Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 70: Đến thẳng về thẳng. Lấy cứng khắc cứng
*****
Trên Thương Nhai sơn. Lúc gà gáy.
Chuông đồng gõ bảy lần, trăm nghìn đệ tử chạy đến, tập hợp trước điện Thanh Hòa.
Chưởng môn Chính Dương Tử và Thủ đồ Thương Nhai Lạc Minh Xuyên đứng ở trên thềm đá, nhìn biển người nhấp nhô, từng gương mặt quen thuộc. Nặng nề kiên nghị hoặc vẫn còn lộ ra vẻ ngây ngô non nớt.
Mấy ngày gần đây, Bắc Địa không yên.
Đệ tử canh giữ ở biên giới truyền về tin tức, có ma tu vượt qua biển Phù Không. Có ít nhất ba, bốn trăm tên, số lượng to lớn, chưa từng thấy trong nghìn năm qua. Đã có mấy thôn trang hoang vắng gặp nạn ở biên giới, các thế gia gốc gác hơi yếu không đủ sức để chống lại ma tu, rất nhiều dân lưu lạc dẫn theo người nhà chạy về Thương Nhai sơn và Bão Phác tông, tìm kiếm sự che chở của tông môn lớn.
Phần lớn các đệ tử Thương Nhai đã nghe thấy tin này, lúc này tập hợp theo tiếng chuông, chỉ đợi tông môn hạ lệnh, liền xuống núi trừ ma.
Âm thanh của Lạc Minh Xuyên truyền ra xa xa,
“Đệ tử Thương Nhai chúng ta, vốn cầu đạo lớn, thành tâm chính ý. Lập phái đã ngàn năm, mục tiêu thuở đầu vẫn không thay đổi. Hiện nay ma tu hung hăng ngang ngược, làm hại một phương. Chúng ta há lại có cái lý đóng cửa coi như không thấy, thờ ơ mặc kệ?”
Các đệ tử Thương Nhai xúc động, giơ kiếm hô lớn, “Không có —— “
Lạc Minh Xuyên nói, “Được! Các đệ tử Ngưng Thần cảnh trở lên theo ta xuống núi!”
Biển kiếm và tiếng hô vang vọng một vùng, “Xuống núi trừ ma —— “
Chính Dương Tử cảm thấy rằng đồ đệ của mình đúng là lớn rồi, đủ để một mình đảm đương một phương. Điều này làm cho ông rất vui mừng.
Rồi ông lại nhỏ giọng thở dài, “Mọi chuyện phải cẩn thận.”
Trong khoảnh khắc đã bị nhấn chìm trong biển tiếng hô.
Lạc Minh Xuyên lại nghe thấy được, nghiêm chỉnh thi lễ một cái,
“Sư phụ yên tâm.”
Trên Thương Nhai sơn. Lúc gà gáy.
Chuông đồng gõ bảy lần, trăm nghìn đệ tử chạy đến, tập hợp trước điện Thanh Hòa.
Chưởng môn Chính Dương Tử và Thủ đồ Thương Nhai Lạc Minh Xuyên đứng ở trên thềm đá, nhìn biển người nhấp nhô, từng gương mặt quen thuộc. Nặng nề kiên nghị hoặc vẫn còn lộ ra vẻ ngây ngô non nớt.
Mấy ngày gần đây, Bắc Địa không yên.
Đệ tử canh giữ ở biên giới truyền về tin tức, có ma tu vượt qua biển Phù Không. Có ít nhất ba, bốn trăm tên, số lượng to lớn, chưa từng thấy trong nghìn năm qua. Đã có mấy thôn trang hoang vắng gặp nạn ở biên giới, các thế gia gốc gác hơi yếu không đủ sức để chống lại ma tu, rất nhiều dân lưu lạc dẫn theo người nhà chạy về Thương Nhai sơn và Bão Phác tông, tìm kiếm sự che chở của tông môn lớn.
Phần lớn các đệ tử Thương Nhai đã nghe thấy tin này, lúc này tập hợp theo tiếng chuông, chỉ đợi tông môn hạ lệnh, liền xuống núi trừ ma.
Âm thanh của Lạc Minh Xuyên truyền ra xa xa,
“Đệ tử Thương Nhai chúng ta, vốn cầu đạo lớn, thành tâm chính ý. Lập phái đã ngàn năm, mục tiêu thuở đầu vẫn không thay đổi. Hiện nay ma tu hung hăng ngang ngược, làm hại một phương. Chúng ta há lại có cái lý đóng cửa coi như không thấy, thờ ơ mặc kệ?”
Các đệ tử Thương Nhai xúc động, giơ kiếm hô lớn, “Không có —— “
Lạc Minh Xuyên nói, “Được! Các đệ tử Ngưng Thần cảnh trở lên theo ta xuống núi!”
Biển kiếm và tiếng hô vang vọng một vùng, “Xuống núi trừ ma —— “
Chính Dương Tử cảm thấy rằng đồ đệ của mình đúng là lớn rồi, đủ để một mình đảm đương một phương. Điều này làm cho ông rất vui mừng.
Rồi ông lại nhỏ giọng thở dài, “Mọi chuyện phải cẩn thận.”
Trong khoảnh khắc đã bị nhấn chìm trong biển tiếng hô.
Lạc Minh Xuyên lại nghe thấy được, nghiêm chỉnh thi lễ một cái,
“Sư phụ yên tâm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook