Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 96: Vạn kiếm sát tà

“Đệ tử Lý gia nghe lệnh!”

Đám đệ tử Lý gia trong mắt hiện lên thần sắc kiên định, đồng loạt tiến lên:

“Xin trưởng lão phân phó!”

“Trong này có một ít ngọc phù, các ngươi hãy mang trên người rồi đến vị trí đã được phân phó, chờ tín hiệu của ta và Tứ Trưởng lão. Có thể đoạt lại được bảo vật trấn tộc hay không, tất cả đều dựa vào nhất cử nhất động của các ngươi. Nếu thành công, trở về tộc nhất định sẽ được thưởng lớn.” Lý Ngoan vừa nói vừa xuất ra một đám linh phù xanh ngọc, giao cho mỗi tên đệ tử một khối.

Đám đệ tử Lý gia thận trọng đem ngọc phù cất vào trong người, kiểm tra lại lần nữa để tránh làm rơi dọc đường rồi lập tức rời khỏi sơn cốc, tản ra theo các hướng khác nhau. Nếu như cẩn thận quan sát, có thể mơ hồ nhìn ra, phương hướng của bọn họ dường như tuân theo một quy luật huyền ảo nào đó.

“Hừ, vốn chỉ định đối phó với đầu yêu hổ kia, ai ngờ hắn kéo cả đám yêu thú xông tới, như vậy đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác, tru sát toàn bộ. Yêu tộc đã sớm xuống dốc, nếu không phải còn sót lại vài vị Yêu Vương kia chèo chống thì Nam Man đã bị san bằng từ sớm rồi.” Tứ Trưởng lão nhìn đám đệ tử rời đi, âm lãnh nói.

Nhắc đến mấy vị Yêu vương, thanh âm Lý Ngoan mang theo một tia sợ hãi: “Mấy đại Yêu vương này đều có thực lực khủng bố dọa người, nhất là Huyết Bức Vương. Tên Yêu vương chuyên hút máu người này, ngay cả tiền bối Nguyên Anh gặp hắn cũng phải chạy trối chết…”

Hung danh của Huyết Bức Vương từ lâu đã lan xa khắp nơi, thích nhất là hút máu cường giả trong giới tu tiên. Đối với hắn, huyết dịch của cường giả giống như thiên tài địa bảo, vô cùng trân quí.

Cho nên, Huyết Bức Vương dù không phải kẻ mạnh nhất yêu tộc nhưng lại là kẻ khiến người ta sợ hãi nhất.

Quả thực, nghĩ tới cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể bị người khác chậm rãi hút ra, từng chút một cho tới chết, không ai là không táng đởm kinh hồn.

“Hừ, sợ cái gì? Yêu vương tuy lợi hại nhưng hiện tại tu tiên giả chúng ta mới là kẻ thống trị. Hơn nữa chúng ta lấy được La bàn xong liền lập tức rời đi, chẳng lẽ bọn chúng lại đuổi đến tận Lĩnh Nam Thành hay sao?”

Tứ Trưởng lão cười lạnh một tiếng. Nếu như Yêu Vương thật sự ra tay với Tu tiên thế gia thì chẳng khác nào Yêu tộc muốn khiêu chiến với Tu tiên giới. Đến lúc hai tộc đối địch, tình cảnh Yêu tộc khẳng định sẽ càng thê thảm.

Nói cách khác, cho dù Yêu vương lợi hại đến đâu cũng không thể tuỳ tiện đối phó với bọn hắn.

“Ngao!”

Đúng lúc này, giữa không trung vang lên một tiếng hổ gầm bá đạo, kinh thiên động địa, hệt như ngàn vạn tiếng sét vang lên giữa trời quang mây tạnh. Trên mặt đất, từng khối đá cao tới vài thước trong nháy mắt bị đánh cho tan thành bụi phấn.

Toàn bộ nhất tuyến thiên không ngừng vang lên những tiếng ì ầm như sấm động, mặt đất chấn động kịch liệt, cây cối thi nhau ngã rạp, thiên địa tưởng chừng như sắp sụp đổ.

Dường như mọi âm thanh đều im bặt, trong thiên địa chỉ còn lại duy nhất tiếng hổ gầm kinh thiên, tràn ngập khí tức vương giả cao ngạo, không ngừng cuồn cuộn lan tỏa.

“A! Tiếng hổ gầm phát ra từ nơi nào? Thật là quá lợi hại.”

“Không tốt, nhanh bịt tai lại.”

Tiếng hổ gầm khủng bố tột cùng, đến bàn thạch còn bị đánh thành bột phấn thì tu sĩ Luyện Khí kỳ làm sao có thể chống đỡ? Trong khoảng khắc này, khí huyết đám Tu tiên giả kịch liệt quay cuồng, cơ hồ trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát. Máu từ thất khiếu điên cuồng chảy ra.

Nháy mắt, số tu tiên giả bị giết đã hơn một ngàn.

Thiên địa biến sắc, cuồng phong cuồn cuộn, tình cảnh trên mặt đất dị thường đáng sợ.

“Hổ gầm của Đế huynh đệ thực sự quá bá đạo. Ngay cả chúng ta cũng đều bị ảnh hưởng. Nếu không phải lão Hắc ta da kiên thịt dày thì chắc cũng nguy rồi.” Hắc Viên Vương kinh ngạc kêu lên.

“Không nghĩ tới hổ gầm của hắn có uy lực cường đại như vậy. Hắn còn ở trong pháp bảo, mà đã khiến thiên địa điên cuồng sụp đổ, nếu như ở ngoài, quả thực vô cùng khủng khiếp.” Mỹ Đỗ Toa thần sắc ngưng trọng, giương mắt nhìn về phía kỳ giới càng ngày càng kịch liệt rung chuyển ở giữa không trung.

“Oanh oanh oanh!”

Trong kỳ giới, Đế Thích Thiên một thân yêu khí cuồn cuộn, kịch liệt quay cuồng. Thân thể giống như một ngọn núi nhỏ, mở miệng gầm từng tiếng khiến kỳ giới điên cuồng rung động. Nước ở trong sở hán hà giới thời khắc này đều phóng thẳng lên trời rồi rơi xuống, làm cho không gian ở trong kỳ giới giống như xảy ra một trận mưa lớn.

Vô số vòng sóng âm màu đen lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng toả ra bốn phương tám hướng. Từng trận tên loé ra đủ loại quang mang bắn tới Đế Thích Thiên đều bị sóng âm ngắn cản, rơi xuống lả tả.

“Ngươi muốn huy diệt bổn mạng pháp khí của ta?”

Kỳ Si Bất Cữu sắc mặt đại biến. Bản thân hắn cùng kỳ giới gắn liền với nhau, cho nên hắn cảm giác được rất rõ ràng kỳ giới đang gào thét rất thống khổ. Nếu tiếp tục duy trì chỉ sợ sẽ phá hỏng kiện pháp khí này.

Hơn nữa, trên thân kỳ hồn đều đã có vết rạn.

“Hừ, đi ra ngoài cho ta!”

Kỳ si bất cữu đau lòng nhìn kỳ hồn trong kỳ giới, toàn bộ đều là do hắn vô cùng khổ cực mới luyện chế thành, làm sao nỡ để chúng bị tổn thương. Chỉ đành hung hăng liếc nhìn Đế Thích Thiên, trong lòng biết rõ, với uy lực của hổ gầm thì kỳ giới không đủ lực trói hắn. Ngược lại, tiếp tục cố chấp chỉ dẫn đến việc làm hỏng pháp khí của mình.

Vì thế hắn vội vàng chỉ một ngón tay vào kỳ giới, nháy mắt, dưới thân Đế Thích Thiên liền xuất hiện một cửa động, hút hắn vào trong.

“Phanh!”

Đế Thích Thiên từ trong kỳ giới rơi xuống một ngọn núi nhỏ. Gò núi không cách nào tiếp nhận được lực lượng bá đạo của hắn liền vỡ vụn.

“Hừ, người này phản ứng linh hoạt, khá tốt. Không đem ta tống xuất khỏi bàn cờ cổ quái đó, bổn vương thề sẽ phá huỷ pháp khí của ngươi” Đế Thích Thiên vừa rơi xuống đã mở to mắt quét qua bốn phía, trên mặt đất, khắp nơi đều là máu cùng thi thể, có thể nói là thây chất đầy đồng.

“Đế đại ca thật lợi hại nha, một tiếng rống liền giết chết vài ngàn tu sĩ bại hoại.” Chim hồng tước nhìn thấy Đế Thích Thiên từ trong ký giới quỷ quái đi ra, vội vàng khua cánh, vui mừng kêu lên.

“Đế huynh đệ, hổ gầm của ngươi đúng là lợi hại, gã lông vàng cũng không thể rống bá đạo như ngươi được.” Hắc Viên Viên dĩ nhiên ấn tượng sâu sắc với hổ gầm của Đế Thích Thiên, lớn tiếng kêu lên.

“Lão Hắc, những lời này để sau hãy nói, trước tiên phải giải quyết đám tu sĩ này đã.” Đế Thích Thiên đi trước xem xét. Hiện tại, số lượng tu tiên giả chỉ còn lại một hai ngàn người, toàn bộ đều là tinh nhuệ trong đám tu sĩ.

Trong đó còn có vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

“Nói cũng đúng, nên làm thịt bọn tu tiên giả này trước đã!” Hắc Viên Vương cười lớn, vung tay lên muốn tiếp tục làm bánh thịt.

“Đệ tử Lý gia nghe lệnh, động thủ. Vạn kiếm sát tà trận, tru sát yêu hổ cho ta!...”

Đúng lúc này, Lý Ngoan cùng Tứ Trưởng lão đương lơ lửng trên trời ngửa mặt lên thét một tiếng dài.

“Thương!...”

Chỉ nghe thấy bên ngoài Nhất Tuyền Thiên, một loạt tiếng động như kim thiết va vào nhau vang lên, kèm theo đó vô số kiếm khí thi nhau phóng lên trời, bao trùm lấy cả một địa phương rộng lớn.

Trong làn kiếm khí, một đạo sát khí khổng lồ nồng đậm dần dần lan tỏa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương