Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 84: Liệp sát

Rời khỏi Vạn Yêu Cốc, rốt cuộc Đế Thích Thiên đã lĩnh hội thêm một điểm lợi hại nữa của Thiên Phẩm Yêu Phủ. Đó là sau khi giết chết đối phương, có thể đem kẻ địch hoàn toàn thu vào trong Yêu Phủ, Luyện Yêu Đỉnh sẽ đem thân thể bọn họ luyện hoá thành tinh khí cùng máu huyết tinh khiết. Tinh khí có thể luyện hoá thành yêu nguyên còn máu huyết thì dung nhập vào trong thân thể, giúp thân thể thêm mạnh mẽ.

“Ha ha, nhìn kìa nhìn kìa! Nam Man Sơn Mạch quả không hổ là địa phương linh khí dư thừa, đến con thỏ cũng có linh tính. Bắt lấy nó, mấy động vật nhỏ nhỏ dễ thương này đối với nữ hài tử chắc chắn có lực hấp dẫn rất lớn”

“Huynh, lần này vận khí của chúng ta thật tốt. Không tìm được Thông Linh La Bàn cũng chẳng sao. Chúng ta tìm được vài nhánh linh dược cùng con thỏ này, xem ra cũng đủ tu luyện trong một thời gian ngắn rồi.”

Trong sơn mạch, hai gã thanh niên tu sĩ đang ngửa cổ cười sung sướng. Cách đó không xa, một con thỏ trắng đang nhẩn nha đi dạo. Con thỏ linh khí nồng đậm, hai mắt sáng ngời lưu chuyển, rõ ràng đây chính là một linh thú đã có linh tính.

Trong giới tu tiên, mấy động vật dễ thương như này đối với phái nữ khẳng định là có lực hấp dẫn không bình thường.

“Ai xuy!”

Dị biến đột ngột phát sinh

Một tiếng thảm thiết vang lên, chỉ thấy ngực của tên tu sĩ họ Đặng kia bị một cái hổ trảo đen kịt trực tiếp xuyên qua. Đồng thời thân thể hắn trong một khắc đó cũng bị yêu nguyên cường hãn làm cho nát bấy, hai mắt quang mang dần dần tán loạn.

“A! Là ai?”

Gã tu sĩ còn lại bị dọa cho mất vía,vội vàng rút ra một thanh chuỷ thủ dài như kinh đao. Chuỷ thủ phát ra một tầng kim quanh kịch liệt, trong hào quang còn mang theo mùi máu tươi cùng khí tức sắc bén. Hắn cũng không kịp nhìn kỹ, chém thẳng vào chiếc bóng mới xuất hiện, tốc độ nhanh đến nỗi tạo ra từng đạo tàn ảnh. Trên lưỡi đao lập loè kim sắc hàn quang.

Đây là một thanh pháp khí thuộc hạng trung phẩm, Liệt Dương Đao. Nếu có đủ chín thanh Liệt Dương đao giống nhau có thể tạo thành Liệt Dương Đao Trận, nổi tiếng về lực công kích vô cùng sắc bén

Khoảng khắc Liệt Dương đao bổ ra, hổ trảo đen kịt không hề báo trước đột nhiên xuất hiện ở phía trước đao. Bốn phía xung quanh hổ trảo tràn ra từng trận yêu khí hắc ám, trong yêu khí mang theo một loại sát ý thảm liệt.

“Rầm rầm!..”

Hổ trảo cùng Liệt Dương đao sắc bén chạm vào nhau, trên hổ trảo toé lên hắc quang. Dưới sự bao trùm của hắc quang, hổ trảo cứng như kim võng, không hề có chút tổn thương nào.

“Phanh!”

Yêu khí trong hổ trảo cuồn cuộn gia tăng không ngừng, áp lực trầm trọng như thái sơn ập tới. Liệt dương đao dường như thảm thiết rên lên, kim quang bị đập cho tán loạn, cuối cùng rớt xuống đất, cắm thật sâu ở trên một tảng đá lớn.

Đồng thời, hổ trảo mang theo sát khí không gì cản nổi, đâm thẳng vào ngực tu sĩ kia. Hắn đến một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp hét, ngoẹo đầu tắt thở.

Trước khi chết, hắn còn kịp nhìn thấy phía sau một hắc hổ hung ác, trên trán vương vân tử sắc như đang nhảy múa. Hắc hổ này không phải ai khác, chính là Đế Thích Thiên vừa rời khỏi Vạn Yêu Cốc ban nãy.

Ánh mắt Đế Thích Thiên vẫn lạnh như băng, không có nửa điểm biến hóa. Tâm niệm vừa động, vương vân tử sắc liền lóe lên một đạo tử quang, chiếu xuống hai cỗ thi thể trước mặt. Ngay lập tức hồn phách hai tu sĩ nhanh chóng bị kéo ra khỏi thân thể, nhập vào tử sắc vương vân.

Miệng rộng mở ra, một hơi nuốt luôn hai thi thể, nhét vào trong Luyện Yêu Đỉnh.

Sau khi thu lại vật phẩm của hai tên tu sĩ, thân hình hắn thoát cái liền biến vào trong rừng núi, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Một loạt chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt, không hề có ai chứng kiến. Tất cả dấu vết còn lại cũng chỉ là một bãi máu trên mặt đất.

… …

“Ai, ngươi có nghe nói gì không? Hai ngày nay, tu sĩ vào núi không ít người đột nhiên biến mất. Hơn nữa, ở nơi họ biến mất cũng chỉ thấy có máu trên mặt đất chứ tuyệt nhiên không thấy thi thể. Những trường hợp như thế cũng đã có hơn hai mươi tên. Nói thật ra, không biết vì cái gì, ta cảm giác vùng núi này có chút u ám, không khí không đúng lắm nha”

“Đúng vậy a, trong Nam Man Sơn Mạch có rất nhiều yêu thú, ai biết được có những nguy hiểm gì? Ta nghe người khác nói, hiện tại trong sơn mạch có tới vài ngàn vị tu sĩ. Số lượng lớn như vậy vào núi, nói không chừng làm cho yêu thú trong núi muốn nổi loạn”

“Xem ra không thể tiếp tục ngu ngốc ham mê Thông Linh La Bàn được nữa. Cho dù có cũng sẽ không đến lượt chúng ta, tiếp tục ở lại chỉ e mạng cũng bị mất luôn”

“Ta còn nghe người ta nói, có người tận mắt thấy yêu thú dùng móng vuốt từ sau lưng trực tiếp xuyên ra trước ngực một người. Xem ra, thật sự là yêu thú trả thù”

Trong Nam Man Sơn Mạch, hai ngày này không biết vì duyên cớ gì đột nhiên lại có một số lượng lớn tu sĩ bị giết. Hơn nữa, đều chết một cách quỷ dị, sống không thấy người, chết không thấy xác. Tại nơi các tu sĩ bị giết, đều chỉ có một ít dấu hiệu đánh nhau. Không thể giải thích được vì sao những người này lại chết.

Duy nhất có lần vô tình một gã tu sĩ vừa vặn xuất hiện tại thời điểm người nọ bị giết, thoáng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy cảnh tượng một cái lợi trảo màu đen từ trước ngực người tu sĩ rút ra. Không cần để ý đến những thứ khác, hắn liền xoay người bỏ chạy thục mạng.

Liên tiếp những vụ thảm sát xảy ra khiến đám tu tiên giả hoang mang tột cùng,cũng có không ít người hạ quyết tâm phải rời khỏi dãy núi.

Lúc này ở một sơn cốc nhỏ trong dãy núi, có hơn mười tu tiên giả tụ tập cùng một chỗ. Đám tu sĩ này mặc đồng phục thanh sắc cẩm y, bên trên thêu hình một chiếc la bàn, hiển nhiên chính là người của Lý gia.

Lý Ngoan là thủ lĩnh của đám người này, tu vi đã đạt đếnTrúc Cơ trung kỳ. Đi theo còn có một vị lão giả, khí chất có vẻ âm trầm. Chỉ cần hắn liếc một cái, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực âm lãnh.

“Tứ Trưởng lão, gã tu sĩ kia bị ta dùng sưu hồn thuật thu lấy trí nhớ của hắn. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một cái hắc trảo. Xem tình hình, rất có khả năng chính là Hắc Hổ chúng ta đang muốn tìm.” Lý Ngoan thản nhiên nói.

Người này xem ra đối với việc sử dụng sưu hồn thuật không có chút nào lăn tăn. Sưu hồn thuật chính là một loại tà thuật vô cùng độc ác, chuyên dùng để điều tra trí nhớ người khác. Nói nó độc ác là bởi vì người bị thi triển thuật này sẽ triệt để biến thành một người ngu ngốc, hơn thế nữa rất khó có thể phục hồi như cũ.

“Ừ, nếu quả thật đúng là Hắc Hổ chúng ta muốn tìm thì trí tuệ của nó so với người bình thường chỉ sợ còn lợi hại hơn nhiều. Liên tiếp tập kích tu sĩ, xem ra Hắc Hổ này đã chân chính biến thành yêu thú, rất khó đối phó.” Vị lão giả kia thì ra là Tứ Trưởng lão, lúc này có chút nhíu mày, trầm giọng nói.

“Thông Linh La Bàn có tới tám phần khả năng là ở trên người yêu hổ kia. Chúng ta bất luận như thế nào đều phải lấy lại la bàn, nó là thứ đưa gia tộc bọn ta ba năm sau tiến vào “Thiên Yêu Bí Cảnh”. Gia tộc có thể trở nên rạng danh hay không đều hoàn toàn dựa vào nó”.

“Ngoan Trưởng lão, muốn bắt được Hắc Hổ cũng không phải là không có biện pháp. Chúng ta hoàn toàn có thể thiết lập một cái bố cục” Tứ Trưởng lão trong bắn ra quang mang âm lãnh, mang theo một cỗ khí tức khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.

“Bố cục?” Lý Ngoan nghe được không khỏi vui vẻ. Trong Lý gia, người giỏi dùng mưu kế nhất không phải là vị Tứ Trưởng lão này sao?

Đoàn người Lý gia ở trong sơn cốc sau khi thương nghị xong, một đám đệ tử liền lập lức rời đi rồi đột nhiên dừng lại.

“Phốc suy!”

“Tên thứ hai mươi tám!”

Đế Thích Thiên đem hổ trảo trên ngực một tu sĩ rút ra, thuần thục nhiếp hồn, nhặt xác, thu pháp khí cùng các loại trữ vật túi

Trên người hắn lúc này tràn ra một loại sát khí lạnh như băng, nhãn quang trong mắt so với trước kia càng thêm âm lãnh, vương vân tử sắc loé ra tử quang mãnh liệt hơn trước nhiều.

Lúc này, chết dưới trảo của hắn là tên tu sĩ thứ hai mươi tám.

Những tu sĩ bị giết, hồn phách đều bị hút vào trong vương vân tử sắc còn thân thể đem ném vào Luyện Yêu Đỉnh.

Luyện Yêu đỉnh dùng năng lực vô cùng cường hãn, đem những thi thể của các tu sĩ kia không ngừng luyện hoá thành một lượng lớn tinh khí cùng máu huyết. Hai mươi mấy cỗ thi thể của tu sĩ, ngưng tụ ra yêu dịch làm cho tốc độ tăng trưởng yêu nguyên của hắn nhanh đến kinh người. Tu vi triệt để ổn định lại.

“Liên tiếp hai ngày không ngừng liệp sát, lại thêm lúc trước ta cố ý để cho tên tu sĩ kia chạy thoát, hiện tại đám tu sĩ chắc chắn đã biết tin tức, tự nhiên sẽ có cảnh giác, cũng sẽ có người sợ hãi mà rời đi. Bất quá, chỉ như vậy thì khẳng định không có khả năng làm cho tất cả tu sĩ rời khỏi Nam Man”

Đế Thích Thiên ầm thầm rơi vào trầm tư.

-o0o-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương