Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 72: Chỉ nói chuyện sống chết, không xét chuyện thắng thua

***

Lạc Minh Xuyên đến biên giới Tây Địa đã bảy ngày, lần này y dẫn theo hơn 300 đệ tử Thương Nhai xuống núi. Giữa đường tách ra, một đội hộ tống dân lưu lạc đi hướng Bắc, một đội khác theo y tiếp tục đi về phía Tây trừ ma.

Trên đường, có thể dễ dàng thấy được vết tích bừa bãi do ma tu tàn phá, bọn họ cũng từng giao thủ với mấy tên đi lẻ. Lại chậm chạp chẳng thấy đại đội ma tu.

Mãi đến tận khi tiến vào cái trấn nhỏ này.

Thôn trấn này vốn cũng không phồn hoa, bây giờ trống không, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không nghe được. Khắp nơi trên đường là quần áo tạp vật, có thể thấy được lúc đó người dân chạy trốn hốt hoảng như thế nào. May mà không có vết máu hay thi thể, hẳn là dân trong trấn nhận được tin trước.

Nhưng cái trấn trên này vẫn có khí tức của ma.

Có ma tu vẫn ẩn nấp ở đây, chỉ là kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.

“Bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác, đội ngũ không được chia ra. Huynh đi lên chỗ cao để quan sát.” Lạc Minh Xuyên dặn dò một câu, phi thân về phía tòa tháp cao trong trấn.

Y là người có uy tín trong đám đệ tử, bất cứ sự sắp xếp nào trên đoạn đường này, đều không có người nào có dị nghị. Mà sự thật tiếp sau đó đã chứng minh, quyết sách của y là thích hợp nhất, hữu hiệu nhất.

Lạc Minh Xuyên đứng trên tháp nhìn ra xa, trấn nhỏ hiu quạnh thu hết vào đáy mắt. So với Già Lan đồng thuật, thần thức có vẻ vô dụng. Vốn y chẳng cần phải đi lên chỗ cao, chỉ là phòng ngừa bị người khác nhìn ra đầu mối công pháp mà thôi.

Đây là lần đầu tiên y sử dụng đồng thuật từ lúc xuống núi đến nay. Bởi vì y đã có ý định giảm bớt sự ỷ lại vào nó. 

Ma tu lộ ra dấu vết trong mắt y, ở trong đại trạch ở phía Đông của thôn, ít nhất có chừng mười người. Bọn chúng dùng một loại công pháp ẩn nấp đặc biệt, có thể thu lại khí tức, né tránh sự quan sát của thần thức. Kiểu ẩn nấp khéo léo này, hẳn là người của ‘Bích cung’ trong 12 cung.

Lạc Minh Xuyên đang tập trung tinh thần quan sát, lại bỗng nhiên lui ba bước.

Bước chân vừa đi, gạch xanh chỗ y vừa đứng nứt ra ầm ầm.

Cả tòa tháp hơi rung động. Sau khói bụi, thân hình địch nhân lờ mờ hiện ra. Năm người, không nhìn ra tu vi sâu cạn, ngăn lại các đường lui quanh người y.

Đệ tử Thương Nhai nghe tiếng động, có người đã chạy về phía tháp.

Lạc Minh Xuyên đang ra tay đồng thời quát lên,

“Đừng tới đây! Mọi người cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, trong đội ngũ đã vang lên tiếng khóc thét thê thảm. Khi bọn họ đang bị hấp dẫn bởi tiếng nổ, không hề phát hiện ma tu lặng yên không tiếng động đi đến bên người.

Ánh vàng của Phật Môn Đại Thủ Ấn lóe lên trên tháp, đây là cách phá vòng vây nhanh nhất trước mắt. Kẻ địch chặn trước mặt y bị nổ ra xa, nhưng còn 3 kẻ khác rất nhanh đã tụ lại.

Một kẻ trong đó có tu vi cao nhất, hai kẻ còn lại theo sau hắn.

Bắt giặc phải bắt vua trước, Trầm Chu kiếm phát ra tiếng keng ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí sắc bén chém về phía trước.

Tòa tháp dưới chân Lạc Min Xuyên nứt ra, vết nứt kéo dài, đá vụn và bụi mù bay đầy trời. Chúng dường như có sinh mệnh, hội tụ xung quanh kiếm, cùng mũi kiếm chém thẳng về phía kẻ địch.

Tựa như có ngàn vạn thanh kiếm.

Hai kẻ đối diện dùng khí tức của ma dày đặc tạo thành một bức tường chắn, che trước người kẻ còn lại, mà hai tay của kẻ nọ nhanh chóng thay đổi, khí tức của ma tụ lại tao thành vạn kiếm bay thẳng trời.

Tiếng kêu điếc tai, vô số kiếm của hai bên gặp nhau giữa không trung.

Lạc Minh Xuyên nóng lòng xuống tháp viện trợ đệ tử Thương Nhai, ra tay không giữ lại chút nào.

“Ầm —— “

Bức tường khí tức của ma bị phá tan, kiếm khí tung hoành, hai ma tu bị phản phệ kịch liệt, bị cưỡng ép đập nát tâm mạch.

Tòa tháp yếu ớt rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, sụp đổ.

Bên trong bụi mù ồ ạt, kẻ kia đứng giữa không trung, vẫn đang kết ấn. Sắc mặt của kẻ này chẳng mảy may thay đổi, tựa như không nhìn thấy đồng bạn của mình ngã xuống hoặc chết đi. Vạn kiếm cuồn cuộn không chút chỗ hở kéo đến.

Trong lòng Lạc Minh Xuyên cảm thấy nặng nề, y biết mình đã đánh giá thấp thực lực và phản ứng của đối phương.

Không kịp để khởi kiếm thế lần nữa, ánh mắt có thể nhanh hơn so với kiếm.

Đồng tử của y thu nhỏ lại, vạn kiếm làm từ khí tức của ma ở trước người vỡ vụn thành từng mảnh. Đây là vì để y thắng được thời gian ra kiếm.

Trầm Chu đột phá vòng vây, đi đến trước người kẻ địch.

Đối phương lại bỗng nhiên thu tay lại, sắc mặt khiếp sợ, tùy ý để đá vụn bùn đất xuyên qua thân thể. Máu chảy như suối.

Cuối cùng khi bị trường kiếm đâm thủng tâm mạch, kẻ ấy nhìn vào đôi mắt của Lạc Minh Xuyên, hô,

“Quân thượng…”

Sau đó ngã xuống từ không trung, rơi trên đống phế tích của tòa tháp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương