Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 5: Ra khỏi tù
***
“Quá trình hỗ trợ kết thúc. Khách hàng thân mến, ngài còn hai lần hỗ trợ.”
Lạc Minh Xuyên đã đi rồi, Ân Bích Việt bị tiếng nhắc nhở trong đầu làm cho tỉnh táo lại.
Vừa nãy lúc hắn tiếp xúc với Lạc Minh Xuyên, kích thích một số ký ức lúc còn ở học phủ, xem ra là phải tiếp xúc với người hoặc vật liên quan, mới có thể ‘Kích hoạt’ ký ức.
Hắn bận xem ký ức, ngay cả việc bị vầng sáng dẫn dắt hạ làm ra biểu tình gì, nói cái gì, đều không để ý.
Có thể Ân Bích Việt vẫn không hiểu, trong ký ức của hắn, cái đêm kết thúc khóa học ở học phủ, hắn đi uống mấy chén rượu, sau đó rất sớm trở về phòng ngủ.
Xem Lạc Minh Xuyên mấy cái biểu tình xoắn xuýt, thống khổ, hối hận của Lạc Minh Xuyên lúc nãy, chẳng lẽ là mượn tiền của nguyên thân mà không trả?
Không không không, quá low, chẳng là ngủ với em gái mà nguyên thân thầm mến? Ấy, không không không, đạo pháp Thương Nhai cần chú ý ham muốn, nếu người nọ ham muốn phóng túng như vậy, nhập môn cũng rất khó khăn.
Lẽ nào ‘Quỳnh Châu’ là nhược điểm của nhân vật chính? Bởi vì bị nói đúng mà chột dạ chạy?
Hắn thực sự không nghĩ ra, đầu còn có chút choáng.
Bất quá đây cũng tính là lừa được nhân vật chính đi?
Tạm thời, tin tưởng lần hỗ trợ của vầng sáng vậy.
Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi dựa sát vào vách tường, thay đổi tư thế thoải mái, tiếp tục thử đào móc ký ức rải rác trong đầu.
Trong ngục tăm tối, nâng cao chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Bảy ngày thoáng một cái đã qua.
Ngày tháng giêng trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu.
Ân Bích Việt từ trong tù bước ra, thủ vệ đưa cho hắn một cái áo choàng màu đen rộng thùng thình. Có mũ trùm che đậy, mới không bị ánh sáng làm cho đau mắt.
Giữa mũi là mùi thơm trong veo, nơi nơi xanh biếc, ngước mắt nhìn ra xa là dãy núi kéo dài vô tận.
Bốn đệ tử mang trên mình đạo bào Thương Nhai, chào thủ vệ địa lao, sau đó hai kẻ trước hai kẻ sau giải hắn lên núi. Đến Thanh Hòa điện ở núi cao nhất tiến hành phán xử.
Nhân duyên của Ân Bích Việt lúc trước không tốt, là bởi vì kiêu ngạo và u ám.
Sau khi nổ ra việc tàn hại đồng môn, bởi vì tâm thuật bất chính, làm việc độc ác bị người người phỉ nhổ. Trên mặt mỗi đệ tử áp giải đều mang theo ý xem thường, có một người thậm chí hừ lạnh một tiếng.
Ân Bích Việt thầm than, đại môn phái có khác!
Tố chất thật tốt, vậy mà không mở miệng mắng hắn!!
Thân thể này đã quá lâu không nhúc nhích, lại bị phong bế tu vi, có lẽ còn có sự áp lực trong địa lao Thương Nhai, đi hai bước liền cảm thấy eo mỏi run chân, không có chút sức.
Hắn đột nhiên bị đẩy một cái, đệ tử áp giải phía sau không kiên nhẫn nói, “Nhanh lên một chút!”
Sau đó lại nghe thấy một tiếng gầm như sét, “Dừng tay!”
Ân Bích Việt đang chuyên tâm suy nghĩ đến việc công thẩm, bỗng nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ cũng không phản ứng lại, thuận miệng nói rằng, “Không liên quan đến bọn họ, là ta đi chậm.”
Đột nhiên trong lòng căng thẳng, thanh âm này…Lạc Minh Xuyên!
Liền thấy cách đó không xa hiện ra một điểm bạch y, thân pháp nhẹ nhàng, mũi chân điểm nhẹ trên cành cây, chỉ cần mấy bước liền rơi xuống trước mắt hắn.
Ân Bích Việt cảm thán, chậc chậc chậc, mặt mũi đẹp đẽ của nhân vật chính dưới nắng ban ngày còn đẹp hơn.
Người trước mắt chỉ kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tha thiết, dường như chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại nghẹn ở cổ họng.
Ngay cả đệ tử áp giải cũng chắp tay thi lễ hô một tiếng ‘Lạc sư thúc’ mà y cũng không phản ứng lại.
Cái nhìn này khiến Ân Bích Việt mờ mịt.
Nhân vật chính bị cận thị sao? Nhìn nãy giờ cũng nửa ngày rồi đi?
Lạc Minh Xuyên sau khi rời đi ngày ấy, bảy ngày cũng không ngủ trọn được một giấc.
Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra bộ dáng thiếu niên trong địa lao, ngây thơ cười yếu ớt, cố chấp thành cuồng, lạnh lùng xa lánh…
Y liền suốt đêm tĩnh tọa, cố gắng bình tĩnh lại.
Hình ảnh ba năm ở học phủ cứ lóe lên trước mắt.
Cuối cùng dừng lại ở đêm trăng trong đình giữa hồ sen, y làm đổ ly rượu lên chiếc áo xanh nhạt.
Câu nói lúc say của y năm đó, lại khiến sư đệ làm thật, cố chấp đến vậy…
Đúng rồi, sư đệ dù cho thiên tư thông tuệ, lúc đó cũng còn nhỏ tuổi, không thông đạo lí đối nhân xử thế, mang tấm lòng son, đơn giản ngây thơ.
Là do y ước hẹn trước, sau đó lại phụ lời
Sư đệ bởi vì lời bội ước không giải thích của y, ngạo khí tận trong xương tủy khiến đệ ấy không muốn đến hỏi, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Đè nén lâu, tính tình đại biến, sinh chấp niệm.
Mới đi tới hôm nay…
Tính cách của đệ ấy qua những năm này, đều có thể giải thích.
Là y hại sư đệ.
Lần này trước khi tới, vốn y đã cho rằng y suy nghĩ rõ. Việc xảy ra trong bí cảnh lần này, đề là do y, y tình nguyện chịu hết trách nhiệm.
Tình thâm đến chấp niệm của Ân sư đệ, mặc dù y không thể đáp lại, nhưng có thể kiên trì dẫn dắt, khiến đệ ấy thoát khỏi mê chướng, thả xuống si giận.
Lúc y nhìn thấy thiếu niên yếu ớt bị người đẩy đến lảo đảo, lại thẳng tắp lưng đứng dậy, tâm y không khỏi nhấp nhỏm. Ngay cả y cũng không chú ý, y chưa bao giờ quát người khác như vậy.
Chỉ là bảy ngày, thiếu niên dường như gầy đi không ít… Gầy chỉ còn xương, tựa như một cơn gió có thể thổi sư đệ đi mất.
Mặt mày thanh lãnh ẩn dưới áo choàng, chỉ lộ ra cái cằm gầy gò cùng đôi môi mỏng nhợt nhạt.
Y không khỏi nghĩ, lúc ở trong Tử Tiêu bí cảnh, có bị thương hay không? Nếu như có thương tích lại bị người phong bế tu vi, sau đó vào ngục, những ngày ấy khổ sở đến nhường nào.
Bốn đệ tử áp giải Ân Bích Việt hành lễ, thấy Lạc Minh Xuyên không nói lời nào, cũng không dám đứng dậy.
Nhớ lại tình hình lúc nãy, lại âm thầm suy nghĩ, Lạc sư thúc rất ôn hòa mà, sao lại có thanh âm nghiêm khắc như lúc nãy?
Sau đó bọn họ lại nghe thấy một tiếng nói thanh lãnh, bình tĩnh giải thích.
‘Không liên quan đến bọn họ, là ta đi chậm.’
Người này lại giải vây vì bọn họ? Người này…Sao không giống như trong lời đồn?
Lạc Minh Xuyên trong lòng cảm xúc ngổn ngang, một lúc lâu, khàn giọng nói, “Đệ… Không có sao chứ?” Mới nhớ tới bên cạnh còn có mấy người, ho nhẹ một tiếng, “Bắt đầu đi.”
Bốn cái đệ tử không hẹn mà cùng lui qua một bên.
Thiếu niên trầm mặc không nói lời nào.
Lạc Minh Xuyên trong lòng căng thẳng, sư đệ sẽ không hiểu lầm là y tới cười đệ ấy đi?
Liền tiến lên hai bước, vội vã giải thích, “Đệ không cần lo lắng, huynh có cách!”
Ân Bích Việt luôn cảm thấy phản ứng của Lạc Minh Xuyên có chút kỳ quái, thật giống như… Quá tích cực một chút?
Nhưng sau đó lại thoải mái, thánh mẫu thật tốt nha!
Đành vậy! Liền cậy vào nhân vật chính vậy!!
Trục xuất sư môn không quan trọng lắm! Bảo vệ tu vi là được rồi!!
Đúng lúc gặp gió thổi qua, tiếng gió thổi qua rừng cây xào xạc, vang vọng không dứt.
Gió thổi bay vạt áo thêu mây của Lạc Minh Xuyên, cũng thổi đi mũ trùm màu đen của Ân Bích Việt.
Lạc Minh Xuyên kinh ngạc thốt lên, “Sư đệ, tóc của đệ!”
Thiếu niên đứng dưới gió, ba ngàn sợi tóc như chỉ bạc dưới ánh mặt trời tản mạn như tuyết, tự do tung bay!
Ân Bích Việt nhìn thoáng qua, thầm kêu gay rồi.
Địa lao rất tối, hắn chưa bao giờ lưu ý đến tướng mạo của mình, căn bản không biết lúc nào đã trở nên như vậy.
Là di chứng do nguyên chủ nỗ lực cưỡng ép phá tan phong ấn tu vi? Hay là do lúc hắn xuyên qua thần hồn không phù hợp nên xảy ra sự cố? Loại dấu hiệu hi hữu giống như tẩu hỏa nhập ma này phải giải thích sao đây?
Mặc kệ nó, Lạc Minh Xuyên lại không dùng đồng thuật hỏi, bảo trì tính cách giống thiết lập là được.
Thiếu niên chỉ là nhàn nhạt liếc y một cái, lạnh lùng nói, “Không có chuyện gì.”
Ý tứ là, chuyện này không liên quan tới huynh.
Lạc Minh Xuyên cảm thấy sự lạnh lùng của thiếu niên lại như một cây kim nhỏ bé, nhẹ nhàng đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng y, khiến y ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.
Y càng tình nguyện nhìn sư đệ hận y mắng y.
Hoặc giống như lúc ở trong ngục vậy, biểu cảm linh động đầy tha thiết. Cũng không muốn bị đệ ấy xem như người lạ như lúc này.
Đối mặt với y lại như một người dưng không quá quan trọng.
Bốn vị đệ tử áp giải cũng cả kinh, người này sao tóc đen lại biến thành tóc bạc…Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma?
Lại nhìn phản ứng của Lạc Minh Xuyên, tình huống này… Tại sao lại không giống lời đồn?!
Chẳng lẽ có bí mật gì không cho người khác biết?! Sự thật chứng minh, danh ngôn chính phái cỡ nào cũng rất nhiều chuyện, mấy đệ tử áp giải khẽ cúi đầu ra vẻ vô hình, nhưng hai mắt đều sáng, lỗ tai lại dựng lên.
Trực tiếp nha! Hiện trường phát sóng trực tiếp nha! Thủ đồ Thương Nhai cùng thiên tài Hề Hoa phong không thể không nói hai ba câu với nhau!
Chỉ tiếc hai vị ngôi sao điện ảnh nhất định phải làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Thiếu niên nhìn về phía một vị đệ tử áp giải, thanh âm thanh lãnh lần thứ hai vang lên, “Đi thôi, chớ bỏ lỡ canh giờ.”
“Đinh —— Biểu tình của nhân vật phản diện ‘Ánh mắt như đao’ xuất hiện, điều kiện thành lập, vầng sáng kích hoạt!”
Ân Bích Việt phát điên, cái gì vậy! Hắn chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái thôi mà!!
Như đao ở đâu chui ra!! Đâu hả!!!
Ngay cả giá trị thù hận của người qua đường cũng không tha! Vầng sáng, mày thật trâu bò!!
Trình Tây bị liếc mắt một cái, lại như đối mặt một con suối lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn ta là đệ tử thuộc công đường, hôm qua mới nhận nhiệm vụ ‘Áp giải Ân Bích Việt’. Đại danh của vị sư thúc này hắn ta sớm đã nghe qua, là người đứng đầu bảng trong kỳ thi của học phủ, là thiên tài của Hề Hoa phong. Đối với một đệ tử nhỏ ở công đường như hắn ta, đương nhiên chỉ có thể nhìn Ân Bích Việt mà thèm khát.
Mà bất kể là ai, chỉ cần tâm thuật bất chính, tàn hại đồng môn, chính là tội không thể tha thứ.
Hắn ta nghĩ vị Ân sư thúc nhất định là giống như đồn đãi, tính tình hẹp hòi, u ám, nhưng bây giờ, cũng không dám chắc chắn.
Thân hình thiếu niên gầy gò chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, thật giống như cây Tùng trên núi, dù đã qua bao năm mây gió cũng vẫn vững chắc.
Lạnh lùng xa xăm, không thể chạm tới.
Bởi vì đố kị nên muốn giết hại Lạc sư thúc? Trong mắt người này có Lạc sư thúc à? Căn bản là không có!
Lạc sư thúc phản ứng cũng cực kỳ kỳ quái…Hắn ta đang suy nghĩ đến xuất thần, thình lình bị thiếu niên liếc mắt nhìn, thúc giục.
Thiếu niên vậy mà suy nghĩ thay những đệ tử áp giải như bọn họ?
Lo lắng bọn họ bởi vì bỏ lỡ canh giờ mà bị phạt…
Người như vậy, thật sự tàn hại đồng môn sao? Trong lòng Trình Tây lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi.
Hắn ta giống như che giấu mà ho nhẹ một tiếng, hành lễ với Lạc Minh Xuyên nói, “Sắp đến thời gian công thẩm, kính xin Lạc sư thúc không nên làm khó chúng đệ tử.”
Ba đệ tử còn lại cũng dồn dập hành lễ.
Lạc Minh Xuyên còn muốn nói thêm gì nữa, thiếu niên đã xoay người. Bốn vị đệ tử áp giải vội vàng đuổi theo.
Chỉ để lại bóng lưng cứng cỏi cao ngất, ba ngàn sợi chỉ bạc lóe lên dưới ánh sáng, rối tung phủ trên áo choàng đen như mực, như là băng tuyết trên núi cao.
Rõ ràng là đang đi lĩnh phạt, lại giống như đi trên con đường huy hoàng. Không hề sợ hãi.
Lạc Minh Xuyên bỗng chốc thất thần.
Nhìn thiếu niên bước lên thềm đá, bước chân vững chãi, bước lên từng bậc, từng bước một biến mất vào mảnh cây xanh biếc cuối đường.
Xa xa là trời xanh trên cao, núi non trập trùng, nhưng không gì có thể ngăn cản người nọ.
“Quá trình hỗ trợ kết thúc. Khách hàng thân mến, ngài còn hai lần hỗ trợ.”
Lạc Minh Xuyên đã đi rồi, Ân Bích Việt bị tiếng nhắc nhở trong đầu làm cho tỉnh táo lại.
Vừa nãy lúc hắn tiếp xúc với Lạc Minh Xuyên, kích thích một số ký ức lúc còn ở học phủ, xem ra là phải tiếp xúc với người hoặc vật liên quan, mới có thể ‘Kích hoạt’ ký ức.
Hắn bận xem ký ức, ngay cả việc bị vầng sáng dẫn dắt hạ làm ra biểu tình gì, nói cái gì, đều không để ý.
Có thể Ân Bích Việt vẫn không hiểu, trong ký ức của hắn, cái đêm kết thúc khóa học ở học phủ, hắn đi uống mấy chén rượu, sau đó rất sớm trở về phòng ngủ.
Xem Lạc Minh Xuyên mấy cái biểu tình xoắn xuýt, thống khổ, hối hận của Lạc Minh Xuyên lúc nãy, chẳng lẽ là mượn tiền của nguyên thân mà không trả?
Không không không, quá low, chẳng là ngủ với em gái mà nguyên thân thầm mến? Ấy, không không không, đạo pháp Thương Nhai cần chú ý ham muốn, nếu người nọ ham muốn phóng túng như vậy, nhập môn cũng rất khó khăn.
Lẽ nào ‘Quỳnh Châu’ là nhược điểm của nhân vật chính? Bởi vì bị nói đúng mà chột dạ chạy?
Hắn thực sự không nghĩ ra, đầu còn có chút choáng.
Bất quá đây cũng tính là lừa được nhân vật chính đi?
Tạm thời, tin tưởng lần hỗ trợ của vầng sáng vậy.
Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi dựa sát vào vách tường, thay đổi tư thế thoải mái, tiếp tục thử đào móc ký ức rải rác trong đầu.
Trong ngục tăm tối, nâng cao chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Bảy ngày thoáng một cái đã qua.
Ngày tháng giêng trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu.
Ân Bích Việt từ trong tù bước ra, thủ vệ đưa cho hắn một cái áo choàng màu đen rộng thùng thình. Có mũ trùm che đậy, mới không bị ánh sáng làm cho đau mắt.
Giữa mũi là mùi thơm trong veo, nơi nơi xanh biếc, ngước mắt nhìn ra xa là dãy núi kéo dài vô tận.
Bốn đệ tử mang trên mình đạo bào Thương Nhai, chào thủ vệ địa lao, sau đó hai kẻ trước hai kẻ sau giải hắn lên núi. Đến Thanh Hòa điện ở núi cao nhất tiến hành phán xử.
Nhân duyên của Ân Bích Việt lúc trước không tốt, là bởi vì kiêu ngạo và u ám.
Sau khi nổ ra việc tàn hại đồng môn, bởi vì tâm thuật bất chính, làm việc độc ác bị người người phỉ nhổ. Trên mặt mỗi đệ tử áp giải đều mang theo ý xem thường, có một người thậm chí hừ lạnh một tiếng.
Ân Bích Việt thầm than, đại môn phái có khác!
Tố chất thật tốt, vậy mà không mở miệng mắng hắn!!
Thân thể này đã quá lâu không nhúc nhích, lại bị phong bế tu vi, có lẽ còn có sự áp lực trong địa lao Thương Nhai, đi hai bước liền cảm thấy eo mỏi run chân, không có chút sức.
Hắn đột nhiên bị đẩy một cái, đệ tử áp giải phía sau không kiên nhẫn nói, “Nhanh lên một chút!”
Sau đó lại nghe thấy một tiếng gầm như sét, “Dừng tay!”
Ân Bích Việt đang chuyên tâm suy nghĩ đến việc công thẩm, bỗng nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ cũng không phản ứng lại, thuận miệng nói rằng, “Không liên quan đến bọn họ, là ta đi chậm.”
Đột nhiên trong lòng căng thẳng, thanh âm này…Lạc Minh Xuyên!
Liền thấy cách đó không xa hiện ra một điểm bạch y, thân pháp nhẹ nhàng, mũi chân điểm nhẹ trên cành cây, chỉ cần mấy bước liền rơi xuống trước mắt hắn.
Ân Bích Việt cảm thán, chậc chậc chậc, mặt mũi đẹp đẽ của nhân vật chính dưới nắng ban ngày còn đẹp hơn.
Người trước mắt chỉ kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tha thiết, dường như chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại nghẹn ở cổ họng.
Ngay cả đệ tử áp giải cũng chắp tay thi lễ hô một tiếng ‘Lạc sư thúc’ mà y cũng không phản ứng lại.
Cái nhìn này khiến Ân Bích Việt mờ mịt.
Nhân vật chính bị cận thị sao? Nhìn nãy giờ cũng nửa ngày rồi đi?
Lạc Minh Xuyên sau khi rời đi ngày ấy, bảy ngày cũng không ngủ trọn được một giấc.
Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra bộ dáng thiếu niên trong địa lao, ngây thơ cười yếu ớt, cố chấp thành cuồng, lạnh lùng xa lánh…
Y liền suốt đêm tĩnh tọa, cố gắng bình tĩnh lại.
Hình ảnh ba năm ở học phủ cứ lóe lên trước mắt.
Cuối cùng dừng lại ở đêm trăng trong đình giữa hồ sen, y làm đổ ly rượu lên chiếc áo xanh nhạt.
Câu nói lúc say của y năm đó, lại khiến sư đệ làm thật, cố chấp đến vậy…
Đúng rồi, sư đệ dù cho thiên tư thông tuệ, lúc đó cũng còn nhỏ tuổi, không thông đạo lí đối nhân xử thế, mang tấm lòng son, đơn giản ngây thơ.
Là do y ước hẹn trước, sau đó lại phụ lời
Sư đệ bởi vì lời bội ước không giải thích của y, ngạo khí tận trong xương tủy khiến đệ ấy không muốn đến hỏi, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Đè nén lâu, tính tình đại biến, sinh chấp niệm.
Mới đi tới hôm nay…
Tính cách của đệ ấy qua những năm này, đều có thể giải thích.
Là y hại sư đệ.
Lần này trước khi tới, vốn y đã cho rằng y suy nghĩ rõ. Việc xảy ra trong bí cảnh lần này, đề là do y, y tình nguyện chịu hết trách nhiệm.
Tình thâm đến chấp niệm của Ân sư đệ, mặc dù y không thể đáp lại, nhưng có thể kiên trì dẫn dắt, khiến đệ ấy thoát khỏi mê chướng, thả xuống si giận.
Lúc y nhìn thấy thiếu niên yếu ớt bị người đẩy đến lảo đảo, lại thẳng tắp lưng đứng dậy, tâm y không khỏi nhấp nhỏm. Ngay cả y cũng không chú ý, y chưa bao giờ quát người khác như vậy.
Chỉ là bảy ngày, thiếu niên dường như gầy đi không ít… Gầy chỉ còn xương, tựa như một cơn gió có thể thổi sư đệ đi mất.
Mặt mày thanh lãnh ẩn dưới áo choàng, chỉ lộ ra cái cằm gầy gò cùng đôi môi mỏng nhợt nhạt.
Y không khỏi nghĩ, lúc ở trong Tử Tiêu bí cảnh, có bị thương hay không? Nếu như có thương tích lại bị người phong bế tu vi, sau đó vào ngục, những ngày ấy khổ sở đến nhường nào.
Bốn đệ tử áp giải Ân Bích Việt hành lễ, thấy Lạc Minh Xuyên không nói lời nào, cũng không dám đứng dậy.
Nhớ lại tình hình lúc nãy, lại âm thầm suy nghĩ, Lạc sư thúc rất ôn hòa mà, sao lại có thanh âm nghiêm khắc như lúc nãy?
Sau đó bọn họ lại nghe thấy một tiếng nói thanh lãnh, bình tĩnh giải thích.
‘Không liên quan đến bọn họ, là ta đi chậm.’
Người này lại giải vây vì bọn họ? Người này…Sao không giống như trong lời đồn?
Lạc Minh Xuyên trong lòng cảm xúc ngổn ngang, một lúc lâu, khàn giọng nói, “Đệ… Không có sao chứ?” Mới nhớ tới bên cạnh còn có mấy người, ho nhẹ một tiếng, “Bắt đầu đi.”
Bốn cái đệ tử không hẹn mà cùng lui qua một bên.
Thiếu niên trầm mặc không nói lời nào.
Lạc Minh Xuyên trong lòng căng thẳng, sư đệ sẽ không hiểu lầm là y tới cười đệ ấy đi?
Liền tiến lên hai bước, vội vã giải thích, “Đệ không cần lo lắng, huynh có cách!”
Ân Bích Việt luôn cảm thấy phản ứng của Lạc Minh Xuyên có chút kỳ quái, thật giống như… Quá tích cực một chút?
Nhưng sau đó lại thoải mái, thánh mẫu thật tốt nha!
Đành vậy! Liền cậy vào nhân vật chính vậy!!
Trục xuất sư môn không quan trọng lắm! Bảo vệ tu vi là được rồi!!
Đúng lúc gặp gió thổi qua, tiếng gió thổi qua rừng cây xào xạc, vang vọng không dứt.
Gió thổi bay vạt áo thêu mây của Lạc Minh Xuyên, cũng thổi đi mũ trùm màu đen của Ân Bích Việt.
Lạc Minh Xuyên kinh ngạc thốt lên, “Sư đệ, tóc của đệ!”
Thiếu niên đứng dưới gió, ba ngàn sợi tóc như chỉ bạc dưới ánh mặt trời tản mạn như tuyết, tự do tung bay!
Ân Bích Việt nhìn thoáng qua, thầm kêu gay rồi.
Địa lao rất tối, hắn chưa bao giờ lưu ý đến tướng mạo của mình, căn bản không biết lúc nào đã trở nên như vậy.
Là di chứng do nguyên chủ nỗ lực cưỡng ép phá tan phong ấn tu vi? Hay là do lúc hắn xuyên qua thần hồn không phù hợp nên xảy ra sự cố? Loại dấu hiệu hi hữu giống như tẩu hỏa nhập ma này phải giải thích sao đây?
Mặc kệ nó, Lạc Minh Xuyên lại không dùng đồng thuật hỏi, bảo trì tính cách giống thiết lập là được.
Thiếu niên chỉ là nhàn nhạt liếc y một cái, lạnh lùng nói, “Không có chuyện gì.”
Ý tứ là, chuyện này không liên quan tới huynh.
Lạc Minh Xuyên cảm thấy sự lạnh lùng của thiếu niên lại như một cây kim nhỏ bé, nhẹ nhàng đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng y, khiến y ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.
Y càng tình nguyện nhìn sư đệ hận y mắng y.
Hoặc giống như lúc ở trong ngục vậy, biểu cảm linh động đầy tha thiết. Cũng không muốn bị đệ ấy xem như người lạ như lúc này.
Đối mặt với y lại như một người dưng không quá quan trọng.
Bốn vị đệ tử áp giải cũng cả kinh, người này sao tóc đen lại biến thành tóc bạc…Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma?
Lại nhìn phản ứng của Lạc Minh Xuyên, tình huống này… Tại sao lại không giống lời đồn?!
Chẳng lẽ có bí mật gì không cho người khác biết?! Sự thật chứng minh, danh ngôn chính phái cỡ nào cũng rất nhiều chuyện, mấy đệ tử áp giải khẽ cúi đầu ra vẻ vô hình, nhưng hai mắt đều sáng, lỗ tai lại dựng lên.
Trực tiếp nha! Hiện trường phát sóng trực tiếp nha! Thủ đồ Thương Nhai cùng thiên tài Hề Hoa phong không thể không nói hai ba câu với nhau!
Chỉ tiếc hai vị ngôi sao điện ảnh nhất định phải làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Thiếu niên nhìn về phía một vị đệ tử áp giải, thanh âm thanh lãnh lần thứ hai vang lên, “Đi thôi, chớ bỏ lỡ canh giờ.”
“Đinh —— Biểu tình của nhân vật phản diện ‘Ánh mắt như đao’ xuất hiện, điều kiện thành lập, vầng sáng kích hoạt!”
Ân Bích Việt phát điên, cái gì vậy! Hắn chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái thôi mà!!
Như đao ở đâu chui ra!! Đâu hả!!!
Ngay cả giá trị thù hận của người qua đường cũng không tha! Vầng sáng, mày thật trâu bò!!
Trình Tây bị liếc mắt một cái, lại như đối mặt một con suối lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn ta là đệ tử thuộc công đường, hôm qua mới nhận nhiệm vụ ‘Áp giải Ân Bích Việt’. Đại danh của vị sư thúc này hắn ta sớm đã nghe qua, là người đứng đầu bảng trong kỳ thi của học phủ, là thiên tài của Hề Hoa phong. Đối với một đệ tử nhỏ ở công đường như hắn ta, đương nhiên chỉ có thể nhìn Ân Bích Việt mà thèm khát.
Mà bất kể là ai, chỉ cần tâm thuật bất chính, tàn hại đồng môn, chính là tội không thể tha thứ.
Hắn ta nghĩ vị Ân sư thúc nhất định là giống như đồn đãi, tính tình hẹp hòi, u ám, nhưng bây giờ, cũng không dám chắc chắn.
Thân hình thiếu niên gầy gò chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, thật giống như cây Tùng trên núi, dù đã qua bao năm mây gió cũng vẫn vững chắc.
Lạnh lùng xa xăm, không thể chạm tới.
Bởi vì đố kị nên muốn giết hại Lạc sư thúc? Trong mắt người này có Lạc sư thúc à? Căn bản là không có!
Lạc sư thúc phản ứng cũng cực kỳ kỳ quái…Hắn ta đang suy nghĩ đến xuất thần, thình lình bị thiếu niên liếc mắt nhìn, thúc giục.
Thiếu niên vậy mà suy nghĩ thay những đệ tử áp giải như bọn họ?
Lo lắng bọn họ bởi vì bỏ lỡ canh giờ mà bị phạt…
Người như vậy, thật sự tàn hại đồng môn sao? Trong lòng Trình Tây lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi.
Hắn ta giống như che giấu mà ho nhẹ một tiếng, hành lễ với Lạc Minh Xuyên nói, “Sắp đến thời gian công thẩm, kính xin Lạc sư thúc không nên làm khó chúng đệ tử.”
Ba đệ tử còn lại cũng dồn dập hành lễ.
Lạc Minh Xuyên còn muốn nói thêm gì nữa, thiếu niên đã xoay người. Bốn vị đệ tử áp giải vội vàng đuổi theo.
Chỉ để lại bóng lưng cứng cỏi cao ngất, ba ngàn sợi chỉ bạc lóe lên dưới ánh sáng, rối tung phủ trên áo choàng đen như mực, như là băng tuyết trên núi cao.
Rõ ràng là đang đi lĩnh phạt, lại giống như đi trên con đường huy hoàng. Không hề sợ hãi.
Lạc Minh Xuyên bỗng chốc thất thần.
Nhìn thiếu niên bước lên thềm đá, bước chân vững chãi, bước lên từng bậc, từng bước một biến mất vào mảnh cây xanh biếc cuối đường.
Xa xa là trời xanh trên cao, núi non trập trùng, nhưng không gì có thể ngăn cản người nọ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook