Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 64
Cảnh tượng này quá quỷ quyệt, ai cũng không nghĩ rằng trong tượng Phật như phủ đầy bụi trăm vạn năm này chứa càn khôn, mà tăng nhân này lại còn sống.
Ân Bích Việt dưới sự khiếp sợ nắm Ỷ Hồ kiếm trong tay, nhưng không có lấy ra khỏi vỏ. Bởi vì Lạc Minh Xuyên rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này này cũng lây nhiễm hắn, tựa như mặc kệ chuyện sắp đối mặt đáng sợ ra sao, bọn họ đều sẽ kề vai chiến đấu, thoát khỏi hiểm cảnh.
Dáng hình vị tăng nhân này tiều tụy, hai gò má hõm sâu, mấy ngón tay lộ ra ngoài áo cà sa gầy khô thành một nắm màu nâu.
Ân Bích Việt thậm chí không biết người kia là người hay quỷ. Đồng tử của Lạc Minh Xuyên đã trở về màu sắc vốn có, cũng đi về phía trước một bước, dường như đang bảo hộ trước người sư đệ của mình.
Khi tăng nhân hoàn toàn mở mắt, vừa lúc có một trận gió thổi vào Phật đường.
Dường như thổi đi bụi bặm ngàn năm vạn năm, nơi đây đột nhiên tỏa ra hào quang.
Mà người kia an vị trong ánh sáng dìu dịu, yên tĩnh nhìn chăm chú vào hai người lạ.
Ân Bích Việt không biết nên hình dung đôi mắt kia ra sao. Không phải mắt thần lạnh lùng của thần linh trên đài cao, cũng không phải mắt quỷ chứa đầy núi xác, biển máu.
Chúng mang theo sự thương xót, trang nghiêm, tựa như có thể độ tất cả khổ đau của thế gian này.
Đây là một đôi mắt của Phật.
So với những bức tượng được thờ cúng trong Hưng Thiện tự, thì còn giống Phật hơn.
Gió rời khỏi Phật đường, cửa gỗ lúc trước bị đẩy ra kia nhẹ nhàng khép lại, khoá đá cũng tự khóa lại. Nhưng mà lúc này Ân Bích Việt đang đứng dưới cái nhìn chăm chú của, dường như chưa phát hiện.
Chỉ nghe Lạc Minh Xuyên quát một tiếng, “Phá!”
Hắn đột nhiên trở nên cảnh giác, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt cả lưng quần áo, không nghĩ rằng với thần hồn mạnh mẽ của hắn, vậy mà cũng sẽ bị ánh mắt kia mê hoặc.
Đến cùng vẫn là bất cẩn rồi.
Tỉnh táo nhìn lại lần nữa, nào có hào quang hay Phật thật gì. Phật đường vẫn là Phật đường cũ kỹ. Lão tăng vẫn là lão tăng với hai mắt đục ngầu vô thần.
Nhưng lại mạnh mẽ đến không tưởng tượng nổi.
Ân Bích Việt còn chú ý tới áo cà sa của người này rộng lớn không vừa người, có thể thấy được lúc trước cũng không khô gầy thế này. Nhưng bây giờ lại như có thứ gì đó đang vô hình trung cướp lấy sức sống của ông ta.
Bị người phá pháp môn của mình nhưng lão tăng cũng không tức giận, ngược lại trên mặt tựa như có ý cười, chậm rãi nói, “Hai vị đến từ đâu?”
Đã rất lâu ông ta không nói chuyện, âm thanh khàn khàn. Nhưng ngữ điệu lại thân thiết ôn hòa, tựa như là đang hàn huyên với hậu bối thân quen, khiến người ta không sinh nổi lòng đề phòng.
Lạc Minh Xuyên không thả lỏng chút nào, trả lời, “Đến từ trong chùa.”
“Trong chùa có tốt không?”
“Không tốt.”
Nếu như thứ đối phương hỏi là lễ đãi khách trong chùa, vậy đương nhiên là không tốt; nếu như hỏi về tình huống trong chùa, đại trận bị hủy hoại, mạch đất đổ sụp, cũng là không tốt.
Lão tăng lại cười rộ lên, như là được thỏa mong muốn, vui mừng nói, “Tốt.”
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên vốn suy đoán người nọ là tiền bối cường giả của Hưng Thiện tự, nhưng mà phản ứng của người trước mắt giống như là kẻ địch của Hưng Thiện tự.
Lạc Minh Xuyên hỏi, “Ta đáp hai câu hỏi của tiền bối, vậy xin hỏi tiền bối là người nào?”
Tăng nhân nói, “Bần tăng là Quan.”
Ngữ khí của ông ta hờ hững, như là nói ra một pháp hiệu tầm thường.
Ân Bích Việt vốn là đề phòng chờ đợi đáp án, vào lúc này đồng tử lại co lại, hoài nghi mình nghe lầm, hoặc là chỉ là một cái tên trùng hợp mà thôi. Không thể tin nổi mà nhìn lão tăng.
Ngay cả Lạc Minh Xuyên cũng vô cùng khiếp sợ.
Mà vị tăng nhân chẳng nói gì, còn dường như đang chờ đợi câu hỏi của bọn họ.
Nếu như không phải hai người từng đọc các điển cố cũ ở học phủ, thì căn bản sẽ không biết đến danh tự này.
Trăm vạn năm đã trôi qua, ngay cả tục danh của Ma tôn cùng Chân Tiên cũng sắp bị thế gian lãng quên rồi, ai còn nhớ rằng trong thời đại Chư Thánh huy hoàng rực rỡ, có một vị Thánh Nhân xuất thân Hưng Thiện tự, nhưng lại không lưu lại truyền thừa?
Quan đại sư, được xưng đánh vỡ giới hạn của Phật tu, võ tu, linh tu, mọi loại pháp môn không gì không biết.
Nhưng chẳng còn tin tức sau đại chiến Ma đạo, rất nhiều chuyện ở những năm xưa cũ chẳng thể được kiểm chứng, hậu nhân đành phải suy đoán rằng ông ấy cũng chết ở trong cuộc đại chiến kia.
Lạc Minh Xuyên hỏi, “Vì sao tiền bối lại ở đây?”
Y biết thân phận của người trước mắt, bất kể khó mà tin nổi ra sao, nhưng cũng nên gọi đối phương một tiếng ‘Quan đại sư’. Tuy nhiên những thứ trải qua ở Hưng Thiện tự khiến cho y rất khó mà tin tưởng những hòa thượng đức cao vọng trọng một lần nữa. Vì vậy lúc này y cũng không có ý diễn xuất ra vẻ cung kính hậu bối.
Ân Bích Việt cũng có ý nghĩ tương tự với y, nên cũng không có có ý tiến lên chào.
Quan lại không thèm để ý, trên mặt vẫn mang ý cười, “Ta vẫn luôn ở chỗ này, chỉ là ngươi đã đến rồi, ta đương nhiên muốn gặp ngươi.”
Những lời này là nói với Lạc Minh Xuyên.
Trong đầu Ân Bích Việt lập tức không đúng lúc mà hiện ra cảnh nhân vật chính nhảy xuống vực nhưng lại không chết, gặp được cao nhân tiền bối rồi được truyền thụ sáu mươi năm công lực, từ đây mang theo bàn tay vàng mở ra kịch bản nghịch tập tát vào mặt thế giới trong mấy cái kịch bản X hệ thống thăng cấp nào đó. (Bàn tay vàng: Chỉ nhân vật có kỹ năng/khả năng/vận may hơn hẳn người khác, kiểu như có tài năng bẩm sinh.)
Mấy cái tình huống đó thì đặt trong thế giới nào cũng đúng, nhưng ở thế giới này, kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn biết, mọi chuyện có lẽ sẽ không đơn giản như thế.
Lạc Minh Xuyên nói, “Ta và tiền bối vốn là không quen biết.”
Quan lắc lắc đầu, sắc mặt có mấy phần cô đơn, “Đến đây, ngồi xuống đây, từ từ nói. Đã lâu rồi không có ai nói chuyện với ta…”
Hai người quay đầu lại liền nhìn thấy có hai cái ghế bành bỗng dưng xuất hiện ở phía sau, mà ngay cả chút dao động của chân nguyên bọn họ cũng chẳng cảm nhận được.
Tu vi của đối phương sâu không lường được, cũng không nhìn ra có ác ý. Huống hồ trong lòng hai người đều có rất nhiều nghi hoặc, đành nghe theo lời mà ngồi.
“Có mấy lời không nói ra, lại qua quá nhiều năm tháng, chính ta cũng không nhớ rõ… Thiên kiếp đã qua bao lâu rồi?”
Lạc Minh Xuyên đáp, “Hơn sáu mươi vạn năm.”
Lão tăng thở dài nói,
“A… Lâu như vậy rồi sao. Lúc ta còn ở bên ngoài, thói đời loạn lạc, có lẽ bây giờ cũng tốt.”
Ông ta chuyển sang Lạc Minh Xuyên, “Già Lan đồng thuật mà ngươi tu tập, là do ta viết trong đêm vượt sông Thương, được viết vội vàng, trong lúc ngươi luyện có chỗ nào không thuận không?”
Vị Quan lúc này, không giống một vị Thánh nhân từng rung chuyển trời đất, mà là một ông lão đã già, chỉ muốn kể với người trẻ tuổi về quá khứ của mình.
“Chưa từng. Chỉ là có chút nghi vấn. Trong Hưng Thiện tự cũng có tăng nhân tu tập, thứ ta luyện có gì khác với bọn họ?”
Ân Bích Việt nhớ tới trong Phật điện, Tịnh Hải nói thứ sư huynh tu luyện là ‘Thiên La Cửu Chuyển.’
Quan nói, “Đương nhiên là khác, của ngươi là chính thống, của bọn họ đều là tà đạo. Ta chỉ viết một quyển Già Lan đồng thuật, tiện tay đưa cho một người đánh cá trên sông. Bản ở trong chùa bất quá chỉ là bản dựa theo, không nói đi việc mất đi ý nghĩa thật sự mà ngay cả phương pháp tu hành cũng không hoàn chỉnh.”
Lạc Minh Xuyên đã nghĩ đến, có lẽ đó là quyển thật duy nhất, trải qua nhiều bước ngoặt, cuối cùng được học phủ thu vào Tàng Thư lâu, rồi lại được y xem.
Nhưng y vẫn còn có chỗ nghi vấn, chỉ là không đợi y hỏi, Quan đã nói tiếp, “Sau khi ngươi xem xong, có phải sách tự cháy thành tro đúng không?”
Lạc Minh Xuyên gật đầu.
“Vậy là đúng rồi, trên sách thật có trận pháp. Nếu được người không đủ tư chất lật xem, thì sẽ hiện bản thiếu, nếu được người đủ tư chất xem xong, thì sẽ tự tiêu hủy.” Quan nói tới chỗ này thì có mấy phần đắc ý, “Bởi vì truyền nhân kế thừa y bát của ta, chỉ một là đủ rồi.”
Ân Bích Việt thất kinh, thủ đoạn thần thông kỳ diệu khó dò như thế, lại còn có thể bảo lưu đến trăm vạn năm, có thể thấy được tu vi người trước mắt này cao thâm đến mức nào.
Mà nhân vật như vậy, sao lại lưu lại ở chỗ này nhiều năm như vậy?
Quan nhìn hắn, cười nói, “Hậu sinh, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ta ở lại chỗ này… Thật ra không phải là tự nguyện, mà là bị nhốt ở đây.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Trong thiên hạ, ai có thể nhốt một vị Thánh nhân?
Chẳng lẽ là Ma tôn?
Quan rủ rỉ nói, “Vào lúc đại chiến Ma đạo, ta mang theo một đám đệ tử Hưng Thiện tự ngăn cản ba ngàn ma tướng, chỉ vì để Ý Lăng Tiêu giết Mạc Trường Uyên, sau đó Mạc Trường Uyên đúng là chết dưới kiếm Lâm Uyên, nhưng đáng tiếc Ý Lăng Tiêu cũng bị thương nặng, tuổi thọ cũng chẳng còn mấy…”
Những cái tên này nghe rất xa lạ, nhưng lại là tục danh của Chân Tiên và Ma tôn.
“Đại chiến kết thúc, bốn biển biến thành đất khô cằn, trăm nơi hoang tàn chờ ngày khởi sắc. Mà sư đệ của ta – Vọng, bởi vì bế quan nên chưa từng tham chiến. Sức chiến đấu của hắn ta lúc đó rất mạnh, trên người ta có thương tích, tất nhiên là thắng không nổi hắn ta.”
“Hưng Thiện tự chịu tổn thất nặng nề, không đủ để duy trì đại trận của tông môn, vì cơ nghiệp vạn năm, hắn ta bố trí trận Phược Long (trận trói rồng), cầm tù ta thế này. Nuôi dưỡng trận pháp.”
Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Lạc Minh Xuyên, “Nếu như không phải hôm nay có truyền nhân y bát của ta nhìn thấu kẽ hở của trận pháp, đi tới chốn này, thì ta cũng sẽ chẳng có cơ hội tỉnh lại. Có lẽ qua vài năm nữa, biến thành đèn cạn dầu, cứ thế mà tọa hóa.” (tọa hóa: Tư thế ngồi chết của Đức Phật)
Ân Bích Việt thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hắn không nghĩ tới suy đoán của mình vậy mà trở thành sự thật.
Đại trận Phật Ấn Kim Quang, không phải được duy trì bằng linh thạch hay thần binh, mà là đang ép khô sức sống và tu vi của một vị Thánh nhân.
Đây là một trận pháp đáng sợ tàn nhẫn đến mức nào?
Một nhân vật lớn tham gia đại chiến Ma đạo, không chết ở trên chiến trường, lại chết đi mà chẳng ai biết trong khốn trận.
Lạc Minh Xuyên nói, “Với năng lực của chúng vãn bối thì có thể giúp gì cho tiền bối? Trận pháp có chỗ phá giải hay không?”
Quan bình tĩnh nói, “Ta là mắt trận, cũng là điểm mấu chốt của trận này, đã đồng sinh cộng tử với trận này. Tuổi tác ta đã cao, chẳng còn vướng bận gì trên đời, ở đây hay ở bên ngoài, cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Ta chỉ có một nguyện vọng.”
Lạc Minh Xuyên nói, “Mời tiền bối nói.”
Quan cười rộ lên, như là một trưởng bối từ ái đang nhìn đệ tử,
“Già Lan đồng thuật do ta viết trong vội vàng, khó tránh khỏi sơ sót. Bây giờ ta bị trận pháp trói buộc nên không có cách nào rời khỏi bệ thờ, ngươi có nguyện tiến lên đây, để ta truyền cho ngươi tầng cảnh giới cuối cùng.”
Ân Bích Việt cảm thấy đây đúng là bàn tay vàng nghịch thiên của nhân vật chính. Được một Thánh nhân truyền công, quả thật là chuyện tốt rơi trên trời xuống.
Nhưng trực giác cũng thời khắc nhắc nhở hắn, có chỗ nào đó không đúng.
Hắn thấy Lạc Minh Xuyên đứng dậy đi về phía trước, cũng không tự chủ được mà đứng lên, muốn kéo người nọ.
Mà đầu ngón tay của hắn còn chưa chạm được ống tay áo, Lạc Minh Xuyên liền ngừng lại, quay đầu lại cho hắn một nụ cười trấn an.
Tiếp theo nói với Quan, “Lời tiền bối nói cảm động vô cùng, nhưng mà ta không tin.”
Bất an trong lòng Ân Bích Việt nhanh chóng khuếch đại.
Bọn họ mới vừa trải qua trận bao vây tấn công ở Hưng Thiện tự, bây giờ lại gặp phải người cũng bị chùa dùng cái danh nghĩa mà nhốt lại, đương nhiên sẽ sinh ra cảm giác thân cận. Nhưng Quan chẳng có chút uy thế và dáng vẻ tự cao của Thánh nhân, lại hiện ra vẻ thân thiết hòa ái, từ bi không màng danh lợi.
Tất cả đều khiến người ta không sinh ra nổi lòng nghi ngờ.
Cũng giống như gian Phật đường này vậy, không có điều gì quái lạ chính là điều quái lạ nhất.
Lời giải thích của vị Thánh nhân này, không có vấn đề, chính là vấn đề lớn nhất.
Quan hỏi, “Không tin chỗ nào?”
“Trụ trì Hưng Thiện tự đời thứ mười sáu – Vọng đại sư, cả một đời cũng chỉ là Đại Thừa cảnh, làm sao có thể gây tổn thương tiền bối?” Lạc Minh Xuyên dừng một chút, “Trong truyền thuyết, tiền bối phá vỡ giới hạn của linh tu, võ tu, Phật tu, mọi loại pháp môn không gì không biết… Như vậy thì thông hiểu công pháp Ma môn cũng chẳng có gì kỳ quái.”
Sắc mặt của Quan thay đổi.
Gian Phật đường cũ kỹ càng thêm u ám, lan can gỗ ngăn cách ánh sáng chiếu xuyên qua hai song cửa sổ, chỉ còn bóng tối trên người ông ta, lộ vẻ hung ác mà đáng sợ. Ông ta cao giọng cười to, tiếng cười khàn khàn mà tràn đầy khoái ý, “Ha ha ha ha không sai! —— “
Ân Bích Việt giật mình tại chỗ.
Trong lòng không muốn thừa nhận sự thật mà trực giác cho hắn biết ——
Quan đúng là cũng phá vỡ giới hạn của ma tu.
Già Lan đồng thuật, thật sự liên quan với ‘Thiên La Cửu Chuyển’.
Hắn nghĩ sư huynh hẳn là đã chịu phải đả kích lớn nhất, đạo môn chính thống mà sư huynh giữ vững đến nay đã bị phá nát, làm sao có thể tiếp nhận thứ mình tu luyện là công pháp của ma tu. Cuống quít quay đầu lại nhìn, thì thấy sắc mặt Lạc Minh Xuyên bình tĩnh không lay động, không buồn không vui.
Có lẽ người khác sẽ theo bản năng tin tưởng lời giải thích có thể an ủi mình, mà tin lời của Quan, nhưng Lạc Minh Xuyên quá mức lý trí, đã sớm hoài nghi Già Lan đồng thuật.
Bởi vì trong quá trình y tu luyện, cho dù xem những công pháp khác, lại tựa như có một bức tường ngăn cản bị phá vỡ, bất kể là cái gì, cũng có thể tu luyện thuận lợi, chưa bao giờ gặp phải bình cảnh gì.
Lúc này chỉ hỏi, “Lúc tiền bối còn mạnh, gần như không gì không làm được, vì sao còn muốn nhập ma?”
Tiếng của Quan vang vọng không dứt, như là nhả ra một ngụm khí bẩn đã đè ép trăm vạn năm, thậm chí hai má hóp lại cũng hiện lên vẻ hồng hào, ông ta bỗng nhiên kích động, “Thánh nhân và Chân Tiên cũng có tuổi thọ trôi qua từng ngày, sao lại tính là không gì không làm được? Đạo môn chỉ có thể đi theo một pháp môn gốc, trước khi thành Phật chỉ có thể tu cho kiếp sau, thứ ta muốn chính là bất tử bất diệt, công pháp có thể tồn tại cùng trời!”
“Người có thiện ác, công pháp lại không có chính tà. Buồn cười là ngay cả đám Ý Lăng Tiêu kia cũng không nhìn ra mê chướng! Ta và Mạc Trường Uyên cùng nghiên cứu ‘Bí điển Thiên La’, viết ra ‘Thiên La Cửu Chuyển’, Già Lan đồng thuật, chính là Chuyển thứ nhất! Ai ngờ khi ta tu hành đến Chuyển thứ tám, lại chậm chạp không thể đột phá. Mà Mạc Trường Uyên chỉ kém chút nữa là tới Chuyển thứ chín lại chết dưới Lâm Uyên kiếm…”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên cùng thay đổi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Quan chỉ là nhập ma trong tối, nhưng không ngờ người này lại cấu kết với Ma tôn. Như vậy xem ra, vai trò của ông ta trong trận đại chiến đó, càng có thể là đứng cùng phe với Ma đạo, mà người khiến ông ta trọng thương chính là Chân Tiên Ý Lăng Tiêu.
Ân Bích Việt hỏi, “‘Công pháp không chính tà’, lời này không sai, nhưng ông thật sự chưa từng làm chuyện ác?”
Quan cười nói, “Như thế nào là chuyện ác? Giết một người là tội, giết vạn người là hùng!”
Vừa dứt lời, Phật đường rung động kịch liệt! Xà nhà cổ xưa rung động, bụi đổ xuống rì rào.
Áo cà sa của tăng nhân bị kình khí thổi lên, bụi mù dưới bệ thờ bay rợp trời. Kim quang bắn ra từ phía sau ông ta, ở rìa lại mang ánh đỏ.
Trong tiếng răng rắc phát ra từ khớp xương, thân hình của ông ta đột nhiên trở nên cao lớn.
Ân Bích Việt dưới sự khiếp sợ nắm Ỷ Hồ kiếm trong tay, nhưng không có lấy ra khỏi vỏ. Bởi vì Lạc Minh Xuyên rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này này cũng lây nhiễm hắn, tựa như mặc kệ chuyện sắp đối mặt đáng sợ ra sao, bọn họ đều sẽ kề vai chiến đấu, thoát khỏi hiểm cảnh.
Dáng hình vị tăng nhân này tiều tụy, hai gò má hõm sâu, mấy ngón tay lộ ra ngoài áo cà sa gầy khô thành một nắm màu nâu.
Ân Bích Việt thậm chí không biết người kia là người hay quỷ. Đồng tử của Lạc Minh Xuyên đã trở về màu sắc vốn có, cũng đi về phía trước một bước, dường như đang bảo hộ trước người sư đệ của mình.
Khi tăng nhân hoàn toàn mở mắt, vừa lúc có một trận gió thổi vào Phật đường.
Dường như thổi đi bụi bặm ngàn năm vạn năm, nơi đây đột nhiên tỏa ra hào quang.
Mà người kia an vị trong ánh sáng dìu dịu, yên tĩnh nhìn chăm chú vào hai người lạ.
Ân Bích Việt không biết nên hình dung đôi mắt kia ra sao. Không phải mắt thần lạnh lùng của thần linh trên đài cao, cũng không phải mắt quỷ chứa đầy núi xác, biển máu.
Chúng mang theo sự thương xót, trang nghiêm, tựa như có thể độ tất cả khổ đau của thế gian này.
Đây là một đôi mắt của Phật.
So với những bức tượng được thờ cúng trong Hưng Thiện tự, thì còn giống Phật hơn.
Gió rời khỏi Phật đường, cửa gỗ lúc trước bị đẩy ra kia nhẹ nhàng khép lại, khoá đá cũng tự khóa lại. Nhưng mà lúc này Ân Bích Việt đang đứng dưới cái nhìn chăm chú của, dường như chưa phát hiện.
Chỉ nghe Lạc Minh Xuyên quát một tiếng, “Phá!”
Hắn đột nhiên trở nên cảnh giác, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt cả lưng quần áo, không nghĩ rằng với thần hồn mạnh mẽ của hắn, vậy mà cũng sẽ bị ánh mắt kia mê hoặc.
Đến cùng vẫn là bất cẩn rồi.
Tỉnh táo nhìn lại lần nữa, nào có hào quang hay Phật thật gì. Phật đường vẫn là Phật đường cũ kỹ. Lão tăng vẫn là lão tăng với hai mắt đục ngầu vô thần.
Nhưng lại mạnh mẽ đến không tưởng tượng nổi.
Ân Bích Việt còn chú ý tới áo cà sa của người này rộng lớn không vừa người, có thể thấy được lúc trước cũng không khô gầy thế này. Nhưng bây giờ lại như có thứ gì đó đang vô hình trung cướp lấy sức sống của ông ta.
Bị người phá pháp môn của mình nhưng lão tăng cũng không tức giận, ngược lại trên mặt tựa như có ý cười, chậm rãi nói, “Hai vị đến từ đâu?”
Đã rất lâu ông ta không nói chuyện, âm thanh khàn khàn. Nhưng ngữ điệu lại thân thiết ôn hòa, tựa như là đang hàn huyên với hậu bối thân quen, khiến người ta không sinh nổi lòng đề phòng.
Lạc Minh Xuyên không thả lỏng chút nào, trả lời, “Đến từ trong chùa.”
“Trong chùa có tốt không?”
“Không tốt.”
Nếu như thứ đối phương hỏi là lễ đãi khách trong chùa, vậy đương nhiên là không tốt; nếu như hỏi về tình huống trong chùa, đại trận bị hủy hoại, mạch đất đổ sụp, cũng là không tốt.
Lão tăng lại cười rộ lên, như là được thỏa mong muốn, vui mừng nói, “Tốt.”
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên vốn suy đoán người nọ là tiền bối cường giả của Hưng Thiện tự, nhưng mà phản ứng của người trước mắt giống như là kẻ địch của Hưng Thiện tự.
Lạc Minh Xuyên hỏi, “Ta đáp hai câu hỏi của tiền bối, vậy xin hỏi tiền bối là người nào?”
Tăng nhân nói, “Bần tăng là Quan.”
Ngữ khí của ông ta hờ hững, như là nói ra một pháp hiệu tầm thường.
Ân Bích Việt vốn là đề phòng chờ đợi đáp án, vào lúc này đồng tử lại co lại, hoài nghi mình nghe lầm, hoặc là chỉ là một cái tên trùng hợp mà thôi. Không thể tin nổi mà nhìn lão tăng.
Ngay cả Lạc Minh Xuyên cũng vô cùng khiếp sợ.
Mà vị tăng nhân chẳng nói gì, còn dường như đang chờ đợi câu hỏi của bọn họ.
Nếu như không phải hai người từng đọc các điển cố cũ ở học phủ, thì căn bản sẽ không biết đến danh tự này.
Trăm vạn năm đã trôi qua, ngay cả tục danh của Ma tôn cùng Chân Tiên cũng sắp bị thế gian lãng quên rồi, ai còn nhớ rằng trong thời đại Chư Thánh huy hoàng rực rỡ, có một vị Thánh Nhân xuất thân Hưng Thiện tự, nhưng lại không lưu lại truyền thừa?
Quan đại sư, được xưng đánh vỡ giới hạn của Phật tu, võ tu, linh tu, mọi loại pháp môn không gì không biết.
Nhưng chẳng còn tin tức sau đại chiến Ma đạo, rất nhiều chuyện ở những năm xưa cũ chẳng thể được kiểm chứng, hậu nhân đành phải suy đoán rằng ông ấy cũng chết ở trong cuộc đại chiến kia.
Lạc Minh Xuyên hỏi, “Vì sao tiền bối lại ở đây?”
Y biết thân phận của người trước mắt, bất kể khó mà tin nổi ra sao, nhưng cũng nên gọi đối phương một tiếng ‘Quan đại sư’. Tuy nhiên những thứ trải qua ở Hưng Thiện tự khiến cho y rất khó mà tin tưởng những hòa thượng đức cao vọng trọng một lần nữa. Vì vậy lúc này y cũng không có ý diễn xuất ra vẻ cung kính hậu bối.
Ân Bích Việt cũng có ý nghĩ tương tự với y, nên cũng không có có ý tiến lên chào.
Quan lại không thèm để ý, trên mặt vẫn mang ý cười, “Ta vẫn luôn ở chỗ này, chỉ là ngươi đã đến rồi, ta đương nhiên muốn gặp ngươi.”
Những lời này là nói với Lạc Minh Xuyên.
Trong đầu Ân Bích Việt lập tức không đúng lúc mà hiện ra cảnh nhân vật chính nhảy xuống vực nhưng lại không chết, gặp được cao nhân tiền bối rồi được truyền thụ sáu mươi năm công lực, từ đây mang theo bàn tay vàng mở ra kịch bản nghịch tập tát vào mặt thế giới trong mấy cái kịch bản X hệ thống thăng cấp nào đó. (Bàn tay vàng: Chỉ nhân vật có kỹ năng/khả năng/vận may hơn hẳn người khác, kiểu như có tài năng bẩm sinh.)
Mấy cái tình huống đó thì đặt trong thế giới nào cũng đúng, nhưng ở thế giới này, kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn biết, mọi chuyện có lẽ sẽ không đơn giản như thế.
Lạc Minh Xuyên nói, “Ta và tiền bối vốn là không quen biết.”
Quan lắc lắc đầu, sắc mặt có mấy phần cô đơn, “Đến đây, ngồi xuống đây, từ từ nói. Đã lâu rồi không có ai nói chuyện với ta…”
Hai người quay đầu lại liền nhìn thấy có hai cái ghế bành bỗng dưng xuất hiện ở phía sau, mà ngay cả chút dao động của chân nguyên bọn họ cũng chẳng cảm nhận được.
Tu vi của đối phương sâu không lường được, cũng không nhìn ra có ác ý. Huống hồ trong lòng hai người đều có rất nhiều nghi hoặc, đành nghe theo lời mà ngồi.
“Có mấy lời không nói ra, lại qua quá nhiều năm tháng, chính ta cũng không nhớ rõ… Thiên kiếp đã qua bao lâu rồi?”
Lạc Minh Xuyên đáp, “Hơn sáu mươi vạn năm.”
Lão tăng thở dài nói,
“A… Lâu như vậy rồi sao. Lúc ta còn ở bên ngoài, thói đời loạn lạc, có lẽ bây giờ cũng tốt.”
Ông ta chuyển sang Lạc Minh Xuyên, “Già Lan đồng thuật mà ngươi tu tập, là do ta viết trong đêm vượt sông Thương, được viết vội vàng, trong lúc ngươi luyện có chỗ nào không thuận không?”
Vị Quan lúc này, không giống một vị Thánh nhân từng rung chuyển trời đất, mà là một ông lão đã già, chỉ muốn kể với người trẻ tuổi về quá khứ của mình.
“Chưa từng. Chỉ là có chút nghi vấn. Trong Hưng Thiện tự cũng có tăng nhân tu tập, thứ ta luyện có gì khác với bọn họ?”
Ân Bích Việt nhớ tới trong Phật điện, Tịnh Hải nói thứ sư huynh tu luyện là ‘Thiên La Cửu Chuyển.’
Quan nói, “Đương nhiên là khác, của ngươi là chính thống, của bọn họ đều là tà đạo. Ta chỉ viết một quyển Già Lan đồng thuật, tiện tay đưa cho một người đánh cá trên sông. Bản ở trong chùa bất quá chỉ là bản dựa theo, không nói đi việc mất đi ý nghĩa thật sự mà ngay cả phương pháp tu hành cũng không hoàn chỉnh.”
Lạc Minh Xuyên đã nghĩ đến, có lẽ đó là quyển thật duy nhất, trải qua nhiều bước ngoặt, cuối cùng được học phủ thu vào Tàng Thư lâu, rồi lại được y xem.
Nhưng y vẫn còn có chỗ nghi vấn, chỉ là không đợi y hỏi, Quan đã nói tiếp, “Sau khi ngươi xem xong, có phải sách tự cháy thành tro đúng không?”
Lạc Minh Xuyên gật đầu.
“Vậy là đúng rồi, trên sách thật có trận pháp. Nếu được người không đủ tư chất lật xem, thì sẽ hiện bản thiếu, nếu được người đủ tư chất xem xong, thì sẽ tự tiêu hủy.” Quan nói tới chỗ này thì có mấy phần đắc ý, “Bởi vì truyền nhân kế thừa y bát của ta, chỉ một là đủ rồi.”
Ân Bích Việt thất kinh, thủ đoạn thần thông kỳ diệu khó dò như thế, lại còn có thể bảo lưu đến trăm vạn năm, có thể thấy được tu vi người trước mắt này cao thâm đến mức nào.
Mà nhân vật như vậy, sao lại lưu lại ở chỗ này nhiều năm như vậy?
Quan nhìn hắn, cười nói, “Hậu sinh, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ta ở lại chỗ này… Thật ra không phải là tự nguyện, mà là bị nhốt ở đây.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Trong thiên hạ, ai có thể nhốt một vị Thánh nhân?
Chẳng lẽ là Ma tôn?
Quan rủ rỉ nói, “Vào lúc đại chiến Ma đạo, ta mang theo một đám đệ tử Hưng Thiện tự ngăn cản ba ngàn ma tướng, chỉ vì để Ý Lăng Tiêu giết Mạc Trường Uyên, sau đó Mạc Trường Uyên đúng là chết dưới kiếm Lâm Uyên, nhưng đáng tiếc Ý Lăng Tiêu cũng bị thương nặng, tuổi thọ cũng chẳng còn mấy…”
Những cái tên này nghe rất xa lạ, nhưng lại là tục danh của Chân Tiên và Ma tôn.
“Đại chiến kết thúc, bốn biển biến thành đất khô cằn, trăm nơi hoang tàn chờ ngày khởi sắc. Mà sư đệ của ta – Vọng, bởi vì bế quan nên chưa từng tham chiến. Sức chiến đấu của hắn ta lúc đó rất mạnh, trên người ta có thương tích, tất nhiên là thắng không nổi hắn ta.”
“Hưng Thiện tự chịu tổn thất nặng nề, không đủ để duy trì đại trận của tông môn, vì cơ nghiệp vạn năm, hắn ta bố trí trận Phược Long (trận trói rồng), cầm tù ta thế này. Nuôi dưỡng trận pháp.”
Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Lạc Minh Xuyên, “Nếu như không phải hôm nay có truyền nhân y bát của ta nhìn thấu kẽ hở của trận pháp, đi tới chốn này, thì ta cũng sẽ chẳng có cơ hội tỉnh lại. Có lẽ qua vài năm nữa, biến thành đèn cạn dầu, cứ thế mà tọa hóa.” (tọa hóa: Tư thế ngồi chết của Đức Phật)
Ân Bích Việt thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hắn không nghĩ tới suy đoán của mình vậy mà trở thành sự thật.
Đại trận Phật Ấn Kim Quang, không phải được duy trì bằng linh thạch hay thần binh, mà là đang ép khô sức sống và tu vi của một vị Thánh nhân.
Đây là một trận pháp đáng sợ tàn nhẫn đến mức nào?
Một nhân vật lớn tham gia đại chiến Ma đạo, không chết ở trên chiến trường, lại chết đi mà chẳng ai biết trong khốn trận.
Lạc Minh Xuyên nói, “Với năng lực của chúng vãn bối thì có thể giúp gì cho tiền bối? Trận pháp có chỗ phá giải hay không?”
Quan bình tĩnh nói, “Ta là mắt trận, cũng là điểm mấu chốt của trận này, đã đồng sinh cộng tử với trận này. Tuổi tác ta đã cao, chẳng còn vướng bận gì trên đời, ở đây hay ở bên ngoài, cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Ta chỉ có một nguyện vọng.”
Lạc Minh Xuyên nói, “Mời tiền bối nói.”
Quan cười rộ lên, như là một trưởng bối từ ái đang nhìn đệ tử,
“Già Lan đồng thuật do ta viết trong vội vàng, khó tránh khỏi sơ sót. Bây giờ ta bị trận pháp trói buộc nên không có cách nào rời khỏi bệ thờ, ngươi có nguyện tiến lên đây, để ta truyền cho ngươi tầng cảnh giới cuối cùng.”
Ân Bích Việt cảm thấy đây đúng là bàn tay vàng nghịch thiên của nhân vật chính. Được một Thánh nhân truyền công, quả thật là chuyện tốt rơi trên trời xuống.
Nhưng trực giác cũng thời khắc nhắc nhở hắn, có chỗ nào đó không đúng.
Hắn thấy Lạc Minh Xuyên đứng dậy đi về phía trước, cũng không tự chủ được mà đứng lên, muốn kéo người nọ.
Mà đầu ngón tay của hắn còn chưa chạm được ống tay áo, Lạc Minh Xuyên liền ngừng lại, quay đầu lại cho hắn một nụ cười trấn an.
Tiếp theo nói với Quan, “Lời tiền bối nói cảm động vô cùng, nhưng mà ta không tin.”
Bất an trong lòng Ân Bích Việt nhanh chóng khuếch đại.
Bọn họ mới vừa trải qua trận bao vây tấn công ở Hưng Thiện tự, bây giờ lại gặp phải người cũng bị chùa dùng cái danh nghĩa mà nhốt lại, đương nhiên sẽ sinh ra cảm giác thân cận. Nhưng Quan chẳng có chút uy thế và dáng vẻ tự cao của Thánh nhân, lại hiện ra vẻ thân thiết hòa ái, từ bi không màng danh lợi.
Tất cả đều khiến người ta không sinh ra nổi lòng nghi ngờ.
Cũng giống như gian Phật đường này vậy, không có điều gì quái lạ chính là điều quái lạ nhất.
Lời giải thích của vị Thánh nhân này, không có vấn đề, chính là vấn đề lớn nhất.
Quan hỏi, “Không tin chỗ nào?”
“Trụ trì Hưng Thiện tự đời thứ mười sáu – Vọng đại sư, cả một đời cũng chỉ là Đại Thừa cảnh, làm sao có thể gây tổn thương tiền bối?” Lạc Minh Xuyên dừng một chút, “Trong truyền thuyết, tiền bối phá vỡ giới hạn của linh tu, võ tu, Phật tu, mọi loại pháp môn không gì không biết… Như vậy thì thông hiểu công pháp Ma môn cũng chẳng có gì kỳ quái.”
Sắc mặt của Quan thay đổi.
Gian Phật đường cũ kỹ càng thêm u ám, lan can gỗ ngăn cách ánh sáng chiếu xuyên qua hai song cửa sổ, chỉ còn bóng tối trên người ông ta, lộ vẻ hung ác mà đáng sợ. Ông ta cao giọng cười to, tiếng cười khàn khàn mà tràn đầy khoái ý, “Ha ha ha ha không sai! —— “
Ân Bích Việt giật mình tại chỗ.
Trong lòng không muốn thừa nhận sự thật mà trực giác cho hắn biết ——
Quan đúng là cũng phá vỡ giới hạn của ma tu.
Già Lan đồng thuật, thật sự liên quan với ‘Thiên La Cửu Chuyển’.
Hắn nghĩ sư huynh hẳn là đã chịu phải đả kích lớn nhất, đạo môn chính thống mà sư huynh giữ vững đến nay đã bị phá nát, làm sao có thể tiếp nhận thứ mình tu luyện là công pháp của ma tu. Cuống quít quay đầu lại nhìn, thì thấy sắc mặt Lạc Minh Xuyên bình tĩnh không lay động, không buồn không vui.
Có lẽ người khác sẽ theo bản năng tin tưởng lời giải thích có thể an ủi mình, mà tin lời của Quan, nhưng Lạc Minh Xuyên quá mức lý trí, đã sớm hoài nghi Già Lan đồng thuật.
Bởi vì trong quá trình y tu luyện, cho dù xem những công pháp khác, lại tựa như có một bức tường ngăn cản bị phá vỡ, bất kể là cái gì, cũng có thể tu luyện thuận lợi, chưa bao giờ gặp phải bình cảnh gì.
Lúc này chỉ hỏi, “Lúc tiền bối còn mạnh, gần như không gì không làm được, vì sao còn muốn nhập ma?”
Tiếng của Quan vang vọng không dứt, như là nhả ra một ngụm khí bẩn đã đè ép trăm vạn năm, thậm chí hai má hóp lại cũng hiện lên vẻ hồng hào, ông ta bỗng nhiên kích động, “Thánh nhân và Chân Tiên cũng có tuổi thọ trôi qua từng ngày, sao lại tính là không gì không làm được? Đạo môn chỉ có thể đi theo một pháp môn gốc, trước khi thành Phật chỉ có thể tu cho kiếp sau, thứ ta muốn chính là bất tử bất diệt, công pháp có thể tồn tại cùng trời!”
“Người có thiện ác, công pháp lại không có chính tà. Buồn cười là ngay cả đám Ý Lăng Tiêu kia cũng không nhìn ra mê chướng! Ta và Mạc Trường Uyên cùng nghiên cứu ‘Bí điển Thiên La’, viết ra ‘Thiên La Cửu Chuyển’, Già Lan đồng thuật, chính là Chuyển thứ nhất! Ai ngờ khi ta tu hành đến Chuyển thứ tám, lại chậm chạp không thể đột phá. Mà Mạc Trường Uyên chỉ kém chút nữa là tới Chuyển thứ chín lại chết dưới Lâm Uyên kiếm…”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên cùng thay đổi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Quan chỉ là nhập ma trong tối, nhưng không ngờ người này lại cấu kết với Ma tôn. Như vậy xem ra, vai trò của ông ta trong trận đại chiến đó, càng có thể là đứng cùng phe với Ma đạo, mà người khiến ông ta trọng thương chính là Chân Tiên Ý Lăng Tiêu.
Ân Bích Việt hỏi, “‘Công pháp không chính tà’, lời này không sai, nhưng ông thật sự chưa từng làm chuyện ác?”
Quan cười nói, “Như thế nào là chuyện ác? Giết một người là tội, giết vạn người là hùng!”
Vừa dứt lời, Phật đường rung động kịch liệt! Xà nhà cổ xưa rung động, bụi đổ xuống rì rào.
Áo cà sa của tăng nhân bị kình khí thổi lên, bụi mù dưới bệ thờ bay rợp trời. Kim quang bắn ra từ phía sau ông ta, ở rìa lại mang ánh đỏ.
Trong tiếng răng rắc phát ra từ khớp xương, thân hình của ông ta đột nhiên trở nên cao lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook