Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 54: Tương phùng ngàn chén rượu, một câu sắp chia tay
**
Diệp thành đã vào thu nhiều ngày rồi, gió lạnh càng thêm hiu quạnh, thổi đến mức lá khô rụng đầy vườn ngô đồng.
Ngày thứ hai Đoàn Sùng Hiên đi thì trời bắt đầu mưa.
Một trận mưa thu lạnh lẽo, rơi đến ngày thứ ba. Ma tu nằm vùng ở Diệp thành bị hạ cấm chế, áp giải đến phủ Thành chủ để thẩm vấn.
Trước lúc này, Trưởng lão Thanh Lộc kiếm phái và người làm việc cho Diệp thành vừa vặn bức ép hắn ta đến bên Thu hồ.
Hồ nước bị gió mưa quấy động, khói sóng mông lung.
Lạc Minh Xuyên gia nhập chiến cuộc, Trầm Chu kiếm xuyên qua áo bào đen, cắm chặt trên xương cổ tay người kia. Trong mưa gió rả rích, Ân Bích Việt nhìn thấy vết máu đỏ đen bị mưa cuốn đi, chảy vào Thu Hồ đầy sóng lớn.
Sau đó có tin tức truyền ra, ma tu kia tự bạo trong phủ Thành chủ, may mà không có ai chết hay bị thương, cũng đã xác định hắn ta không có đồng bọn.
Ân Bích Việt nghĩ, có thể là trong lúc thẩm vấn đã dùng một thuật pháp sưu hồn rồi. (sưu hồn: lục soát linh hồn)
Sau khi mưa tạnh, trời đất như được cọ rửa hoàn toàn. Cuối thu khí sảng, gió Tây rì rào.
Dân chúng trong thành lại mặc áo mỏng hơn, trong quán rượu, rượu nhạt đã được thay bằng rượu nồng ấm dạ, mấy hàng bánh ngọt ướp lạnh ven đường đã được thay bằng mấy loại dê nướng nóng hôi hổi.
Cuộc sống vẫn trôi đi, chuyện ma tu rất nhanh đã bị quăng sau gáy.
Đoàn người Thanh Lộc kiếm phái khởi hành rời Diệp thành sau khi mưa tạnh. Trước khi đi, ba người Tống Đường cáo biệt với Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên.
Vẫn chẳng có quá nhiều lời nói. Hai bên chỉ nói bảo trọng với nhau.
Buổi tối ngày hôm ấy, Ân Bích Việt mua hai vò rượu. Ngồi ở trên nóc nhà uống cùng Lạc Minh Xuyên.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.
“Sư huynh, ngày mai chúng ta cũng nên đi đi.”
“Ừ. Chúng ta đi về phía Nam đi, đi Hưng Thiện tự.”
Ân Bích Việt ngẩng đầu nhìn trăng thu sáng rõ, rồi cụp mắt nhìn bên Thu hồ. Vết máu ngày đó đã sớm bị mưa rửa trôi, nhưng tựa như vẫn còn chảy ngay trước mắt.
Hắn còn nhớ ánh mắt của ma tu kia.
Khát máu mà tàn bạo, không có tình cảm của nhân loại.
Gặp sơn tặc trên núi Bàn Long, tỷ thí trên đài ở Trọng Minh sơn.
Nhưng hắn chưa bao giờ thật sự tiếp xúc với mặt tối của thế giới này.
Mà trên thực tế, mặt tối của thế giới này rất lớn.
Ân Bích Việt uống một hớp rượu, cảm khái vạn ngàn, nhưng mà cũng không úy kỵ.
Lần trước uống rượu ở đây, vẫn là ba người, trong sân bên cạnh, các đệ tử Thương Nhai sơn còn đang say mộng đẹp.
Bây giờ Lải Nhải… hẳn là đang vượt biển nhỉ.
Hắn biết tình bạn giữa người người tu hành thế giới này là vậy, tương phùng ngàn chén rượu, một câu sắp chia tay.
Hắn nghĩ, Tống Đường, Chung Sơn còn có Trình Thiên Vũ, hẳn đều coi bọn họ là bằng hữu. Tuy rằng chưa từng dạ ẩm uống rượu, nhưng khi sắp chia tay cũng có một câu nói.
Âm thanh Lạc Minh Xuyên tung bay trong gió thu,
“Hợp tan khó lường, tu hành và cuộc sống, xưa nay đều là chuyện của một người. Không được chấp niệm.”
Ân Bích Việt ôm vò rượu uống một nửa, dưới ánh trăng, làn da của hắn trắng như ngọc, gần như có thể xuyên thấu qua ánh trăng.
Hắn biết Lạc Minh Xuyên đang trấn an mình, nhưng hắn càng muốn hỏi, “Sư huynh sẽ rời bỏ đệ sao?”
Lạc Minh Xuyên nhìn vào mắt của hắn, “Sẽ không.”
Như trăng như sao mãi mãi không đổi, huynh vĩnh viễn sẽ không rời bỏ đệ.
Diệp thành đã vào thu nhiều ngày rồi, gió lạnh càng thêm hiu quạnh, thổi đến mức lá khô rụng đầy vườn ngô đồng.
Ngày thứ hai Đoàn Sùng Hiên đi thì trời bắt đầu mưa.
Một trận mưa thu lạnh lẽo, rơi đến ngày thứ ba. Ma tu nằm vùng ở Diệp thành bị hạ cấm chế, áp giải đến phủ Thành chủ để thẩm vấn.
Trước lúc này, Trưởng lão Thanh Lộc kiếm phái và người làm việc cho Diệp thành vừa vặn bức ép hắn ta đến bên Thu hồ.
Hồ nước bị gió mưa quấy động, khói sóng mông lung.
Lạc Minh Xuyên gia nhập chiến cuộc, Trầm Chu kiếm xuyên qua áo bào đen, cắm chặt trên xương cổ tay người kia. Trong mưa gió rả rích, Ân Bích Việt nhìn thấy vết máu đỏ đen bị mưa cuốn đi, chảy vào Thu Hồ đầy sóng lớn.
Sau đó có tin tức truyền ra, ma tu kia tự bạo trong phủ Thành chủ, may mà không có ai chết hay bị thương, cũng đã xác định hắn ta không có đồng bọn.
Ân Bích Việt nghĩ, có thể là trong lúc thẩm vấn đã dùng một thuật pháp sưu hồn rồi. (sưu hồn: lục soát linh hồn)
Sau khi mưa tạnh, trời đất như được cọ rửa hoàn toàn. Cuối thu khí sảng, gió Tây rì rào.
Dân chúng trong thành lại mặc áo mỏng hơn, trong quán rượu, rượu nhạt đã được thay bằng rượu nồng ấm dạ, mấy hàng bánh ngọt ướp lạnh ven đường đã được thay bằng mấy loại dê nướng nóng hôi hổi.
Cuộc sống vẫn trôi đi, chuyện ma tu rất nhanh đã bị quăng sau gáy.
Đoàn người Thanh Lộc kiếm phái khởi hành rời Diệp thành sau khi mưa tạnh. Trước khi đi, ba người Tống Đường cáo biệt với Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên.
Vẫn chẳng có quá nhiều lời nói. Hai bên chỉ nói bảo trọng với nhau.
Buổi tối ngày hôm ấy, Ân Bích Việt mua hai vò rượu. Ngồi ở trên nóc nhà uống cùng Lạc Minh Xuyên.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.
“Sư huynh, ngày mai chúng ta cũng nên đi đi.”
“Ừ. Chúng ta đi về phía Nam đi, đi Hưng Thiện tự.”
Ân Bích Việt ngẩng đầu nhìn trăng thu sáng rõ, rồi cụp mắt nhìn bên Thu hồ. Vết máu ngày đó đã sớm bị mưa rửa trôi, nhưng tựa như vẫn còn chảy ngay trước mắt.
Hắn còn nhớ ánh mắt của ma tu kia.
Khát máu mà tàn bạo, không có tình cảm của nhân loại.
Gặp sơn tặc trên núi Bàn Long, tỷ thí trên đài ở Trọng Minh sơn.
Nhưng hắn chưa bao giờ thật sự tiếp xúc với mặt tối của thế giới này.
Mà trên thực tế, mặt tối của thế giới này rất lớn.
Ân Bích Việt uống một hớp rượu, cảm khái vạn ngàn, nhưng mà cũng không úy kỵ.
Lần trước uống rượu ở đây, vẫn là ba người, trong sân bên cạnh, các đệ tử Thương Nhai sơn còn đang say mộng đẹp.
Bây giờ Lải Nhải… hẳn là đang vượt biển nhỉ.
Hắn biết tình bạn giữa người người tu hành thế giới này là vậy, tương phùng ngàn chén rượu, một câu sắp chia tay.
Hắn nghĩ, Tống Đường, Chung Sơn còn có Trình Thiên Vũ, hẳn đều coi bọn họ là bằng hữu. Tuy rằng chưa từng dạ ẩm uống rượu, nhưng khi sắp chia tay cũng có một câu nói.
Âm thanh Lạc Minh Xuyên tung bay trong gió thu,
“Hợp tan khó lường, tu hành và cuộc sống, xưa nay đều là chuyện của một người. Không được chấp niệm.”
Ân Bích Việt ôm vò rượu uống một nửa, dưới ánh trăng, làn da của hắn trắng như ngọc, gần như có thể xuyên thấu qua ánh trăng.
Hắn biết Lạc Minh Xuyên đang trấn an mình, nhưng hắn càng muốn hỏi, “Sư huynh sẽ rời bỏ đệ sao?”
Lạc Minh Xuyên nhìn vào mắt của hắn, “Sẽ không.”
Như trăng như sao mãi mãi không đổi, huynh vĩnh viễn sẽ không rời bỏ đệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook