Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 1: Trọng sinh vi hổ

“Ngao!!”

Một tiếng hổ gầm phát ra từ trong sơn mạch cổ xưa, trong âm thanh ẩn chứa sự vui vẻ cùng một tia mệt mỏi.

Đây là một dãy núi to lớn, kéo dài hàng nghìn dặm, với nhiều cây cổ thụ cao lớn khắp nơi, tán lá rậm rạp như muốn che cả ánh nắng mặt trời. Nhiều loài chim lớn nhỏ đậu trên cây với tiếng ríu rít thanh thúy dễ nghe. Một cảnh sắc của rừng nguyên sơ chưa hề có dấu chân con người.

Từ xưa, mọi người gọi nơi đây là Hổ Gầm sơn mạch.

Những tiếng hổ gầm ẩn chứa bá khí với hơi thở uy hiếp nhất thời khiến cho các động vật trong trăm dặm bỏ chạy hoảng loạn. Đây là cảm giác sợ hãi theo bản năng đối với vua của mọi loài thú.

Lại nhìn vào vị trí tiếng hổ gầm phát ra...

Đó là một hang động tự nhiên nằm dưới chân núi, bị che dấu bởi đám cỏ rậm rạp. Nếu không phải cẩn thận sẽ không ai có thể phát hiện lại có một hang động đằng sau đám cỏ dại đó.

Hang động không sâu, hai bên chỉ khoảng mười thước, cửa động cũng không lớn nhưng bên trong rất rộng. Ở cuối động có một con bạch hổ thật lớn đang nằm, trên trán có chữ “vương”. Trên người nó có một cỗ tự nhiên uy thế- đây là hơi thở vương giả mà chỉ bách thú chi vương mới có.

Tiếng hổ gầm khi nãy đúng là từ nó phát ra. Sau tiếng gầm, nó quay lại nhìn dưới thân mình, ánh mắt lộ ra một loại từ ái.

"Ngao! Ngao!!"

Bên dưới nó là ba con hổ mới sinh, còn chưa mở mắt, trong miệng phát ra tiếng kêu ”ngao ngao”, bốn chân quơ loạn, theo bản năng tiến đến bụng bạch hổ bú sữa.

Ba cọp con, trong đó có một con cùng mẫu thân nó giống nhau, toàn thân một màu trắng. Một con bình thường trên người sọc vằn là ban lan hổ. Cuối cùng một con cả người thuần một màu đen, trên trán một chữ ”vương” màu tím nho nhỏ, chính là hắc hổ.

Hai ấu hổ đều ghé vào người bạch hổ bú sữa, nhưng kì quái là, hắc hổ không giống bình thường, đôi mắt nó đã mở.trong ánh mắt còn hiện ra muôn vàn sắc thái.

Thống khổ...

Lạnh lùng...

Kinh ngạc...

Cùng một tia mờ mịt.

Không ai nghĩ đến, những sắc thái đó lại hiện ra trong ánh mắt một ấu hổ mới sinh.

Vì cái gì? Vì cái gì ta không có chết, vì cái gì ta lại biến thành lão hổ. Hay là hết thảy đều do ông trời trêu cợt ta không thành. Đế Thích Thiên trong lòng mờ mịt hò hét. Hắn không rõ vì sao bị trúng đạn xuyên qua tim nhưng lại không chết, nhưng hắn không thể tin nổi mình lại biến thành một tiểu lão hổ mới vừa sinh ra.

Chuyện như vậy nếu không tự mình trải qua, hắn vô luận như thế nào cũng không tin tưởng, càng không thể chấp nhận chính mình từ người lại biến thành dã thú, lại còn là thân thể của bách thú chi vương.

Nhìn trước mặt uy mãnh bạch hổ cùng với hai tiểu lão hổ đang bú sữa, không, hiện phải nói là hai huynh đệ của mình, chợt cảm thấy bi thương trong lòng.

Hắn Đế Thích Thiên từ khi sinh ra đã là người thừa kế Đế gia, một trong tứ đại thế gia, là thiên kiêu chi tử.

Mà hắn thiên phú trời sinh gặp qua là không quên được, học cái gì đều nhanh, nhất là ở buôn bán. Mười bốn tuổi hắn đã rời gia tộc, bằng vào một vạn nhân dân tệ, ở thị trường chứng khoán một năm, khi rời đi đã có trăm vạn. Mười lăm tuổi hắn sáng lập công ty của chính mình. Ba năm qua đi mà trên mình hắn tài sản đã có hơn mười triệu.

Mười tám tuổi, công ty của hắn đã phát triển vươn sang các ngành sản xuất, ẩm thực.... phàm là có thể kiếm tiền đều bị đề cập. Sản nghiệp khổng lồ đó đã thu hút vô số chú ý từ gia tộc, việc kế thừa gia chủ gia tộc có thể nói là nắm chắc trong tay.

Đáng tiếc, khi Đế Thích Thiên vừa ra sinh, mẫu thân liền bởi vì sinh mà cơ thể suy yếu, ở cùng hắn chưa đến một năm đã qua đời. Ba năm sau, phụ thân hắn cưới Nam Cung Hinh, nữ nhân của một trong tứ đại thế gia, sau đó sinh hạ một vị đệ đệ.

Gia tộc có quy củ chỉ truyền cho con trưởng không truyền cho con thứ, hắn là trưởng tử cho nên nếu không có sự tình đặc biệt nào, vậy chức gia chủ nhất định là của hắn.

Nếu Nam Cung Hinh không sinh con trai thì đâu có gì để bàn, nhưng hôm nay nàng cũng sinh hạ nam hài, tranh đoạt là điều không tránh khỏi.

“Nam Cung Hinh, Đế Thích Thiên ta đối đãi với các ngươi như thân sanh phụ mẫu cùng đệ đệ, coi trọng thân tình, vậy mà các ngươi hồi báo cho ta thế này sao?” Thích Thiên trong mắt lộ vẻ thê lương cùng lạnh lùng.

" Rống!!"

Khi Đế Thích Thiên lâm vào thống khổ nhớ lại, bạch hổ mụ mụ nhìn đến tiểu hắc hổ chưa đến bú sữa, gầm nhẹ một tiếng, mở miệng đem Đế Thích Thiên nhỏ bé yếu ớt đặt dưới thân.

"Lão đại, trước hết ngươi sinh ra, cũng không thể nghịch ngợm, mau bú sữa cho lớn lên khỏe mạnh.”

Bạch hổ mụ mụ rống lên một tiếng, đối với người đó là tiếng hổ gầm, nhưng khi rơi vào tai Đế Thích Thiên hoàn toàn thành một câu nói.

" Di!! Ta như thế nào biết nghe thú ngữ?" Đế Thích Thiên bị lời nói trong tai làm cho ngẩn ngơ, bất quá lập tức đã hiểu, trong lòng chua xót nghĩ: "Nguời có ngôn ngữ, dã thú tự nhiên cũng có, trước kia ta là người nên nghe không hiểu, giờ đã biến thành một đầu lão hổ tự nhiên là nghe được.”

Giương mắt nhìn chăm chú vào bạch hổ, trong mắt hắn rõ ràng nhìn ra một loại tình thương của mẹ, điều này làm cho Đế Thích Thiên trong lòng vốn lạnh như băng tựa hồ bị mạnh mẽ kích thích một chút.

Hắn mở miệng, nhẹ nhàng bú sữa, dòng sữa tươi ngọt lành lập tức đi vào trong miệng, được hắn nuốt vào trong bụng. Thân thể ấm áp, làm cho hắn thật thoải mái. Chỉ chốc lát, hai ánh mắt liền tự nhiên khép kín ghé vào bạch hổ mụ mụ dưới thân ngủ say.

Ở chủng loài hổ, bạch hổ số lượng rất thưa thớt, đồng dạng, hắc hổ số lượng giống nhau cực kỳ rất thưa thớt, nhưng cả hai đều là trời sinh dị chủng, tiềm lực so với hổ bình thường thì hơn rất nhiều. Nếu đối chiến với một con hổ bình thường thì bạch hổ hay hắc hổ có tới chín phần thắng.

...

" Ngao!!"

Bên cạnh sơn động, trên một tòa núi nhỏ, một con hắc hổ ngửa đầu lên trời rít gào. Hắc hổ không lớn, chỉ tương đương dã lang trưởng thành, trong tiếng hổ gầm tuy rằng mang theo tính trẻ con nhưng sơ qua đã hình thành khí thế vương giả của bách thú chi vương.

Nghe thấy tiếng hổ gầm, chung quanh không ít loài chim đều giương cánh kinh sợ bay lên.

Gió nhẹ thổi qua, lông mao của hắc hổ không ngừng lắc lư, chữ ”vương” trên trán càng thêm thâm thúy, nhưng trong ánh mắt nó càng thêm lạnh lùng,tỏa ra khí thế coi thường vạn vật.

" Nhân không bằng thú, ta cần gì phải so đo việc biến thành dã thú.Làm thú, ta cũng muốn làm vương." Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn xuống trước cảnh tượng trước mặt,không ít loài chim bị tiếng hổ gầm làm cho hoảng sợ bay lên,một cỗ ngạo khí không ngừng quanh quẩn xung quanh thân thể.

" Rống!!"

Lúc này, ở dưới chân núi, một tiếng hổ gầm càng thêm bá đạo vang lên. Tuy nhiên lại có hai tiếng mang theo tính trẻ con kêu theo. Đế Thích Thiên nghe được, quay đầu hướng địa phương âm thanh truyền đến nhìn chăm chú một hồi, rốt cục hai chân sau phát động, thân hình cường tráng vững vàng rơi trên mặt đất, chạy nhanh về phía trước.

Không bao lâu, Đế Thích Thiên chạy trở về trước sơn động, cao lớn hổ mụ mụ mang theo hai đệ đệ muội muội ở trước động chơi đùa. Hai tiểu lão hổ, bạch là muội muội, ban lan hổ là đệ đệ, vì sinh ra sau cùng nên là nhỏ nhất.

Hai tiểu lão hổ nhìn Đế Thích Thiên trở về, lập tức hướng hắn chạy tới, ở bên người hắn không ngừng thân thiết, trong miệng phát ra tiếng kêu 'ngao ngao’ vui sướng. Chúng nó đã mở mắt, tuy rằng chạy đi chưa vững vàng, nhưng có thể thong thả bước đi.

Trong khoảng thời gian này Đế Thích Thiên cũng phát hiện một chuyện tình cổ quái. Dã thú trí tuệ quả thật không có cách nào cùng người so sánh, hổ mụ mụ cũng chỉ biểu đạt ra một ít ý tứ đơn giản, hai đệ đệ muội muội lại không có biện pháp biểu đạt, có lẽ vì chưa lớn lên.

Nhìn đến đệ đệ muội muội tại bên người hành động thân mật, Đế Thích Thiên ánh mắt đạm mạc cũng thoáng hiện ra một tia ôn hòa thần sắc. Nhìn lại bên cạnh bạch hổ mụ mụ toát ra nhè nhẹ tình thương, thầm nghĩ trong lòng: "Làm chích lão hổ cũng tốt, ít nhất không có giống nhân loại người gian kẻ xấu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương