Càng ngày càng nhiều dòng người từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Trong tay mỗi người đều có kiếm.

Ân Bích Việt không lộ ra vẻ gì đánh giá hai người bên cạnh, cảm giác hai người kia làm như không phát hiện, vẫn bình tĩnh bước đi như trước. Đoàn Sùng Hiên thậm chí có chút hưng phấn.

Chờ bọn họ cách Chấp pháp đường một trượng, trước mắt đã tràn ngập đệ tử Thương Nhai.

Trong lòng Ân Bích Việt cảm thấy nặng nề.

Khi bọn họ đến gần, những đệ tử này tự động dạt ra hai bên đường, chừa một con đường cho họ đi.

Ánh mắt mỗi người nhìn bọn họ đều nóng rực, lại không có người nào nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.

Ân Bích Việt đã điều chỉnh tư thế sẵn sàng để xuất kiếm, thậm chí ở trong lòng đã tính toán đường lui.

Nhưng hắn nắm chắc năm phần, bởi vì nhân số thực sự quá nhiều. Hắn thậm chí không biết trong những người này, có cao thủ thu liễm khí tức hay không.

Lúc này, trong đám người giơ lên một thanh kiếm, quát to một tiếng,

“Ân sư thúc! Chiết Hoa hội tất thắng!! —— “

Ân Bích Việt bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía phát ra tiếng la, đây, đây không phải là đệ tử áp giải hắn ngày đó sao?

…là tên bị vầng sáng lôi kéo giá trị thù hận.

Không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì rất nhanh liền vang lên những tiếng la hét, dâng trào như thủy triều!

“Lạc sư thúc! Trọng Minh sơn đoạt giải nhất!! —— “

“Ân sư huynh trăm trận trăm thắng! —— “

“Lạc sư huynh đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! —— “

“Ân sư huynh kiếm đạo số một! —— “

Các đệ tử tập hợp hai bên đường, bối phận không giống nhau cho nên xưng hô cũng không giống nhau, nhưng bọn họ đều giơ lên kiếm trong tay. Từ xa nhìn lại, như một biển kiếm lưu động.

Đoàn Sùng Hiên thở dài nói, “Đệ đây là lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ ‘Vung kiếm đưa tiễn’ này.”

Ân Bích Việt luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà hắn không biết.

Dự cảm của hắn đúng rồi.

“Ân sư thúc là người tốt. Nếu mọi người tiếp xúc với sư thúc, sẽ không bị lời đồn che mắt!”

Nếu như nói lời này chỉ có mình Trình Tây nói, dĩ nhiên sẽ không tạo nổi sóng gió gì.

Nhưng nà ngày đó, đệ tử áp giải Ân Bích Việt có tận bốn.

Trong lời đồn, tam nhân thành hổ, bốn người thì khỏi nói luôn. (Tam nhân thành hổ: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật. Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải.)

Bọn họ nhất trí cho rằng, giữa Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt, tuyệt đối không bình thường, nhưng chắc chắn không phải đối địch. Trái lại người chột dạ là Lạc Minh Xuyên.

Đệ tử Thương Nhai sơn có tu vi cao cấp nhất, năng lực nhiều chuyện cũng là cao cấp nhất.

Tương tự mấy cái lời đồn “Con gái của Lưu sư bá cùng con trai của Trương sư thúc, hai bên tình nguyện, đã ở cùng một chỗ.” truyền tới cuối cùng biến thành, “Lưu sư bá và Trương sư thúc ở cùng một chỗ, cuối tháng thành hôn, người chủ hôn là Chưởng môn”, nhưng mấy cái này cũng thuộc dạng vừa thôi.

Những đệ tử rơi vào hiểm cảnh trong bí cảnh tập hợp lại cùng một chỗ, cố nhớ lại mấy chi tiết nhỏ, phát hiện lúc đó cho dù có dính trận pháp nhưng cũng không bị thương, bởi vì tất cả công kích, đều tập trung ở trên người Lạc Minh Xuyên.

Nhưng mà Lạc Minh Xuyên lại lựa chọn chịu phạt thay Ân Bích Việt. Sự thật ấy lại quá kỳ quái.

Kết hợp với phản ứng của Lạc Minh Xuyên trên điện Thanh Hòa, cùng điều bốn người Trình Tây tự mắt thấy. Mọi người suy diễn ra không dưới mười cái phiên bản ‘Thủ đồ Thương Nhai và thiên tài Hề Hoa phong chắc chắn có chuyện gì đó’, thế nhưng yêu hận gút mắc hoặc yêu quá sinh hận chỉ là suy nghĩ của số đông thôi.

Cuối cùng Hà Yên Vân xuất hiện, đem đề tài tổ lái sang hướng ‘Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình’. (Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình – sách của tác giả Raymond Carver: Một tuyển tập truyện ngắn đầy ám ảnh xoay quanh những người đàn ông và đàn bà vùng Trung Tây nước Mỹ. Mỗi câu chuyện không quá vài trang giấy, tình tiết và ngôn ngữ đều ở mức tối giản nhưng dồn nén trong đó là sức mạnh đích thực của những cảm xúc phức tạp dồn nén, những số phận con người, nỗi cô đơn kết tinh, tình yêu và niềm đam mê mãnh liệt mà ngôn từ đành khuất phục. – Trích Nhã Nam.)

Rất nhiều người đến phòng của nàng, bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì. Nàng lại không nói.

Cuối cùng có cảnh ngày hôm nay.

‘Vung kiếm tiễn biệt, cảnh tượng hùng tráng’ là tập tục của Thương Nhai.

Các đệ tử tự tổ chức, từ Chấp pháp đường kéo dài đến sơn môn. Rất nhiều năm trước, các nhóm võ tu vung kiếm, nhóm linh tu cầm pháp khí muôn hình muôn vẻ, hình ảnh thật sự quá đẹp. Vì vậy từng bước biến thành vung kiếm, không vẫy tay tạm biệt.

Trong hàng đệ từ, không ít người phải mượn kiếm của người khác.

Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của bọn họ, tiếng gầm chấn động toàn bộ Thương Nhai.

Chờ ba người Ân Bích Việt đi qua mấy chục mét, dòng người cũng đi cùng bọn họ, tiếng kêu gào vốn hỗn độn, trở nên chỉnh tề như một. Hai phe tựa hồ có chung ý tưởng, một nhóm người đồng thời gọi câu, “Lạc sư huynh Trọng Minh sơn đoạt giải nhất!” Một nhóm khác liền gọi, “Ân sư huynh Chiết Hoa hội tất thắng!”

Bỗng nhiên trong rừng một cơn gió nổi lên, trong gió mang theo mùi thơm.

Ân Bích Việt giương mắt, liền thấy hơn mười vị nữ tử áo trắng bay bay phi tới. hai vị nữ tử đi đầu khẽ kiễng chân, một nam một bắc bay đến ngọn cây, vung tay lên phất ra biểu ngữ, phía trên là chữ viết to lớn phiêu dật, viết theo kiểu hành thư: Phía Nam là ‘Minh châu hoa hoè’, phía Bắc là ‘Bạch bích vô hà’.

Đoàn Sùng Hiên thấy thế lấy quạt lắc lắc, cười càng phong lưu phóng khoáng, “Vẫn là sự cổ vũ sư tỷ muội của chúng ta sáng tạo nhất.”

Ân Bích Việt khóe miệng hơi rút.

Thiếu niên, chú quá tự tin rồi, ít nhất biểu ngữ trên tay em gái Hà Yên Vân là tới cổ vũ Lạc sư huynh của chú đó.

Đoàn Sùng Hiên thở dài nói, “Đây chính là khen dung mạo của đệ như minh châu hoa hoè, nhân phẩm tựa bạch bích vô hà!”

Ân Bích Việt phát hiện mình càng không có gì để nói.

Nếu như dùng từ ngữ của giới giải trí để miêu tả thì tình huống trước mắt rất rõ ràng.

Một con đường chứa hai bên người.

Phía Nam là fan của Lạc Minh Xuyên, phía Bắc là fan Ân Bích Việt. Mấy cây kiếm tương đương với lightstick.

Fan Lạc Minh Xuyên thắng ở số lượng.

Cả một biển người mênh mông, tần suất vung kiếm cũng chỉnh tề vô cùng.

Fan Ân Bích Việt thắng ở chất lượng.

Ngoại trừ bốn đệ tử áp giải hắn dẫn đầu kia, còn có fan cuồng ‘Kiếm Thánh’ cùng Quân Dục nữa. Đây là lần đầu tiên Hề Hoa phong tham gia Chiết Hoa hội, đương nhiên cũng đại diện cho danh uy của Kiếm Thánh.

Nhân số mặc dù không bằng bên kia, nhưng tu vi cũng không yếu, tiếng hô vang vọng, chân nguyên đầy đặn.

Hai bên không phân cao thấp.

Đáng tiếc Ân Bích Việt chỉ xuyên qua hai lần ở giới giải trí, đương nhiên không hiểu những thứ này.

Bằng không hắn sẽ giơ tay lên hô, mấy anh em vung kiếm đằng xa ơi! Cho tui thấy hai tay của các bạn nào!!

Hà Yên Vân đứng ở ngọn cây, nhìn bọn tỷ muội của nàng hai bên, phân cho mọi người mấy cái khăn tay viết chữ ‘Minh châu hoa hoè, bạch bích vô hà’, khẽ cười.

Nguyễn Tiểu Liên ở cây bên cạnh nhướng lông mày với nàng.

—— chuyện này cũng được sao?

Hà Yên Vân gật gật đầu.

—— Không thành vấn đề!

Mấy cái khăn tay đó là do Hà Yên Vân cùng tỷ muội của nàng thêu suốt đêm, cần phải dùng vải tốt, từng đường kim mũi chỉ phải khéo léo, khiến người ta không thể từ chối nhận. Huống chi, tại Thương Nhai sơn, rất nhiều nữ tử biết cách thêu khăn đẹp, thật sự rất đáng để khoe khoang!

Khăn rất nhanh liền phát xong, Hà Yên Vân lộ ra nụ cười hài lòng, cảm kích liếc mắt nhìn Nguyễn Tiểu Liên.

—— Cám ơn các ngươi.

Nguyễn Tiểu Liên trừng nàng một cái.

—— Khách khí cái gì mà khách khí!

Vì vậy Hà Yên Vân cũng không nói thêm nữa, không, nàng từ đầu tới đuôi đều chưa từng ‘nói’.

Các nàng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ cần một ánh mắt, một biểu tình cũng hiểu rõ.

Dùng cách nói của Hà Yên Vân, đây chính là tình bạn định mệnh.

Từ lúc trộm xuống núi ăn gà nướng rồi bị chộp về… đó là định mệnh.

Trong nhóm tỷ muội Thương Nhai sơn bị tóm toàn là Hà Yên Vân đứng ra chịu trách nhiệm, cái biệt danh ‘Nữ hiệp chịu oan’ vẫn theo nàng đến năm 13 tuổi. Sau đó mọi người dần lớn lên, cũng sửa lại tính tình ham ăn, cần cù tu hành, đã lâu rồi chưa tụ tập với nhau.

Bởi vậy khi Hà Yên Vân đưa ra ‘Kế hoạch tiễn đưa’, mấy người nọ như uống phải máu gà, đều hăng hái đồng ý.

Những thứ này Ân Bích Việt không biết.

Hắn cầm khăn tay bị nhét vào trong tay, chẳng qua là cảm thấy… Có gì đó hơi sai sai.

Dòng người đứng sơn môn rộng mở, yên tĩnh lại.

Ba người xoay người thi lễ một cái, Lạc Minh Xuyên nói, “Làm phiền đã đưa tiễn.”

Đám người lần thứ hai bạo phát thêm một trận hoan hô.

Gió thổi bay tay áo của ba người đi về hướng Nam.

Phía sau là mặt trời mới mọc, rừng núi xanh hùng vĩ, tiếng hoan hô và biển kiếm.

Con đường phía trước cũng chẳng biết có chông gai hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương