Vạn Yêu Chi Tổ
-
Chương 43: Nam Man sơn mạch
Nơi đó có độc chướng, đầm lầy cùng nhiều địa phương hung hiểm khác, cho dù là người tu tiên đi vào, dù tu vi có cao cũng rất dễ táng thân tại đó.
Đương nhiên, vì hung hiểm nêm trong sơn mạch có những thứ khiến cho người tu tiên phải đỏ mắt thèm thuồng như kỳ hoa dị thảo, linh dược quý hiếm, tài liệu luyện khí trân quý, thậm chí cả linh thú nữa. Những thứ đó tại tu tiên giới cũng đủ để khiến người ta lâm vào một cuộc tranh đoạt điên cuồng rồi.
Cho nên Nam Man sơn mạch kia trong mắt của nhiều môn phái tán tu và tu tiên thế gia có vị trí khá cao. Thỉnh thoảng có một vài tán tu vẫn một mình tiến vào sơn mạch ôm hy vọng vận khí có thể cho họ tìm ra một ít linh dược để đề thăng tu vi của bản thân.
Nếu tìm được tài liệu trân quý để luyện chế pháp khí là tốt nhất.
Tâm lý cầu may ai chẳng có, cũng không ít người gặp may, trong sơn mạch có thể tìm ra rất nhiều thứ quý giá, chỉ là có thể ôm những thứ đó mà rời đi hay không mà thôi. Hầu hết đều táng thân trong bụng mãnh thú.
Nhưng nếu nói muốn ẩn nấp thì đây là một địa phương tốt cho bọn Đế Thích Thiên. Nói không chừng tại Nam Man sơn mạch này chúng có thể tu luyện cường đại hơn. Ở Nam Man tồn tại không ít các sơn mạch, bên trong chứa không ít linh dược trưởng thành.
Sơn mạch lớn như vậy, bọn họ không lo không thể sống sót.
“Nam Man sơn mạch?” Đế Thích Thiên trầm tư suy nghĩ: “Nơi này quả thật tốt. Ta là yêu, tuy rằng có tu hành công pháp nhưng pháp môn thì cái gì cũng không biết. Nếu trong Nam Man sơn mạch có tu tiên gia tộc cùng tán tu xuất hiện, đến lúc đó ta có thể lấy công pháp bí thuật của họ. Tu luyện cũng cần phải có đan dược duy trì, như vậy mới có thể đề thăng tốc độ. Trong sơn mạch này chắc chắn không thiếu linh dược rồi.”
Đế Thích Thiên muốn rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch là vì tu tiên giả. Tại đây chỉ có mình hắn là cường giả, nếu gặp phải người tu tiên chắc chắn sẽ phải ăn không ít đau khổ. Nếu tiếp tục còn ở đây, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nam Man sơn mạch tuy rằng thường xuyên có tu tiên giả lui tới, so với Hổ Khâu sơn mạch còn nhiều hơn, nhưng ở đó tồn tại rất nhiều dị thú, thậm chí là yêu thú cường đại. Nếu hắn tới đó chắc chắn sẽ không khiến cho kẻ nào chú ý, lại có thể trong phạm vi tu hành giới. Có thời gian hắn còn có thể tìm hiểu chuyện tình của tu tiên giới, biết được từng động thái của tu tiên giả.
Hơn nữa, trong sơn mạch có nhiều tài nguyên hữu dụng cho tu luyện, đó chắc chắn là nơi tốt nhất cho hắn.
“Đại vương, thuộc hạ từng phi hành bên trên Nam Man sơn mạch, có phát hiện ra một sơn cốc, rất thích hợp cho việc ẩn nấp. Nơi đó thực sự tốt để chúng ta lập hạ căn cơ.” Ưng Không cuối cùng chốt lại một câu.
Những lời này đã khiến cho những quyết định âm thầm trong đầu Đế Thích Thiên trở thành thực chất, hắn nói: “Tốt, chúng ta đi Nam Man sơn mạch. Ưng không, tới Nam Man cần bao lâu thời gian?”
“Đại vương, cần ít nhất một tháng.” Ưng Không nói thẳng ra.
Đế Thích Thiên trực tiếp nhìn bốn hạ cấp của mình, nói: “Ưng Không, ngươi dẫn dắt tộc nhân của ngươi quan sát trên không. Nếu có tình huống gì phát sinh lập tức thông báo cho ta.”
“Dạ, đại vương.” Ưng Không cung kính đáp rồi ngửa mặt lên rít gào một tiếng, đàn ưng toàn bộ bay lên trời hướng về phía nam di chuyển đồng thời quan sát động tĩnh bốn phía.
“Bái Nguyệt, ngươi dẫn dắt tộc đàn đi trước dò đường.”
“Rõ, Đại vương!” Bái Nguyệt gật đầu đáp sau đó tru lên một tiếng, mấy ngàn dã lang bắt đầu rời cốc đi lên phía trước dò đường.
“Viên Thiên, bảo tộc nhân của ngươi giao Hầu Nhi tửu cho ta, ta sẽ mang giúp các ngươi rồi theo ta đi trước. Bạch Tố Tố, ngươi cùng tộc nhân bảo hộ phía sau. Nhớ theo sát cả đoàn.” Đế Thích Thiên ra lệnh cho từng người. Hầu Nhi Tửu là linh tửu, có thể giúp tăng trưởng yêu lực. Sau khi tụ linh đan dùng hết, hắn chỉ có thể dựa vào rượu này để gia tăng tu vi.
Trong tương lai, khi bọn Viên Thiên đã bước lên con đường tu yêu, đây cũng chính là bảo bối tăng cường thực lực. Chỉ có thu vào túi trữ vật mới có thể làm cho hắn yên tâm.
Viên Thiên ra lệnh cho đám hầu tử, hầu tôn đem Hầu Nhi tửu tụ tập lại một chỗ. Nhìn Đế Thích Thiên đem toàn bộ cất vào trong một túi bé xíu, trong mắt hắn càng lộ ra một tia kính sợ không thôi.
Sau khi phân phó xong nhiệm vụ, cuộc di chuyển rốt cục cũng bắt đầu. Đàn ưng ở trên trời, bầy sói đi trước dò đường, ở giữa là đàn khỉ và Đế Thích Thiên. Đàn rắn đi sau, nếu có sự tình phát sinh chắc chắn sẽ không ngần ngại mà ra tay luôn.
Tất cả hướng về phía nam mà đi, có đàn ưng trên trời chỉ dẫn, phương hướng cũng không là vấn đề gì to tát cả.
Đội ngũ di chuyển một cách thông suốt. Sáng sớm xuất phát, ven đường bắt một ít con mồi cho đỡ đói, cước bộ cũng không có dừng lại. Đến lúc chạng vạng, bọn Đế Thích Thiên đã ly khai Hổ Khâu sơn mạch.
Đế Thích Thiên đi rồi, nhưng bên ngoài sơn mạch lúc này, trên bầu trời từng đạo lưu quang nối tiếp nhau hiện ra. Đó là một đám người tu tiên, điều khiển đủ các loại pháp khí ngự không phi hành. Số lượng của đám người này không ít, một đường hướng Hổ Khâu sơn mạch mà tới.
Trên mặt đất cũng không ít tu tiên giả sử dụng Thần hành phù, ngự phong mà đi.
Giữa đường hai nhóm này gặp nhau, tựa hồ nhận ra nhau bèn cùng bắt tay mà đi.
“Hứa đại ca, đêm qua bên kia Hổ Khâu sơn mạch có người nói rằng trong sơn mạch xuất hiện thiên kiếp, hầu hết người tu tiên đều hướng vào bên trong sơn mạch. Dẫn tới thiên kiếp, chắc hẳn phải là bảo vật xuất thế.” Một âm thanh mềm mại vang lên.
Nhìn lại, người đang nói này là một cô gái vóc người nhỏ nhắn. Trên người nàng tỏa ra khí chất yêu kiều khiến cho người khác nhìn nàng đều muốn trìu mến và nảy sinh tư tưởng muốn bảo vệ cho nàng.
“Không sai, trong tu tiên giới nếu có độ kiếp chắc chắn phải là những lão tổ tông của các môn phái, tuyệt đối chẳng ai chạy tới nơi hẻo lánh này. Nên khả năng bảo vật xuất thế là tương đối cao. Lúc thiên kiếp xuất hiện, cách đây mấy ngàn dặm đều có thể cảm nhận được.” Người họ Hứa vui vẻ đáp.
“Hoàng sư muội, lần này chắc chắn sẽ có không ít người tu tiên tiến vào sơn mạch. Dị bảo đối với chúng ta chỉ là hy vọng xa vời. Cho dù có đi chăng nữa, chúng ta chỉ là đệ tử luyện khí kỳ, có mấy phần nắm chắc đây? Lần này chúng ta tới đây cũng chỉ là muốn đợi sau khi nhiều người tập hợp một chỗ, hy vọng có thể tạo ra giao dịch hội mà thôi.
Tu sĩ họ Hứa xem ra là một người hiểu biết. Hắn hiểu, nếu đó là một kỳ trân dị bảo, tu sĩ luyện khí kỳ như bọn hắn chen vào tranh đoạt chỉ là tự đào mộ chôn mình, bảo vật không tới tay mà còn bỏ cả mạng sống.
Hắn tới đây chính là vì muốn tham gia vào phường thị của tu tiên giả.
Cái gọi là phường thị, nói trắng ra chính là nơi giao dịch của người tu tiên. Giống như người thường giao dịch bằng vật phẩm của thường nhân, còn người tu tiên thì dùng vật phẩm của tu tiên giả như linh phù, tài liệu hoặc pháp khí trao đổi mà thôi.
Lần này Hổ Khâu sơn mạch phát sinh dị biến sẽ dẫn tới rất nhiều người tu tiên. Đến lúc đó, tỷ lệ tự thành lập giao dịch hội là rất lớn. Dù sao, tán tu bình thường rất khó chạm mặt, nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy thì càng khó hơn nên tỷ lệ thành lập ra trao đổi hội sẽ rất lớn.
Cho nên lần này bọn họ tới đây không phải vì tầm bảo mà là vì muốn tham gia giao dịch mà thôi.
Bàn thạch dẫn phát thiên kiếp thanh thế quá lớn. Cường đại thiên kiếp khiến cho xung quanh mấy ngàn dặm đều có thể quan khá, vì thế thu hút sự chú ý của không ít người.
Cho nên hôm nay có rất nhiều tu tiên giả tiến vào trong sơn mạch này.
Trong những người này, còn có hai nhóm người nhìn rất nổi bật. Một nhóm là hai người là một trung niên nhân vẻ mặt uy nghiêm, sau lưng dẫn theo một đội ngũ. Nếu Đế Thích Thiên ở đây chắc chắn nhận ra đó là hai Tu sĩ trúc cơ kỳ của Lý gia bị hắn dùng Hổ Khiếu Âm ba công dọa cho bỏ chạy. Đám người này chính là người của Lý gia.
Cũng khó trách, trong Hổ Khâu sơn mạch họ không chỉ mất đi một vị thiếu chủ, mà còn khiến cho hai vị trúc cơ tu sĩ bỏ cả pháp khí mà chạy lấy mạng, thông linh la bàn cũng mất luôn. Tổn thất chưa từng có như thế, làm sao Lý gia có thể bỏ qua được.
Hơn nữa trong sơn mạch sau đó xuất hiện thiên kiếp khiến cho cả lão tổ tông Kết Đan kỳ cũng phải chú ý. Đoàn người chậm rãi tiến tới.
Mà nhóm còn lạ là một lão giả vẻ mặt bất cần đời, mang theo một cô gái tiến vào trong sơn mạch. Cô gái kia cũng không phải ai khác, chính là người hay gây rắc rối- Xuất Vân công chúa.
Lần trước thoát đi nhưng Tần Hải lại táng mạng trong tay của Đế Thích Thiên khiến cho nàng cuối cùng cũng ý thức được bằng thực lực của chính mình căn bản là không thể bắt được hắc hổ đó. Cho nên sau khi bỏ chạy trối chết về kinh thành, tìm được giúp đỡ, nàng lại dương dương tự đắc quay lại.
-o0o-
Đương nhiên, vì hung hiểm nêm trong sơn mạch có những thứ khiến cho người tu tiên phải đỏ mắt thèm thuồng như kỳ hoa dị thảo, linh dược quý hiếm, tài liệu luyện khí trân quý, thậm chí cả linh thú nữa. Những thứ đó tại tu tiên giới cũng đủ để khiến người ta lâm vào một cuộc tranh đoạt điên cuồng rồi.
Cho nên Nam Man sơn mạch kia trong mắt của nhiều môn phái tán tu và tu tiên thế gia có vị trí khá cao. Thỉnh thoảng có một vài tán tu vẫn một mình tiến vào sơn mạch ôm hy vọng vận khí có thể cho họ tìm ra một ít linh dược để đề thăng tu vi của bản thân.
Nếu tìm được tài liệu trân quý để luyện chế pháp khí là tốt nhất.
Tâm lý cầu may ai chẳng có, cũng không ít người gặp may, trong sơn mạch có thể tìm ra rất nhiều thứ quý giá, chỉ là có thể ôm những thứ đó mà rời đi hay không mà thôi. Hầu hết đều táng thân trong bụng mãnh thú.
Nhưng nếu nói muốn ẩn nấp thì đây là một địa phương tốt cho bọn Đế Thích Thiên. Nói không chừng tại Nam Man sơn mạch này chúng có thể tu luyện cường đại hơn. Ở Nam Man tồn tại không ít các sơn mạch, bên trong chứa không ít linh dược trưởng thành.
Sơn mạch lớn như vậy, bọn họ không lo không thể sống sót.
“Nam Man sơn mạch?” Đế Thích Thiên trầm tư suy nghĩ: “Nơi này quả thật tốt. Ta là yêu, tuy rằng có tu hành công pháp nhưng pháp môn thì cái gì cũng không biết. Nếu trong Nam Man sơn mạch có tu tiên gia tộc cùng tán tu xuất hiện, đến lúc đó ta có thể lấy công pháp bí thuật của họ. Tu luyện cũng cần phải có đan dược duy trì, như vậy mới có thể đề thăng tốc độ. Trong sơn mạch này chắc chắn không thiếu linh dược rồi.”
Đế Thích Thiên muốn rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch là vì tu tiên giả. Tại đây chỉ có mình hắn là cường giả, nếu gặp phải người tu tiên chắc chắn sẽ phải ăn không ít đau khổ. Nếu tiếp tục còn ở đây, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nam Man sơn mạch tuy rằng thường xuyên có tu tiên giả lui tới, so với Hổ Khâu sơn mạch còn nhiều hơn, nhưng ở đó tồn tại rất nhiều dị thú, thậm chí là yêu thú cường đại. Nếu hắn tới đó chắc chắn sẽ không khiến cho kẻ nào chú ý, lại có thể trong phạm vi tu hành giới. Có thời gian hắn còn có thể tìm hiểu chuyện tình của tu tiên giới, biết được từng động thái của tu tiên giả.
Hơn nữa, trong sơn mạch có nhiều tài nguyên hữu dụng cho tu luyện, đó chắc chắn là nơi tốt nhất cho hắn.
“Đại vương, thuộc hạ từng phi hành bên trên Nam Man sơn mạch, có phát hiện ra một sơn cốc, rất thích hợp cho việc ẩn nấp. Nơi đó thực sự tốt để chúng ta lập hạ căn cơ.” Ưng Không cuối cùng chốt lại một câu.
Những lời này đã khiến cho những quyết định âm thầm trong đầu Đế Thích Thiên trở thành thực chất, hắn nói: “Tốt, chúng ta đi Nam Man sơn mạch. Ưng không, tới Nam Man cần bao lâu thời gian?”
“Đại vương, cần ít nhất một tháng.” Ưng Không nói thẳng ra.
Đế Thích Thiên trực tiếp nhìn bốn hạ cấp của mình, nói: “Ưng Không, ngươi dẫn dắt tộc nhân của ngươi quan sát trên không. Nếu có tình huống gì phát sinh lập tức thông báo cho ta.”
“Dạ, đại vương.” Ưng Không cung kính đáp rồi ngửa mặt lên rít gào một tiếng, đàn ưng toàn bộ bay lên trời hướng về phía nam di chuyển đồng thời quan sát động tĩnh bốn phía.
“Bái Nguyệt, ngươi dẫn dắt tộc đàn đi trước dò đường.”
“Rõ, Đại vương!” Bái Nguyệt gật đầu đáp sau đó tru lên một tiếng, mấy ngàn dã lang bắt đầu rời cốc đi lên phía trước dò đường.
“Viên Thiên, bảo tộc nhân của ngươi giao Hầu Nhi tửu cho ta, ta sẽ mang giúp các ngươi rồi theo ta đi trước. Bạch Tố Tố, ngươi cùng tộc nhân bảo hộ phía sau. Nhớ theo sát cả đoàn.” Đế Thích Thiên ra lệnh cho từng người. Hầu Nhi Tửu là linh tửu, có thể giúp tăng trưởng yêu lực. Sau khi tụ linh đan dùng hết, hắn chỉ có thể dựa vào rượu này để gia tăng tu vi.
Trong tương lai, khi bọn Viên Thiên đã bước lên con đường tu yêu, đây cũng chính là bảo bối tăng cường thực lực. Chỉ có thu vào túi trữ vật mới có thể làm cho hắn yên tâm.
Viên Thiên ra lệnh cho đám hầu tử, hầu tôn đem Hầu Nhi tửu tụ tập lại một chỗ. Nhìn Đế Thích Thiên đem toàn bộ cất vào trong một túi bé xíu, trong mắt hắn càng lộ ra một tia kính sợ không thôi.
Sau khi phân phó xong nhiệm vụ, cuộc di chuyển rốt cục cũng bắt đầu. Đàn ưng ở trên trời, bầy sói đi trước dò đường, ở giữa là đàn khỉ và Đế Thích Thiên. Đàn rắn đi sau, nếu có sự tình phát sinh chắc chắn sẽ không ngần ngại mà ra tay luôn.
Tất cả hướng về phía nam mà đi, có đàn ưng trên trời chỉ dẫn, phương hướng cũng không là vấn đề gì to tát cả.
Đội ngũ di chuyển một cách thông suốt. Sáng sớm xuất phát, ven đường bắt một ít con mồi cho đỡ đói, cước bộ cũng không có dừng lại. Đến lúc chạng vạng, bọn Đế Thích Thiên đã ly khai Hổ Khâu sơn mạch.
Đế Thích Thiên đi rồi, nhưng bên ngoài sơn mạch lúc này, trên bầu trời từng đạo lưu quang nối tiếp nhau hiện ra. Đó là một đám người tu tiên, điều khiển đủ các loại pháp khí ngự không phi hành. Số lượng của đám người này không ít, một đường hướng Hổ Khâu sơn mạch mà tới.
Trên mặt đất cũng không ít tu tiên giả sử dụng Thần hành phù, ngự phong mà đi.
Giữa đường hai nhóm này gặp nhau, tựa hồ nhận ra nhau bèn cùng bắt tay mà đi.
“Hứa đại ca, đêm qua bên kia Hổ Khâu sơn mạch có người nói rằng trong sơn mạch xuất hiện thiên kiếp, hầu hết người tu tiên đều hướng vào bên trong sơn mạch. Dẫn tới thiên kiếp, chắc hẳn phải là bảo vật xuất thế.” Một âm thanh mềm mại vang lên.
Nhìn lại, người đang nói này là một cô gái vóc người nhỏ nhắn. Trên người nàng tỏa ra khí chất yêu kiều khiến cho người khác nhìn nàng đều muốn trìu mến và nảy sinh tư tưởng muốn bảo vệ cho nàng.
“Không sai, trong tu tiên giới nếu có độ kiếp chắc chắn phải là những lão tổ tông của các môn phái, tuyệt đối chẳng ai chạy tới nơi hẻo lánh này. Nên khả năng bảo vật xuất thế là tương đối cao. Lúc thiên kiếp xuất hiện, cách đây mấy ngàn dặm đều có thể cảm nhận được.” Người họ Hứa vui vẻ đáp.
“Hoàng sư muội, lần này chắc chắn sẽ có không ít người tu tiên tiến vào sơn mạch. Dị bảo đối với chúng ta chỉ là hy vọng xa vời. Cho dù có đi chăng nữa, chúng ta chỉ là đệ tử luyện khí kỳ, có mấy phần nắm chắc đây? Lần này chúng ta tới đây cũng chỉ là muốn đợi sau khi nhiều người tập hợp một chỗ, hy vọng có thể tạo ra giao dịch hội mà thôi.
Tu sĩ họ Hứa xem ra là một người hiểu biết. Hắn hiểu, nếu đó là một kỳ trân dị bảo, tu sĩ luyện khí kỳ như bọn hắn chen vào tranh đoạt chỉ là tự đào mộ chôn mình, bảo vật không tới tay mà còn bỏ cả mạng sống.
Hắn tới đây chính là vì muốn tham gia vào phường thị của tu tiên giả.
Cái gọi là phường thị, nói trắng ra chính là nơi giao dịch của người tu tiên. Giống như người thường giao dịch bằng vật phẩm của thường nhân, còn người tu tiên thì dùng vật phẩm của tu tiên giả như linh phù, tài liệu hoặc pháp khí trao đổi mà thôi.
Lần này Hổ Khâu sơn mạch phát sinh dị biến sẽ dẫn tới rất nhiều người tu tiên. Đến lúc đó, tỷ lệ tự thành lập giao dịch hội là rất lớn. Dù sao, tán tu bình thường rất khó chạm mặt, nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy thì càng khó hơn nên tỷ lệ thành lập ra trao đổi hội sẽ rất lớn.
Cho nên lần này bọn họ tới đây không phải vì tầm bảo mà là vì muốn tham gia giao dịch mà thôi.
Bàn thạch dẫn phát thiên kiếp thanh thế quá lớn. Cường đại thiên kiếp khiến cho xung quanh mấy ngàn dặm đều có thể quan khá, vì thế thu hút sự chú ý của không ít người.
Cho nên hôm nay có rất nhiều tu tiên giả tiến vào trong sơn mạch này.
Trong những người này, còn có hai nhóm người nhìn rất nổi bật. Một nhóm là hai người là một trung niên nhân vẻ mặt uy nghiêm, sau lưng dẫn theo một đội ngũ. Nếu Đế Thích Thiên ở đây chắc chắn nhận ra đó là hai Tu sĩ trúc cơ kỳ của Lý gia bị hắn dùng Hổ Khiếu Âm ba công dọa cho bỏ chạy. Đám người này chính là người của Lý gia.
Cũng khó trách, trong Hổ Khâu sơn mạch họ không chỉ mất đi một vị thiếu chủ, mà còn khiến cho hai vị trúc cơ tu sĩ bỏ cả pháp khí mà chạy lấy mạng, thông linh la bàn cũng mất luôn. Tổn thất chưa từng có như thế, làm sao Lý gia có thể bỏ qua được.
Hơn nữa trong sơn mạch sau đó xuất hiện thiên kiếp khiến cho cả lão tổ tông Kết Đan kỳ cũng phải chú ý. Đoàn người chậm rãi tiến tới.
Mà nhóm còn lạ là một lão giả vẻ mặt bất cần đời, mang theo một cô gái tiến vào trong sơn mạch. Cô gái kia cũng không phải ai khác, chính là người hay gây rắc rối- Xuất Vân công chúa.
Lần trước thoát đi nhưng Tần Hải lại táng mạng trong tay của Đế Thích Thiên khiến cho nàng cuối cùng cũng ý thức được bằng thực lực của chính mình căn bản là không thể bắt được hắc hổ đó. Cho nên sau khi bỏ chạy trối chết về kinh thành, tìm được giúp đỡ, nàng lại dương dương tự đắc quay lại.
-o0o-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook