Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần
-
Chương 20: Khiêu Chiến (3)
Tiêu Quân một mặt cố gắng duy trì lá chắn chân khí, một mặt âm thầm đánh giá sức mạnh của Kinh Lôi Công, chàng nở một nụ cười thâm ý.
Thú vị, thật là thú vị, không thể tin nổi một gia tộc hạng hai nhỏ bé ở một thế giới có tầng diện thấp thế này lại sở hữu được một công pháp mạnh đến mức này. Khi chưa mở ra phong ấn, chưởng lực toàn lực của hắn chồng chéo nhau đã có thể so được với Linh Võ Cảnh cấp tám, mở ra phong ấn cường độ lần nữa tăng lên đến Linh Võ Cảnh cấp chín, mà xem ra đó còn chưa phải mức độ cuối cùng.
Được rồi, dù không muốn lộ ra át chủ bài trước Sơ Ban đại hội, nhưng ta vẫn nên có chút đáp lễ hắn cho phải phép nhỉ?
Quyết định chủ ý, nụ cười của Tiêu Quân càng lúc càng thâm trầm, đúng lúc này thì trên lá chắn chân khí của chàng bắt đầu xuất hiện vết rách, phải, liên tục phải chống chịu cường lực lớn đã làm nó bị mài mòn.
“Ha ha.” Hứa Xuyên cười lớn một tiếng, vẫn như cũ duy trì trạng thái giơ tay cung cấp nội lực vào chưởng pháp nhưng nụ cười trên mặt đã không gì sánh được cao ngạo: “Tiêu phế vật, ngươi là một con rùa rút đầu không sai, nhưng cái mai rùa của ngươi bây giờ cũng chẳng thể bảo vệ ngươi thêm mấy giây nữa rồi.”
Ầm!
Một lực lượng cực lớn từ người Tiêu Quân… không, chính xác là từ lá chắn chân khí của chàng bỗng nhiên phát ra, đánh ngược lại về phía Hứa Xuyên, hắn kinh hoảng đến lắp bắp: “Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?”
Lực lượng lớn mạnh này xuyên thẳng qua Kinh Lôi Công, đánh thẳng vào thân thể Hứa Xuyên, không còn cách nào khác, hắn đành thu tay nhảy sang một bên né tránh, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Ngươi…” Hứa Xuyên kinh hoảng tột độ, hắn hướng mắt nhìn theo lực lượng Tiêu Quân vừa phát ra, nó đánh ra ngoài mười mấy trượng, đến khi đánh võ tan nát một tảng đá mới biến mất, cái khí tức này Hứa Xuyên không thể quen thuộc hơn, hắn thất thanh kêu lên: “Không không không… không thể nào…”
Đúng vậy, lực lượng vừa đánh vỡ tảng đá phía đằng sau hắn chính là Kinh Lôi Công… của hắn, bằng một cách nào đó, Tiêu Quân đã đánh bật Kinh Lôi Thần Chưởng lại.
“Thế nào?” Tiêu Quân cười nhạt: “Bị chính chưởng lực của chính mình đánh, cảm giác không tệ chứ?”
Hứa Xuyên thân thể run lên, cảm giác tức giận lan tỏa ra toàn bộ cơ thể: “Chết… ngươi phải chết.”
Hứa Xuyên gào lên, thi triển bộ pháp tiếp cận Tiêu Quân, quyền cước không chủ ý tung ra loạn xạ, Tiêu Quân cũng nhẹ nhàng đối lại, hai người chẳng bao lâu đã trao đổi mấy chục chiêu.
Hai tiểu cảnh giới cách biệt, đáng lẽ Tiêu Quân giờ phút này phải ăn thiệt thòi, nhưng không, kinh nghiệm chiến đấu của chàng, võ kỹ của chàng đều hơn Hứa Xuyên không biết bao nhiêu lần, thậm chí không chỉ san bằng cách biệt cảnh giới, còn đè ép ngược lại Hứa Xuyên, khiến hắn liên tiếp trúng đòn, quần áo tả tơi.
“Á á á…” Hứa Xuyên trúng đòn kêu lên đau đớn, vốn dĩ đòn đánh của Linh Võ Cảnh cấp ba cũng không gây quá nhiều tổn thương cho hắn, nhưng hắn đang tức giận, nộ khí công tâm khiến chân khí hỗn loạn, tự tạo nội thương: “Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi không phải chỉ là tên phế vật sao?”
“Không phải tôi đang hoa mắt chứ? Hứa Xuyên thiếu gia lại đang thất thế sao?” Một vị trưởng lão Hứa Gia kinh ngạc thốt lên.
Không ai trả lời ông ta, Hứa Gia người tức giận, kẻ thất thần, cũng không ít người tâm trạng phức tạp.
Ở bên Tiêu Gia thì không khí cũng không kém phần ngưng trọng, mấy tộc nhân Tiêu Gia nói chuyện với nhau: “Đây là thực lực của Tiêu Quân sao? Sao cậu ta có thể mạnh như vậy?”
“Còn không phải sao? Hứa Xuyên hoàn toàn không có lực đánh trả, hơn nữa tôi cảm giác Tiêu Quân vẫn chưa sử dụng toàn lực, trông cậu ta nhàn nhã đến mức nào kìa.”
“ y da, cậu ta cũng không hổ danh là cháu của tộc trưởng đại nhân, nếu không phải vì quy định gia tộc chúng ta, rất có thể cậu ta đã trở thành nhân vật nổi trội thế hệ này rồi.”
“Nói đến lại thấy đáng tiếc, dù không có Huyết Cương Chi Thể, tài nguyên tu luyện lại ít ỏi, vậy mà lại có thể đạt được đến mức này, nếu cậu ta có Huyết Cương Chi Thể hoặc chỉ cần có thêm tài nguyên tu luyện không biết còn mạnh đến đâu.”
“Ha ha, ta thấy các người đều bị ngốc rồi, các ngươi cũng đều có Huyết Cương, hẳn phải biết chiến lực Huyết Cương người bình thường không thể so được, Tiêu Quân này cũng có lẽ là một kỳ tài, nhưng so với những tộc nhân có Huyết Cương chúng ta còn kém xa lắm.”
…
Bốp!
Trong lúc ở xung quanh mọi người đang xì xào bàn tán nọ kia thì trên võ đài, Hứa Xuyên vừa bị Tiêu Quân đấm một cái mạnh vào má phải, mồm hắn rỉ máu, nhưng nỗi đau đó phải chưa là gì so với ủy khuất trong lòng, hắn hét lên: “A a a a a… Tiêu Quân, ta phải giết ngươi, dù phải trả bất cứ giá nào.”
Tiêu Quân nghe thấy hắn hét thì dừng lại thế công, cười khẩy: “Tên kém cỏi nhà ngươi nói câu này bao nhiêu lần ngày hôm nay rồi? Không phải vẫn là bao cát cho ta đánh sao?”
“Ngươi… chết.” Hứa Xuyên gằn giọng, ánh mắt hắn đỏ ngầu đầy tơ máu, thân thể cũng biến đổi, cơ bắp to lên, mạch máu, gân guốc nổi lên, nhìn vô cùng đáng sợ. Nhưng càng đáng kinh ngạc là chân khí của hắn… một lần nữa bạo tăng.
“Trời ơi.” Một vị trưởng lão Hứa Gia kinh hoảng thét lên: “Thiếu gia cậu ấy… chẳng lẽ định mở ra phong ấn khí thứ hai, nhưng không phải như vậy sẽ…”
“Hừ.” Hứa Kinh Lôi hừ lạnh một tiếng, bình thản nói: “Chuyện đã đến nước này cứ để nó tự tung tự tác đi…”
Rồi hắn nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Tốt hơn hết là giết hết tên Tiêu Quân này, ta cảm thấy hắn có gì đó rất không bình thường…”
Tiêu Quân híp mắt nhìn chằm chằm Hứa Xuyên, chàng cũng không vội động thủ, mỉm cười nghĩ thầm: “Xem ra hắn sắp mở ra phong ấn thứ hai của Kinh Lôi Công, mà cái giá của việc này chắc cũng không nhẹ nhàng gì.”
“A a a…” Hứa Xuyên hét lên, thanh âm mang theo chút thống khổ: “Kinh Lôi Công phong ấn khí thứ hai, Kinh Lôi Thần Chưởng.”
Ầm ầm ầm!
Cùng với tiếng hét của Hứa Xuyên, chưởng lực của hắn cũng phát động, so với vừa rồi cường đại hơn không chỉ gấp đôi, Tiêu Quân cũng không tránh không né, lần nữa giơ lên hai tay, quát: “Càn Khôn Phản Chấn.”
Lá chắn khí lần nữa mở ra, bao kín thân thể chàng, lúc này thì chưởng lực của Hứa Xuyên cũng đã đánh tới. Chưởng lực đụng vào lá chắn vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc, lá chắn khí lại lần nữa xuất hiện vết rách, đồng thời cũng phát ra một chưởng lực phản ngược về phía Hứa Xuyên.
“Phản chấn sao?” Hứa Xuyên cười lạnh, đã đề phòng sẵn, hắn giơ tay trái lên, đánh ra một chưởng đối lại chưởng lực phản lại của Tiêu Quân, hai chưởng liền triệt tiêu lẫn nhau, đồng thời chưởng lực ban đầu của hắn càng ngày càng làm lá chắn khí xuất hiện nhiều vết rách hơn.
Ầm!
Lá chắn khí của Tiêu Quân sụp đổ, chưởng lực của Hứa Xuyên không còn gì ngăn cản đánh thẳng vào người chàng.
“Chết đi Tiêu Quân.” Chứng kiến lá chắn khí của chàng sụp đổ, Hứa Xuyên vui mừng hét lên.
Chưởng lực của hắn đã sắp đánh vào chàng, nhưng điều Tiêu Quân quan tâm là nên dùng cái gì chặn lại. Sử dụng một con bài là lộ ra một con bài, mà dù là con bài nào thì cũng là con bài quý giá của chàng.
Đẩy cảnh giới lên Linh Võ Cảnh cấp năm? Sau khi mở ra hai phong ấn khí, cường độ Kinh Lôi Thần Chưởng đã ở mức Linh Võ Cảnh cấp mười, phương án này không hiệu quả, bỏ qua.
Mở ra Huyết Cương Đỏ, sử dụng độc hữu năng lực Huyết Cương Toái Ảnh? Hiệu quả rất cao, nhưng con bài chàng vốn không có Huyết Cương, tự dưng mọc ra Huyết Cương Đỏ sẽ rất gây chú ý, thật quá phiền phức, bỏ qua.
Sử dụng Hắc Thiên Huyền Kiếm chặn lại? Quá đơn giản, nhưng cũng như Huyết Cương Đỏ, quá mức nghịch thiên, dễ gây chú ý không cần thiết, bỏ qua.
Vậy thì còn…
Thượng Cổ Thần Công!
Thượng Cổ Bát Mạch và Thượng Cổ Thần Thể…
Hai chiêu thức này sử dụng không làm ảnh hưởng đến cảnh giới, nói cách khác, mọi người vẫn chỉ có thể cảm nhận được Tiêu Quân là Linh Võ Cảnh cấp ba, nhưng thực lực thì lại tăng tiến rất kinh khủng, hơn nữa hai chiêu thức này cũng không có đặc trưng như Huyết Cương Đỏ và Hắc Thiên Huyền Kiếm, dù người khác có thắc mắc thì cũng chỉ có thể giải thích là khí lực của chàng không giống người bình thường mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook