Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 105: Ta từ ba ngàn thế giới cầu đệ ấy

**

Cũng cùng trên cánh đồng tuyết, Lạc Minh Xuyên ở dưới Vực Vẫn Tinh cũng nhìn thấy một người.

Tính ra thì đây là lần thứ ba gặp mặt, không chút xa lạ nào.

Lần đầu tiên là ở Phật đường của Quan, lần thứ hai là khi bị Lâm Uyên kiếm đâm xuyên tim, sức sống nhanh chóng trôi đi, là lúc cực kỳ suy yếu.

Bởi vì tàn hồn sót lại trong kiếm đi đến biển ý thức, nắm giữ quyền khống chế thân thể của y, cắn nuốt tất cả ma vật ở Vực Vẫn Tinh. Mà ý thức của y lại mê man, trở về trăm vạn năm trước, thấy được rất nhiều hình ảnh vỡ nát.

Bất kể là những manh mối tới lui đã gặp phải, hay là trực giác ở nơi xa xăm, cũng không khiến y khiếp sợ.

Lần thứ ba chính là bây giờ.

Người kia mặc trường bào màu đen rườm rà, vạt áo cùng ống tay áo thêu phù văn trận pháp màu vàng trận pháp phù văn, như là món trang sức được gọt giũa tỉ mỉ. Khi người nọ đi lại, vạt áo cuồn cuộn như sóng.

Lệ khí ma khí ở Vực Vẫn Tinh nồng nặc, đủ để chống đỡ cho người nọ biến ra hình ảnh thần hồn. Vốn cũng không phải là hồn phách hoàn chỉnh của Mạc Trường Uyên, lại từng trải trăm vạn năm dài, gọi hắn ta là Ma Tôn, không bằng gọi hắn ta là một tia ý thức còn sót lại.

Không chỉ là khuôn mặt, mà giọng nói cũng giống Lạc Minh Xuyên đến bảy phần, chỉ là ngữ điệu lười biếng, như ẩn chứa ác ý tràn đầy, “Ta chính là ngươi, ta còn có thể cho ngươi sức mạnh càng mạnh hơn nữa, gấp trăm lần trước kia, ngươi không muốn sao?” Thấy Lạc Minh Xuyên không đáp, hắn ta nhẹ nhàng cười rộ lên, “Trận pháp ở điện Trường Uyên bị lay động. Ngươi còn không mau đi lên đó cùng ta, đến xem sư đệ tốt của ngươi sao? Lẽ nào ngươi cho rằng chỉ bằng vào ngươi bây giờ thì có thể nhốt hắn?”

Lạc Minh Xuyên trầm giọng nói, “Chuyện mười năm không làm được, ta dùng trăm năm để làm. Trăm năm không làm được, ta dùng một đời để làm. Giữa ta và sư đệ, không cần phiền ngươi nhọc lòng.”

Y bị tàn hồn khống chế thân thể, mãi đến tận khi đối phương ôm Ân Bích Việt hôn mê trở về điện Trường Uyên thì y mới bị kích thích tỉnh lại. Sau đó là nỗi sợ vô tận.

Từ lúc tu hành tới nay, vượt biên mà chiến, trọng thương gần chết, mấy lần mười phần chết chín nhưng y chưa bao giờ sợ nửa phần.

Nhưng y lại sợ chính mình sẽ thương tổn sư đệ.

Cái hồn phách này không nhìn rõ mạnh yếu, hắn nỗ lực giết chết đối phương nhưng lại thất bại. Hơi có chút thả lỏng, chỉ một ý nghĩ sai lầm liền khó có thể khống chế, Lạc Minh Xuyên dự định cũng sẽ phong ấn bản thân mình dưới vực sâu, không chết không thôi.

Y chữa thương cho Ân Bích Việt, vì có Thanh Dực Loan bay tới truyền tin, sau đó tính toán tốt thời gian mời người đón sư đệ về. Bàn giao công việc lớn nhỏ trong Thương Nhai sơn, chỉ nói mình tìm một chỗ bế quan, ngày về không định được. Tất cả mọi chuyện đều sắp xếp đâu vào đấy, lòng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Chúng ta là đạo lữ Hợp Tịch, là phu phu hợp pháp! Coi như muốn chết thì cũng nên chết cùng một chỗ! Ngươi dám bỏ ta thử xem!

Mãi đến tận khi nghe thấy câu này thì y mới không nhịn được nữa, dùng sức hôn môi Ân Bích Việt.

Sau này khi nghĩ tới thì còn có chút hổ thẹn, hình như là làm đau sư đệ rồi.

Với những gì bọn họ đã cùng trải qua, lần cáo biệt này quá ngắn ngủi, quá vội vàng.

Chỉ kịp trao một cái hôn.

Người kia thấy y trầm tư, cười nhạo nói, “Một đời tính là gì, hắn đi mấy đời mấy kiếp rồi trở lại nơi này, ngươi cho rằng hắn là tới tìm ngươi sao? Bất quá chỉ là một loại rèn luyện tu hành, vì đạt được đại đạo mà thôi. COn đường thật dài, vừa vặn đi ngang qua ngươi thôi.”

Con đường thật dài, nhiều lần trải qua gian nguy để công thành đại đạo. Đi ngang qua chúng sinh nhân gian, ngươi cũng chỉ là một người trong đó.

Mảnh ký ức vụn vặt chợt lóe trong đầu, Lạc Minh Xuyên sao lại không rõ hàm nghĩa trong đó.

Vậy thì thế nào? Lẽ nào bởi vì như vậy thì lại muốn giấu người đi, bẻ gẫy cánh chim, trói buộc gông xiềng, phá huỷ tâm huyết tu hành suốt đời của sư đệ, chỉ vì ham muốn cá nhân của bản thân?

Lạc Minh Xuyên không phủ nhận dục vọng chiếm hữu của mình đối với sư đệ, nhưng cũng tuyệt đối không làm được chuyện như vậy.

Y bắt đầu vận công, trong vực sâu bóng tối vô tận bỗng dưng nổi gió, thổi đến mức tóc đen cùng đạo bào của y tung bay, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, “Lần này đệ ấy muốn đi đâu thì ta đi theo đệ ấy. Đệ ấy từ ba ngàn thế giới cầu đạo, ta từ ba ngàn thế giới cầu đệ ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương