Văn Võ Song Toàn
Chương 53

Thanh danh đội bóng chuyền Chí Hoằng bắt đầu lên cao là từ khi giải bóng chuyền liên kết trường năm 18 chính thức khai mạc.

Lúc mới đầu, các đội khác đều không quá coi trọng Chí Hoằng, bởi vì người đã từng là chủ công tốt nhất của bọn họ, Khâu Tử Hiên đã không thể ra sân thi đấu.

Đội Nhân Hòa từng đấu giao hữu với bọn họ cũng đi rêu rao khắp nơi là Chí Hoằng không đỡ nổi một cú đánh.

Cho nên khi Chí Hoằng thế như chẻ tre từ thi đấu vòng loại tiến vào vòng tám đội mạnh, lập tức phá bỏ nghi ngờ.

Mà muốn tiến vào vòng bán kết, Chí Hoằng phải gặp đối thủ, cặp sinh đôi của trường Nhân Hòa.

Lần này cặp sinh đôi không dám khinh thường đội hình mới tinh của bọn họ nữa. Sau trận đấu giao hữu với Chí Hoằng, khiến bọn họ thấy hứng thú chính là Hạ Vũ Hào chính thức thay vị trí chủ công của Khâu Tử Hiên, Vương Chấn Võ phía sau cũng không lường được thực lực. Nhưng trong trận giao hữu lần trước bọn họ hoàn toàn không nhìn ra.

Cặp sinh đôi còn kháng nghị, trong lần giao hữu trước có phải là cái bẫy Chí Hoằng lấy lui làm tiến hay không.

Trong giải đấu lần này, ngoại trừ có nhân tố mới, sự phối hợp giữa tấn công và phòng thủ của Chí Hoằng cũng có sự điều chỉnh rất kịp thời. Đây đều là nhờ Khâu Tử Hiên đã tinh tế phát huy hết ưu thế của toàn bộ đội viên.

Tiến vào tứ kết, tinh thần của toàn đội bóng tăng vọt. Lúc trận đấu kết thúc, Khâu Tử Hiên đã ôm đồng đội khóc nức nở, hoàn toàn không còn nét uy nghiêm, ổn trọng như thầy giáo thường ngày.

Cũng là một thành viên của đội bóng, tuy Chấn Văn không ra sân thi đấu, nhưng lại có cơ hội nhìn thấy Chấn Võ trong mỗi trận đấu, cũng có cơ hội là người đầu tiên chúc mừng Chấn Võ sau mỗi trận thắng.

Lúc tiến vào vòng tứ kết, Chấn Võ kích động ôm cậu xoay mấy vòng. Điều này khiến cậu không khỏi cảm thấy may mắn ngày trước mình đã quyết định như vậy.

Trong khoảng thời gian diễn ra giải đấu, mỗi ngày trở về, Chấn Văn đều hưng phấn miêu tả lại quá trình thi đấu, chỉ là lần này cậu không cần nói quá lên nữa, bởi vì Chí Hoằng vốn đã rất mạnh.

Chấn Võ chỉ ở bên cạnh nghe, nhìn dáng vẻ tươi cười hớn hở của Chấn Văn, cảm giác vui vẻ trên sân bóng càng được Chấn Văn kéo dài.

Trần Cẩn kiêu ngạo mà nhìn đứa con trai xuất sắc, cùng đứa trẻ hết sức ngưỡng mộ con trai của mình.

Đôi khi Vương Tuần Dương ở nhà, Chấn Văn thu lại một chút, nhưng vẫn không kiềm chế được mà nói một hồi. Vương Tuần Dương tỏ vẻ thờ ơ, không mấy quan tâm, nhưng thỉnh thoảng khuôn mặt hơi cúi xuống của ông vẫn hiện nét vui mừng.

Chuẩn bị một tuần lễ, hôm nay chính là trận đấu tứ kết quan trọng, chỉ cần chiến thắng đội Nhân Hòa, Chí Hoằng có thể tiến vào bán kết.

Từ đêm hôm trước Chấn Văn đã bắt đầu đau bụng, Chấn Võ lại vẫn bình tĩnh như thường, ít nhất thì ngoài mặt là thế.

Sáng hôm sau, Trần Cẩn tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, hôm nay Vương Tuần Dương cũng mặc bộ đồ thể thao, xem ra là thật sự sẽ đến xem bọn họ thi đấu.

Từ sau bữa tiệc lần trước, Vương Tuần Dương mặc dù vẫn lãnh đạm với Chấn Văn, nhưng đôi khi sẽ nói với cậu một hai câu. Có điều mỗi lần như vậy Chấn Văn đều căng thẳng, lời nói cũng lắp bắp.

Giống như bây giờ, mọi người cùng ăn sáng, nhưng Chấn Văn lại như không đói bụng, quấy loạn cháo trong bát.

Chấn Võ lo lắng hỏi: “Em sao thế? Không thoải mái à?”

“Không, em chỉ hồi hộp nên ăn không ngon thôi. Trận đấu hôm nay rất quan trọng, đối thủ lại là Nhân Hòa, lần trước chúng ta còn thua họ.”

“Em cảm thấy thực lực của chúng ta hiện tại so với lần trước thế nào?” Chấn Võ thấy Chấn Văn sốt ruột muốn giải thích, cười hỏi.

“Đương nhiên là mạnh hơn rất nhiều!”

“Nếu vậy thì em đừng lo lắng nữa, ăn nhiều một chút.”

Trần Cẩn cười nói: “Thật giống như ba con hay nói, hoàng thượng không vội thái giám đã gấp.”

Vương Tuần Dương bên cạnh hừ một tiếng: “Lo lắng vớ vẩn, con dọa Chấn Võ căng thẳng rồi kìa.”

“Thật sao? Dọa anh ấy ạ? Vậy con không lo lắng nữa.” Chấn Văn vội ăn mấy miếng, nhưng lại muốn nôn ra.

“Được rồi, con không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng. Mẹ mang theo chút thức ăn, nếu đói sẽ ăn sau.”

“Cảm ơn mẹ, mẹ tốt nhất!” Chấn Văn lập tức nịnh nọt cười, không quên làm nũng với Trần Cẩn.

Cả nhà đi đến nhà thi đấu, đội viên rất nhanh tập hợp đúng chỗ, bắt đầu khởi động, nhỏ giọng thảo luận chiến thuật.

Bên kia, Nhân Hòa cũng tiến hành khởi động, cặp song sinh nhìn chằm chằm sang bên này, ánh mắt như nhìn kẻ thù, Chấn Văn thấy vậy vô cùng hả hê.

Trận đấu bắt đầu, Nhân Hòa được quyền phát bóng trước. Người đầu tiên phát bóng cho đội Chí Hoằng một quả phát bóng tấn công trực tiếp, khiến Chí Hoằng bị mất trước một điểm.

Khâu Tử Hiên động viên đội bóng: “Ổn định, phát huy ưu thế.”

Kế tiếp Nhân Hòa và Chí Hoằng rơi vào trạng thái giằng co, bên này một điểm, bên kia một điểm, vô cùng căng thẳng. Cuối cùng Nhân Hòa vượt lên dẫn trước hai điểm, giành thắng lợi trong hiệp đấu đầu tiên.

Trong pha bóng cuối cùng, trái tim Chấn Văn như muốn vọt ra, dạ dày cũng càng thêm không thoải mái.

Khâu Tử Hiên và đồng đội điều chỉnh chiến thuật, hiệp thứ hai dễ dàng dành chiến thắng. Hai đội đổi sân, lúc cặp song sinh đi qua đám người Chấn Võ liền nhạo báng: “Chiến tranh anh em ruột, ra trận tình nhân binh, Chí Hoằng thật độc đáo.”

Bên kia Trần Gia Quân tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cũng may kịp thời được đội viên khác kéo đi.

Chấn Văn căng thẳng nhìn Chấn Võ, Chấn Võ đáp lại cậu bằng một nụ cười an tâm, còn nghịch ngợm trợn mắt, chỉ là hành động này rõ ràng là có chút gượng gạo, làm Chấn Văn bật cười vui vẻ trở lại.

Sau ba hiệp đấu, hai đội khó phân thắng bại, cuối cùng đánh thành tỷ số 2-2.

Mỗi một hiệp đấu thắng, Chấn Võ đều tới ôm Chấn Văn, giống như đồng đội chúc mừng nhau, sau một hiệp bị thua, anh cũng đến chỗ Chấn Văn để được động viên.

Nhìn thấy Chấn Văn mặc dù không thi đấu nhưng lại đổ rất nhiều mồ hôi, Chấn Võ lau cho cậu, không biết nên làm gì để cậu trấn tĩnh.

Hiệp đấu quyết định cuối cùng, cảm xúc của bạn bè và khán giá trên khán đài tăng vọt, cổ động viên reo hò hú hét, tiếng trống cổ vũ vang rền.

Chấn Võ cảm giác Chấn Văn đã cực kỳ lo lắng, sắc mặt trắng bệch. Anh nhìn quanh tìm Trần Cẩn, ý bảo bà trấn an Chấn Văn.

Trận đấu tiếp tục, giống như hiệp đấu đầu tiên, hai đội theo nhau sát nút. Ba chủ công Hạ Thừa Ân, Hạ Vũ Hào và Trần Gia Quân khóa chặt những miếng đánh tấn công của đối phương, cặp song sinh nhìn có vẻ đã cố hết sức.

Cú đánh cuối cùng, Hạ Vũ Hào phát bóng, đây là sẽ cú đánh quyết định thắng thua của trận đấu. Cậu nhìn Khâu Tử Hiên đứng ngoài sân vẫn tỏ vẻ trấn định, hít sâu một hơi, phát bóng theo cách của Tử Hiên, hai mắt nhìn thẳng đội viên Nhân Hòa phía đối diện, khí thế áp đảo.

Một pha nhảy phát bóng qua lưới, Nhân Hòa hốt hoảng cứu bóng, lại thiếu một chút may mắn.

Đội Chí Hoằng trong sân, ngoài sân lập tức hô vang, tiến vào bán kết rồi, mục tiêu thực hiện được rồi!

Các đội viên tụ tập lại, vui mừng đến bật khóc, sung sướng thể hiện cảm xúc của mình.

Tiếng nói run rẩy của Trần Cẩn xen giữa những tiếng cười truyền đến tai Chấn Võ: “Chấn Võ!”

Chấn Võ đang chuẩn bị tìm Chấn Văn để chúc mừng, lại thấy Trần Cẩn đang hoảng hốt ôm lấy Chấn Văn, mà Chấn Văn thì đang cuộn người trên ghế.

Chấn Võ loạng choạng chạy tới, nâng Chấn Văn dậy, nhìn mồ hôi đầm đìa trên mặt Chấn Văn, sắc mặt cậu đã chuyển thành xám trắng.

Vương Tuần Dương đang từ khán đài đi tới cũng nhận ra khác thường, gọi tên Chấn Văn, chen chúc từ trong đám người mà tới.

Chấn Võ không dám trì hoãn, bế Chấn Văn lên, chạy ra ngoài sân.

Ô tô phóng nhanh đến bệnh viện, bác sĩ cấp cứu kiểm tra tình hình sức khoẻ, đo huyết áp, mạch đập, lấy máu xét nghiệm. Sau đó xoay người hỏi thăm mấy người đang căng thẳng chờ đợi: “Ai là người nhà?”

“Tôi!” Vương Tuần Dương tiến lên một bước.

“Cần phải mổ ngay lập tức, là viêm ruột thừa cấp tính. Sao lại đưa đến muộn như vậy? Bệnh nhân hiện tại đã hôn mê, cho nên không thể phán đoán được tình trạng, có thể xuất huyết.”

“Được, cần ký tên sao?”

“Đúng vậy, tôi sẽ trình bày sơ lược với anh.” Bác sĩ đưa một tờ đơn tới cho Vương Tuần Dương ký tên. Trần Cẩn và Chấn Võ nắm chặt tay, nhìn y tá vây quanh Chấn Văn.

Trần Cẩn thấy Chấn Võ sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, đè nén tâm trạng lo lắng của mình xuống mà an ủi: “Con trai, đừng lo lắng, viêm ruột thừa cấp tính có thể chữa, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Chấn Võ xoa xoa mắt, hít sâu một hơi, nhưng dường như vẫn không sao bình phục được cảm xúc sợ hãi của mình.

“Nhưng bác sĩ nói đưa tới quá muộn. Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ ạ?”

Trần Cẩn cũng không dám đảm bảo, chính bà cũng đang rất lo lắng, nhưng lúc này bà cần nói gì đó: “Lúc con bảo mẹ tới trấn an Chấn Văn, mẹ đã cảm thấy bất thường rồi. Mẹ hỏi thằng bé, thằng bé nói không sao, chỉ là căng thẳng quá mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, đâu phải thằng bé căng thẳng, phản ứng như vậy rõ ràng là bị đau.”

“Nói cách khác, từ buổi sáng, không đúng, từ đêm hôm trước em ấy đã bắt đầu đau rồi.”

“Có lẽ thằng bé cũng không ngờ, chỉ cho rằng mình quá căng thẳng mà đau bụng thôi. Sẽ không sao đâu, không phải bác sỹ đã nói rồi sao? Phẫu thuật là sẽ khỏi.”

Vương Tuần Dương từ chỗ bác sĩ trở lại, mà đồng thời y tá cũng đã đẩy Chấn Văn vào phòng mổ.

Chấn Võ tựa người lên bức tường bên ngoài phòng phẫu thuật, không ngừng hít sâu để điều hòa hơi thở, nhưng mà cảm giác đè nặng trong ngực mỗi lúc một mãnh liệt, anh úp mặt vào tường, đập trán lên vách tường.

Trần Cẩn và Vương Tuần Dương ngồi xuống ghế, lo lắng chờ. Nhìn Chấn Võ như vậy, Vương Tuần Dương đứng lên, vỗ vai Chấn Võ: “Chấn Võ, con bình tĩnh lại đi. Bác sĩ nói mặc dù có nguy hiểm, nhưng đây chỉ là một tiểu phẫu ngoại khoa, rất nhanh sẽ đi ra, hơn nữa cũng rất nhanh hồi phục. Con chớ lo lắng quá.”

“Ba, con biết, nhưng con không bình tĩnh nổi, chưa nhìn thấy em ấy đi ra, con không thể bình tĩnh lại được.”

“Được rồi. Vậy con nhẹ một chút, đừng làm bản thân bị thương.”

Đang nói, đội viên đội bóng vẫn mặc nguyên trang phục thi đấu đã vội vàng chạy tới.

Khâu Tử Hiên nhìn dáng vẻ của Chấn Võ, dứt khoát quay sang hỏi Vương Tuần Dương: “Chào chú Vương, cháu là Khâu Tử Hiên, quản lý đội bóng. Chấn Văn thế nào rồi ạ?”

“Không sao, là viêm ruột thừa cấp tính, đang phẫu thuật.”

Hạ Vũ Hào kinh ngạc nói: “Vậy mà chúng cháu đều không nhìn ra, đột nhiên thấy cậu ấy bị đưa đi, chúng cháu mới biết chuyện.”

Hạ Thừa Ân suy đoán: “Có lẽ là Chấn Văn không muốn làm phiền mọi người, dù sao trận đấu này rất quan trọng.”

Trần Gia Quân mơ hồ: “Cậu ta đâu có vào sân, tự đi bệnh viện không phải là không phiền chúng ta rồi sao?”

Hạ Vũ Hào vỗ cậu ta một cái, nhìn Chấn Võ đang dựa lên bức tường bên cạnh: “Cậu bị ngốc hả?”

“Cậu còn mắng tôi, tôi chỉ là không hiểu thôi mà.”

Khâu Tử Hiên nhỏ giọng khuyên can mấy người đang cãi cọ: “Được rồi, các cậu đừng ồn ào nữa, đây là bệnh viện, giữ yên lặng đi.”

Trần Cẩn nhìn đám trẻ: “Các cháu không cần lo lắng, đây là chỉ một cuộc tiểu phẫu, rất nhanh sẽ đi ra. Các cháu thi đấu đã vất vả rồi, ở lại đây cũng không giúp gì được, không bằng về sớm nghỉ ngơi, hôm khác rồi quay lại thăm thằng bé.”

Khâu Tử Hiên thấy đội viên đã chắn hết hành lang trước cửa phòng mổ, gật đầu: “Vâng, vậy chúng cháu về trước, hôm khác sẽ tới thăm cậu ấy.”

Hạ Vũ Hào kéo Khâu Tử Hiên lại: “Tôi muốn ở lại, các cậu về trước đi.” Khâu Tử Hiên nhìn Chấn Võ, hiểu ra, gật đầu.

Đội viên đi ra ngoài, Trần Gia Quân vẫn còn mơ mơ màng màng: “Ai có thể nói cho tôi biết đáp án không?”

Hạ Thừa Ân vỗ đầu cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: “Chấn Võ chính là một tên cuồng em trai, nếu như Chấn Văn phải đi phẫu thuật, Chấn Võ còn yên tâm thi đấu? Còn có thể đánh bóng tốt hả? Cậu động não một chút đi có được không?”

Hạ Vũ Hào đi đến bên cạnh Chấn Võ, vỗ vỗ bờ vai của anh.

Chấn Võ vẫn dựa trên tường bất động, không có phản ứng gì.

“Cậu đừng trách Gia Quân, miệng cậu ta bô bô như vậy đấy.”

“Tôi không trách cậu ta, chỉ trách mình tại sao lại không phát hiện ra.”

“Đâu phải cậu không biết, chuyện Chấn Văn muốn giấu, trừ khi chính cậu ấy nói ra, nếu không người nào có thể đoán được?”

“Nhưng tôi không phải ‘người nào’, tôi không thể không nhìn ra.”

“Cậu cũng là người mà, cậu chớ coi mình là thần được không hả?”

Vương Tuần Dương không nhịn được nữa. “Chấn Võ, nếu con còn tiếp tục tự trách mình như vậy thì lập tức về nhà cho ba, tránh thêm phiền.”

“Được rồi, con không nói nữa, con không sao rồi.” Chấn Võ lập tức đứng thẳng người, lau nước mắt trên mặt, như đứa trẻ mà ngoan ngoãn nghe lời, không nói gì nữa.

Vương Tuần Dương nhìn mắt Chấn Võ đã đỏ ửng, không kiềm được thở dài: “Hai đứa các con thật là!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương