn sợ hết cả hồn.
Bỗng nhiên nâng mắt, liền thấy một người đứng cạnh vách núi Thiên Tâm ở xa xa, làn áo dài tung bay trong gió đêm, thân thể như ngọc, cao ngất như Tùng.
Đúng vậy, đây là đầu mùa đông, làm sao mà có hoa mai bay bay trong đêm xuân được, mà người chờ hắn là sư huynh, cũng không phải là cô nương khuê các tô mi vẽ mắt gì.
Thật sự là mê chướng, mê chướng.
Khi Ân Bích Việt bình tĩnh lại, bất giác đã đi tới bên người Lạc Minh Xuyên, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Người trước mắt liền xoay người lại, thấp giọng cười nói, “Sư đệ…”
“Sư huynh, đệ đến trễ.”
“Không trễ, là huynh đến sớm.”
Ân Bích Việt ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy gió Bắc quét qua mặt đất, mây cuồn cuộn nơi chân trời, che đi ánh trăng.
“Sư huynh có chuyện muốn nói với đệ?”
Lạc Minh Xuyên gật đầu.
Hôm nay y có vài suy đoán về ý đồ đến của Ngọc Triển Mi. Vốn không muốn để sư đệ lo lắng, nhưng lại nghĩ tới những chuyện đã trải qua ở Phật đường trong Hưng Thiện, sư đệ từng nói, nếu như tin tưởng nhau, thì càng phải nói ra hết mọi chuyện, tránh hiểu lầm sau này.
Vì vậy y trầm giọng nói, “Kim cung nhất mạch truyền thừa, người kế thừa Ma cung năm đó là Hữu hộ pháp, công pháp và Thiên La Cửu Chuyển có cùng nguồn gốc. Huynh từng giao thủ với một nhóm ma tu ở biên giới Tây Địa, lúc huynh sử dụng Già Lan đồng thuật, từng bị một người gọi là ‘Quân thượng’, huynh cảm thấy rằng bọn họ đã nhìn ra cái gì đó…”
Trong lòng Ân Bích Việt nặng nề, “Sư huynh đoán là lần ra khỏi cánh đồng tuyết này của Kim cung là để tới tìm huynh?”
“Đúng vậy, huynh đã phong ấn tu vi của Quan trong cơ thể, nhưng vẫn có những ký ức rải rác của ông ta, bao gồm cả bộ công pháp Thiên La Cửu Chuyển.”
Ân Bích Việt biết rõ địa vị của Thiên La Cửu Chuyển ở Ma đạo, có ma tu nào mà không muốn luyện chứ? Nếu như nói Ngọc Triển Mi đến vì nó, mạo hiểm một chuyến như thế, đương nhiên là đáng giá.
Nhưng hắn lập tức nghĩ tới một chuyện khác, trước khi hắn và sư phụ xuống núi, đã từng bàn bạc với sư huynh. So sánh với chuyện Ngọc Triển Mi thì chuyện này còn quan trọng hơn.
“Sư huynh, huynh đã đồng ý chuyện chờ khi đệ trở về thì sẽ luyện Thiên La Cửu Chuyển cùng huynh.”
Lạc Minh Xuyên ngẩn ra, cười khổ nói, “Huynh cũng chưa đồng ý chuyện này. Huynh chỉ nói là chờ khi đệ làm Lễ đội mũ thì bàn lại sau.”
“Đệ đã làm Lễ đội mũ. Sư phụ tự tay làm.”
Lạc Minh Xuyên nhìn cái mão đen trên mái tóc bạc, nhất thời nghẹn lời, “Chuyện này…”
“Sư phụ nói rằng, tuy rằng tuổi vẫn chưa tới, nhưng đã đến lúc rồi.”
Lạc Minh Xuyên tránh né ánh mắt của hắn, “Bây giờ mưa gió đã nổi lên, thời buổi rối loạn…”
Ân Bích Việt không hiểu, đánh gãy lời y, “Chính bởi vì như vậy, sư huynh càng không thể hủy công pháp tu lại từ đầu, bây giờ tình hình rối loạn sắp bùng nổ, chúng ta càng cần sức mạnh mạnh hơn nữa.”
Lạc Minh Xuyên nói mập mờ, “… Đệ nói đúng.”
Ân Bích Việt cười rộ lên, “Sư huynh đồng ý?”
Lạc Minh Xuyên thở dài, y cảm thấy lần này phải nói cho rõ ràng, nhưng mà sư đệ ngây thơ đến vậy, nên mở miệng như thế nào đây?
“Là huynh suy nghĩ không chu đáo, bên vách núi gió dữ, vốn huynh nên đi tìm sư đệ… Huynh đưa đệ về trước rồi lại nói sau.”
Câu này vừa nói ra, trời đất xui khiến thế nào lại khiến cái ý nghĩ hẹn hò lúc nãy lóe lên trong đầu Ân Bích Việt lần nữa. Tất cả những cảm xúc cây ngay không sợ chết đứng, chẳng sợ gì cả, đều biến thành chột dạ, hắn theo bản năng rũ mắt tránh né ánh mắt của sư huynh.
Hắn cảm thấy mình hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Bởi vì hắn không nhịn được lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.
A, vào nửa đêm sư huynh tới tìm mình, trèo qua tường bắt chước mèo kêu hai tiếng, mình lén lén lút lút mở cửa sổ ra…
Trời ơi! Cái quỷ gì đây!
Hơi thở ấm áp đột nhiên tới gần, hắn nhất thời không kịp phản ứng, đã bị nắm lấy cổ tay. Trong giây lát, trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã đứng trước cửa sân của mình.
Ân Bích Việt biết Lạc Minh Xuyên nhất định là có mang theo ‘Thương Nhai lệnh’, có thể tùy ý đi lại bất cứ chỗ nào trong Thương Nhai.
Hắn hoàn hồn lại, không nói lời gì kéo người nọ vào trong viện, mở cửa phòng đẩy người nọ vào.
Ngày hôm nay phải nói cho rõ!
Đừng nghĩ rằng đưa đệ về là xong chuyện!
Giờ Hợi, màn đêm mênh mông.
Ân Bích Việt đi ra khỏi viện, Hề Hoa phong vào buổi tối cực kỳ yên tĩnh, tiếng kêu của đa đa mơ hồ truyền đến từ trong gió.
Đường núi gồ ghề, hắn hơi cúi đầu, bước đi vội vã, vạt áo lay động. Không biết làm sao, hắn đột nhiên nhớ lại mấy câu tả trong mấy quyển truyện, công tử tiểu thư, hẹn hò đêm xuân. (xuân vừa chỉ mùa xuân vừa chỉ tình ái)
Cái ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, khiến hắn sợ hết cả hồn.
Bỗng nhiên nâng mắt, liền thấy một người đứng cạnh vách núi Thiên Tâm ở xa xa, làn áo dài tung bay trong gió đêm, thân thể như ngọc, cao ngất như Tùng.
Đúng vậy, đây là đầu mùa đông, làm sao mà có hoa mai bay bay trong đêm xuân được, mà người chờ hắn là sư huynh, cũng không phải là cô nương khuê các tô mi vẽ mắt gì.
Thật sự là mê chướng, mê chướng.
Khi Ân Bích Việt bình tĩnh lại, bất giác đã đi tới bên người Lạc Minh Xuyên, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Người trước mắt liền xoay người lại, thấp giọng cười nói, “Sư đệ…”
“Sư huynh, đệ đến trễ.”
“Không trễ, là huynh đến sớm.”
Ân Bích Việt ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy gió Bắc quét qua mặt đất, mây cuồn cuộn nơi chân trời, che đi ánh trăng.
“Sư huynh có chuyện muốn nói với đệ?”
Lạc Minh Xuyên gật đầu.
Hôm nay y có vài suy đoán về ý đồ đến của Ngọc Triển Mi. Vốn không muốn để sư đệ lo lắng, nhưng lại nghĩ tới những chuyện đã trải qua ở Phật đường trong Hưng Thiện, sư đệ từng nói, nếu như tin tưởng nhau, thì càng phải nói ra hết mọi chuyện, tránh hiểu lầm sau này.
Vì vậy y trầm giọng nói, “Kim cung nhất mạch truyền thừa, người kế thừa Ma cung năm đó là Hữu hộ pháp, công pháp và Thiên La Cửu Chuyển có cùng nguồn gốc. Huynh từng giao thủ với một nhóm ma tu ở biên giới Tây Địa, lúc huynh sử dụng Già Lan đồng thuật, từng bị một người gọi là ‘Quân thượng’, huynh cảm thấy rằng bọn họ đã nhìn ra cái gì đó…”
Trong lòng Ân Bích Việt nặng nề, “Sư huynh đoán là lần ra khỏi cánh đồng tuyết này của Kim cung là để tới tìm huynh?”
“Đúng vậy, huynh đã phong ấn tu vi của Quan trong cơ thể, nhưng vẫn có những ký ức rải rác của ông ta, bao gồm cả bộ công pháp Thiên La Cửu Chuyển.”
Ân Bích Việt biết rõ địa vị của Thiên La Cửu Chuyển ở Ma đạo, có ma tu nào mà không muốn luyện chứ? Nếu như nói Ngọc Triển Mi đến vì nó, mạo hiểm một chuyến như thế, đương nhiên là đáng giá.
Nhưng hắn lập tức nghĩ tới một chuyện khác, trước khi hắn và sư phụ xuống núi, đã từng bàn bạc với sư huynh. So sánh với chuyện Ngọc Triển Mi thì chuyện này còn quan trọng hơn.
“Sư huynh, huynh đã đồng ý chuyện chờ khi đệ trở về thì sẽ luyện Thiên La Cửu Chuyển cùng huynh.”
Lạc Minh Xuyên ngẩn ra, cười khổ nói, “Huynh cũng chưa đồng ý chuyện này. Huynh chỉ nói là chờ khi đệ làm Lễ đội mũ thì bàn lại sau.”
“Đệ đã làm Lễ đội mũ. Sư phụ tự tay làm.”
Lạc Minh Xuyên nhìn cái mão đen trên mái tóc bạc, nhất thời nghẹn lời, “Chuyện này…”
“Sư phụ nói rằng, tuy rằng tuổi vẫn chưa tới, nhưng đã đến lúc rồi.”
Lạc Minh Xuyên tránh né ánh mắt của hắn, “Bây giờ mưa gió đã nổi lên, thời buổi rối loạn…”
Ân Bích Việt không hiểu, đánh gãy lời y, “Chính bởi vì như vậy, sư huynh càng không thể hủy công pháp tu lại từ đầu, bây giờ tình hình rối loạn sắp bùng nổ, chúng ta càng cần sức mạnh mạnh hơn nữa.”
Lạc Minh Xuyên nói mập mờ, “… Đệ nói đúng.”
Ân Bích Việt cười rộ lên, “Sư huynh đồng ý?”
Lạc Minh Xuyên thở dài, y cảm thấy lần này phải nói cho rõ ràng, nhưng mà sư đệ ngây thơ đến vậy, nên mở miệng như thế nào đây?
“Là huynh suy nghĩ không chu đáo, bên vách núi gió dữ, vốn huynh nên đi tìm sư đệ… Huynh đưa đệ về trước rồi lại nói sau.”
Câu này vừa nói ra, trời đất xui khiến thế nào lại khiến cái ý nghĩ hẹn hò lúc nãy lóe lên trong đầu Ân Bích Việt lần nữa. Tất cả những cảm xúc cây ngay không sợ chết đứng, chẳng sợ gì cả, đều biến thành chột dạ, hắn theo bản năng rũ mắt tránh né ánh mắt của sư huynh.
Hắn cảm thấy mình hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Bởi vì hắn không nhịn được lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.
A, vào nửa đêm sư huynh tới tìm mình, trèo qua tường bắt chước mèo kêu hai tiếng, mình lén lén lút lút mở cửa sổ ra…
Trời ơi! Cái quỷ gì đây!
Hơi thở ấm áp đột nhiên tới gần, hắn nhất thời không kịp phản ứng, đã bị nắm lấy cổ tay. Trong giây lát, trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã đứng trước cửa sân của mình.
Ân Bích Việt biết Lạc Minh Xuyên nhất định là có mang theo ‘Thương Nhai lệnh’, có thể tùy ý đi lại bất cứ chỗ nào trong Thương Nhai.
Hắn hoàn hồn lại, không nói lời gì kéo người nọ vào trong viện, mở cửa phòng đẩy người nọ vào.
Ngày hôm nay phải nói cho rõ!
Đừng nghĩ rằng đưa đệ về là xong chuyện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook