Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 3: Nguyệt viên chi dạ

“Đại sư tỷ, không nghĩ tới lần này vận khí chúng ta tốt như vậy, vừa ra ngoài đã gặp một con bạch hổ có linh tính ở trong khu rừng này, lần này bắt đem về tông môn giao cho sư môn bồi dưỡng nhất định rất nhanh sẽ làm cho tông môn thêm ba đầu linh thú. Tông chủ khẳng định sẽ ban thưởng, nói không chừng còn thưởng cho linh đan.”

Cẩm y nam tử nhìn đến bạch hổ đang giãy dụa trong lưới giữa không trung, nhất là khi nhìn đến trong mắt bạch hổ toát ra thần sắc linh tính hóa không khỏi hướng nữ tử lạnh lùng hâm mộ nói.

Nữ tử lạnh lùng hơi gật đầu, nhìn bạch hổ trước mặt nói: ”Bạch hổ này có linh tính cực cao, lần này mang về sư môn, lấy bí pháp bồi dưỡng, không tốn bao lâu là có thể kết xuất nội đan trở thành linh thú. Hơn nữa, lần này lại có ba con, sư môn ban thưởng tự nhiên sẽ có một phần dành cho sư đệ.”

" Cảm ơn sư tỷ." Cẩm y thanh niên vừa nghe, trên mặt mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.

" Đi, chúng ta đến địa phương khác nhìn xem có hay không tìm được thêm vài con vật có linh tính khác.”

Không nhìn rõ cô gái kia có động tác gì thế mà cái lưới giữa không trung lập tức thu nhỏ lại, bị bỏ vào cái gói to có vẻ cũ đeo bên hông.

Trong nháy mắt, giữa không trung xuất hiện hai đạo ánh sáng, đôi nam nữ liền biến mất.

" Ngao!!"

Cố ý áp chế âm thanh mình, Đế Thích Thiên được cỏ dại che dấu thân hình, đôi mắt nhìn về phương hướng hai người vừa ly khai, toát ra vẻ cừu hận cùng phẫn nộ sâu sắc, trong lòng thống khổ không ngừng.

" Rống!!"

" Rống!!"

" Rống!!"

Đế Thích Thiên mạnh mẽ đứng lên, trong miệng phát ra tiếng gầm tràn ngập phẫn nộ cùng hận thù điên cuồng vang vọng trong rừng cây. Hơi thở tịch mịch trên ngươi hắn bùng lên, tiếng hổ gầm vang vọng trời đất, cây cối cùng muôn loài chấn kinh chạy trốn khắp nơi.

Một ngày, suốt một ngày.

Trong sơn mạch, tiếng hổ gầm liên miên không ngừng vang vọng. Bi thương, thê lương, đến cuối cùng, ngay cả âm thanh cùng trở nên khàn khàn nhưng tiếng gầm vẫn không hề dừng lại.

Trong sơn cốc nơi Đế Thích Thiên uống nước trước đây, một đầu hắc hổ đứng bên cạnh tảng đá to lớn bên thác nước, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng ngời, trên người phát ra nhè nhẹ hơi thở lạnh lùng, trong mắt lạnh như băng thỉnh thoảng hiện lên từng đợt cừu hận cùng thần sắc thống khổ.

"Vì cái gì? Nếu ông trời không cho ta làm người, ta cho dù biến thành lão hổ, cũng không có oán hận, ít nhất, ta có thể cảm nhận được thân tình đơn giản này. Vì cái gì lại tàn nhẫn cướp đoạt của ta?"

“Hận, ta hận, ta hận..."

Trong mắt Đế Thích Thiên hiện ra điên cuồng hận ý, hắn hận ông trời bất công, hận đời bất bình. Ở kiếp trước, hắn cố gắng cảm nhận một đoạn thân tình, nhưng cuối cùng lại bị tình thân đó hại chết. Một khắc đó, hắn đối với nhân tính hoài nghi hết thẩy. Khi thành hổ, hắn cảm nhận được bạch hổ không lúc nào là không quan tâm, hết lòng yêu quí ba đứa con của mình, làm cho hắn muốn trở thành một thành viên trong gia đình bạch hổ. Thế nhưng gia đình trước mắt lại bị chia rẽ.

Một khắc kia...

Hận ý khắc sâu trong người!

Người tu tiên!!

Trong lòng Đế Thích Thiên càng lạnh như băng, kẻ bắt đi bạch hổ mụ mụ cùng đệ đệ, muội muội của hắn chính là người tu tiên trong truyền thuyết.

Từ lúc thấy đôi nam nữ chân đạp phi kiếm đứng trên không trung, Đế Thích Thiên liền hiểu được hai người kia chính là những kẻ xuất hiện trong thần thoại ở kiếp trước- người tu tiên. Hiểu được lực lượng của bản thân, hắn không lỗ mãng lao ra mà đem bản thân ẩn giấu thật kĩ.

Bởi vì hắn hiểu được, với lực lượng của hai người nọ, dù có thêm một ngàn Đế Thích Thiên cũng không phải là đối thủ, đường đột tiến lên chỉ giúp họ có thêm chiến lợi phẩm mà thôi.

" Người tu tiên, người tu tiên, các ngươi hãy chờ, một ngày nào đó ta sẽ tìm các ngươi.” Đế Thích Thiên trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

"Ngao!!"

Một tiếng tiếng gầm từ trong miếng hắn phát ra,mang theo vô tận hàn ý, hận ý cùng khôn cùng thê lương!

"Yêu, ta nhất định phải tu thành yêu."

Đế Thích Thiên nằm sát vào khối đá to lớn kia, mở rộng miệng nhìn vào trăng tròn trên đầu, nuốt từng ngụm từng ngụm khí, dường như muốn đem ánh trăng kia toàn bộ nuốt vào bụng.

Tu luyện, nhất định phải tu thành yêu, chỉ cần thành yêu hắn mới có cách cứu bạch hổ mụ mụ cùng đệ đệ, muội muội. Nhất định, nhất định ta phải tu thành yêu.

Lúc trước khi thấy hai người nọ, trong lòng Đế Thích Thiên cũng đã doán được, thế giới này chỉ sợ là không phải ở thế giới của kiếp trước nữa, mà là một một thế giới của người tu chân. Nếu có tu tiên, vậy thì cũng sẽ có tu yêu.

Người có thể tu tiên, vạn vật vì sao không thể tu yêu?

Nghĩ đến dộng vật có thể luyện thành yêu Đế Thích Thiên không một tia do dự, đối với trăng tròn trên đầu không ngừng hít thở. Ở kiếp trước, hắn từng xem một ít sách, bên trong ghi rằng yêu thông qua hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mới sinh ra. Mặc kệ có phải là thật hay không, hắn cũng phải thử, chỉ cần một tia hi vọng hắn đều không buông tha.

Ngửa mặt lên đối với trăng tròn, không ngừng hít thở.

" Hô!!"

" Hấp!"

Lần lượt hít thở, nhưng không có làm cho hắn có chút cảm giác khác lạ nào, hơn nữa càng không có hấp thụ được một chút tinh hoa của mặt trăng nào.
Cứ như vậy, ngửa đầu, không ngừng hít thở kéo dài suốt một đoạn thời gian dài, tính cách cứng cỏi kèm theo một loại cố chấp, cố chấp muốn có lực lượng.

Dù sao hắn vẫn chưa trưởng thành, lại trong rừng phát tiết suốt cả ngày, cùng với mệt nhọc khi chạy cả ngày, mí mắt nặng trĩu rồi chậm rãi khép lại.Toàn bộ ý thức lâm vào hôn mê, hắn nằm trên tảng đá ngủ say.

Ánh trăng vẫn như trước, ôn nhu nhìn vào thế nhân.

" Bá!!"

Không biết qua bao lâu, ánh trăng dần dần chiếu tới chính giữa, ánh trăng tròn vẫn như trước khiến mặt đất như có một lớp cát bạc.

Đúng lúc này, Đế Thích Thiên đang nằm ngủ say, hô hấp tự nhiên tựa hồ phù hợp với quy luật nào đó trong một trạng thái vô ý thức.

Khi ánh trăng chiếu đến trên tảng đá, nhất thời tảng đá to lớn mang phong cách cổ xưa quỷ dị tản ra nhè nhẹ huỳnh quang tựa như hấp thu ánh trăng đang chiếu trên bề mặt. Nếu có người bên cạnh sẽ thấy một tầng bạch quang bao phủ toàn bộ tảng đá, Mà Đế Thích Thiên đang nằm trên đó tựa như cũng chiếm được chỗ tốt. Trên người hắn, theo tiết tấu hô hấp, một chuyện tình kì diệu xảy ra.

Từng đợt ánh trăng chiếu trên tảng đá, mỗi khi hắn hô hấp từng chút tiến vào các lỗ chân lông vào trong cơ thể.

Tại thế giới này, yêu rất khó có thành tựu. Nếu không có kỳ ngộ hoặc cơ duyên thì một vạn loài cũng không có sinh ra một yêu.

Vì sao?

Tu thành yêu đòi hỏi điều kiện rất hà khắc.

Đầu tiên, tự bản thân phải có linh tính, chỉ có sinh ra linh tính mới có cơ hội mở ra linh trí, bước này trong yêu tộc gọi là “Khai Khiếu”.

Cái gọi là “Khai Khiếu” cũng là sinh ra linh trí, linh trí là gì? Rất đơn giản, nếu một con vật có năng lực suy nghĩ hay gọi là tư duy, đây là “Khai Khiếu”.

“Khai Khiếu” tựa hồ rất đơn giản, nhưng nếu không có kỳ ngộ thì rất khó xuất hiện. Ví dụ như ăn được thiên địa linh túy, ngàn năm chu quả mới có khả năng sinh ra linh trí.

Mà sau khi mở ra linh trí, trong cơ thể sẽ cảm giác được thiên địa linh khí hay nhật nguyệt tinh hoa, chúng sẽ vô ý thức hấp thụ, tích góp từng tí một. Lâu dần, có thể trăm năm, ngàn năm cho đến khi đủ rồi thì sẽ sinh ra nội đan.
Khi có nội đan linh trí sẽ gia tăng, sẽ hiểu được tự động hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mà cải tạo thân thể, làm cho bản thân thêm cường đại, đồng thời sẽ có đủ loại thần thông. Khi đó mới chân chính là yêu thú, và lực lượng của chúng cũng sẽ biến hóa.

Biến hóa cũng có bí quyết, nếu không hiểu, sẽ không thể lột xác, chân chính thành yêu.

Thử nghĩ xem yêu thú là từ động vật mà thành, từ ngu muội chỉ hoạt động theo bản năng nhưng hấp thu thiên địa lực lượng mà biến hoá, nếu không chúng ngay cả ý thức cũng không có.

Như vậy, có thể tưởng tượng, tu yêu gian nan ra sao.

Nan vu thượng thanh thiên! (Câu thơ của Lý Bạch, có nghĩa là: đường khó hơn lên trời.)

Đế Thích Thiên sinh ra là hổ, trời sinh còn có linh trí, nhưng lại giống nhân loại có một trí tuệ sâu sắc cho nên, ’Khai Khiểu’ hắn tự nhiên có thể vượt qua, tựa như hắn trời sinh đã là yêu tộc, có thiên phú tu yêu cực tốt.

Họa hề phúc chi sở y, phúc hề họa chi sở phục!! (Trong phúc có họa, trong họa lại có phúc.)

Đế Thích Thiên có ý thức, còn là suy nghĩ của con người tại kiếp trước, nên không biết thế nào là nhật nguyệt tinh hoa, không biết cách hấp thụ. Tự nhiên không có cách liên hệ cùng thiên địa linh khí. Từ trước tới nay, hắn cũng không cảm thấy bản thân so với động vật khác có gì bất đồng ngoài trí tuệ.

Mà nay đột nhiên xảy ra biến cố làm cho hắn thấy được người tu tiên, rốt cục làm cho hắn hiểu được, thế giới này còn có tu chân.

Vì thế hắn bắt đầu thử hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa.

Trong trường hợp này, bản thân hắn không có căn cơ, lại muốn hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, không có biện pháp tiến vào trạng thái tự nhiên cho nên không cảm giác được nguyệt hoa lực lượng, liên tục vài canh giờ hít thở đều không thấy gì khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương