Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 91: Kỳ si bất cữu

Toàn bộ nhất tuyến thiên kịch liệt rung chuyển khiến cho nước trong các sông suối bắt đầu xao động, trên mặt đất, những vật thể nhỏ như sỏi, đá không ngừng nẩy lên. Bầu trời phía trên bị bao phủ bởi một mảnh hắc yêu vân khổng lồ, từng trận yêu phong nổi lên, điên cuồng gào rít, một loại hàn khí bức người liên tiếp đè ép xuống phía dưới.

"Chuyện gì thế này? Trong này làm sao có khả năng xuất hiện địa chấn được?"

"Má ơi, mảng mây đen này thật khủng khiếp."

"Không đúng, yêu khí mạnh như vậy chắc chắn là yêu vân. Không phải chỉ là một con yêu hổ thôi sao, Tại sao lại khủng bố như vậy? "

"Nhìn kìa, không phải yêu hổ mà là Hắc Viên Vương! Nó là yêu thú hiếu chiến nhất trong Nam Man Sơn Mạch, khả năng phòng ngự cùng cng kích đều vô cùng đáng sợ. Má ơi, nó đang chạy về phía chúng ta kìa."

"Rầm rầm rầm!"

Cự viên màu đen hình dáng không khác gì sơn thần, móng vuốt giống như sắt thép mỗi lần đạp xuống đất đều khiến thiên địa rung động kịch liệt, âm thanh phát ra hệt như gióng trống ra trận, khí thế ngất trời, hung hăng lao đến.

Vừa nhìn thấy nó, đám tu tiên giả trong nhất tuyền thiên mặt mũi trắng bệch, tay chân bủn rủn. Có kẻ nhận ra, kêu lên một tiếng Hắc Viên Vương lại càng khiến đám tu sĩ run sợ. Trong Nam Man Sơn Mạch, thứ duy nhất không nên đụng vào là vương giả trong đám yêu thú.

Bởi vì đám vương giả này, mỗi con đều có thực lực vô cùng mạnh, hơn thế nữa, thân thể yêu thú vốn cường tráng lại thêm thiên phú khủng bố. Cho nên, tu tiên giả bọn hắn cũng không dám tùy tiện chọc vào. Vậy mà giờ lại đụng phải một con trong hoàn cảnh này.

"Tứ Trưởng lão, làm thế nào bây giờ? Cho dù là lão tổ tông của chúng ta cũng không dám một chọi một với con Hắc Viên Vương này." Lý Ngoan cả kinh, không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy.

"Ngươi đừng lo, mấy ngàn tu tiên giả tụ tập trong này đại bộ phận đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, liên hợp lại với nhau đối phó một Hắc Viên Vương chắc chắn không có vấn đề gì." Trong mắt Tứ Trưởng lão bắn ra quang mang âm lãnh.

"Trưởng lão, không phải một con mà là cả một bầy…Người mau nhìn."

Đệ tử Lý gia nhìn về phía ngoài nhất tuyến thiên, kinh hãi la lên, cánh tay đang chỉ không ngừng run rẩy, sắc mặt thoáng cái biến thành trắng bệch.

"Cái gì?"

Tất cả mọi người vội vã nhìn ra bên ngoài, tức thì đồng loạt chết đứng.

"Sao có thể như vậy được. Chẳng lẽ toàn bộ yêu thú trong Nam Man Sơn Mạch đều điên hết rồi sao, đột nhiên lại chạy cả đến đây? Mấy vạn Minh Nha, còn có Minh Nha Vương, Đan Đính Hạc Vương, Hoàng Kinh Sư Vương, còn có cả Mỹ Đỗ Toa nữ vương, lần này gặp phiền toái lớn rồi." Tứ Trưởng lão thất thần nhìn đám yêu thú đang rầm rầm chạy tới.

Đàn Minh Nha đông nghịt hệt như một đoàn mây đen, dưới sự dẫn dắt của Minh Nha Vương rất nhanh bay tới, kêu lên từng tiếng đặc thù, cực kì chói tai.

Đan Đính Hạc Vương giang rộng đôi cánh rộng chừng hai ba thước, bay lượn trên không trung chẳng khác nào một đám mây trắng, trên người nàng tràn đầy uy áp, không kém hơn bất cứ kẻ nào.

Hăc Viên Vương mang theo tứ đại kim võng của hắn đi tiên phong, gặp núi san núi, gặp nước rẽ nước, không quản phía trước có thứ gì, trực tiếp dùng thân hình to lớn dẹp bỏ, để lại một con đường thẳng tắp phía sau lưng.

Đế Thích Thiên cùng Hoàng Kim Sư Vương đồng loạt thể hiện ra trạng thái mạnh nhất, khôi phục hình yêu thể cao tới năm trượng đi phía sau.

Mỹ Đỗ Toa dáng người thướt tha, mê người đem theo một đầu độc xà thản nhiên đi ở sau cùng. Đứng ở trên vai nàng, chim hồng tước thần thái thoải mái, giống như không để mắt tới lần chiến đấu này.

Bình thường, tu tiên giả vào trong Nam Man Sơn Mạch, chỉ cần không chủ động đi trêu chọc thì đám yêu thú vương giả này rất hiếm khi rời khỏi lãnh địa của mình. Thế mà hiện giờ, đột nhiên xuất hiện cả một đàn yêu thú vương giả. Không cần nghi ngờ, đây chính là toàn bộ lực lượng của Nam Man Sơn Mạch.

Mấy ngàn gã tu sĩ đồng loạt ôm ý niệm liều chết với Đế Thích Thiên và đám yêu thú. Lúc này một gã tán tu, bề ngoài khoảng gần ba chục tuổi, dung mạo tựa như củ ấu, mặc một bộ hoàng y, đột nhiên bay lên không, tách khỏi đám tu tiên giả.
Hắn chân đạp trên một thanh thố hoàng sắc phi kiếm , tay cầm một tờ giấy bạch ngọc vẽ thành bàn cờ. Bàn cờ này cao thấp tung hoành, có hà giới ngăn cách, ở chỗ ngăn cách còn viết chú giải sở hán.

Đây đúng là một cái Sở Hán Hà Giới. Ở hai bên hà giới, chín vạch sáng song song nằm ngang giao với mười vạch sáng song song nằm dọc tạo thành một bàn cờ kỳ bí. Bàn cờ này gồm chín mươi giao điểm, quang mang lập lòe đáng sợ. Hai bên là cửu cung trận, ở chính giữa có một hồng sắc bảo tọa, trên đó là một người mặc huyết sắc chiến giáp tỏa ra khí thế vô địch của một vị tướng soái. Cạnh hắn là một thanh huyết sắc chiến đao cắm ngập vào mặt đất. Chắn ở trước mặt tướng soái có hai đạo thân ảnh, một là Bạch cự tượng, một là huyết sắc cung tiễn thủ đằng đằng sát khí.

"Mọi người không cần phải kinh hoảng, chúng ta có đến mấy ngàn người, chỉ cần liên thủ lại, cho dù yêu thú lợi hại đến đâu cũng tuyệt đối không ngăn cản được." Thần bí tu sĩ trầm giọng nói, trong thanh âm quán chú chân nguyên, dị thường mạnh mẽ, truyền đến tất cả tu sĩ trong Nhất Tuyền Thiên.

Đương lúc kinh hoảng, đám tán tu tựa như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, không tự giác đem toàn bộ tâm thần tập trung vào người tu sĩ kia.

Không ít kẻ nhận ra hắn, hô lên: " Người kia là Kỳ Si Bất Cữu, nghe nói tu vi của hắn sớm đã tiến vào đến Trúc Cơ cảnh giới."

"Nghe nói hắn dùng vô số bảo vật, tài liệu, phảo bảo luyện chế được một kiện bổn mạng pháp khí gọi là Kỳ giới, uy lực vô cùng. Coi như là chống lại Kết Đan tu sĩ cũng có thể đánh một trận. Có hắn trấn thủ, chúng ta không cần phải sợ đám yêu thú này.

Kỳ Si Bất Cữu cả đời nghiên cứu kỳ thuật. Cơ duyên đến, hắn bước vào Tu tiên đạo, không những không buông bỏ kỳ thuật mà càng trầm mê vào đó. Hắn thường quan sát các cuộc chiến nơi thế tục, từ đó ngộ đạo, quyết đoán đem hết các loại pháp khí pháo bảo, tài liệu linh vật sáng chế ra một kiện pháp bảo độc nhất vô nhị có uy lực kinh thiên – Kỳ giới.

Trong đám tán tu, danh tiếng và sức ảnh hưởng của hắn không nhỏ.

"Không sai, chúng ta đông như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ là đám yêu thú đó chết đuối rồi. Hơn nữa, toàn thân đám yêu thú này đều là bảo bối , nếu có thể thu thập được sẽ có lợi ích khổng lồ!.. "

Chung Vân Phi cũng thi triển một đạo ngự phong thuật, bay lên giữa không trung, nhìn về phía đám yêu thú. Trong mắt hắn bắn ra ra một tia chiến ý nồng đậm cùng chán ghét. Đám yêu thú này đột nhiên biết liên hợp lại, điểm này nằm ngoài suy đoán của hắn. Cũng không ai có thể ngờ được lại rơi vào tình thế hung hiểm như vậy, đã không còn đường lui, nếu không chung sức chỉ e nơi đây sẽ là chỗ táng thân của tất cả.

Lần lượt đám cao thủ đều xuất động, trong đó không ít kẻ đã đạt tới Trúc cơ kỳ. Lúc này, bọn họ cũng không còn tâm tư che giấu thực lực nữa, cứ sống sót cái đã rồi tính.

"Đúng vậy, chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì? Cùng đám yêu thú liều mạng thôi!."

"Đúng, yêu thú tối đa cũng chỉ tương đương với Trúc Cơ cảnh giới. Chúng ta trong này cũng có Trúc Cơ cao thủ, nhất định có thể chiến thắng!..."

Có cường giả như Kỳ Si Bất Cữu tọa trấn, mấy ngàn tu sĩ bình ổn lại tinh thần, xuất ra pháp khí phòng vệ. Trên tay còn cầm vô số linh phù, liên hợp lại thành từng tốp nhỏ, hừng hực khí thế liều mạng nhìn vào đám yêu thú đằng xa.

Dưới áp lực của cái chết, không ngờ mấy ngàn tu sĩ lại tạm kết hợp lại, sức mạnh bền chặt như sắt thép

"Rầm rầm rầm! !"

Hắc Viên Vương tuôn ra vô số yêu khí màu đen, từng bước một đạp trên mặt đất, nổ vang không ngừng. Dưới chân hắn địa chấn rầm rầm, cây cối đụng vào bị chấn cho nát bấy, những tàng đá lớn bị hắn dẫm lên thoáng cái đã tan thành bột phấn. Trên đầu, yêu vân càng thêm vần vũ, hung quang khiến người ta hít thở không thông.

"Chỉ bằng đám tiểu tu sĩ các ngươi cũng muốn giỡn mặt Viên vương ta? Xem gia gia ta đập chết từng tên một đây!... "

-o0o-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương